Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 52

"36." Cố Hạo Ngôn nói.

Tài xế sửng sốt một chút: "Cái gì?"

Cố Hạo Ngôn sửa lại: "Cậu ấy 36 tuổi, không phải 5-60."

Tài xế từ kính chiếu hậu nhìn anh, vội vàng nói: "Tôi cũng chỉ là nghe nói thôi, còn nghe nói hồ tiên thích người có nhan sắc, cho nên Đại tiên sinh lớn lên thật xinh đẹp, như minh tinh vậy."
Cố Hạo Ngôn thầm thì trong lòng: Lời này thì không giả.

Tài xế vì an toàn, xe chạy cũng không nhanh, A Cẩu dọc đường đi lại ngủ rất an nhàn, ngay cả lúc tỉnh, nhìn thấy trời tối đen bên ngoài cũng không khóc, ngược lại mở to đôi mắt trong suốt tò mò nhìn.

Họ đến đích khi đã quá nửa đêm, tài xế quả nhiên lái xe đến trong thôn liền không chịu tiếp tục đi về phía trước, chỉ là chỉ cho anh hướng đi, đối với tòa kiến trúc lớn lờ mờ đằng xa nói: "Đại tiên sinh liền ở tại nơi đó, cửa có hai cái đèn lồng trắng, tôi ban ngày ban mặt cũng không dám đi, chỉ có thể đưa ngài đến đây."

Cố Hạo Ngôn nói: "Không sao."

Anh rút ví, đếm mười tờ tiền mặt đưa cho đối phương, lại ôm con trai cầm hành lý, dọc theo con đường đi về phía trước.

Đèn đường trong thôn vì tiết kiệm năng lượng, tới buổi tối 11 giờ qua đi liền sẽ tắt, cả thôn liền yên lặng trong đêm đen, chỉ có lác đác vài điểm sáng còn đang chiếu.

Cố Hạo Ngôn mở đèn pin điện thoại soi đường, một bên ôm sát con trai.

Điện thoại anh gần như sắp hết pin, vì sau khi xuống máy bay, anh cứ cách vài phút liền sẽ thử gọi điện thoại cho Mộ Dung Vũ, cho đến khi gọi thông cuộc điện thoại kia mới thôi.

Con trai trong lòng ngực có lẽ chưa từng đến nơi tối đen như vậy, trong cổ họng lại phát ra tiếng thút thít nhỏ giọng, Cố Hạo Ngôn vội vàng dỗ nó, ôn tồn nói: "Đừng sợ, A Cẩu đừng sợ, ba ba ở đây, ba ba ở bên con, rất nhanh liền có thể nhìn thấy ông ngoại, đừng sợ."

Lời an ủi của anh không có tác dụng lớn, đứa trẻ ghé vào vai anh ôm chặt cổ anh, nhưng vẫn không nhịn được muốn khóc, nước mắt theo gương mặt trắng bệch chảy xuống.

Tim Cố Hạo Ngôn thắt lại, ôm con trai đi nhanh hơn một chút, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tòa kiến trúc càng ngày càng rõ ràng kia, rất nhanh, anh liền thấy được hai cái đèn lồng trắng tài xế nói.

Trong đêm tối như vậy, nhìn thấy đèn lồng màu trắng quả thật sẽ làm người ta cảm thấy sợ hãi, Cố Hạo Ngôn là người gan lớn, trong lòng lại nghĩ đến Mộ Dung Vũ, cho nên thế nhưng không sợ chút nào.

Chờ đi đến trước cửa, anh chỉ dùng ánh đèn điện thoại chiếu vào bên trong, liền không chút do dự đi vào.

Đi vào sau anh liền bắt đầu gọi tên Mộ Dung Vũ, gọi vài tiếng, lại chỉ nghe được tiếng vọng, nhà cửa trùng trùng điệp điệp, thế nhưng phân biệt không rõ muốn đi nơi nào, cho đến khi anh chú ý tới dấu chân mới mẻ trên mặt đất mới thôi.

Cố Hạo Ngôn trong lòng vui vẻ, nhưng cũng giận dữ, anh theo dấu chân đi vào bên trong, lướt qua hai sân, chờ nhìn thấy căn nhà xuất hiện trước mặt, lại là hét to một tiếng "Mộ Dung Vũ", lần này anh nhận được đáp lại.

Căn nhà tối đen sau nửa phút sáng lên ánh đèn mờ nhạt, theo một trận tiếng bước chân lộn xộn, cửa gỗ được mở ra, Cố Hạo Ngôn cũng nhìn thấy người đã hai ngày không gặp.

Mộ Dung Vũ sau khi trở về liền dọn dẹp một chút nhà cửa, lau dọn bụi bặm sơ sài, trải lại giường, tùy tiện ăn chút bánh quy liền tính toán ngủ.

Nhưng nơi này rõ ràng là nơi cậu ở 36 năm, chăn cũng là cậu tự tay may vá, cậu lại bắt đầu cảm thấy không đủ mềm cũng không đủ ấm, trên đó thậm chí còn có chút mùi ẩm mốc, làm cậu một chút cũng không quen.

Cậu ôm mèo, ôm chăn ngồi trên giường khó có thể đi vào giấc ngủ, một bên lo lắng Cố Hạo Ngôn thật sự sẽ tìm tới, một bên tính toán sáng mai liền nói với trưởng thôn không cho người ngoài vào, miên man suy nghĩ, đột nhiên nghe được có người gọi tên mình, nhất thời còn tưởng rằng là chính mình tưởng niệm quá độ mà sinh ra ảo giác.

Tiếng kêu đó sau, xung quanh rất nhanh liền an tĩnh lại, làm Mộ Dung Vũ càng tin tưởng vừa nãy nghe thấy là ảo giác. Tưởng tượng đến đây là giả, Mộ Dung Vũ trong lòng thế nhưng đau một chút, không ngừng đau, còn có sự mất mát mãnh liệt.

Thật giống như, cậu thật sự kỳ vọng Cố Hạo Ngôn tới tìm cậu vậy.

Yêu đương nguyên lai là chuyện chua xót như thế, mỗi ngày ở chung với nhau còn không cảm thấy, chỉ cảm thấy là sinh hoạt bình thường, chỉ là trong lòng vui mừng một chút, cùng Cố Hạo Ngôn giữa lời nói hành động thân mật một chút, sẽ có dục vọng bình thường, mỗi ngày sẽ nghĩ anh tan tầm lúc nào, đều là những chuyện rất vụn vặt rất bình thường, một chút cũng không có cảm giác ngọt ngào kinh thiên động địa.

Chờ phát sinh khúc mắc, quyết định phải rời đi, Mộ Dung Vũ mới ý thức được, nguyên lai những lần ở chung bình thường đó là trân quý đến vậy, trân quý đến một khi mất đi, khiến cho cậu cảm thấy ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn.

Sự lưu luyến của cậu đối với Cố Hạo Ngôn, thế nhưng một chút cũng không kém sự không nỡ đối với A Cẩu, thậm chí là càng khó chịu, khó chịu đến làm cậu căn bản không dám nghĩ nhiều đến người Cố Hạo Ngôn.

Lại một tiếng "Mộ Dung Vũ" truyền đến, Mộ Dung Vũ cả người đều run lên một chút, mà con mèo trong lòng ngực cảnh giác ngẩng đầu lên, phản ứng như vậy làm Mộ Dung Vũ nghi ngờ mình có lẽ không phải sinh ra ảo giác, cậu kinh ngạc sững sờ tại chỗ, chờ lại một tiếng "Mộ Dung Vũ" rõ ràng vô cùng vang lên, cậu gần như là lăn lộn bò xuống giường, đi tìm công tắc đèn, sau đó ấn sáng, lại lảo đảo đi mở cửa bên ngoài.

Ngoài cửa rất tối, nhưng mà một thân ảnh cao lớn rõ ràng đứng ở nơi đó, theo ánh mắt anh từng bước một đến gần cậu, cuối cùng xuất hiện trong phạm vi ánh đèn có thể chiếu xạ đến.

Người đàn ông ngũ quan anh tuấn, lại bao phủ một tầng giận dữ nồng đậm, đôi môi mím chặt như là tùy thời đều có thể bộc phát ra lời mắng chửi.

Mộ Dung Vũ chỉ cảm thấy trái tim mình "thình thịch" nhảy, gần như muốn nhảy ra lồng ngực, cậu run giọng hỏi: "Anh sao... tới?"

Cố Hạo Ngôn hung tợn trừng mắt cậu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi mẹ nó có thể không tới sao!!!"

Anh tức đến hận không thể cắn người trước mặt này, nhưng nhìn hai chân trần của cậu, lòng lại mềm xuống, chỉ là sắc mặt còn căng, đang định lại hung dữ nói thêm gì đó, A Cẩu trong lòng ngực đã nhìn thấy Mộ Dung Vũ, điên cuồng xoay chuyển thân thể, hai tay cũng giang ra, vừa lên tiếng khóc lớn vừa kêu "Ông ngoại".

Mộ Dung Vũ vừa nhìn thấy A Cẩu, tất cả sự chú ý liền đều đặt lên người nó, gần như là lập tức chạy qua, từ trong lòng ngực người đàn ông tiếp nhận đứa trẻ đang khóc thút thít, ôm chặt nó vỗ về: "Ông ngoại ở đây, ngoan, ngoan bảo bối đừng khóc, A Cẩu là cục cưng của ông ngoại, không khóc không khóc."

Rõ ràng chỉ có hai ngày không gặp mà thôi, A Cẩu thấy cậu, lại như là bị vứt bỏ vậy, khóc so bất cứ lúc nào đều phải đau lòng, đôi tay nhỏ bé còn gắt gao nắm lấy quần áo cậu, như là sợ cậu lại đi vậy.

Mộ Dung Vũ nhìn thấy nước mắt nó, hốc mắt mình cũng nhịn không được cay xót, trên mặt lại là áy náy lại là khổ sở, vội vàng hôn hôn khuôn mặt nó.

Cố Hạo Ngôn đứng ở bên cạnh nhìn cảnh gia tôn hội ngộ cảm động này, lồng ngực chua xót, không nhịn được âm dương quái khí nói: "Ồ, nó là cục cưng của cậu, tôi là cái gì của cậu?"

Mộ Dung Vũ phân một chút sự chú ý qua nhìn anh, chú ý tới quầng thâm dưới mắt anh sau, trong lòng mềm nhũn, quyết tâm hạ xuống trước đó lại bắt đầu dao động.

Cố Hạo Ngôn giận dữ nói: "Tôi thấy cục cưng cũng chỉ có vậy thôi, còn không phải nói đi là đi, một chút cũng không do dự, thế còn tôi? Tôi trong lòng cậu rốt cuộc tính là gì? Người khác nói vài câu liền khiến cậu buông tôi ra? Lời cậu đã hứa với tôi trước đó đâu? Xem như không tính? Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần phải tin tôi, cậu căn bản liền không tin!"

Mộ Dung Vũ mặc kệ anh hung dữ, chỉ là ôm chặt đứa trẻ nhẹ nhàng lay động.

Cố Hạo Ngôn tức đến ngực phổi đều muốn nổ còn không nhận được đáp lại, cả người càng tức giận, nói: "Mộ Dung Vũ! Cậu nói chuyện đi!"

Mộ Dung Vũ khe khẽ thở dài, nói: "Đó là người thân của anh, sao lại có thể coi là người khác? Anh vào đi, bên ngoài lạnh."

Cậu ôm A Cẩu vào phòng, Cố Hạo Ngôn tức đến sắc mặt cứng đờ, nhưng vẫn nặng nề bước theo vào.

Chờ anh vào phòng ngủ, nhìn thấy con mèo trên giường, cả người hoàn toàn bùng nổ: "Mộ Dung Vũ, cậu giỏi lắm! Cậu đi lúc không nói cho tôi! Còn vứt bỏ con trai tôi! Lại biết mang con mèo này! Thì ra trong lòng cậu, mèo hoang còn quan trọng hơn tôi!!!"

Mộ Dung Vũ sờ thấy tay A Cẩu lạnh, lại biết họ một đường tới, chưa chắc được pha sữa ấm cho nó, vội vàng nhảy ra ấm nước nấu sôi nước.

Cậu sau khi trở về cái gì cũng chưa dọn dẹp, bản thân uống nước là trực tiếp uống nước giếng, cho nên còn đi trước rửa sạch ấm nước đã lâu không dùng, lại hứng nước bắt đầu cắm điện đun.

Trong lúc đó Cố Hạo Ngôn nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cậu, còn A Cẩu ở trên giường, mèo dựa lại gần, cảm xúc nó mới bình tĩnh một chút, không còn làm ầm ĩ muốn Mộ Dung Vũ ôm nữa.

Mộ Dung Vũ đã mặc vào một đôi giày vải kiểu cũ, chờ nước nấu sôi liền đi tới lục lọi gói đồ Cố Hạo Ngôn mang đến, một bên hỏi: "Sữa bột A Cẩu đâu?"

Cố Hạo Ngôn cứng đờ nói: "Không mang!"

Mộ Dung Vũ đã nhìn thấy bình sữa bột, lại tìm được bình sữa, đem bình sữa cũng rửa sạch sẽ, chờ nước sôi xong, trước tiên làm nguội nước, sau đó đổ một chậu nước ấm, thay tã cho A Cẩu.

Cố Hạo Ngôn trên đường liền thay tã cho con trai một lần, lần này nó lại ị, mùi vị gay mũi làm anh sắc mặt đều căng thẳng, oán giận nói: "Sao mà thối thế."

Lại nhéo khuôn mặt con trai, cố ý nói: "A Cẩu là một bảo bối thối, khó trách ông ngoại con không cần con, ngay cả mèo còn ôm về, nhưng lại không mang con theo."

Mộ Dung Vũ có chút bất đắc dĩ, nói: "A Ngôn, anh có thể đừng nói loại lời này trước mặt đứa bé không?"

Cố Hạo Ngôn nhướn mày nhìn cậu: "Sao? Tôi câu nào nói sai rồi? Là câu cậu không cần nó nói sai rồi sao? Chuyện cậu bỏ lại chính nó chạy về đây chẳng lẽ không phải sự thật?"

Mộ Dung Vũ khó có thể cãi lại, đơn giản không lên tiếng, tiếp tục thay tã cho A Cẩu.

Cố Hạo Ngôn tiếp tục nói với con trai: "Con nhìn xem con, kén chọn như vậy, không cần bà nội ôm, không cần tôi ôm, người con muốn lại không cần con, khóc, khóc có tác dụng gì? Khóc người ta cũng không cần con, thà rằng muốn một con mèo!"

Mộ Dung Vũ lại nghe không lọt tai, theo bản năng nói: "Tôi không có không cần nó!"

Cố Hạo Ngôn cười nhạo một tiếng. Mộ Dung Vũ gói kỹ lưỡng tã giấy, cẩn thận mặc quần cho A Cẩu, nhẹ giọng nói: "Tôi làm sao sẽ không cần nó."

Cố Hạo Ngôn giận dữ nói: "Vậy cậu còn chạy!"

Mộ Dung Vũ há miệng, rồi lại không nói nên lời.

Cố Hạo Ngôn cười lạnh nói: "Tôi biết rồi, cậu không phải không cần nó, chính là không muốn tôi thôi. Phỏng chừng đối với tôi chán rồi đi? Cho nên tìm một cơ hội liền nhanh chóng chạy, ngay cả lời từ biệt cũng không nói một câu, tôi gọi vô số lần điện thoại cho cậu đều tắt máy, Mộ Dung Vũ, cậu cũng thật là hay!"

Mộ Dung Vũ bất đắc dĩ nói: "Tôi không có không muốn anh, A Ngôn, nhà anh vì chuyện này mà thành ra như vậy, tôi làm sao tốt..."

Cố Hạo Ngôn đột nhiên đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cậu, nói: "Tôi không nói với cậu là tôi có thể giải quyết sao? Cậu dựa vào cái gì tự mình chủ trương? Còn tự cho là đúng cảm thấy là tốt cho tôi sao? Tôi nói cho cậu biết, tốt cái rắm! Tôi mẹ nó liền muốn cậu! Liền thích thao cậu! Tôi thật là tiện hoảng, đời này thích một người như vậy, cư nhiên còn bị cậu đá!"

Anh càng nói càng tức giận, quả thực muốn giận điên rồi, không chỉ tức giận, còn cảm thấy ấm ức, anh dùng sức nhìn chằm chằm Mộ Dung Vũ, nói: "Nói lên, cậu thật sự thích tôi sao? Từ trước đến nay cậu đều là dáng vẻ bị động tiếp nhận, ngay cả một câu thích cũng chưa từng nói, khó trách hiện tại muốn về nhà mình liền về nhà mình, muốn rời đi liền rời đi, tôi đối với cậu rốt cuộc tính là gì?"

Mộ Dung Vũ bị anh nói cúi thấp đầu, rõ ràng đã mặc quần cho A Cẩu xong, bàn tay lại vẫn còn ở đó nhẹ nhàng vỗ về.

Cố Hạo Ngôn chất vấn xong, Mộ Dung Vũ trầm mặc một lát, trước khi người đàn ông tức giận lại muốn bùng nổ, Mộ Dung Vũ nhẹ giọng nói: "Thích."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com