Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

༻❁༺

Không chờ công tử áo xanh phản ứng, chưởng quầy lập tức nhận bạc, gọi tiểu nhị đưa hai vị khách quý lên phòng.

Tiểu nhị lên tiếng đáp lại, nhiệt tình dẫn Yến Vân Hà lên lầu, còn hỏi:

- Khách quan muốn dùng bữa trong phòng hay đại sảnh ạ?

Yến Vân Hà quay đầu nhìn Ngu Khâm.

- Còn không đi?

Ngu Khâm chậm rãi đi đến bên cạnh y, không biết tâm tình đang tốt hay xấu.

- Về kinh sẽ trả bạc lại cho ngươi.

Yến Vân Hà lười tán dóc những thứ này với hắn, Ngu phủ lâu năm không tu sửa, cộng thêm chỉ còn số ít lão bộc ở lại, có thể hình dung được tình hình kinh tế của Ngu Khâm hiện tại thế nào.

Không biết tiền đã đi đâu, nói chung là nghèo có tiếng.

Lẽ nào sau khi theo thái hậu, hắn cũng chỉ được mỗi bộ đồ lông hồ ly đó thôi sao?

Yến Vân Hà đánh giá y phục mùa đông trên người Ngu Khâm, dùng chất liệu phổ thông, thừa tính thực dụng, thiếu tính thưởng thức.

- Tiểu nhị hỏi chúng ta muốn dùng bữa ở đâu.

Yến Vân Hà vốn muốn dùng bữa ở đại sảnh, nguyên nhân bởi vì nơi này có nhiều tin tức tạp nham nhất, cũng nhiều khả năng có khách đến từ Vân Châu, có thể nghe ngóng một ít.

Nhưng nghĩ tới chuyện Ngu Khâm vừa vào khách điếm đã thu hút vô số sự chú ý, Yến Vân Hà bèn nói với tiểu nhị:

- Ăn trong phòng đi.

Ngu Khâm từ chối cho ý kiến, đơn giản vì khi Yến Vân Hà quyết định đều không nghe theo ý kiến của hắn, nếu đã như vậy, hà tất nhiều lời làm gì.

Về đến phòng, dùng bữa tắm rửa, Yến Vân Hà thay y phục khác, đi tới đại sảnh khách điếm.

Vẫn còn mấy vị đại hán ngồi uống rượu ở đó. Sống trong doanh một thời gian, Yến Vân Hà biết rõ cách nói chuyện cùng người khác, nhất là thêm chút rượu ngon, mượn men say, không có gì là không bóc ra được.

Mấy vị đại hán cũng thấy y hợp ý, trong đó có một vị đại ca họ Trần, xuất thân tiêu cục, ngày thường mang hàng đi buôn.

Hắn nghe Yến Vân Hà nói phải đến Vân Châu liền tặc lưỡi:

- Sao tiểu tử ngươi lại đến nơi đó?

- Ta có em gái gả đi Vân Châu, cách đây không lâu đột nhiên cắt đứt liên lạc với gia đình, ta hơi lo lắng, muốn đến đó tìm con bé. - Yến Vân Hà buồn bã nói.

Đại ca Trần là người nhiệt tình, vừa nghe Yến Vân Hà đến vì em gái, lập tức bảo:

- Vậy ngươi nên nhanh chóng đến Vân Châu tìm đi, bây giờ Vân Châu loạn lắm. Mặc dù bọn ta làm tiêu cục, nhưng không được mấy người dám đến Vân Châu làm ăn đâu.

Có vẻ đại ca Trần cảm thấy lời mình nói quá nghiêm trọng, lại vội bù vào:

- Có điều em gái ngươi chắc chắn sẽ không sao, nghe đồn những tên sơn tặc kia tuy là quân cướp bóc, tuy nhiên rất biết đạo nghĩa, không động đến dân thường. Hơn nữa ta còn nghe nói, triều đình sắp phái người tiêu diệt bọn chúng rồi.

Yến Vân Hà rót rượu cho đại ca Trần.

- Thật sao? Tin tức triều đình phái người đi có đáng tin cậy không?

Hoàng đế Thành Cảnh mới giao nhiệm vụ cho y, tính đến hôm nay chưa được hai ngày, làm sao mà ngay cả lữ khách giang hồ cũng biết? Tin tức rò rỉ từ chỗ nào? Lại còn lan truyền nhanh như vậy.

Đại ca Trần vỗ ngực nói:

- Sao không đáng tin, ta làm nghề này, thậm chí cử đại nhân nào đi ta đều nghe được hết, hình như là một tiểu tướng quân họ Yến, và còn... - Giọng của gã nén xuống cực nhỏ, như thể sợ kinh động đến ai đó - Còn một tên sát thần nữa.

Yến Vân Hà cũng nhỏ giọng theo:

- Là ai?

Ánh nến lung lay, khách điếm dần vắng khách, chỉ còn mỗi góc này vẫn sáng đèn.

Bầu không khí phút chốc trở nên kỳ lạ, mọi người đều yên lặng nghe đại ca Trần đè nén âm sắc.

- Có người nói khuôn mặt của tên sát thần đó cực kỳ xấu xí, ghét nhất là bị người khác nhìn, ai dám liếc hắn một cái, buổi tối sẽ bị Cẩm y vệ vào phủ móc mắt ngay. Dưới tám mươi, trên tám tuổi, chỉ cần rơi vào tay hắn, tất cả chỉ có một chữ. - Đại ca Trần làm động tác giơ đao chém xuống - Người ta kể lại sát thần thích nhất là ở trong chiếu ngục, vừa xem tra tấn, vừa ăn thịt.

Có người nghe đến đây, không khỏi thốt lên:

- Máu me đầm đìa, sao mà nuốt trôi được?

Giọng của đại ca Trần trở nên u ám:

- Các ngươi biết hắn ăn thịt gì không?

Yến Vân Hà sắp không nhịn được cười, nhưng vẫn phải nói:

- Chẳng lẽ là thịt người?

Trần đại ca kinh ngạc nhìn y.

- Sao ngươi biết! Hắn thật sự ăn thịt người đấy, vừa mới bóc ra càng tươi nóng hắn càng thích.

Những người xung quanh đều hít một hơi lạnh, đúng lúc này, có một giọng nói từ bên cạnh truyền đến:

- Tiểu nhị, mang một đĩa thịt tới đây.

Mọi người bị giọng nói đột ngột vang lên này làm giật mình, quay đầu nhìn lại, chẳng biết từ lúc nào mà Ngu Khâm đã ngồi trên chiếc bàn vuông bên cạnh, tóc xõa hơi ướt, ánh nến ôm lấy sườn mặt làm cho người ta không dám nhìn trực diện.

Hắn đón lấy tầm mắt của mọi người, chậm rãi cho đũa vào trong nước trà rửa sạch, bình tĩnh nói:

- Nếu có thịt người thì càng tốt.

Xung quanh đều yên tĩnh, ngay cả tiểu nhị cũng hoảng loạn túm lấy cái khăn trắng vắt trên vai, mồ hôi lấm tấm khắp trán.

Lúc này tiếng cười của Yến Vân Hà bất ngờ vang lên:

- Tiểu nhị, hắn đùa đấy, ngươi chỉ cần làm cho hắn một bát mì thịt bò là được.

Đại ca Trần cũng cười gượng.

- Người anh em, bằng hữu của ngươi nói đùa cũng nghiêm túc như vậy sao, đáng sợ quá.

Tiếng cười lây lan, bầu không khí khủng bố nhanh chóng bị quét sạch, đại ca Trần cũng không nhắc tới sự tình Vân Châu nữa, chỉ một lòng một dạ cùng Yến Vân Hà uống rượu.

Ngu Khâm không tham gia, sau khi ăn mì xong thì lên lầu.

Yến Vân Hà đã uống rất nhiều rượu, còn phải tiễn đại ca Trần về gian phòng của gã trước rồi mới tập tễnh về phòng mình.

Khách điếm bố trí giống nhau, phòng thượng hạng nối liền một hàng, Yến Vân Hà chỉ nhớ phòng mình nằm ở chính giữa.

Trước khi ra ngoài y không khóa cửa, đến khoảng giữa, đẩy nhẹ, cửa phòng liền mở ra.

Yến Vân Hà híp mắt đi tới trước bàn, rót một chén trà uống cạn, sau đó một chân sâu một chân cạn tiến về phía giường.

Y vừa đi vừa cởi, ngoại bào đai lưng, ngọc bội hầu bao, cởi cả quần áo trên người, y thích để thân trần đi ngủ.

Thượng phòng trang hoàng lộng lẫy, mùa đông che rèm dày giữ ấm, y vén rèm lên, quỳ gối trên giường, định bò vào.

Dây thần kinh trì độn vì cồn cũng đánh không lại bản năng nhạy bén từ bé.

Y bắt lấy cổ tay kẻ đánh lén, đang định chống trả thì đối phương phản công, mất cơ hội, y lập tức bị đẩy lên giường, đập trúng vật thể cứng làm lưng đau nhói.

Yến Vân Hà cầm lấy vật thể kia, chặn yết hầu kẻ đánh lén, cố gắng vật người đó xuống giường.

Tuy nhiên sau một khắc, y dừng lại.

Bởi vì thứ y đang cầm có hình dạng vỏ đao, thân đao hơi ngắn, trọng lượng hơi nhẹ, mạ vàng lẫn bạc, là vũ khí thường dùng của Cẩm y vệ.

Cẩm y vệ trong khách điếm này còn có thể là ai, chỉ có mỗi tên sát thần ăn thịt người trong miệng của mọi người khi nãy thôi.

Y dần thích ứng với bóng tối, thấy rõ dáng dấp kẻ đang trấn áp mình, quả nhiên là Ngu Khâm.

Yến Vân Hà cong môi cười gượng.

- Nếu như ta nói, ta uống say vào nhầm phòng, ngươi tin không?

Một tiếng keng vang lên, trong lúc Yến Vân Hà không đề phòng, Ngu Khâm rút đao ra, mũi nhọn đặt ở yết hầu Yến Vân Hà.

Yến Vân Hà nương theo lưỡi đao sắc bén kia, buộc phải nâng cằm lên.

Yến đại nhân từ trước đến nay luôn luôn phách lối, lúc này đây cũng phải nói vài câu lấy lòng:

- Ngu đại nhân, đừng kích động, chúng ta còn phải xử lý việc chung mà, nếu ngươi giết ta thì khi hồi kinh phải ăn nói với bệ hạ thế nào đây.

Ngu Khâm một mực im lặng, tóc từ vai xõa xuống, phủ lên gò má Yến Vân Hà, không có mùi huân hương nồng nặc, nhưng lại mang mùi hương dễ ngửi khó nói nên lời, làm y có chút ngứa ngáy, cũng có chút nóng bức.

Yến Vân Hà không dám cử động, cảm giác lưỡi đao đang chậm rãi trượt từ cằm lên gò má.

Đường đi này có phần quen thuộc, khinh bạc không giống Ngu Khâm, trái lại là chuyện mà chính bản thân y sẽ làm.

Yến Vân Hà nhanh chóng nhận ra đây là cách y dùng súng lửa đùa giỡn Ngu Khâm lần trước, và bây giờ y đang được hắn trả lại tất cả.

- Ngu đại nhân...

Giọng Yến Vân Hà khàn đi, cảm giác làm nhân ngư này thật sự quá tệ, hơn nữa tư thế của hai người cũng quá khó nói. Nếu y có bất kỳ biến hóa nào, chắc chắn sẽ không thể gạt được người phía trên.

Ngu Khâm dùng đao vỗ vỗ mặt y.

- Yến đại nhân, ngươi cảm thấy một bát mì thịt còn chưa đủ sao?

Yến Vân Hà nuốt nước bọt, khó khăn nói:

- Ngu đại nhân, đó chỉ là đùa giỡn một chút thôi.

Lưỡi đao khẽ xoay, vành tai Yến Vân Hà lập tức xuất hiện một vệt máu.

- Mùi vị của thịt người quả thật làm kẻ khác hiếu kỳ, Yến đại nhân có chấp nhận để tại hạ... nếm thử không? - Ngu Khâm từ tốn nói.

༻❁༺

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com