11 Nụ hôn trên tàu lượn siêu tốc
Edit by William_1405
Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad William_1405
20/10/2024
Tuy hơi muộn nhưng quà 20/10 dành cho các bông hồng nà (~ ̄▽ ̄)~
***
Thời tiết dần trở lạnh, cùng với đó là những cơn mưa phùn nhẹ nhàng của đầu thu.
Tề Hành vốn sợ lạnh, từ sớm đã khoác lên mình chiếc áo khoác dày, che kín làn da trắng ngần của cậu, điều này khiến Lục Sở vui vẻ không ít.
Tề Hành quấn mình kín đáo, điều này lại càng làm cho Lục Sở thích thú hơn. Hắn giống như một con dã thú với sự chiếm hữu mạnh mẽ đối với lãnh thổ của mình. Đồ của hắn , không những không cho phép ai chạm vào, mà thậm chí chỉ cần liếc nhìn thôi cũng đã cảm thấy đó là sự sỉ nhục đối với "bảo bối" của mình.
Thế nhưng, bản thân Lục Sở vẫn thản nhiên mặc áo ngắn tay và quần ngắn, đồng phục học sinh cũng chỉ được khoác hờ hững, mấy chiếc cúc ở cổ áo chẳng bao giờ được cài đúng cách, để lộ một mảng da màu mật ong trước ngực.
Lúc này, Tề Hành lại đến để gây phiền phức cho hắn.
Nam sinh nghiêm minh, kỷ luật này luôn ưỡn ngực đứng thẳng trước mặt Lục Sở, dáng vẻ nghiêm túc tỏ rõ sự không hài lòng, đôi môi hơi mím lại, "Cậu mặc đồng phục cho chỉnh tề vào." Giọng cậu vẫn giữ vẻ lạnh lùng đặc trưng của mình.
Lục Sở ngồi vắt chân trên ghế, cánh tay rắn chắc lười biếng gác lên lưng ghế phía sau. Nghe Tề Hành nói, hắn cười nhếch môi, "Tôi mặc không chỉnh tề chỗ nào?"
"Cổ áo." Tề Hành khẽ cúi đầu, ánh mắt nhạt màu của cậu lướt nhẹ qua cổ áo của Lục Sở.
Đột nhiên, Lục Sở đứng dậy, tiến về phía trước một bước.
Những người xung quanh cứ tưởng hai người này lại sắp cãi nhau. Dù sao cảnh này họ cũng đã thấy nhiều lần. Thậm chí, Trần Cần còn lén lút đặt cược với Trương Nham rằng Lục Sở sẽ lại làm Tề Hành khóc.
Động tác đột ngột của Lục Sở làm Tề Hành giật mình, thân hình cao lớn trước mặt mang đến áp lực khiến cậu do dự lùi lại, "Cậu... cậu định làm gì?"
Điều mà không ai ngờ là Lục Sở lại đột nhiên thả lỏng cơ thể, nở một nụ cười, "Tôi có làm gì đâu." Hắn giơ tay ra, tỏ vẻ vô tội, "Tôi chỉ muốn nhờ cậu chỉnh lại cổ áo cho tôi thôi."
"Cậu tự làm được." Tề Hành bĩu môi, quay mặt sang chỗ khác, hành động có chút trẻ con này lại hiếm khi xuất hiện trên người cậu.
Lục Sở liền giả vờ ngang ngược, "Không muốn à? Vậy thì thôi. Cứ để thế đi."
Con người này... con người này sao lại như vậy!
Tề Hành ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn cậu ta, lại liếc nhìn cái cổ áo lệch lạc cùng với mảng ngực trần lộ ra, cậu bỗng thấy nản lòng, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp, vươn tay ra giúp Lục Sở cài lại cúc áo.
Cảnh tượng này trong mắt mọi người xung quanh thật sự rất 'phi thường'. Hai người vốn không hợp nhau đột nhiên đứng gần nhau, lại nói Tề Hành đang chỉnh đồng phục cho Lục Sở. Đôi tay dài thon thả khéo léo cài từng chiếc cúc, thậm chí còn nhẹ nhàng vuốt thẳng những nếp gấp trên áo.
Lục Sở cong môi, đưa tay lên chạm vào cổ áo của mình, vô tình chạm vào tay của Tề Hành, rồi nói: "Cảm ơn cậu nhé, bí thư."
"Không... không có gì." Tề Hành quay mặt sang chỗ khác, "Còn nữa, hôm nay cậu lại đến muộn."
Lục Sở nhanh chóng xin lỗi: "Rất xin lỗi, sáng nay tôi có chút xung đột với người nhà. Lần sau sẽ không như vậy nữa."
Nghe câu trả lời của Lục Sở, Tề Hành đột nhiên quay lưng đi, bước chân nhanh chóng như thể có thứ gì đó đáng sợ đang đuổi theo sau.
Cậu lặng lẽ siết chặt nắm tay bên hông, dường như vẫn còn cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay nóng bỏng của Lục Sở khi chạm vào. Bàn tay ấy đã lén bóp nhẹ ngón tay cậu.
Sao có thể chứ!
Sao cậu ta dám! Lại còn dám bóp tay tôi giữa ban ngày ban mặt như thế này!
Hơn nữa, ai là "người nhà" của cậu ta chứ! Cậu ta đến muộn liên quan gì đến tôi!
Ở bên kia, Ngô Hiểu Hiểu đã nhìn rõ gương mặt đỏ bừng khi rời đi của Tề Hành, cô không thể tin nổi mà há hốc miệng. Một suy nghĩ đột ngột hiện lên trong đầu cô. Cô lén kéo Trần Cần và Trương Nham qua hỏi: "Gần đây lớp trưởng có gì lạ không?"
Trần Cần cau mày hỏi: "Lạ là sao?"
Trương Nham nói: "Có phải cậu muốn nói đến việc cậu ấy cứ như phát rồ sau khi có bạn gái không? Cả ngày ngồi đó cười ngây ngốc một mình."
"Chính xác, đột nhiên có chút kỳ lạ."
Trần Cần chợt nghĩ ra, "Dạo gần đây cậu ấy còn rất thích nhìn lưng của Tề Hành mà cười ngây ngốc."
"Đúng đúng. Tôi cũng nhận ra là cậu ấy rất hay gây chuyện với Tề Hành." Trương Nham suy nghĩ một lát, "Cảm giác có gì đó khác so với trước kia. Trước đây cậu ấy chỉ trêu chọc Tề Hành vì rảnh rỗi, còn giờ thì cố ý kiếm chuyện để trêu Tề Hành. Rất là cố ý!"
Ngô Hiểu Hiểu lại hỏi: "Hai cậu có biết bạn gái của cậu ấy trông thế nào không?"
Hai người im lặng nhìn nhau, "Thật ra thì không biết."
"Cậu ấy giấu kỹ lắm. Chỉ nói là cô ấy tên gì mà Hành Hành."
"Hành Hành?" Ngô Hiểu Hiểu thì thầm, "Vậy thì đúng rồi."
"Đúng rồi cái gì?" Hai người không hiểu hỏi lại, nhưng Ngô Hiểu Hiểu không thèm trả lời họ. Cô len lén nhìn về phía Lục Sở, lại nhìn về phía xa nơi Tề Hành đang đứng, che miệng cười trộm. Dường như cô vừa phát hiện ra một bí mật động trời.
Họ không biết rằng, đó là nụ cười của kẻ kích động.
*
Chuyến đi công viên giải trí trước đây không thành, Lục Sở luôn cảm thấy phải bồi thường cho Tề Hành.
Vì vậy hôm nay, hắn đưa Tề Hành đến đây để thực hiện lời hứa.
Tuy nhiên, Lục Sở cũng mang theo một chút suy tính của riêng mình. Hắn nghe Ngô Hiểu Hiểu nói rằng, khi một cặp đôi hôn nhau lúc vòng quay lên tới đỉnh cao nhất, họ sẽ mãi mãi ngọt ngào, hạnh phúc lâu dài.
Lục Sở thân là một người kế thừa chủ nghĩa xã hội, luôn đề cao chủ nghĩa vô thần, nhưng đáng xấu hổ thay, hắn lại tin vào lời truyền thuyết không có căn cứ khoa học này.
Con người mà, một khi có điều gì đó để kỳ vọng, họ thường dễ dàng tin vào những lời nói vô nghĩa, mong muốn gửi gắm hy vọng của mình vào những hành động cho dù hoang đường.
Mang theo mong muốn sẽ mãi mãi hạnh phúc bên Tề Hành, vừa bước vào công viên giải trí, Lục Sở đã kéo Tề Hành chạy thẳng đến vòng đu quay.
Tề Hành nhìn vào hàng người dài ngoằn ngoèo phía trước, cau mày nói: "Hay là chúng ta đi chơi cái khác trước?"
"Ngoan, xếp hàng không lâu đâu, chơi cái này trước đã." Lục Sở bình thường vốn rất dễ tính nhưng hôm nay lại kiên định lạ thường.
Tề Hành nghi hoặc quan sát Lục Sở.
Không đúng, người này vốn ưa thích những trò kích thích. Sao hôm nay lại thích trò này? Còn nhất quyết phải chơi đầu tiên.
Có mục đích gì chăng?
Trong lòng đầy nghi hoặc, đợi đến khi lên được vòng quay, cuối cùng Tề Hành cũng hiểu ra.
Vừa vào buồng ngồi, Lục Sở đã nắm lấy tay Tề Hành, bắt đầu vụng về nói mấy lời ngọt ngào. Nếu không sợ ngồi cùng một bên làm nghiêng cả buồng, Lục Sở còn muốn ngồi sát Tề Hành hơn nữa.
Khi vòng quay dần dần lên cao, sắp đạt đến điểm cao nhất, Lục Sở bỗng lúng túng mở lời: "Khụ khụ — à này, 'truyền thuyết về vòng đu quay' cậu đã nghe qua chưa?"
Tề Hành chớp chớp mắt, truyền thuyết gì cơ?
Thấy dáng vẻ ngơ ngác của Tề Hành, Lục Sở liền hiểu là cậu ấy không biết, ngay lập tức ưỡn ngực nói: "Truyền thuyết kể rằng, những cặp đôi hôn nhau trên vòng đu quay sẽ mãi mãi ngọt ngào và không bao giờ chia xa." Nói xong, anh không ngừng liếc nhìn Tề Hành, hy vọng cậu sẽ có phản ứng gì đó.
Nhưng Tề Hành chỉ coi đó là một câu chuyện, ngơ ngác nhìn Lục Sở đang liên tục chu môi lại gần mình, hỏi: "Rồi sao nữa?"
"Rồi sao nữa?!" Lục Sở tròn xoe mắt, không thể tin nổi, "Cậu, cậu không hiểu sao?"
Tề Hành gật đầu: "Hiểu mà, chỉ là một truyền thuyết thôi." Sau đó cậu tránh ánh mắt của Lục Sở, nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ vào hồ nước bên dưới vòng đu quay: "Cậu nhìn kìa, có một đàn vịt dưới kia."
Lục Sở nhìn Tề Hành dường như cố ý né tránh chủ đề này, cảm thấy hơi thất vọng. Hắn không tin một người thông minh như Tề Hành lại không hiểu ý mình.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn giữ lại một chút sĩ diện. Đã nói đến mức này rồi, nếu Tề Hành vẫn không muốn, hắn cũng không còn cách nào.
Cho nên Lục Sở liền buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ, gật đầu một cách thờ ơ.
Trong lòng không được thỏa mãn, Lục Sở quyết định tìm niềm vui ở chỗ khác. Hắn kéo Tề Hành chạy thẳng đến tàu lượn siêu tốc, dùng tiếng hét để xả hết những bực bội trong lòng.
Trong khi đó, Tề Hành cố gắng nhịn nỗi sợ, bám chặt vào dây an toàn, không dám mở mắt. Lục Sở nhanh chóng nhận ra, hắn nắm chặt tay Tề Hành an ủi, muốn truyền cho cậu một chút ấm áp, giúp cậu xua tan nỗi sợ hãi.
Dù việc Tề Hành cố ý né tránh khiến Lục Sở có phần đau lòng, nhưng thân là một người bạn trai hoàn hảo, hắn không thể giận dỗi với vợ mình được, đúng không? Hắn vẫn phải bảo vệ cậu, để Tề Hành cảm nhận được mị lực của mình!
Tề Hành, mắt vẫn nhắm chặt, cậu cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay to lớn đang nắm chặt tay mình. Bàn tay đó bao bọc lấy tay cậu, vững vàng như một ngọn núi.
Bỗng dưng, Tề Hành bật cười. Khi tàu lượn sắp về tới đích, lúc tốc độ đã dần chậm lại, cậu nhẹ nhàng quay mặt sang, hôn nhẹ lên má Lục Sở.
Đây có lẽ là hành động táo bạo nhất của Tề Hành trước mặt mọi người.
Lục Sở đang mải mê trong cảm giác hồi hộp của trò chơi bỗng khựng lại, ngạc nhiên nhìn Tề Hành bên cạnh. Cả ánh mắt của hắn như dán chặt vào khuôn mặt của cậu.
Dù cả hai đã xuống tàu, bước ra khỏi đường hầm của trò chơi, nhưng Lục Sở vẫn không rời mắt khỏi Tề Hành.
Đột nhiên, hắn đưa tay sờ lên má phải của mình, cười ngốc nghếch.
Hắn ghé sát lại gần hỏi Tề Hành: "Vừa nãy cậu có phải đã hôn tôi không?"
"Không." Tề Hành cúi đầu, chỉ bước nhanh ra phía trước.
"Có mà!" Lục Sở nói lớn, "Cậu rõ ràng là có hôn tôi!"
Tiếng nói lớn của hắn ngay lập tức thu hút ánh mắt của rất nhiều người xung quanh. Tề Hành dưới cái nhìn chằm chằm của đám đông, càng thấy xấu hổ, bước chân lại càng nhanh hơn.
Lục Sở cười hì hì, nói: "Tôi biết mà, vợ à, vừa nãy cậu đã hôn tôi."
Trong lòng Lục Sở thầm nghĩ, cậu ấy hôn mình, chẳng phải là thích mình đến mức không thể chịu nổi sao? Cậu ấy sợ như thế mà vẫn còn hôn mình trên tàu lượn, chẳng phải là yêu mình đến không kiềm chế nổi sao?
Dù không có nụ hôn trên vòng đu quay, thì chúng ta vẫn sẽ mãi mãi ngọt ngào, hạnh phúc bên nhau, đúng không nhỉ?
⟪Hết chương 11⟫
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com