3. Nhị phu nhân làm chuyện xấu hổ
3. Nhị phu nhân làm chuyện xấu hổ
Nghiêm Tinh Sở vô cùng tức giận trở lại trong phòng, đi tới đi lui bên cạnh bàn trà để bình phục tâm tình, nhưng nhớ lại cảnh Tống Ngọc Mính ngồi trong lòng ngực lão gia uyển chuyển thừa hoan, sự căm phẫn tức khắc làm máu dồn lên não.
Từ khi gả vào Tống gia, cậu đã biết mình khác biệt với người thường, cuối cùng cũng chỉ như nữ nhân gả vào một gia đình. Nỗi phẫn uất chất chứa hóa thành sự trả thù Tống lão gia, bao năm qua kiên quyết cự tuyệt mọi đụng chạm của lão.
Nhưng hôm nay, tận mắt chứng kiến cảnh tượng hoan ái kia, người bạn từ thuở nhỏ đến lớn ngồi trên người một gã đàn ông khác, nhắm mắt rên rỉ đầy khoái lạc. Gã thương nhân mà cậu vốn khinh ghét kia tỏa ra hơi thở dương cương mạnh mẽ, cánh tay rắn chắc ôm chặt eo bạn cậu, nước trong bể tắm như chất xúc tác kích thích nhịp điệu, mỗi cú thúc đều mạnh hơn cú trước. Cự vật của ông cắm sâu trong mật động phía sau bạn cậu, mỗi lần ra vào đều phô bày những đường gân xanh cuồn cuộn, đụ đến mức bạn cậu nước dâm văng tung tóe rên rỉ không ngừng.
Ưm…
Nghiêm Tinh Sở nhắm mắt lại, những hình ảnh dâm dục hôm nay cứ hiện lên trong đầu, khắc sâu vào tâm trí, khơi dậy cơn dục vọng như những đợt sóng trào trong cơ thể còn trinh của cậu.
Cậu ghét cơ thể mình, ghét tất cả những gì nó mang lại, nhưng lúc này, cậu không thể phớt lờ những phản ứng bên dưới.
Nghiêm Tinh Sở che lấy hạ bộ, hai chân mềm nhũn quỵ xuống đất, cậu không hiểu vì sao chỉ cần nghĩ đến những hình ảnh đó, cơ thể cậu lại phản ứng như vậy.
Hơi nước đọng trong hốc mắt, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, Nghiêm Tinh Sở luôn ghét vẻ ngoài quá mềm mại của mình. So với Tống Ngọc Mính ôn hòa nho nhã khác nhau một trời một vực, cậu có nhan sắc giống hệt người mẹ khuynh nước khuynh thành của mình, mặc dù có thêm vài đường nét cứng rắn, trong mắt người ngoài vẫn là một mỹ nhân vẻ đẹp khó cưỡng.
Những hình ảnh dâm mỹ vẫn ám ảnh tâm trí cậu, Lúc này, cậu bỏ qua khuôn mặt bạn thân, thay vào đó là hình ảnh trượng phu với đôi mày kiếm anh tuấn, ngũ quan tuấn lãng, cơ bắp cuồn cuộn, cơ thể nam tính, vòng eo cường tráng, những chuyển động mạnh mẽ……
"Ứm…"
Nghiêm Tinh Sở cảm nhận rõ ràng hạ thân đã ướt, hai chân dang rộng trên mặt đất, khỏi phải nói lớp vải nơi riêng tư đã ướt sũng dán vào sát vào háng.
Cậu dùng tay áo che lại nơi riêng tư, vô thức kéo quần lót bên trong ra, lớp vải bị cậu kéo ra siết chặt vào nơi riêng tư ẩm ướt. Dương vật bị cọ xát nhẹ nhàng cũng đã cương cứng, còn lồn nhỏ thành thục đã thít chặt lấy lớp vải làm tạo ra hình âm đạo.
"Hức……"
Lớp vải dính chặt vào lồn nhỏ, tinh tế miêu tả lại hình dạng hai cánh môi bím đầy đặn. Một phần vải mắc kẹt giữa khe hở như sợi dây nhỏ, phần còn lại bao bọc lấy âm hộ ướt át đang phồng lên.
"A……"
Nghiêm Tinh Sở cởi y phục xuống, sung sướng nắm lấy chiếc quần lót, chậm rãi cọ xát lồn nhỏ vào lớp vải thô ráp.
Trong đầu dù cố gắng kháng cự để không nghĩ tới tên phu quân, kẻ đáng ghét đó. Trước nay lão chưa bao giờ nhìn tới cậu, mang danh là Vương gia cao cao tại thượng, việc gả cho một thương nhân bình thường như hắn đã là ân huệ rất lớn, vậy mà Tống gia ngu ngốc kia lại không biết lấy lòng cậu, khiến cho cậu đến bây giờ vẫn chỉ là một người vợ hữu danh vô thực, nếu chuyện này truyền ra ngoài cậu nào còn mặt mũi nữa.
Tất cả đều là lỗi của tên đàn ông đó.
Nghiêm Tinh Sở cắn răng, đôi mắt xinh đẹp ngấn lệ, khóe mắt rơi xuống những giọt nước dục vọng, lồn non bên dưới càng đụng vào thì càng ngứa thêm, dâm dịch không ngừng chảy ra.
Nghiêm Tinh Sở phỉ nhổ những gì mình phải chịu đựng ở Tống gia, nhiều năm uất ức và bất mãn làm cậu nhỏ giọng khóc nức nở.
Sinh ra trong hoàng gia, tuổi trẻ tài cao, được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, cậu vốn tôn quý ngút trời, tự cao tự đại.
Nhưng thân phận tôn quý lúc này cũng không thể dập tắt dục vọng trong cơ thể, lòng tự tôn không cho phép Nghiêm Tinh Sở cậu làm ra hành vi thủ dâm.
"Hức……" Nghiêm Tinh Sở khóc nức nở nắm chặt chiếc quần lót như cọng rơm cứu mạng, lồn non và cặp mông múp không ngừng cọ xát vào "công cụ" duy nhất. Nhưng lớp vải đã ướt nhẹp mất độ ma sát, tiếng nước dâm vang lên càng lúc càng lớn, Nghiêm Tinh Sở nghe được thì dục vọng như thiêu đốt lý trí.
"Hức, phải làm sao… Tống Lang… ưm a……"
Nghiêm Tinh Sở nghẹn ngào khóc, thiếu niên kiêu ngạo không thể thắng nổi cơ thể tràn đầy dục vọng.
Lồn non đã hoàn toàn sẵn sàng đón nhận sự xâm nhập của phu nhân, nhưng nhớ lại cảnh hắn còn mây mưa cùng bạn mình, cơn giận dữ trong lòng Nghiêm Tinh Sở lúc này đã biến thành hối hận.
"Tống Lang… ưm… Lão gia……"
Bím nhỏ siết chặt mảnh vải không ngừngco rút và mấp máy, như một cái miệng đang khép mở để hô hấp. Lớp vải xung quanh lồn non căng ra bởi hai cánh môi đầy đặn, lớp vải dần lõm sau vào khe thịt.
Cơ thể lâu ngày không được thỏa mãn nên đổ mồ hôi nóng, mảnh vải bị nhào nặn ngay miệng lồn, nong sâu vào lỗ lồn. Mảnh vải càng lúc càng lún sâu vào bên trong cuối cùng chạm đến hột le.
"Ưm a--!" Hột le bị cọ xát, cơ thể Nghiêm Tinh Sở run rẩy như bị điện giật, ngay sau đó là cơn khoái cảm ập đến.
"Cái gì đây…… ưm ưm --!"
Cơ thể như tìm thấy con đường dẫn đến cực lạc. Nghiêm Tinh Sở nắm lấy mảnh vải ướt át, cọ xát vào miệng lồn, tập trung kích thích lấy hột le nhỏ, khiến nó cương cứng và phồng lên.
Nghiêm Tinh Sở theo bản năng tìm kiếm khoái cảm sung sướng, nhấc hai chân, nửa quỳ trên sàn, hai tay luồn vào trong y phục, nắm chặt chiếc quần lót, cọ xát và ấn mạnh vào lồn nhỏ. Cặp mông đầy đặn run rẩy điên cuồng, hột le bị kích thích đến đỉnh điểm, Nghiêm Tinh Sở kẹp chặt hai tay, âm hộ co giật điên cuồng, mút lấy mảnh vải, cuối cùng run rẩy đạt cao trào, phun ra một dòng nước dâm.
"Ha a… A…"
Nước dâm thấm ướt nơi riêng tư, thậm chí chảy xuống sàn, tạo thành một vũng nhỏ.
Sau cơn cực khoái, Nghiêm Tinh Sở nằm bệt xuống sàn. Cơ thể tạm thời thỏa mãn, nhưng đáy lòng lại trống rỗng.
"Hức hức… Tống Lang…"
Cậu cho rằng mình sẽ không bao giờ có được tình yêu của phu quân. Cơ thể đã dâm loạn đến mức này, nếu cứ tiếp tục như vậy, nhu cầu sẽ ngày càng lớn, mà Tống lão gia chỉ sủng ái Tống Ngọc Mính. Sau này, chẳng phải cậu chỉ có thể tự mình giải quyết sao?
Nghiêm Tinh Sở càng nghĩ càng sợ. Nào là trời sinh cao ngạo, nào là tài học hơn người, chung quy lại cuối cùng vẫn chỉ có một mình, chi bằng chết đi còn hơn.
Nghĩ đến đây, trong lòng Nghiêm Tinh Sở đã rõ hơn nhiều, nghĩ đến sau này cậu học Tống Ngọc Mính cách hầu hạ chồng, nghĩ đến sự quan tâm chăm sóc mà lão gia dành cho bạn mình, nghĩ đến việc liệu tài học của mình có thể được hắn sử dụng……
Nghiêm Tinh Sở xua đi những ý nghĩ hỗn loạn trong đầu, lắc đầu. Khi nhìn thấy vũng nước chưa khô trên sàn, mặt cậu lại đỏ bừng, cúi xuống dùng quần áo lau khô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com