Chương 50: Người vợ nhỏ bị chồng bắt gian trên giường
Chương 50: Người vợ nhỏ bị chồng bắt gian trên giường, dùng dương vật chọc mặt, nhục mạ
Bởi vì công ty đột ngột xảy ra sự cố nên trong đêm tân hôn Hà Tu Lãnh phải ra ngoài suốt một đêm, đến bây giờ mới có thể trở về.
Đôi mắt hắn hằn lên quầng thâm, hiển nhiên là một đêm không ngủ.
Nhưng khi nghĩ đến những lời đồn đại về cậu út nhà họ Ngôn, Hà Tu Lãnh không khỏi nhíu chặt mày.
Hắn không thích người khác khóc, càng không thích đàn ông khóc.
Giống như những gì người ta đồn, hắn luôn khinh thường những chuyện tình dục, thậm chí có chút chán ghét.
Chính vì vậy, Hà Tu Lãnh đã tìm đến bác sĩ tâm lý, nhưng kết quả kiểm tra cho thấy mọi thứ đều bình thường, hơn nữa cơ thể hắn cũng không có vấn đề gì.
Chỉ là hắn không có cảm xúc với những chuyện đó.
Nghĩ đến cảnh tượng mình sẽ thấy một người con trai nước mắt lưng tròng, Hà Tu Lãnh thở dài.
Trong lòng bực bội.
Hắn nắm lấy nắm cửa, vừa bước vào, Hà Tu Lãnh thấy cửa phòng ngủ đóng kín, còn tưởng rằng Ngôn Úc đang giận dỗi, giống như những cậu ấm được nuông chiều, hễ có chút không thoải mái là lại ầm ĩ.
Nhưng nghĩ đến lời dặn của cha mẹ, Hà Tu Lãnh nhéo nhéo giữa mày, bước về phía phòng ngủ, dù sao thì chuyện tối qua cũng là lỗi của hắn.
Tiếng bước chân đều đều vang lên.
Bên kia bức tường.
Ngôn Úc đang nằm trên giường, hàng mi đỏ hoe được Hà Giản ôm vào lòng dỗ dành, ngón tay cậu nắm chặt góc áo chồng, cậu vợ nhỏ khụt khịt, mắt nhắm nghiền.
Chỉ có hàng mi đen ướt đẫm, thỉnh thoảng run rẩy vì lời nói của Hà Giản.
Xinh đẹp đến chết người.
Ai nhìn vào cũng cảm thấy cậu xứng đáng với từ ngữ ấy.
Cậu xứng đáng được nâng niu chiều chuộng, dù có đặt lên đầu quả tim ngày đêm dỗ dành cũng không đủ.
Trên thân thể gầy yếu của Ngôn Úc chỉ khoác một chiếc áo ngắn tay rộng thùng thình, đôi chân thon dài buông thõng trên ga giường đỏ rực.
Nếu không có cái bụng nhỏ nhô cao dưới lớp áo, người ta sẽ tưởng họ là một cặp vợ chồng đang ân ái ngọt ngào.
“Chồng ơi……”
Ngón tay trắng nõn của Ngôn Úc kéo lấy áo Hà Giản, trước mắt tối đen, nhưng cảm giác cơ thể không thể lừa dối, vợ nhỏ đáng thương nói: “Lấy, lấy ra được không?”
Cây gậy thịt vừa bắn đầy vẫn còn trong tử cung cậu.
Thật căng, thật khó chịu.
Hà Giản ôm lấy người vợ nhỏ dưới thân, cảm thấy chỗ nào của cậu cũng mềm mại lạ thường.
Anh vừa định nói “được”, thì tai khẽ động, sắc mặt nghiêm lại, anh nghe thấy tiếng động nhỏ.
Trong nháy mắt, Hà Giản đoán ra người ngoài cửa, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có Hà Tu Lãnh.
Nhìn thoáng qua người vợ nhỏ đang chờ đợi, đáy mắt Hà Giản không chút hoảng loạn.
Anh nhanh chóng xử lý mọi thứ, rồi mở cửa phòng.
“Bà xã, anh ra ngoài lấy chút đồ, lát nữa em đoán xem là gì nhé?”
Ngôn Úc chỉ có thể dựa vào thính giác để phản ứng chuyện gì xảy ra, dưới sự che giấu của Hà Giản, cậu không hề phát hiện ra điều gì bất thường, ngoan ngoãn đáp: “Dạ.”
Người bình thường nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ hoảng sợ.
Hà Giản bịt miệng Hà Tu Lãnh, đóng cửa lại, cách âm ở đây khá tốt, không sợ bị vợ nhỏ phát hiện.
Ánh mắt chạm nhau.
Hà Tu Lãnh nhanh chóng hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, lạnh giọng hỏi Hà Giản: “Chuyện gì vậy?”
“Sao anh lại ở đây?” Giọng hắn lạnh lẽo.
Hà Giản biết không thể giấu được, đương nhiên, anh cũng không định giấu, nói thẳng: “Hôm nay anh định đến thăm vợ mới cưới của cậu, rồi thấy cảnh này.”
Hà Tu Lãnh im lặng, chờ đợi Hà Giản nói tiếp.
“Em ấy nhận nhầm anh là cậu, tưởng anh là chồng em ấy.” Nói đến đây, Hà Giản không giấu được ý cười, chính anh cũng không ngờ, lần này đến đây lại tìm được vợ.
Còn là gu anh rất thích.
“Anh thích em ấy, nên không vạch trần.”
Hà Giản nhìn người em họ, nói thẳng: “Tu Lãnh, anh thích em ấy, nếu cậu không thích, nhường cho anh đi, nhân lúc em ấy chưa biết cậu.”
“……”
Hai người cao bằng nhau, đứng chung một chỗ thể lực ngang nhau.
Nếu ngay lúc bước vào, Hà Giản nói vậy, Hà Tu Lãnh có lẽ sẽ đồng ý.
Nhưng khoảnh khắc cửa phòng ngủ mở ra, dù Hà Giản đã cố che giấu, Hà Tu Lãnh vẫn thấy được diện mạo vợ mới cưới.
Vừa hỗn loạn vừa mang vẻ đẹp vỡ vụn.
Khiến ngón tay hắn run rẩy.
Trái tim đập nhanh hơn.
Không ai biết lúc đó Hà Tu Lãnh nghĩ gì, nhưng Ngôn Úc ngay lúc đó, thật sự rất đẹp.
Dù Hà Tu Lãnh không thích đàn ông khóc, nhưng có một người đẹp để ngắm mỗi ngày, cũng không tệ.
“Không thể nào.”
Hà Tu Lãnh từ chối thẳng thừng, hắn nhìn Hà Giản: “Chuyện hôm nay tôi có thể bỏ qua.”
Môi mỏng khẽ mở: “Không có lần sau.”
Hắn muốn Hà Giản nhớ rõ thân phận của họ.
Đặc biệt là thân phận của Ngôn Úc.
Hà Giản không ngờ lại bị từ chối, anh vừa định cưỡng đoạt, thì điện thoại reo.
Là tiếng chuông đặc biệt của quân đội.
Hà Giản gần như quên mất lý do đến đây.
Anh chỉ định tiện đường ghé thăm vợ của em họ mà thôi.
Trên có việc quan trọng, Hà Giản có chút do dự.
Anh quay đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt em họ.
Hà Tu Lãnh không hề hoảng hốt, hắn đứng yên tại chỗ, nhìn Hà Giản từng bước rời khỏi phòng tân hôn của mình.
Xoay người, tiếng giày da đạp trên sàn nhà vang lên âm thanh lạnh lẽo.
Hà Tu Lãnh ấn tay nắm cửa phòng ngủ.
Người vợ nhỏ đang nằm trên giường run rẩy, tưởng chồng đã về, cho dù hơi lâu, nhưng cậu vẫn mong chờ món quà mà chồng mang đến.
“Chồng ơi?”
Đôi mắt vô hồn nhìn về phía phát ra âm thanh.
Tiếng gọi này khiến Hà Tu Lãnh dừng lại, người thanh niên trước mắt thật đẹp, một vẻ đẹp tan vỡ sau khi bị đàn ông chà đạp.
Không cần trang điểm cũng đã đẹp đến chết người.
Nhưng nghĩ đến vẻ đẹp này không thuộc về mình, cho dù là ai, cũng cảm thấy rất khó chịu.
Muốn chiếm lấy. Đây là suy nghĩ đầu tiên của mọi người khi nhìn thấy Ngôn Úc.
“Ừ.”
Hà Tu Lãnh đáp, dù hắn không biết tại sao.
Khuôn mặt nhỏ của cậu lộ vẻ nghi hoặc, giọng của chồng hơi lạ, hình như…… hơi khác.
Vì mắt không nhìn thấy, Ngôn Úc rất nhạy cảm với âm thanh.
Cậu bỏ qua đi sự bất thường này, eo run rẩy, chờ mong hỏi người chồng trước mặt: “Ông xã, anh mang gì về vậy?” Giọng nói vô cùng mềm mại.
Hà Tu Lãnh đã nghe thấy câu nói của Hà Giản với Ngôn Úc.
Nhìn người thanh niên trần trụi trên giường, rõ ràng rất yếu, một chút sức lực cũng không có, nhưng vẫn mong chờ món quà của chồng.
Như thể chỉ cần là chồng mang đến, cái gì cậu cũng đều sẽ thích.
Không hiểu sao, hạ thân người đàn ông vốn không hứng thú với tình dục lại chậm rãi ngẩng đầu.
Hà Tu Lãnh nhíu mày, hắn không hiểu những hình ảnh dâm loạn trong đầu mình.
Không phải hắn không hiểu những hình ảnh đó, mà là không hiểu tại sao mình lại nghĩ như vậy.
Sau một hồi im lặng.
Cậu vợ nhỏ chờ đợi chồng bắt đầu lo lắng, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ mờ mịt, mắt ngấn lệ, giọng nói nghẹn ngào: “Ông xã?”
Cậu nói sai gì sao? Sao chồng lại không để ý đến cậu?
Ngôn Úc không hiểu.
Hà Tu Lãnh chậm rãi cởi hai cúc áo sơ mi, giọng nói trầm thấp: “Ừ.”
Người đàn ông đứng đắn khi cởi quần áo, không ai biết bộ mặt thật sự của hắn ta.
Mũi vợ nhỏ đỏ hoe, còn lo lắng vì sự bất thường của chồng.
Eo run rẩy.
Mép lồn đỏ tươi, thịt non không ngừng mấp máy, chất lồn hòa lẫn tinh dịch của Hà Giản vừa bắn ra cùng chảy ra ngoài.
Nhỏ giọt trên ga giường của Hà Tu Lãnh và Ngôn Úc, như đang làm bẩn nơi này, cũng làm bẩn cuộc hôn nhân của họ.
Mặt Hà Tu Lãnh không cảm xúc, vẫn lạnh lùng, hắn chậm rãi cởi áo vest, rõ ràng là chủ nhân nơi này, nhưng lại cố tình bắt chước kẻ chiếm đoạt.
Để hạ thấp cảnh giác của người vợ nhỏ.
Cúc áo cởi ra.
Một cây dương vật dữ tợn nhảy ra.
Khác hẳn vẻ ngoài lạnh lùng của Hà Tu Lãnh, nó tượng trưng cho dục vọng xấu xí của hắn.
Hắn bước tới hai bước, dương vật nóng bỏng chọc vào má thịt trắng nõn của vợ nhỏ, má thịt bị chọc lõm xuống một cái hố mềm mại.
Mã mắt hưng phấn hé mở, chất nhờn phun ra.
Mắt Ngôn Úc rưng rưng, yếu ớt đáng thương, đến khi cảm nhận được hơi ấm và mùi vị quen thuộc, cậu mới hiểu ra chồng đang đặt thứ gì lên mặt mình.
“Em……”
Chồng muốn chơi trò gì với cậu sao? Cậu đã nghe người ta kể những câu chuyện xưa dâm loạn.
Cơ thể trắng như tuyết dần nóng lên.
“Đoán xem, đây là cái gì.” Đôi mắt Hà Tu Lãnh không còn nổi giận, chỉ có hành động kỳ lạ này mới khiến hắn có chút tính người.
Loại hành động này mang tính chất nhục mạ.
Chỉ có kẻ một lòng đặt chồng lên trên hết, làm người vợ ngốc nghếch mới cảm thấy chồng đang chơi đùa với mình.
“A?”
Đầu ngón tay Ngôn Úc hồng hào, hô hấp dồn dập, mồ hôi đầm đìa trên người, cậu lại muốn khóc: “Là, là chỗ đó……”
Nói xong, cả vành tai cậu đỏ bừng, một nhóc mù ngoan ngoãn như cậu tất nhiên chưa từng được ai dạy về cái tên của chỗ đó.
Dù có biết, cậu cũng xấu hổ đến không nói nên lời.
Hai chữ “dâm đãng” đã là từ ngữ phóng đãng nhất mà Ngôn Úc có thể thốt ra.
Hà Tu Lãnh không biết vì sao lại không muốn buông tha cho cậu sớm như vậy: “‘Chỗ đó’ là chỗ nào?”
Vợ nhỏ sắp khóc đến nơi, không chỉ cơ thể, mà cả dưới thân cũng đang khóc, đúng như Ngôn Úc tự nhận, cậu thật dâm đãng.
Cho nên mới bị hành động khác người của chồng kích thích đến chảy nước.
Đầu ngón tay cậu ửng hồng, run rẩy.
“Ông xã……” Tiếng khóc nức nở, giọng nói mềm nhũn, Ngôn Úc đang cố nũng nịu với chồng mình, cho dù hàng mi đã run rẩy loạn xạ.
Một người thẹn thùng như cậu thì đây là lần đầu tiên nũng nịu, lại còn là với người chồng mình thích.
Không thể kiềm chế được, ở trước mặt Hà Tu Lãnh, cậu đã hạ mình đến mức thấp hèn, hồng đuôi mắt, quay đầu đi, dùng đôi môi mềm mại, hơi lạnh của mình khẽ chạm vào dương vật đang căng trướng kia.
Vừa chạm vào liền vội vàng rời đi.
Nước mắt chảy xuống, làm người ta biết rõ cậu đang khóc.
Gân xanh trên tay nổi lên, Hà Tu Lãnh thở nặng nề, cảm xúc khó hiểu trong lòng cuồn cuộn, cuối cùng biến thành chua xót
Cậu cũng từng làm vậy trước mặt Hà Giản sao?
Lấy lòng bằng mọi cách như vậy sao?
Trái tim hắn chua xót khó tả.
Hà Tu Lãnh gần như không thể kiểm soát được ý nghĩ trong lòng và dục vọng đang trào dâng.
“Bà xã……?” Một câu hỏi chậm rãi, nghi hoặc.
Từ trước đến nay Hà tiên sinh cao lãnh, không tình dục đang vụng về học cách gọi Ngôn Úc và cách xưng hô của họ.
Như đang…… bắt chước vụng về.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com