Chương 18
Giang Văn Tân và Ngô Phi Long ngồi trong phòng của Hoắc Xuyên. Vừa vào cửa, Hoắc Xuyên nhìn thấy hai người liền lập tức xoay người rời đi, vặn mở cửa phòng của Liễu Trà, đóng lại ngay sau đó khóa cửa.
Phản ứng lại, Giang Văn Tân cười ngại ngùng nói: “Ngại quá nha, đại ca tôi tương đối thích chơi mấy trò hay ho một chút. Hay là, ngày mai anh lại đến?” Hắn cầm lấy máy chơi game trên bàn.
Ngô Phi Long nhìn máy chơi game trên tay hắn, cười cười: “Được.”
Đám người vừa đi, Giang Văn Tân lập tức ném cái ly nước trên bàn vào thùng rác, cầm máy chơi game nằm trên ghế sofa chơi trò chơi nhỏ. Hắn hừ lạnh: “Tính hắn biết điều, còn hiểu mang theo chút đồ vật đến.”
Chử Thời Dịch và những người khác ngồi xổm trên mặt đất. Tóc dài ngồi ở trên, sắc mặt tái mét. Tình huống vừa rồi đột ngột xảy ra khiến hắn trở tay không kịp, tổn thất không ít anh em.
Một người bên cạnh Tóc dài lòng còn sợ hãi nói: “Đại ca, con nữ tang thi vừa rồi không phải là tang thi mẹ chứ?”
Bạch Thoại Thiên tò mò nhìn về phía Viagra. Viagra nhỏ giọng nói với hắn chuyện xảy ra trong tầng hầm. Chử Thời Dịch ở bên cạnh cũng nghe thấy.
Hắn nghĩ nghĩ rồi nhìn về phía Tóc dài nói: “Con tang thi thét chói tai kia tên là Nữ hoàng thét chói tai. Tiếng kêu của nàng ta có thể hấp dẫn tang thi trong vòng mười dặm đến. Không có tính công kích, tốc độ di chuyển nhanh hơn tang thi bình thường, có thể tránh né nguy hiểm, cũng sẽ truy đuổi con mồi và bám sát con mồi.”
Lời nói của Chử Thời Dịch vừa ra, mọi người kinh ngạc nhìn về phía hắn. Tóc dài mang theo cảnh giác nhìn hắn: “Ngươi làm sao biết?”
Chử Thời Dịch cười bĩu môi nói: “Lấy mạng đổi lấy tình báo.”
Tóc dài bỗng nhiên cười nói: “Cậu nhóc này được đấy, hai ngày nữa cậu cùng ta trở về.”
Chử Thời Dịch gật gật đầu, nheo mắt nhìn dưới đất, rít thuốc.
Bạch Thoại Thiên liếc nhìn ba người họ, trong lòng đã có chủ ý. Hắn muốn trà trộn vào bang ba người, trở thành bộ tứ.
Trận mưa này lách tách rơi suốt một đêm.
Liễu Trà được ôm về sau, lại cùng người đàn ông phiên vân phúc vũ một phen rồi mới ngủ.
Buổi sáng, Hoắc Xuyên tỉnh dậy đầu tiên.
Hắn đi ra ban công, nhìn thấy nước mưa trên mặt đất là màu đen, đen như mực nước. Lá cây bên ngoài có chút héo rũ.
Hắn dính một chút vào tay, có chút cảm giác bỏng rát rất nhỏ.
Lại nhìn bầu trời u ám, Hoắc Xuyên đột nhiên thấy không ổn. Hắn trở lại trong phòng khoác quần áo vào, gọi Giang Văn Tân dậy nói: “Cậu giúp tôi trông chừng Liễu Trà, tôi ra ngoài một lát.”
“Được đại ca.” Giang Văn Tân ngáp một cái, mặc áo ba lỗ màu trắng và quần cộc ngồi trên ghế sofa.
Sau đó, cậu ta mặc dép lê đi vào đại sảnh của Liễu Trà, ngồi trên ghế sofa, bắt chéo chân run rẩy chơi máy chơi game.
Hoắc Xuyên đi xuống dưới lầu. Rất nhiều người dậy sớm đều tò mò nhìn giọt nước trên mặt đất.
Ngay cả nước trong bể bơi cũng biến thành màu đen. Hoắc Xuyên cũng có chút ngẩn ra, đây là tình huống gì?
Hôm nay muốn thay đổi rồi. Hoắc Xuyên ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong lòng cân nhắc phải mang theo chút quần áo chống nước mới được.
Cũng không biết uống nước này vào sẽ thế nào. Vương Đại Toàn xoắn mông cường tráng đứng bên cạnh Hoắc Xuyên.
“Anh bạn, lại gặp mặt rồi.”
Hoắc Xuyên quay đầu thấy Vương Đại Toàn còn có chút ngẩn ra, suýt chút nữa quên mất người này. Vật thí nghiệm tự đưa đến cửa rồi.
Khi tiếp xúc với ánh mắt dâm dục của người này, hắn cười cười, lung lay mắt Vương Đại Toàn.
Vương Đại Toàn phục hồi tinh thần lại hỏi: “Nghe nói hôm nay cậu muốn xuất phát?”
Hoắc Xuyên gật gật đầu: “Đúng vậy.”
“Có muốn đi theo tôi không? Tôi bảo đảm cậu không cần mạo hiểm đi ra ngoài.”
Vương Đại Toàn vô cùng tự tin nói.
Hoắc Xuyên nghe vậy cười khẩy nói: “Đi theo cậu, cong mông cho lão Hắc sao?”
“Với tư bản của anh bạn thế này, sao có thể nằm dưới thân người khác được.” Vương Đại Toàn trắng trợn đánh giá: “Cậu a, hẳn là thích hợp xuất lực. Vị trí của con trai nốt ruồi đen lớn của hắn rất thích hợp với cậu.”
Hắn hồi tưởng một chút, tán đồng nói: “Cái vị trí đó sao? Quả thật rất tốt.”
“Tôi giúp cậu tiến cử với lão Hắc thế nào?” Vương Đại Toàn lộ ra một hàm răng trắng, cười.
Người đàn ông tuấn mỹ mỉm cười: “Được thôi.” Nhìn người đàn ông đột nhiên thân thiết với mình, xương cốt Vương Đại Toàn đều mềm nhũn.
“Đi theo tôi.” Hắn ngăn chặn sự vui sướng tột độ trong lòng, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Cậu cứ đi theo tôi là được rồi.”
Hoắc Xuyên nới lỏng xương cốt, xương cốt phát ra tiếng “răng rắc” ở sau lưng Vương Đại Toàn. Hắn hoàn toàn không nhận thấy nguy hiểm đang đến gần, còn hoan thiên hỉ địa đi phía trước dẫn đường.
Người gầy trong đám người lắc lắc đầu, xem ra Vương Đại Toàn này thảm rồi.
Liễu Trà hôm qua mệt mỏi một đêm, ngủ đến mặt trời lên cao mới tỉnh lại. Chiếc váy ngày hôm qua đã không thể mặc, cậu súc ở trên giường phát ngây dại.
Giang Văn Tân ném đồ ăn ở trên bàn, tự mình ôm gối đầu, ngủ trưa. Trong phòng một mảnh yên tĩnh, hài hòa.
Cũng chỉ giằng co mười phút, Liễu Trà nhìn thấy quần áo ở chân giường, thành thật mặc vào.
Một thân đồ lao động liền thân màu lam nhạt. Cậu vén những sợi tóc dài trên trán lên, đứng trước gương có chút tự mãn.
Cậu lớn lên thật sự rất đẹp trai, mẹ cậu từng nói cậu lớn lên giống phu nhân nhất. Từ khi đi tới thế giới này, mái tóc dài kia của cậu bị buộc cắt đi.
Ở thời đại này, nam tử để tóc dài có vẻ kỳ cục. Để nhanh chóng hòa nhập, cậu chỉ có thể cắn răng cắt bỏ.
Tóc mái có chút dài, Liễu Trà vuốt mấy lần đều che mắt, dần dần có chút bực bội. Đã quen với tóc ngắn, bây giờ mọc dài ra ngược lại có chút không quen.
Cậu nhìn thấy dây buộc tóc trên bệ rửa mặt, tự mình buộc cho mình một bím tóc nhỏ.
Giang Văn Tân giấc ngủ có chút nông, tiếng nước trong toilet làm cậu ta tỉnh dậy, gãi gãi mái tóc rối bù hô: “Tiểu Trà!”
“Ai!” Liễu Trà sờ một chút nước trên mặt, vừa đáp lời vừa đi ra ngoài.
Giang Văn Tân vừa ăn đồ vật vừa nói: “Cậu cũng thật là ngủ được đấy. Buổi chiều chúng ta phải xuất phát đi tìm đồ ăn, mau ăn cơm đi.”
Liễu Trà đỏ mặt, ngoan ngoãn đáp lời: “Vâng, cảm ơn Văn Tân ca ca.” Cậu có thể mệt như vậy đều là nhờ vào Hoắc Xuyên.
Tưởng tượng đến sự triền miên trên giường của hai người hôm qua, khuôn mặt lại đỏ vài phần.
Giang Văn Tân nhìn thẳng lắc đầu, sao mặt lại kiều diễm như một đóa hoa thế kia.
Cánh tay nhỏ, chân nhỏ này, da thịt cũng không thô như các ông như hắn.
Nhìn qua không gánh nổi, không vác nổi, rời khỏi đại ca hắn phỏng chừng sống không quá một ngày. Nếu không phải nhìn thấy cậu có yết hầu còn tưởng rằng cậu là phụ nữ.
Quả thật lớn lên đẹp hơn những người khác rất nhiều, nhìn qua vừa sạch sẽ lại vừa ngoan ngoãn, càng xem càng có hương vị. Chả trách đại ca hắn đắm chìm trong cậu không thể tự kiềm chế.
Hắn buông đồ vật trong tay, cầm lấy cái ly bên cạnh uống nước miếng, nhìn Liễu Trà nói: “Ăn xong thì thu dọn một chút, xem xem có cái gì cần phải mang ra ngoài không. Phỏng chừng chúng ta phải ra ngoài một hai ngày.”
“Được, vậy anh Hoắc đâu?” Liễu Trà cau mày: “Hắn không đi sao?”
Mấy ngày nay cậu vừa tỉnh ngủ, bên cạnh đã không có ai. Vừa sờ, chỗ hắn ngủ đã lạnh ngắt khiến người ta lạnh lòng. Nếu không phải mỗi tối bị hắn lăn lộn mạnh, cậu còn tưởng rằng người này đã chán cậu rồi.
Giang Văn Tân vươn vai: “Yên tâm đi, đại ca hận không thể nhét cậu vào thắt lưng, sẽ không bỏ lại cậu đâu.”
Liễu Trà dùng đôi mắt to long lanh như nước trừng mắt nhìn hắn một cái: “Chỉ là hỏi một chút thôi.”
Cậu vốn tưởng rằng đây là có khí thế nhất, nào biết trong mắt người ngoài quả thực không khác gì câu dẫn. Hơn nữa khuôn mặt ửng hồng kia, làn da nộn nớt có thể véo ra nước, cái trừng mắt này cũng không khác gì câu dẫn.
Giang Văn Tân xù lông: “Đừng, đừng nhìn tôi như vậy, đại ca mà thấy, người xui xẻo là tôi đấy.”
Liễu Trà vừa nghe, cũng tức giận. Ý hắn là cậu giống như cô gái lầu xanh đang câu dẫn hắn sao? Nước mắt này liền tuôn ra, ngậm lấy nước mắt: “Văn Tân ca ca, anh!”
Giang Văn Tân thấy vậy líu lưỡi: “Ai ai ai...
Tôi câm miệng, tôi câm miệng.” Vội vàng làm động tác kéo khóa kéo, lật qua ghế sofa thoán về phòng mình.
Hoắc Xuyên xong việc liền quay về khách sạn. Vừa mở cửa liền nhìn thấy Liễu Trà tức giận ngồi bên cạnh ăn cơm.
Hắn đến toilet rửa tay, đi ra bế Liễu Trà lên: “Làm sao vậy?”
Liễu Trà có chút tiểu buồn bực lắc đầu: “Không có gì.”
Hoắc Xuyên vừa nhìn thấy Liễu Trà liền nhịn không được muốn khi dễ, muốn hôn cậu, muốn ôm cậu, muốn da thịt chạm nhau, muốn nhét dương vật vào lỗ nhỏ, hắn hôn hôn khuôn mặt nhỏ của Liễu Trà, bàn tay to cởi cúc áo phía trước của Liễu Trà, chui vào nhéo vú nhỏ.
Liễu Trà định lại tâm tư đang lung lay, trấn định tiếp tục ăn cơm.
“Ngoan, buổi chiều chơi với Giang Văn Tân, buổi tối tôi đi đón em.”
Liễu Trà xoay đầu lại, đôi môi mềm mại phấn nộn dính dầu, phiếm màu bóng lúc đóng lúc mở nghi hoặc nói: “Nhưng mà, Văn Tân huynh nói buổi chiều muốn đi ra ngoài.”
Khóe miệng người đàn ông ngậm một tia ý cười, con ngươi thâm thúy nhìn chằm chằm môi phấn, nhẹ giọng nói: “Không cần đi.”
Đôi mắt to trong veo của Liễu Trà long lanh như nước, liếc một cái đối diện, liền có thể từ trong mắt hắn nhìn thấy bóng dáng mình.
Tuy rằng có chút nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn đồng ý, cũng không hỏi nguyên nhân.
Hoắc Xuyên chuyển người qua, cúi đầu hút vú nhỏ. Liễu Trà cả người run lên, nơi riêng tư bắt đầu chảy ra một tia chất lỏng.
Cậu hồng khuôn mặt nhỏ, khuôn mặt nhỏ trắng nõn cọ mái tóc ngắn của người đàn ông, ngứa đến mức hắn rụt rụt vai.
Ngay khi người đàn ông muốn tiến thêm một bước, bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa.
Giang Văn Tân vặn không mở cửa, vỗ vỗ cửa, hô to: “Tiểu Trà! Mở cửa! Là tôi.”
Cậu ta vừa kêu, Liễu Trà sợ tới mức đẩy Hoắc Xuyên ra, luống cuống tay chân sửa sang lại quần áo đáp lời: “Chờ, chờ chút, tôi, tôi đang... Tôi đang thu dọn đồ vật.”
Hoắc Xuyên xoa xoa thái dương, cái thằng tùy tùng này, hắn khẳng định phải tìm cách vứt bỏ.
Liễu Trà thấy người đàn ông vẻ mặt không vui, dừng một chút, cúi người xuống liếm liếm môi người đàn ông, sau đó, nhảy xuống đi mở cửa.
Triệu Tố hạ quyết tâm nhân dịp hai ngày này cùng Lý Thanh Mang làm tốt quan hệ, sau đó hạ thuốc cho Lý Thanh Mang rồi giao người cho chú Ngô.
Chờ Bạch Thoại Thiên trở về, dẫn người đi bắt gian, đến lúc đó anh Thoại Thiên sẽ có lý do vứt bỏ cái tiện nhân này.
Triệu Tố ngồi trong phòng y tế, nhìn chằm chằm bóng dáng Lý Thanh Mang dựa bàn, mỹ mãn nghĩ. Đến lúc đó con tiện nhân này còn không ngoan ngoãn trả nhẫn lại sao, đến lúc đó xin bố đuổi người ra khỏi nơi ẩn náu, xem nàng còn làm sao có thể nhảy nhót trước mặt anh Thoại Thiên và nàng.
Nghĩ đến đây lại nghĩ tới sự dũng mãnh của Bạch Thoại Thiên.
Lần đầu nếm trải chuyện nam nữ, không ngờ còn rất tốt đẹp, cũng không ghê tởm như trong tưởng tượng.
Triệu Tố kẹp kẹp hai chân, cố ý vô tình hướng Lý Thanh Mang dò hỏi: “Chị Thanh Mang, em muốn hỏi chị một vấn đề, chị tiện trả lời không?”
Nhìn Triệu Tố khó mở lời, lại thẹn thùng nhu nhược, Lý Thanh Mang nhu thanh tế ngữ nói: “Không ngại, Tố Tố cứ việc hỏi đi.”
Triệu Tố cúi đầu, dường như hạ quyết tâm thật lớn, càng nói càng nhỏ giọng: “Chị và anh rể, làm chuyện đó sẽ cảm thấy thoải mái không?” Nàng tham lam khai quật về mọi thứ riêng tư của Bạch Thoại Thiên và Lý Thanh Mang.
Lý Thanh Mang mắc cỡ đỏ mặt, thẹn thùng cúi đầu, có chút ngượng ngùng nói ra.
Triệu Tố giả vờ nửa ngày, không ai lên tiếng, thử tính ngẩng đầu liếc nhìn Lý Thanh Mang một cái.
Nhìn thấy, sự ghen ghét điên cuồng trong mắt bại lộ ra ngoài. Tiện nhân này đang hồi tưởng sao?!
Nàng giấu đi ghen ghét, yếu ớt nói: “Chị ơi.”
Lý Thanh Mang phục hồi tinh thần lại, mặt ửng đỏ, dỗi hờn nói: “Tố Tố, chuyện này sao có thể tùy tiện thảo luận với người khác được?”
Trong lòng Lý Thanh Mang, đối với loại chuyện này vẫn là có chút khó mở miệng. Nàng và Bạch Thoại Thiên một tháng cũng chỉ một hai lần, hai vợ chồng họ đều không ham thích chuyện này.
Nàng cũng không cảm thấy có cái gì thoải mái, nhưng bị người ta đề cập đến chuyện chăn gối này, vẫn làm trong lòng thẹn thùng.
“Nhưng mà đối với Tố Tố, chị Thanh Mang giống như chị ruột vậy. Tố Tố từ nhỏ đã không có mẹ, trong nhà chỉ có hai người em và bố. Bây giờ Tố Tố cũng sắp gả đi rồi, cho nên mới muốn tìm hiểu. Đối với chuyện này nửa điểm không hiểu, sống uổng phí nửa đời người.”
Triệu Tố mang theo tiếng khóc nức nở, vừa kể lể vừa khóc về hoàn cảnh bi thảm của mình. Biểu cảm trên mặt từ tò mò chuyển hóa làm thẹn thùng, diễn xuất tự nhiên trôi chảy.
Lý Thanh Mang cảm nhận được cảm xúc của nàng, cũng cảm thấy mình quá mức cổ hủ, xúc phạm đến cô gái nhỏ đơn thuần này.
Không khỏi rơi vào hồi ức, lúc trước mình gả cho Bạch Thoại Thiên, mẹ cũng đã từng tâm sự như vậy với nàng, còn đưa cho nàng một quyển sách để học hỏi.
Nhà nàng là thế gia thư hương, nàng từ nhỏ đã được bồi dưỡng theo phương thức tiểu thư khuê các.
Chồng nàng là đệ tử của cha nàng, hai người là do cha mẹ tác hợp mới đến với nhau.
Hoắc Xuyên mặc cùng kiểu áo liền thân lao động với Liễu Trà, màu sắc là màu rằn ri, cả người nhìn vừa đẹp trai lại trẻ trung.
Tay áo ở cổ tay chỉnh tề, ngay cả một nếp gấp cũng không có.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com