Chương 14
༻❁༺
Yến Vân Hà nói xong, vốn không định nhìn biểu cảm của Ngu Khâm, nhưng y lại không kiềm chế được, ánh mắt vẫn chậm rãi di chuyển từ cánh tay cứng đờ lên gò má đối phương.
Nét mặt Ngu Khâm có phần mờ mịt, tựa như không thể lập tức lý giải được ý tứ trong câu nói của Yến Vân Hà.
Đường đường là Chỉ huy sứ Cẩm y vệ, sao lại không hiểu ý châm chọc của một câu hai nghĩa này chứ. Đương nhiên Ngu Khâm không phải kẻ ngốc, chẳng qua là hắn không phản ứng đúng lúc thôi.
Không bao lâu, Ngu Khâm rút tay về, hắn quá bình tĩnh, hoàn toàn không giống lần đối mặt với sự thất lễ của Triệu Nghi ở trong cung kia.
Thậm chí, hắn cũng không rút kim đao động thủ với Yến Vân Hà như mấy lần y nói năng thô lỗ.
Song, sự trầm tĩnh này, tại một ngôi miếu hoang tàn đổ nát, lại hình thành nên vài phần tịch mịch. Có vẻ như hắn đã phải nghe lời lẽ ấy quá nhiều lần, hoặc do ban nãy y chủ động đưa nang thịt cho hắn, nên hắn mới lười xung đột với y thêm lần nữa.
Bất luận thế nào, Ngu Khâm cũng không hề đáp trả lại câu nói dơ bẩn mà Yến Vân Hà đã thốt ra.
Hắn chỉ đứng dậy nhặt một nửa cái nang thịt kia lên, dùng tay phủi nhẹ bụi dính trên bánh.
Yến Vân Hà nhìn ngón tay trắng nõn lấm tấm bụi, cảm giác khó thở ngày một rõ ràng, chẳng thà hắn đánh với y một trận, có khi y lại cảm thấy dễ chịu hơn.
- Ngươi đang làm gì vậy? - Yến Vân Hà cất giọng nói.
Ngu Khâm yên lặng tách bỏ phần dơ ra, ném vào trong đống lửa.
- Tổ tiên có dạy, không được lãng phí.
Mặc dù Yến Vân Hà chưa từng nghe tổ tiên nhà họ Ngu dạy bảo, nhưng y có thể đoán được, những hành động mà Ngu Khâm làm trong triều, e là đã làm trái lời dạy của tổ tiên.
Ngu Trường Ân là trung thần có tiếng, cực kỳ trung thành với tiên hoàng. Còn Ngu Khâm ngày nay không chỉ trở thành nịnh thần, hắn còn đối nghịch cùng bệ hạ.
Nếu từ lâu đã đi hướng ngược lại, cần gì phải chú ý đến những việc vô ích!
Thái dương Yến Vân Hà giật giật, y đoạt lấy nang thịt trong tay Ngu Khâm, ăn hết trong vài lần cắn rồi hung hăng đổ rượu vào miệng.
Thiêu Đao Tử trôi một đường xuống cổ họng, cảm giác thoáng qua giống như bông vải nghẽn trong khoang ngực, đôi mắt Yến Vân Hà đỏ bừng vì rượu, y thô bạo lấy tay áo lau khóe môi.
- Ta ngủ trước, ngươi gác đêm.
Dứt lời, y lại quay lưng, dùng bọc quần áo gối đầu.
Dù cho da mặt Yến Vân Hà có dày đến đâu, vào giây phút này ít nhiều y cũng biết mất mặt.
Một khắc trước còn hung hăng bảo y không cần thứ dơ bẩn gì đó. Chớp mắt một cái lại sợ người kia thật sự ăn miếng nang thịt dính bụi, chỉ có thể giật lấy mà ăn.
Đã sớm biết đây là cái nang thịt cuối cùng cho vào bụng, hà cớ gì phải hành động theo cảm tính.
Y nhắm chặt mắt, cố gắng làm mình buồn ngủ, lúc gần vào giấc, hình như y nghe được một tiếng cười khẽ, không rõ ràng, nhẹ tựa giấc mộng, thẳng đến khi thức dậy đổi người gác đêm, Yến Vân Hà cũng đã không thể phân định đó là hiện thực hay ảo giác của mình nữa.
Ngu Khâm không nằm xuống ngủ, thay vào đó, hắn ôm đao dựa vào một bên bàn thờ, nhắm mắt lại.
Gác đêm vốn rất nhàm chán, y lại không mang theo thoại bản, nhìn tới nhìn lui khắp miếu hoang một hồi cũng chẳng thấy chỗ nào đáng nhìn, nơi đẹp mắt nhất thì đã ở trước mặt y, đang nhắm mắt ngủ.
Ban đầu Yến Vân Hà không dám quá trắng trợn, song về sau lại không thèm kiêng nể bất cứ điều gì.
Khi ngủ, Ngu Khâm rất yên tĩnh, ngay cả hơi thở cũng gần như không có, nếu không phải lồng ngực vẫn phập phồng thì trông hắn sẽ giống hệt một pho tượng tuyệt đẹp.
Y nhớ năm đó ở thư viện Đông Lâm, không ít người viết văn làm thơ vẽ tranh về Ngu Khâm, đúng là phô trương mà.
Khi ấy, Yến Vân Hà phút chốc tự hỏi các nam sinh trong thư viện Đông Lâm bị gì, tại sao bao nhiêu cái hay trong văn thơ mình có lại chỉ dành cho một chàng trai.
Quá đáng hơn, Yến Vân Hà đã từng xem vở của Du Lương, bên trong toàn là tranh vẽ Ngu Khâm.
Vài trang đầu cũng khá bình thường, một Ngu Khâm mặc trang phục học sĩ y đã gặp.
Lật thêm vài trang, cách vẽ quả nhiên to gan hơn khi dám vẽ Ngu Khâm mặc trang phục nữ, làm y sợ đến mức suýt ném quyển vở ấy ra ngoài.
Y nói với Du Lương kèm theo vẻ mặt cảm khái:
- Viện trưởng Châu không nên nhốt đám học tử này lâu như vậy, điên hết rồi.
Du Lương cười trộm:
- Ngươi khoan nói đi, quyển vở này bán được giá lắm đấy.
- Đúng thật, bán bao nhiêu? - Yến Vân Hà tò mò hỏi.
Du Lương ra dấu con số, làm Yến Vân Hà không khỏi tặc lưỡi hít hà:
- Đắt vậy á!
- Tranh này giống như thật, tất nhiên phải đắt. - Du Lương nói.
Lúc đó bọn họ đang nói chuyện phiếm ở hành lang thư viện, Yến Vân Hà bất chợt nhìn thấy Ngu Khâm, tập vẽ trên tay ngay lập tức trở thành khoai lang nóng, y luống cuống định nhét vào ngực áo, ai ngờ trượt tay làm quyển vở rơi ra ngoài.
Ngu Khâm không để ý, thậm chí còn không nhìn y, là Triệu Nghi đi bên cạnh phát hiện quyển vở có gì đó không đúng.
Kể từ đấy, thư viện Đông Lâm bắt đầu lan truyền tin đồn bỉ ổi rằng: "Lãng tử Yến Vân Hà của phủ Vĩnh An Hầu vậy mà dám ôm lấy tâm tư bất kham với Ngu Khâm."
Thật sự oan quá, rõ ràng người vẽ tập tranh ấy không phải y, bên mua cũng không phải y, tại sao người chịu tiếng xấu lại là y chứ? Những kẻ lén lút phát tán đống tranh này mới là người có mưu đồ bất chính kia mà.
Trong khoảng thời gian đó, Yến Vân Hà bắt đầu tránh mặt Ngu Khâm, xấu hổ lắm chứ, thậm chí y còn không dám tưởng tượng đến biểu cảm hay suy nghĩ của Ngu Khâm khi nhìn thấy tập tranh ấy nữa là.
Nhớ lại chuyện cũ, Yến Vân Hà cảm giác được da đầu mình căng ra.
Trong một đêm mất mặt quá nhiều lần sẽ thành chết lặng. Lúc Ngu Khâm mở mắt, lạnh lùng đối mặt nhau, Yến Vân Hà vẫn thản nhiên cất tiếng:
- Sao không ngủ, nếu ngày mai ngươi không có tinh thần để đi, ta sẽ không dừng lại chờ ngươi đâu.
Ngu Khâm mở miệng:
- Yến đại nhân, ngươi có thể dời mắt sang chỗ khác không?
Yến Vân Hà cây ngay không sợ chết đứng, nói:
- Đêm dài buồn chán, ta phải tìm thứ gì đó để giết thời gian.
Ngu Khâm không muốn nhiều lời, học theo Yến Vân Hà gối đầu lên bọc quần áo, ngủ đưa lưng về phía y.
Yến Vân Hà bĩu môi, chỉ thấy thật vô vị.
Một đêm trôi qua, không xảy ra chuyện gì. Sau khi gấp rút lên đường, Yến Vân Hà cũng không chú trọng việc ăn ngủ, mọi thứ đều lấy tốc độ làm đầu.
Trên đường đi y mua hai cái áo lông, tuy không lộng lẫy như vật phẩm ngự tứ trong cung, nhưng đủ dày dặn có thể giữ ấm.
Khi y đưa áo lông cho Ngu Khâm, Ngu Khâm vẫn trả về y một câu, ghi sổ.
Yến Vân Hà chán nghe câu này lắm rồi, cũng không để trong lòng, dọc đường đi mua khá nhiều thứ cho Ngu Khâm, tất cả đều là tiện thể.
Yến công tử là người hào phóng, năm đó kết bạn với đám thiếu gia ăn chơi hầu như toàn dùng tiền của y.
Tuy nhiên cảm giác hồi ấy thua xa hiện tại, hồi ấy làm gì có chuyện thỏa mãn một cách kỳ lạ như bây giờ. Nhất là khi Ngu Khâm vốn đã rất đẹp, lúc cổ áo lông ôm sát sườn mặt hắn, làm cho khuôn mặt hắn lại càng đẹp hơn.
Những kẻ háo sắc vừa xuất hiện liền bị Yến Vân Hà đánh rơi răng
Điều này khiến Yến Vân Hà không kiên nhẫn được nữa, y mua thêm một chiếc mặt nạ hồ ly từ người bán hàng rong bên cạnh, đưa cho Ngu Khâm.
- Đeo đi, mãi không dứt được, đừng để chưa kịp đến Vân Châu chúng ta đã bị quan phủ bắt đi vì tội gây rối ngoài đường.
Ngu Khâm nhìn chiếc mặt nạ hồ ly, nhíu mày ghét bỏ. Hắn không chỉ tránh mặt đi mà còn dắt ngựa bỏ xa Yến Vân Hà.
Yến Vân Hà cầm mặt nạ đuổi theo, trên đường có rất nhiều người, ngựa của bọn họ không thể đi nhanh được.
Y cầm mặt nạ, nhưng miệng thốt ra toàn những lời khó nghe:
- Đeo vào đi Ngu công tử, coi như ta van xin ngươi, ai bảo dáng vẻ của ngươi trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy làm gì.
Đúng lúc này, một chiếc khăn thơm từ trên trời rơi xuống, suýt chút nữa nằm trên mặt Yến Vân Hà.
Y bắt lấy, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một khuôn mặt với nụ cười duyên quyến rũ, có điều người kia lại búi kiểu tóc của phụ nữ đã có chồng.
Đại Tấn cho phép phụ nữ vào triều làm quan, cũng cho phép phụ nữ ly hôn lấy người khác. Hồi Yến Vân Hà ở biên cương, y rất hay được chào đón bởi những người phụ nữ đã có chồng.
Có người từng phân tích nguyên nhân Yến Vân Hà được lòng phụ nữ đã có chồng là bởi vì y vai rộng eo thon, nhìn rất có "bản lĩnh".
Yến Vân Hà cầm khăn lụa, bị tình huống đột ngột này làm chậm bước chân, chờ đến khi định thần lại, vội vã nhìn về phía trước, y phát hiện Ngu Khâm vẫn chưa đi quá xa.
Đối phương nhìn chiếc khăn thơm trong tay y, cười như không cười.
- Bản lĩnh trêu hoa ghẹo nguyệt của Yến công tử cũng đâu có tệ.
Yến Vân Hà ném khăn thơm đi, không để ý đến ánh mắt đau lòng của người phụ nữ nọ, giả vờ bình tĩnh nói:
- Cái này thì có là gì đâu, các cô nương có bạo hơn nữa cũng không thể trắng trợn cướp người giữa đường.
Y lại đưa mặt nạ hồ ly cho Ngu Khâm, bất ngờ thay, Ngu Khâm thật sự cầm lấy nó.
Yến Vân Hà luôn cảm thấy mặt nạ hồ ly này rất hợp với Ngu Khâm, nhất là độ cong đuôi mắt giống nhau như đúc.
Vừa định nhìn xem Ngu Khâm đeo mặt nạ sẽ trông thế nào thì người này trở tay đặt mặt nạ lên mặt y, đầu ngón tay lạnh băng móc qua dây đeo, trượt đến vành tai y, để lại một trái tim không thể diễn tả được.
Trong lúc giật mình, Ngu Khâm gõ nhẹ vào giữa trán mặt nạ.
- Yến công tử, muốn chỉnh người khác, trước tiên phải chỉnh mình đã. Dung mạo có thể che đậy, nhưng ánh mắt của ngươi phô trương hơn da mặt ngươi nhiều. - Ngu Khâm nói.
Dưới lớp mặt nạ, Yến Vân Hà trừng mắt.
- Lời này của Ngu công tử có nghĩa mắt của tại hạ rất đẹp sao?
Câu trả lời dành cho y chính là Ngu Khâm không chút lưu tình, quay lưng bỏ đi.
༻❁༺
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com