Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

༻❁༺

Sau vài ngày bôn ba, đổi ba con ngựa, cuối cùng Yến Vân Hà và Ngu Khâm cũng đến được Vân Châu.

Cái đêm trước khi vào Vân Châu, Yến Vân Hà chọn ngủ ở trạm dịch, hiếm lắm mới thấy y không chê bai điều kiện, được lòng đến khó tin.

Thậm chí sau lần thứ ba ăn cơm bị lẫn cát, Yến Vân Hà cũng chỉ lặng lẽ đặt cái chén trong tay xuống, chuyển sang ăn kẹo hồ lô y mua trên đường.

Theo lý, Yến Vân Hà thoạt nhìn sẽ giống một người đàn ông thích uống rượu ăn thịt.

Nhưng so với rượu thịt, Yến đại nhân lại thích ăn vặt hơn. Dọc đường đi không có điều kiện ăn vặt, có kẹo hồ lô cũng tốt.

Ngu Khâm ngồi đối diện y, vẫn một bát mì bình thường, chẳng qua là nước lèo trông chẳng có tí dầu nào cả.

Yến Vân Hà cắn kẹo hồ lô, thầm nghĩ liệu có phải Ngu Khâm đã mất vị giác rồi không.

Khó ăn như vậy mà hắn cũng nuốt được.

Ngu Khâm ăn xong, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cắn kẹo rồn rột, cùng lúc thể hiện biểu cảm khó nói nên lời.

Chỉ thấy Yến Vân Hà phun hạt ra, lè lưỡi liếm đôi môi dính đường như một đứa trẻ, sau khi nếm sạch vị ngọt của đường mới chịu cắn thêm một miếng.

Răng nanh của y sắc nhọn, như ẩn như hiện, có thể xé thịt một cách dễ dàng, cũng có thể cắn bể những viên kẹo cứng.

Ngu Khâm chậm rãi dời mắt mắt, một câu miêu tả không thích hợp lướt qua trong đầu hắn: "Giống hệt sói con nghiện đồ ngọt."

Yến Vân Hà không biết bản thân đã trở thành giống loài khác ở trong suy nghĩ của Ngu Khâm, y chủ động mở miệng:

- Ta định tới Vân Châu trước.

Ngu Khâm không đồng ý.

- Tại sao không trực tiếp đến Khai Bình điều quân trấn áp thổ phỉ?

- Tuy nói thế đạo hiện nay không hẳn thái bình, có rất nhiều thổ phỉ ở vùng Hồ Quảng do nạn đói. Nhưng thổ phỉ xuất hiện ở Vân Châu không được rõ ràng, chỗ nào cũng có điểm kỳ lạ. - Yến Vân Hà nói.

Ngón tay Ngu Khâm gõ xuống mặt bàn.

- Nếu Yến đại nhân một mình tiến vào Vân Châu rồi bị người ta bắt thì phải làm sao đây?"

Yến Vân Hà sờ cằm.

- Không phải vẫn còn Ngu đại nhân sao? Chẳng lẽ ngươi thật sự nhẫn tâm trơ mắt nhìn ta gặp chuyện chẳng lành?

Ngu Khâm mặt không đổi sắc nhìn Yến Vân Hà, trông có vẻ hắn sẽ thật sự nhẫn tâm.

Yến Vân Hà ho một tiếng.

- Thông qua nội tuyến ta biết được hiện tại mọi chuyện ở Vân Châu đều ổn.

- Ngay cả Tri huyện địa phương cũng không có cách nào bắt được bọn chúng, Yến đại nhân vẫn tự tin như vậy ư?

Ngu Khâm chỉ cảm thấy Yến Vân Hà quá khinh địch.

Yến Vân Hà nói:

- Ngoại quan khảo sát ba năm một lần, còn cách ba tháng nữa là khảo sát, mà hiện tại thổ phỉ lại đang làm loạn Vân Châu. Hơn nữa bọn thổ phỉ này vô cùng tàn bạo, ép cả Tri huyện phải cầu triều đình phái binh trấn áp, không phải sao? - Đoạn, y lắc đầu nở nụ cười - Nếu những tên thổ phỉ đó đã hung hãn như vậy, trái lại, ta càng muốn triệu chúng vào doanh Thần Cơ.

Ngu Khâm híp mắt, hắn hiểu rõ ý của Yến Vân Hà.

- Ý ngươi nói thổ phỉ là giả, chẳng qua Tri huyện muốn công trạng nên mới nói dối?

Chuyện thế này không phải không có, từng có quan viên địa phương vì cầu công trạng mà tàn sát mấy trăm dân lành một thôn, lấy đó phục vụ cho kịch bản thổ phỉ.

Sau đó, những thân nhân may mắn còn sống sót trong thôn liều mình đến kinh thành cáo trạng, nhờ vậy mới vạch trần được thảm án kinh hoàng này.

Song, Yến Vân Hà lại phủ nhận:

- Vụ án ở thôn Trần Châu năm đó vô cùng huyên náo, không ai dám mạo hiểm làm chuyện như vậy nữa đâu. Thổ phỉ nhất định có tồn tại, có điều cũng phải điều tra tên Tri huyện này một chút.

Ngu Khâm xuôi theo suy nghĩ của y.

- Có lưu dân mới có thổ phỉ, chỉ cần bách tính có thể sống sót, nhất định sẽ không bí quá hóa liều. Quan địa phương cậy quyền tăng thuế, cưỡng chế tịch thu ruộng đất của dân cũng có khả năng khiến dân chúng nổi dậy. Nhưng nếu thật sự do dân chúng nổi dậy, Tri huyện tất phải gánh trách nhiệm, nhân lúc có thổ phỉ báo lên triều đình diệt trừ, sau này muốn điều tra lại cũng khó mà tra được.

Đây là lý do Yến Vân Hà thích nói chuyện với người thông minh, không cần giải thích, đối phương cũng có thể đoán được đáp án từ suy nghĩ của mình.

Yến Vân Hà vuốt cằm nói:

- Tới Khai Bình điều binh dễ, trừ phiến loạn cũng dễ, tuy nhiên nếu tình huống xấu nhất thật sự xảy ra...

Ngu Khâm tiếp lời:

- Một ngày nào đó triều đình truy cứu, tội lỗi sẽ rơi xuống đầu ta và ngươi.

Yến Vân Hà lắc lắc xâu hồ lô trong tay, giống như nói đùa với cậu bạn nhỏ.

- Đúng vậy, trả lời đúng có thưởng.

Ngu Khâm tránh viên hồ lô sắp nhét vào miệng mình.

- Ngươi định vào Vân Châu bằng cách nào?

- Tất nhiên không thể cứ như vậy mà vào. - Yến Vân Hà cắn viên hồ lô bị Ngu Khâm chê - Chắc là Ngu đại nhân phải phối hợp với ta thôi.

Ngày hôm sau.

Quan giúp việc quản lý trạm dịch dẫn hai con ngựa của hai vị quan sai ra, phát hiện dáng dấp quan sai đã thay đổi đáng kể.

Nếu không phải trong tay bọn họ có lệnh bài chứng minh thân phận, quan giúp việc cũng không dám giao ngựa cho hai người.

Ngu Khâm lên ngựa, nhìn về phía Yến Vân Hà, chỉ thấy Yến công tử ngày hôm qua vẫn còn anh tuấn, hôm nay nước da lại trắng lên không ít, ngũ quan trở nên bình thường, đồng thời cũng phúc hậu hơn, thoạt nhìn giống hệt một thương nhân giàu có.

Yến Vân Hà đã tinh thông thuật cải trang, tại sao còn mua một chiếc mặt nạ hồ ly cho hắn làm gì.

Khuôn mặt Ngu Khâm cũng có thay đổi, song thay đổi không nhiều, đại khái so với nhan sắc ban đầu chỉ giảm đi năm điểm.

Mà lý do Yến Vân Hà đưa ra là:

- Ngu đại nhân, ta cũng phải quan ngại cho đôi mắt của ta, nếu ngươi xấu quá, ta không tiếp thu nổi.

Sau khi hai người vào thành, Yến Vân Hà đi thẳng đến một khách điếm xa hoa nhất, cũng ném đống tiền trước mặt chưởng quầy, đặt một phòng cao cấp nhất.

Ngu Khâm đứng bên cạnh Yến Vân Hà, lặng lẽ quay đầu nhìn y.

Yến Vân Hà như cảm nhận được, lập tức vòng tay ôm eo Ngu Khâm.

- Ngươi đúng là cậu nhỏ phiền phức, lúc nào cũng ồn ào đòi đến nơi tốt, chuẩn bị phòng cho ngươi rồi, tối nay có thể vui vẻ cùng gia.

Ngu Khâm: "..."

Ỷ cả hai đang ở Vân Châu, Ngu Khâm chắc chắn sẽ không mạo hiểm để lộ thân phận chỉ vì muốn chém chết mình, thế nên Yến Vân Hà cũng không ngại diễn.

Chưởng quầy cầm ngân lượng, đồng thời không mấy kinh sợ khi thấy chuyện quái lạ, nhanh chóng kêu người đưa cả hai lên lầu.

Vừa tiến vào phòng, Yến Vân Hà lập tức buông tay lui về sau, trốn xa chừng nào tốt chừng đó.

Nhưng kỳ lạ thay, Ngu Khâm không hề động thủ, còn điềm nhiên nói:

- Ngươi ngụy trang thành phú thương đồng tính giỏi đấy, nhưng bước tiếp theo là gì?

Yến Vân Hà nào dám nói mình chỉ là nhất thời cao hứng, muốn trêu Ngu Khâm một chút mà thôi.

Có điều không ngờ Ngu Khâm lại tự động tìm lý do cho mình, Yến Vân Hà đành thuận miệng nói:

- Ừm, tối nay ta ra ngoài uống rượu, ngươi nấp trong bóng tối gần đó, nếu tình hình không ổn thì lao vào đưa ta đi.

Ngu Khâm như có điều suy nghĩ.

- Bọn họ sẽ bỏ thuốc vào rượu sao?

Yên Vân Hà lấy ngón trỏ gãi mặt.

- Ừm... gần như vậy.

- Thuốc gì, vậy thì cần phải chuẩn bị thuốc giải độc. - Vẻ mặt của Ngu Khâm cực kỳ nghiêm túc, giống như Yến Vân Hà sắp xông vào đầm rồng hang cọp vậy.

Yến Vân Hà cười gượng nói:

- Không cần đâu, nội lực của ta thâm hậu, những loại thuốc đó không thể đánh ngã được ta.

Mãi đến khi trời tối, Ngu Khâm mới hiểu thứ Yến Vân Hà uống là rượu gì, và trong rượu có loại thuốc gì.

Yến Vân Hà uống Hoa Tửu, kèm theo thuốc trợ hứng.

Chỉ thấy trong phòng có cả nam lẫn nữ, Yến Vân Hà trái ôm phải ấp, còn bất chợt hôn một cái lên má người bên cạnh, diễn tròn cái vẻ háo sắc của quỷ đói.

Ngu Khâm thờ ơ quan sát, thầm nghĩ... cũng có thể không phải đang diễn.

Yến Vân Hà thông qua nội tuyến, bắt chuyện với một phú thương trong thành. Nếu Vân Châu có thổ phỉ, vậy thì kẻ phải chịu thiệt hại nhất chính là phú thương.

Quả nhiên, sau ba vòng rượu, Yến Vân Hà thử hỏi vài câu, lập tức được nghe các phú thương kể khổ.

Nghe tới nghe lui, Yến Vân Hà nhanh chóng phát hiện ra điểm kỳ quái.

- Ý của các ngươi là bọn thổ phỉ bang Thanh Y này đã cắm rễ ở hắc đảo loạn sơn từ lâu, tuy nhiên từ nửa tháng trước mới bắt đầu giết người cướp của?

Các phú thương liếc nhìn nhau, chẳng biết tại sao đều ngậm chặt miệng.

Yến Vân Hà tỏ ra khó xử, chứng tỏ bản thân nghe tiếng lành về hàng dệt kim ở Vân Châu, trong tay đang có mấy khoản làm ăn lớn chờ tìm người cung ứng, nhưng với tình hình hiện tại ở Vân Châu, y thật sự không dám đến.

Mấy vị phú thương ngồi đây đều có phường dệt, nhất thời bị y lay động.

Một vị phú thương trong số đó không nhịn được mà nói:

- Thật ra bang Thanh Y không hẳn sẽ cướp hàng của ngươi đâu, chỉ cần ngươi đưa tiền trước, không những không cướp hàng, bọn họ còn có thể hộ tống ngươi một đoạn.

Yến Vân Hà có chút kinh ngạc, bang Thanh Y này nghe sao giống tiêu cục vậy?

- Các vị đại ca đừng lừa ta, trên đường tới đây ta có nghe nói Tri huyện đã dâng thư lên triều đình, mong triều đình phái binh dẹp trừ phiến loạn. - Yến Vân Hà nói.

Phú thương mặc áo trắng vỗ vai Yến Vân Hà.

- Bang Thanh Y đúng là thích cướp hàng nhưng không dễ gì giết người đâu. Chẳng qua lần này bọn chúng gặp phải người không nên dây vào nên mới tai họa ngập đầu như vậy.

- Là ai? - Yến Vân Hà hỏi, các phú thương lại không chịu nói, chỉ dụ Yến Vân Hà uống rượu.

Không chỉ uống rượu, họ còn gọi mấy cô em đến tiếp khách, nghiễm nhiên là muốn chuốc say Yến Vân Hà.

Yến Vân Hà đã nghe được kha khá chuyện nên âm thầm ra dấu để Ngu Khâm đến cứu.

Thế nhưng y đợi trái đợi phải, đợi mãi vẫn không thấy Ngu Khâm xuất hiện, trong lòng không khỏi lo lắng.

Ngu Khâm sẽ không ném y ở đây đấy chứ!

Đúng lúc này, cửa phòng vang lên tiếng động lớn, trong khi tú bà đang hô hoán thì cánh cửa đã bị đá văng.

Chúng phú thương đều sợ hãi, nhìn sang hướng người xuất hiện.

Ngay cả Yến Vân Hà cũng giật mình, không biết Ngu Khâm đằng đằng sát khí này đang muốn làm gì.

Một cô nương lắp bắp mở miệng:

- Vị công tử... ngươi làm gì vậy?

༻❁༺

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com