Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23: Khi nào em về?

Chương 23: Khi nào em về?

Mấy ngày sau, Tống Dư đi ra ngoài mua đồ cùng với Lâm Thính Kha. Vì không thích mùi sầu riêng nên Tống Dư đứng ở cửa tiệm chờ Lâm Thính Kha.

Lúc này đã gần hoàng hôn, ánh nắng ấm áp chiếu xuống mặt đất. Tống Dư đứng một mình dưới ánh mặt trời, lười biếng và ung dung, đẹp đến nỗi không gì sánh bằng.

Bỗng có một bàn tay sờ mông hắn, Tống Dư tưởng là tên lưu manh nào, hắn xoay người đang định đá một chân qua, kết quả lại thấy được Hàn Thanh Diệc.

Vết thương của Hàn Thanh Diệc vẫn chưa lành, trên gò má dán băng gạc, tay trái còn phải dùng băng vải treo lên.

“Anh có bệnh à! Tới đây làm cái gì?” Tống Dư kéo hắn ra đằng sau bồn cây lớn bên cạnh.

Hàn Thanh Diệc đeo bám muốn hôn hắn: “Tôi nhớ em, thiếu em tôi không sống nổi.”

Tống Dư: “Vậy đi chết đi.”

Hàn Thanh Diệc hoàn toàn không bận tâm đến những lời cay nghiệt của Tống Dư mà nói: “Nếu không có em ở bên cạnh tôi, tôi đã muốn chết từ lâu rồi. Thế này đi, bây giờ chúng ta lập tức làm tình, cái dáng vẻ này của tôi cũng không thể chịch em được, chỉ có thể để cho em chịch tôi. Em chịch tôi đến chết đi, dù sao tôi cũng không thiết sống nữa.”

“Tên thần kinh.”

Tống Dư hung hăng chỉ vào hắn: “Tôi mặc kệ bình thường anh gây sự như thế nào, nhưng đừng có mà gây sự trước mặt Tiểu Kha.”

Hàn Thanh Diệc cười một tiếng: “Sao nào, em không để ý ông xã em à? Mấy hôm trước tôi đi tìm ông xã em để hỏi về tung tích của em, nhưng cậu ta lại phớt lờ tôi. Theo tôi thấy, hai người mau ly hôn đi. Ly hôn với cậu ta rồi ở bên tôi. Ở bên tôi sung sướng hơn nhiều đấy, hai ta làm chuyện đó đều rất thoải mái mà đúng không?”

“Được rồi, anh mau biến đi, mấy ngày nữa tôi về rồi nói chuyện này sau.”

Hàn Thanh Diệc kéo tay hắn: “Mấy ngày nữa là mấy ngày? Hôm nào? Em về rồi nhất định phải tới tìm tôi, bằng không tôi cứ tiếp tục gây sự đấy.”

“Năm ngày sau.”

Lâm Thính Kha bước ra nhưng không thấy Tống Dư. Vừa định cầm điện thoại gọi cho hắn, Tống Dư đã bước ra từ phía sau bồn cây to lớn bên cạnh.

“Tiểu Kha! Tớ ở đây này.”

Lâm Thính Kha: “Sao ngài lại ra đấy?”

Tống Dư nhận lấy túi từ tay Lâm Thính Kha: “Chỗ đó có một con chó con đáng yêu lắm, tớ qua đấy sờ nó một tí.”

“Ừm.”

Tống Dư đưa một cái tay khác ra, hơi bĩu môi làm nũng: “Muốn dắt tay.”

Lâm Thính Kha lại có chút ngạo kiều: “Không dắt được, ngài đã sờ chó, tay đã không còn sạch, đến lúc về rửa tay rồi tôi mới dắt.”

“Được lắm Tiểu Kha, cậu thế mà lại dám ghét bỏ tớ!” Tống Dư nhảy dựng lên ôm vai Lâm Thính Kha.

Nhìn sườn mặt Lâm Thính Kha, Tống Dư không khỏi nhớ tới một số chuyện. Hắn bảo hắn vừa sờ chó, Lâm Thính Kha đã lập tức ngại tay hắn bẩn, không muốn dắt hắn nữa. Vậy mấy năm nay hắn làm tình với nhiều người như vậy, Lâm Thính Kha có để ý hay không?

Mấy ngày tiếp theo trôi qua, sau khi ăn cơm xong, Tống Dư kéo Lâm Thính Kha tắm bồn ở trên ban công.

Mấy ngày trước, Tống Dư cảm thấy ban công này quá rộng, nhìn qua có vẻ trống trải. Thế là hắn đi mua cái bồn tắm, thuê một thợ cả tu sửa và lắp đặt bồn tắm ở trên ban công cả ngày.

Hai người ngồi trong bồn tắm, Tống Dư ngồi trước Lâm Thính Kha, đầu tựa vào ngực Lâm Thính Kha.

Trong nước không thả sữa tắm, chỉ rải một ít cánh hoa hồng, thoạt trông rất có tính thẩm mỹ.

Tống Dư cầm một cánh hoa, hắn lại đi hôn Lâm Thính Kha và hỏi: “Tiểu  Kha, tại sao hôm đó cậu lại đánh Hàn Thanh Diệc?”

Từ sau khi ra khỏi đồn, hai người vẫn chưa từng nhắc đến chuyện này.

“Anh ta đánh ngài.” Lâm Thính Kha nhàn nhạt nói.

Tống Dư bật cười: “Vậy nên cậu muốn xả giận thay tớ à?” Hắn quay qua ôm cổ Lâm Thính Kha: “Tiểu Kha, thực ra là tớ đánh anh ta đấy, anh ta đáng khinh như chó ấy, lấy đâu ra lá gan dám đánh tớ. Còn vết thương trên mặt tớ là do tớ tự ngã mà ra.”

“Tại sao ngài lại đánh anh ta?” Lâm Thính Kha hỏi.

“Hôm đó anh ta lại rải đầy cánh hoa hồng ở trong phòng. Lúc tớ đến, tớ dẫm phải đống cánh hoa đó nên lập tức bị trượt chân ngã, vì thế tớ tức giận đạp anh ta hai cái. Kết quả anh ta lại ầm ĩ với tớ, nói tớ vô tình vô nghĩa gì đấy, rồi hai bọn tớ đã đánh nhau. Nhưng anh ta không dám đánh tớ thật, toàn là tớ đánh anh ta thôi.”

Lâm Thính Kha hôn vai hắn: “Thiếu gia, sau khi chúng ta trở về, ngài có dự định gì không?”

Tống Dư có chút bực bội: “Tớ chỉ hy vọng Tần Tử Kỳ đừng lo chuyện của tớ nữa, mỗi lần trở về sau khi ra ngoài chơi, nhìn thấy ánh mắt kia của anh ta làm tớ phiền kinh. Tớ chỉ là lên giường với người khác mà thôi chứ có làm ra việc phóng hỏa giết người gì đó đâu, sao anh ta lại nhìn tớ như vậy chứ.”

Hắn lại ôm Lâm Thính Kha, liếm môi y: “Tiểu Kha vẫn là tốt nhất, mặc kệ tớ chơi như thế nào, Tiểu Kha đều sẽ mãi ở bên cạnh tớ.”

Lâm Thính Kha nhẹ nhàng vuốt eo hắn.

Ngài lúc nào cũng làm tình với người khác, thực ra tôi cũng sẽ để ý…

Lâm Thính Kha cũng biết hiện tại Tống Dư và Tần Tử Kỳ không có khả năng ly hôn, hôn nhân của hai người liên lụy tới rất nhiều lợi ích thương nghiệp.

Lúc đi ngủ, điện thoại khẽ rung lên, Lâm Thính Kha vừa mở ra thì thấy là tin nhắn của Tần Tử Kỳ: Khi nào em về.

Ba ngày nữa là đến 30 Tết, cũng đến lúc y phải trở về.

Lâm Thính Kha nhắn mấy chữ: Mai tôi về.

Bên kia phản hồi rất nhanh: Tôi đi đón em.

Lâm Thính Kha nhìn mấy chữ trên màn hình, Tần Tử Kỳ bảo “Tôi đi đón em”, chứ không phải “Tôi đi đón các em.”

Lẽ nào anh đã thực sự thất vọng với Tống Dư rồi sao?

Tống Dư đã ngủ, nhưng lại bị tỉnh vì màn hình điện thoại sáng ngời cúa Lâm Thính Kha, hắn ôm eo Lâm Thính Kha: “Đừng nghịch nữa, ngoan nào ngủ đi.”

Lâm Thính Kha nhanh chóng nhắn lại cho Tần Tử Kỳ: “Được.”

Sau đó y đặt điện thoại về chế độ im lặng, để nó lên trên cái bàn ở bên cạnh.

Tần Tử Kỳ ngồi trên giường nhắn thêm: Gửi tin tức chuyến bay cho tôi đi.

Qua thật lâu, bên kia vẫn chưa nhắn lại.

Anh lại hỏi: Em ngủ rồi à?

Đợi rất lâu nhưng vẫn chưa có phản hồi.

Anh do dự gọi điện thoại cho y.

Màn hình điện thoại lại sáng lên, Lâm Thính Kha cầm lấy điện thoại tắt máy, sau đó hôn mặt Tống Dư: “Tôi đi vệ sinh.”

Y cầm điện thoại vào nhà vệ sinh gọi lại cho Tần Tử Kỳ, bên kia nghe máy rất nhanh.

“Tiên sinh, có chuyện gì sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com