Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34

Sự quan tâm của Ngu Khâm dành cho Du Tri Hà vượt xa trí tưởng tượng của Yến Vân Hà, kể từ cái đêm ở Nam Phong Các, Yến Vân Hà đã nhận ra Du Tri Hà rất đặc biệt đối với Ngu Khâm.

Cho dù Du Tri Hà chính là y thì Du Tri Hà chẳng qua chỉ là một vẻ ngoài, một thân phận, một tính cách, thậm chí ngay cả tuổi tác cũng đều là giả.

Tại sao Ngu Khâm lại để ý đến Du Tri Hà chứ?

Rõ ràng thời điểm xuất hiện của Du Tri Hà rất trùng hợp, hành vi của y cũng rất đáng ngờ, Ngu Khâm thật sự sẽ có ý mập mờ với một người khả nghi như vậy sao?

Hỏi thích người thế nào, nó giống ve vãn hơn là thẩm vấn.

Du Tri Hà rất hợp ý Ngu Khâm, duy chỉ có một chỗ hắn không hài lòng, đó là đôi mắt thuộc về Yến Vân Hà, thứ chân thật duy nhất trên cơ thể y mà Ngu Khâm không thích.

Người Ngu Khâm thích, là một người hoàn toàn trái ngược với y.

Có điều nếu Ngu Khâm thích thật thì phải làm sao đây, chỉ cần dịch dung sư trở về, thân phận Du Tri Hà trên đời này sẽ hoàn toàn biến mất, ai bảo Ngu Khâm để ý một tên không hề tồn tại làm chi không biết?

Yến Vân Hà mỉm cười, nói ra những lời trái với lòng, đây là màn quyết đấu chỉ một mình y biết, vừa ăn một đòn nghiêm trọng từ Ngu Khâm, tất nhiên y phải đánh trả rồi.

Ngu Khâm nghe xong cũng không hề nổi giận, đây chắc hẳn là lần đầu tiên hắn nghe có người thẳng thắn nói không thích gương mặt của mình.

"Vậy sao, tiếc thật." Ngu Khâm đứng lên, cúi đầu nhìn về phía Yến Vân Hà: "Ta rất thích tiểu công tử."

Yến Vân Hà rút ngọc bội ra khỏi tay Ngu Khâm: "Chuyện này phải đến từ hai phía, nếu đại nhân cứ khăng khăng tình nguyện đơn phương, ta cũng sẽ rất phiền lòng."

Nói rồi y lui về sau vài bước tạo khoảng cách: "Những vết sẹo trên người ta là do hồi bé bướng bỉnh, gặp phải phụ thân nghiêm khắc, ông ấy dùng cành mận gai quất vào người ta."

Ánh mắt Ngu Khâm rơi trên ngoại bào của Yến Vân Hà, như thể xuyên qua lớp vải, phác họa lại hình ảnh đã thấy ngày hôm qua: "Chỉ là cành mận gai mà có thể để lại vết sẹo sâu tới vậy? Du Đại học sĩ hơi nhẫn tâm với con mình rồi chăng."

Yến Vân Hà cho rằng, ánh mắt này của Ngu Khâm quá trực diện, có đôi khi làm người ta khó lòng chống đỡ nổi.

Mặc dù y biết rõ đối phương chỉ đang nhớ lại những gì từng thấy qua, những vết sẹo làm dấy lên nghi ngờ. Thế nhưng cái nhìn xuyên thấu ấy lại khiến y cảm thấy xấu hổ, vành tai cũng mơ hồ nóng lên.

"Tại da ta mỏng, chạm nhẹ thôi cũng để lại sẹo rồi." Yến Vân Hà lại lui thêm mấy bước, gần như đã lui tới cửa: "Đại nhân, lát nữa ta còn có hẹn, nếu như ngươi đã hỏi xong thì ta đi trước đây."

Lùi thêm một bước nữa là lưng chạm cửa, ngạc nhiên thay, Ngu Khâm không hề ngăn cản y, chỉ hơ tay trước lò sưởi, nói với vẻ mặt mệt mỏi: "Vậy ta không làm lỡ chuyện của tiểu công tử nữa."

Yến Vân Hà đẩy cửa ra, mấy tên Cẩm y vệ to xác đều đứng ở bên ngoài, lần lượt nhìn vào bên trong.

Sau khi nhận được tín hiệu, bọn họ mới chịu nhường đường, Yến Vân Hà rời khỏi quán trà, tâm tình tương đối phức tạp.

Y không hiểu tại sao Ngu Khâm lại dễ dàng buông tha mình như vậy, cũng không hiểu được thái độ của Khương thái hậu trong cung.

Thái độ của Khương thái hậu đối với chuyện này cho thấy bà ta có liên quan đến việc buôn lậu thuốc súng, thậm chí là liên quan sâu sắc tới mức bà ta phải gấp gáp phái Ngu Khâm đến Vân Châu giết người diệt khẩu, chôn vùi tin tức.

Vậy thì vì lý do gì hôm nay lại hời hợt, mặc dù đã tra ra được chuyện của Lương Âm Nhi, song cũng chỉ nhẹ nhàng nhấc lên, nhẹ nhàng bỏ xuống.

Nếu thái hậu thật sự ngang tàn như vậy, đừng nói thân phận con riêng của Du Đại học sĩ y đang mang bây giờ, ngay cả có là con riêng của Vĩnh An Hầu, y cũng sẽ bị bắt vào chiếu ngục trong vài phút thôi.

Mà đợi đến khi Phương Tri Châu từ trong cung trở về, y mới biết tại sao mình có thể thoát thân từ chỗ Ngu Khâm.

Nét mặt của Phương Tri Châu không hề vui vẻ: "Công bộ thượng thư Khương Thượng lúc lâm triều đã lấy chuyện Triệu Tường, thỉnh tội với Hoàng thượng, xin được đưa hài cốt hồi hương."

Sắc mặt Yến Vân Hà thoáng thay đổi: "Hoang đường!" Dứt câu, y lại vội hỏi: "Những quan viên khác trên triều có tỏ thái độ gì về thỉnh cầu của gã ta không?"

Phương Tri Châu nắm chặt cây quạt trong tay: "Đảng Nguyên không cầu tình cho Khương Thượng, nhưng cũng không lợi dụng điều này xé chuyện ra to kết tội Khương Thượng."

Yến Vân Hà nói: "Trước đó, Cấp sự trung Trương Chính vạch tội Nguyên Các Lão bị Cẩm y vệ bắt đi ta đã thấy có gì đó không đúng, từ khi nào thái hậu và Nguyên Các Lão thân cận như vậy rồi?"

"Những năm gần đây bệ hạ càng ngày càng mạnh, thái hậu và Nguyên Các Lão liên thủ hòng chèn ép bệ hạ cũng không lạ gì." Phương Tri Châu nói.

Yến Vân Hà ngả người trên ghế: "Chỉ cần chúng ta sớm tìm ra được chứng cứ buộc tội vụ buôn lậu thuốc súng của Công bộ có liên quan đến âm mưu tạo phản, Khương Thượng chắc chắn không thể trốn tránh trách nhiệm này."

Phương Tri Châu trầm giọng nói: "Hiện tại Khương Thượng chơi trò rút củi dưới đáy nồi, đổ hết tội trạng lên người mình, cho dù có thật sự tra ra vụ buôn lậu liên quan đến âm mưu tạo phản, thì cũng chỉ có một mình gã ta gánh, chẳng dính dáng gì tới thái hậu."

"Thậm chí tội danh của gã ta cùng lắm là do ngự quản không nghiêm, không kịp thời phát hiện hành vi tham ô của Công bộ." Phương Tri Châu bày tỏ, "Lần này chúng ta đang bị động."

Vốn dĩ đây là một đòn giết sạch, nếu như bọn họ đánh bài ra trước, có thể sẽ thành công tạt nước bẩn lên người thái hậu.

Và tất nhiên bọn họ đều biết, chỉ cần thái hậu không ngu, bà ta sẽ không có suy nghĩ đổi hoàng đế.

Nhưng hoàng đế Thành Cảnh lại không mấy bận tâm thái hậu có liên quan đến chuyện này hay không, thứ hắn cần chính là thái hậu nhất định phải có liên quan đến chuyện này.

Bệ hạ mười tuổi đăng cơ, Khương thái hậu kể từ đó buông rèm nhiếp chính, nếu chuyện này có thể ép thái hậu giao lại quyền hành, lui về hậu cung, cơ hội trời ban này mới không bị lãng phí.

Yến Vân Hà xoa huyệt thái dương: "Những nỗ lực bao ngày qua của chúng ta đều vô ích cả rồi."

Phương Tri Châu vỗ vai y: "Đừng bi quan thế chứ, bệ hạ rất vui vì ngươi có thể điều tra ra chuyện này, người nói khi nào giải quyết xong, ngươi có thể quay về doanh Thần Cơ nhậm chức Đề đốc của ngươi một lần nữa."

Yến Vân Hà cười khổ: "Ngươi nói xem, bây giờ nếu ta khởi tử hồi sinh, chạy tới trước mặt bệ hạ tố cáo Ngu Khâm mưu hại mệnh quan triều đình, có tác dụng không?"

Phương Tri Châu thở dài nói: "Ngay cả án buôn lậu còn không nhúc nhích được địa vị của thái hậu, thì cho dù ngươi có hạ một trăm Ngu Khâm, thái hậu cũng sẽ tìm được kẻ khác thay thế thôi, nói không chừng thái hậu còn quay lại cảm tạ ngươi đã thay bà ta diệt trừ Ngu Khâm đấy."

Yến Vân Hà gục xuống bàn, tức giận đập bàn một cái: "Ngu Khâm bị ngu đúng không, biết rõ ả độc phụ đó bắt hắn làm chuyện này là đào hầm cho hắn nhảy, vậy mà hắn còn nhảy xuống một cách vui vẻ nữa chứ!"

Phương Tri Châu vò đầu Yến Vân Hà, dáng vẻ thiếu niên lúc bấy giờ của y khiến hắn cảm thấy mới lạ, khó tránh việc trêu đùa: "Thôi thì tốt xấu gì lần này cũng lôi xuống được một tên Công bộ thượng thư, bệ hạ rất hài lòng."

Sau khi bãi triều, hoàng đế Thành Cảnh cho gọi Phương Tri Châu đến ngự thư phòng.

Hắn không nổi giận như Phương Tri Châu nghĩ, trái lại còn bình tĩnh ngoài dự đoán. Thậm chí còn thảnh thơi hỏi Phương Tri Châu thấy những bức họa gần đây của mình thế nào.

Phương Tri Châu vừa mới nịnh nọt vài câu, một con quạ đen từ trong phòng bay ra, nhẹ nhàng đậu lên vai hoàng đế Thành Cảnh.

Hoàng đế Thành Cảnh sờ lông đuôi con quạ: "Lần này cuối cùng cũng nhìn rõ được mẫu hậu đã cắm bao nhiêu cái đinh trên triều đình của trẫm."

"Đừng nóng lòng, còn nhiều thời gian." Hoàng đế Thành Cảnh khẽ cười nói.

...

Án buôn lậu chuyển giao cho Hoàng Thành ty, hoàng đế Thành Cảnh ra lệnh cho Yến Vân Hà tạm nghỉ, ý bảo y khoan hãy khởi tử hồi sinh.

Tuy không biết mục đích sắp xếp của hoàng đế Thành Cảnh là gì, nhưng Yến Vân Hà cả gan suy đoán, có khả năng là để giải quyết tất cả sổ sách một lượt.

Hoặc có thể vì Ngu Khâm là cháu trai của Ngu Công, dù rằng thanh danh Ngu Khâm có tệ đến đâu đi nữa, hoàng đế Thành Cảnh cũng không dễ mà động vào hắn.

Tất nhiên Yến Vân Hà sẽ nghe theo bệ hạ, suy cho cùng y cũng chưa chết, bệ hạ có muốn truy cứu hay không, đều do bệ hạ quyết định.

Chỉ còn một ngày nữa là đến Tế thiên đại điển.

Trước khi khôi phục thân phận, Yến Vân Hà vẫn phải ở lại trong Phương phủ.

Đề phòng Tế thiên đại điện xảy ra chuyện không hay, Phương Tri Châu bận đến mức mấy ngày không thấy mặt.

Ngoài dự liệu, trong lúc Phương Tri Châu không có nhà, Du Lương đã tìm tới tận cửa.

Du Lương quá quen với Phương phủ, thành thử không gặp ai cản đường, vừa vào nhìn thấy Yến Vân Hà, hắn liền kinh hãi: "Ngươi có quan hệ gì với Yến Vân Hà?"

Yến Vân Hà bị trực giác như dã thú của hắn làm giật bắn: "Ai cơ? Ta không biết."

Du Lương chỉ vào mặt y: "Thế tại sao dáng vẻ của ngươi lại giống y như vậy, lẽ nào ngươi là con riêng của Vĩnh An Hầu?"

Yến Vân Hà nhịn không được bèn hỏi: "Dáng vẻ thế nào?"

Du Lương: "Tóc xoăn, cả tròng mắt nữa, trong số những người ta biết thì chỉ có tên họ Yến kia có đôi mắt kỳ lạ như vậy thôi."

Yến Vân Hà nhất thời không cãi được.

Du Lương là kiểu người mới gặp đã quen, cứ thế bắt đầu trò chuyện cùng y.

Nhắc tới bạn tốt của mình, ánh mắt Du Lương lại hiện ra chút ưu sầu: "Không biết Hoài Dương thế nào rồi, ta đã nhờ rất nhiều bằng hữu ở Vân Châu hỏi thăm, nhưng không dò được chút tin tức gì cả."

Yến Vân Hà sợ thân phận bại lộ nếu cứ tiếp tục ở đây với Du Lương, vì vậy nhân lúc người hầu bưng trà lên, y nhanh chóng chuồn khỏi phủ, ẩn mình bỏ trốn.

Năm nay mưa thuận gió hoà, tuyết rơi đúng lúc, bách tính cũng đang rất mong chờ Tế thiên đại điển.

Đường phố náo nhiệt, đèn lồng treo trên cao, Yến Vân Hà khoác áo choàng, thản nhiên đi dạo.

Từ biên cương trở về, y ngay lập tức ngựa không ngừng vó lao đến doanh Thần Cơ, bận rộn nhiều việc, vậy mà giờ lại có được sự nhàn rỗi hiếm thấy.

Hàng quán bên đường có chỗ bán bánh trôi, mùi thơm ngọt ngào xộc vào mũi, Yến Vân Hà ngồi xuống gọi một chén.

Bánh trôi bưng lên rất nhanh, cắn vào lớp da trắng mềm, nhân mè ngọt ngào lập tức tràn trong miệng, Yến Vân Hà bị nóng đến mức phải hít một hơi, đột nhiên cảm thấy chân mày lạnh buốt.

Y ngẩng đầu lên, tuyết đang rơi.

Khắp trời tuyết rơi lất phất, đông chí đã đến, gia đình đoàn viên.

Yến Vân Hà không thể trở về nhà, không thể gặp bằng hữu, thậm chí còn không thể để lộ khuôn mặt thật của mình, đêm đông dài đằng đẵng này, thật lạnh lẽo và cô đơn.

Thì ra cảm giác không tiếp xúc với bất kỳ ai, chính là hiu quạnh như vậy.

Ngu Khâm có thường xuyên cảm thấy thế này không, khi hắn từ trong cung trở về, một thân một mình ăn mì, tâm trạng của hắn, có giống tâm trạng hiện giờ của y không...

Nhưng mà, tất cả những đều đó là do Ngu Khâm lựa chọn, Yến Vân Hà không can thiệp được, cũng không có tư cách gì để can thiệp.

Yến Vân Hà nhìn bánh trôi trong chén, khẽ thở dài.

Tuyết bỗng nhiên ngừng rơi, Yến Vân Hà lại ngẩng đầu, bên trên là tán ô, y nương theo bàn tay cầm ô, nhìn về phía người nọ."

Thật trùng hợp." Ngu Khâm đẩy nhẹ tán ô sang một bên: "Lại gặp nhau rồi."

Yến Vân Hà khẽ cười lại với hắn: "Trùng hợp? Vậy mà ta lại có cảm giác đại nhân cố ý theo dõi ta đó chứ, thật sự chỉ là vô tình gặp nhau sao?"

Ngu Khâm nhìn đôi mắt sáng màu của y: "Tiểu công tử giống một người bạn cũ của ta thật, đều thích tự mình đa tình."

Yến Vân Hà: "Câu nào cũng nhắc cố nhân, là người trong lòng Hàn Sơ sao?"

"Tri Hà muốn biết à?" Ngu Khâm gọi tên Du Tri Hà, âm điệu rất nhẹ, có chút mập mờ.

Yến Vân Hà chống cằm, dùng thìa đâm thọc chén bánh trôi: "Ta đoán là không phải."

"Ta thấy tướng mạo đại nhân rất bạc tình, sao mà có người trong lòng được."

"Cho dù có, chắc cũng chết từ lâu rồi."

Một số hình ảnh của Ngu mỹ nhân và bé Hà xoăn (minh hoạ sách xuất bản Trung)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com