Chương 33: Thăng cấp
Tang Hủ: "..."
May mà cậu thận trọng, đeo kính áp tròng từ trước. Tối hôm qua tan làm muộn, chỗ làm việc không có ai, ở bệnh viện cậu lại hôn mê nhắm mắt mãi, ngoài Châu Hà ra thì chưa ai nhìn thấy mắt cậu.
Cậu nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
"Đây là một công việc dài hạn, không phải vội hoàn thành trong thời gian ngắn. Nếu cậu gặp phải người nhà họ Tang thật, đừng liều lĩnh, sống sót trở về báo cho chúng tôi biết. Chúng tôi không am hiểu về phép thần thông của nhà họ Tang, chỉ biết là cực kỳ quái dị, hơn nữa cấp bậc càng cao thì càng điên cuồng, giờ cấp của cậu quá thấp, đối đầu trực diện cơ bản là không có khả năng sống sót." Châu Nhất Nan dặn dò kỹ lưỡng.
Tang Hủ hơi chột dạ, cậu lợi hại thế ư? Cậu cảm giác trình độ của Thẩm Tri Ly đã đủ bóp chết mình rồi.
"Giấc mộng tiếp theo của cậu có tỉ lệ cao sẽ nằm ở nơi tên là "chung cư Đông An"." Châu Nhất Nan xoay nhẫn ngón cái, nói, "Tình cờ nhà họ Châu chúng tôi có một đội muốn đến nơi đó tìm đồ, ít nhất cậu cũng nắm được một thần thông rồi phải không, đi theo giúp đỡ đi."
Quả nhiên, nhà họ Châu cũng đoán trước được giấc mộng của người ngoại tộc.
"Vừa luyện xong Thỉnh Na Thuật (thuật mời Na)," Tang Hủ thản nhiên nói dối, đồng thời tỏ vẻ tò mò, "Sao ngài biết giấc mộng tiếp theo của tôi ở đâu?"
Châu Nhất Nan cười thâm thúy, "Chờ sau này cậu thăng chức tăng lương, gia nhập tầng lớp quản lý của gia tộc, tự nhiên sẽ biết."
"Được," Tang Hủ gật đầu, "Tôi nhất định sẽ cố gắng."
Châu Nhất Nan đi tới chỗ cụ cố, cung kính nói: "Cụ cố, lần này có thể làm phiền cụ dẫn dắt đội ngũ được không ạ?"
Châu Hà ngước mí mắt nhìn ông ta, "Có những ai?"
Châu Nhất Nan cười khiêm tốn: "Ngoại trừ Tiểu Tang, còn có ba người nữa, Văn Uyên, Lan Tắc và Trịnh Thạch Đầu. Trong đó Văn Uyên là người ngoại tộc Qua Sông, rất giàu kinh nghiệm. Na cậu ta mời khá lợi hại, nhất định sẽ không tạo gánh nặng cho cụ cố đâu."
"Na nào?" Tang Hủ thấy rất hứng thú, "Tôi còn chưa chọn được Na tôi muốn mời, tôi có mời được Na của anh ta không?"
Châu Nhất Nan hiền hòa giải thích, "Đạo hạnh của cậu vẫn còn kém chút đỉnh, không mời được Na cấp bậc đó. Cậu mời yêu quái hoang dã cỡ Hồ Tiên, Hoàng Đại Tiên (chồn) là được rồi. Cậu ta mời "Tâm Na", có thể nhìn thấu nội tâm vạn vật. Na này không dễ tìm đâu, là cậu ta mời được từ một ngôi miếu hoang cực kỳ quái dị đấy. Nếu không phải cậu ta được nhà họ Châu chúng tôi bảo vệ thì đã bị những kẻ ghen tị giết từ lâu rồi."
Trong lòng Tang Hủ thắt lại, "Có thể nhìn thấu mọi thứ ư?"
"Ha ha ha, có tính ngẫu nhiên, hơn nữa chỉ có thể nhìn thấy thứ về chính bản thân kẻ bị nhìn thôi. Có thể sẽ biết được một số chuyện cơ mật rất trọng đại, cũng có thể biết được một vài bí mật nhỏ không quan trọng." Ánh mắt Châu Nhất Nan sáng như đuốc, nhìn chằm chằm vào Tang Hủ, "Sao, Tiểu Tang, cậu có bí mật gì không thể cho người khác biết được à?"
Tang Hủ ghé sát tai Châu Nhất Nan, thì thầm: "Chủ tịch, cụ cố nhu cầu cao, dù trong giấc mộng cũng toàn đòi này nọ..." Cậu tỏ vẻ lúng túng, "Tôi không muốn bị người khác biết được quan hệ của tôi và cụ cố, suy cho cùng thì tôi vào được Châu Thị hoàn toàn dựa vào thực lực, nếu người khác hiểu nhầm tôi thăng chức nhờ quan hệ đó... tôi..."
Cậu ngập ngừng.
Hy vọng Châu Nhất Nan thức thời, đừng bảo cậu giúp Văn Uyên. Nếu bị nhìn thấu là người nhà họ Tang, thế thì rắc rối to.
Đằng sau hai người, Châu Hà rất tức giận, "Tang Hủ, ngươi tưởng thì thầm thì ta không nghe thấy à? Ta làm chuyện đó trong mộng bao giờ! Ngươi to gan rồi phải không, dám đặt điều ta trước mặt ta. Lại đây, ngươi xem ta có đánh chết ngươi không."
Tang Hủ nhận lỗi rất nhanh, "Xin lỗi, là em nói lung tung, cụ cố ơi em sai rồi."
"Hừ." Châu Hà không cắn câu.
"Em sai thật rồi."
"Ha."
"Cụ cố tha thứ cho em đi..."
"Cút."
Châu Nhất Nan nhìn hai kẻ này, một người khom lưng xin lỗi, một người nổi cơn tam bành, trong lòng biết tỏng. Rõ ràng là Tang Hủ bị cụ cố uy hiếp, không thể không xin lỗi.
Cụ cố tà ma này...
Suy cho cùng thì vẫn là nhân viên nhà mình, trước giờ lại cần cù chịu khó, bị cụ cố chà đạp như vậy, Châu Nhất Nan khó tránh khỏi thấy thương hại Tang Hủ, bèn dịu giọng an ủi cậu: "Cậu yên tâm, chúng tôi biết rõ năng lực của cậu. Nhân viên nhà họ Châu chúng ta học vấn cao, đều là nghiên cứu sinh, tố chất tốt, làm gì cũng biết chừng mực, không giống nhà họ Tần nhà họ Triệu, lưu manh ngoài xã hội đều nhận hết. Cậu yên tâm, Tiểu Văn sẽ không kể lung tung đâu." Ông ta lại nhìn sang cụ cố, "Cụ cố, sự việc lần này hơi khó nhằn, cụ dẫn dắt nhé?"
"Sao mà khó nhằn?" Châu Hà hỏi.
"Mặc dù năm dòng họ chúng ta nói là anh em cọc chèo, nhưng trong đó vẫn có chút quan hệ cạnh tranh. Chung cư Đông An lần này, đã bị người ngoại tộc của nhà họ Tần giành trước. Mặc dù họ sẽ vào mộng cùng đêm với người ngoại tộc họ Châu chúng ta, nhưng thời điểm đặt chân sẽ sớm hơn chúng ta vài ngày. Cụ cố, nếu cụ dẫn đầu, chưa biết chừng còn có cơ hội tranh giành."
Tang Hủ vừa nghe vừa âm thầm đăm chiêu. Nghe lời này, năm dòng họ không chỉ có thể đoán trước giấc mộng của người ngoại tộc, mà còn có thể vào mộng theo đội, thậm chí có thể kiểm soát được thời gian vào mộng, rốt cuộc là họ làm kiểu gì? Tang Hủ rất muốn học, học được rồi sẽ dùng cho nhân viên công ty mình.
Còn Châu Hà thì rất đau đầu, hắn không muốn nhúng tay vào chuyện này, cực kỳ nhớ nhung quãng ngày được nằm trong mộ nhà họ Tang ngủ suốt ngày. Nhưng nhà họ Châu vừa mất một cô con dâu, Châu Hà không tiện từ chối tiếp, đành phải gật bừa. Sau đó, hắn lại tức giận lườm Tang Hủ.
Tang Hủ quay sang Châu Nhất Nan, "Lần này chúng tôi phải tìm cái gì?"
Châu Nhất Nan mỉm cười, nói: "Tìm di vật của nhà họ Tang."
.
Hàn Nhiêu ngậm thuốc lá, thắp hương trước tượng Quan Công. Đằng sau anh ta, một đám đàn em mặc âu phục màu đen quỳ dưới đất, lặng ngắt như tờ. Hai đàn em bưng khay cúng, đưa cho Hàn Nhiêu. Hàn Nhiêu dâng Vodka trên khay cho Quan Công, lại châm thêm một điếu xì gà, đặt vào miệng tượng Quan Công.
Hôm qua giới đấu giá ngầm Hong Kong đấu giá một cuộn "Long Hoa Bảo Quyển", Hàn Nhiêu bỏ rất nhiều tiền mua được cuộn sách quý này. Cuốn sách này nói là "cuộn", thực ra chỉ có một trang giấy, ghi chép nguyên liệu Gõ Cửa của đạo Tu La.
Thần linh có sáu đạo, đạo Địa Ngục, đạo Nhân Gian, đạo Ngạ Quỷ, đạo Súc Sinh, đạo Trời và đạo Tu La.
Nghe nói đạo Địa Ngục là con đường vô cùng tà đạo mà người nhà họ Tang đi theo, bí ẩn nhất và cũng hiểm ác nhất. Năm đạo còn lại bị năm dòng họ lũng đoạn, người ngoại tộc tự đánh tiếng, gia nhập tập đoàn năm dòng họ mới biết được cách tu luyện.
Công ty lớn tiêu chuẩn cao, người bình thường không vào được. May mà năm dòng họ có kẻ mạnh người yếu, không giống nhà họ Châu nhà họ Tần như mặt trời ban trưa, nhà họ Triệu càng ngày càng sa sút, hiện giờ miễn cưỡng dựa vào gia sản tổ tiên để chen chân vào năm dòng họ. Gần đây càng ngày càng nhiều phương pháp đạo Tu La bị tuồn ra ngoài, nghe nói đều là người nhà họ Triệu tự bán đi.
Mặc dù phương pháp chỉ ghi mỗi nguyên liệu, không ghi công dụng của thần thông, nhưng thần thông của năm vị thần chỉ có của nhà họ Triệu là dễ kiếm, vì dự định phát triển sau này, Hàn Nhiêu quyết định chọn đạo Tu La. Đương nhiên, chọn thần thông của nhà này còn có một nguyên nhân quan trọng mang tính quyết định —— Tên Tu La ngầu nhất!
Cuộn sách viết, anh ta cần ăn mắt của bà cụ mặt mèo.
Đám đàn em trịnh trọng dâng bát vàng, trong đó đựng mắt ma của bà cụ mà Hàn Nhiêu đã tốn mấy trăm nghìn tệ mới kiếm được.
"Quan lão gia phù hộ," Hàn Nhiêu dập đầu thật mạnh, gầm lên, "Phù hộ con Gõ Cửa!"
"Quan lão gia phù hộ," đám đàn em đồng thời thét lớn, "Phù hộ Hàn gia Gõ Cửa!"
*Hàn gia ở đây không phải nhà họ Hàn, mà là gia trong lão gia, thiếu gia. Nói chung anh Hàn cũng là dân số má chứ không phải hạng tép riu.
Hàn Nhiêu mở bát vàng, một con mắt đầy tơ máu nham hiểm nhìn Hàn Nhiêu trừng trừng. Anh ta nghiến răng, cầm con mắt lên bỏ vào miệng, nhai răng rắc rồi nuốt. Hàn Nhiêu ngồi trước tượng Quan Công, cảm nhận thay đổi của cơ thể. Một giây, hai giây, ba giây... Một phút trôi qua, anh ta mở mắt ra, không cảm thấy gì kỳ lạ.
Do trên cuộn sách chỉ viết nguyên liệu, không viết công dụng của thần thông, anh ta không biết giờ mình đã luyện được thần thông gì.
Anh ta ngoái đầu nhìn đám đàn em: "Tao có gì thay đổi không?"
Đám đàn em đỏ mặt, lũ lượt lắc đầu.
"Vô tích sự*," Hàn Nhiêu chửi họ, "Bọn ngu chết tiệt* này, mua phải hàng giả rồi!"
Mọi người đều không dám hó hé gì, cuống quýt cúi đầu xuống.
Điện thoại kêu tinh một tiếng, Hàn Nhiêu lướt điện thoại, là tin nhắn trong nhóm ba người "Tình Vững Hơn Vàng" mà anh ta kéo vào.
Cô gái*: [Tôi cần một tiểu quỷ, ai kiếm giúp tôi được không?]
Cô gái*: [Giá cả dễ thương lượng. @Lưu Kiến Quốc @Hàn Nhiêu]
Chàng trai*: [Tôi có. Hai mươi viên Bổ Thiên Đan.]
Cô gái*: [Mười lăm viên.]
Chàng trai*: [Mười tám viên.]
Cô gái*: [Được. Trả góp được không?]
Chàng trai*: [Được, một tháng ít nhất nửa viên.]
Chàng trai*: [Trước 10:30 sáng ngày 12 tháng 1, tôi sẽ để đồ ở ngăn 201 tủ để đồ cô nhi viện Bắc Hải, ở Bắc Kinh.]
Cô gái*: [OK]
Tang Hủ bấm tắt điện thoại.
Hay lắm, Thẩm Tri Đường tự trả tiền lương cho mình rồi.
Một nhân viên lành nghề thì phải tự trả lương cho mình.
"Phải rồi, Tiểu Tang, có phải cậu đã ăn tro cốt của cụ cố, giờ không thể tách khỏi cụ cố không?" Châu Nhất Nan cười híp mắt hỏi.
Ông ta lấy ra một cái hộp gấm, lấy một hình nhân nhỏ làm bằng ngọc từ trong hộp ra.
"Đây là một món đồ cổ, đồ vật cổ có thể coi là bảo bối. Cậu xem, trong bụng rỗng không, cậu dùng một lọn tóc của mình, bọc trong giấy đỏ viết bát tự, bỏ vào đó, đeo vào cụ cố, hình nhân này sẽ trở thành bản sao của cậu, cụ cố sẽ không bị cậu ràng buộc nữa. Cụ cố dễ xấu hổ, chúng tôi tặng quà cụ không thích nhận, hay là tặng cho cụ cố bằng danh nghĩa của cậu, chắc chắn cụ sẽ rất vui."
Thần kỳ vậy sao? Tang Hủ nhận hình nhân, nói cảm ơn.
Cất điện thoại, bước ra từ phòng khách dinh thự nhà họ Châu, đang định lôi Châu Hà thất khiếu bốc khói bỏ đi, cậu ngẩng đầu lên nhìn, một thiếu niên đang đứng trong hành lang hai bên, là người anh trai mà Tang Hủ dẫn từ nhà ma ra, nó ầng ậc nước mắt nhìn Tang Hủ, chạy bình bịch tới nhào vào lòng Tang Hủ, nghẹn ngào nói: "Anh ơi, cuối cùng anh cũng đến thăm em rồi."
Cậu bé này khóc đỏ hoe mắt, nhìn thấy Tang Hủ cứ như tìm được chốn về, nói gì cũng không chịu tách khỏi Tang Hủ.
Tang Hủ chau mày đứng im tại chỗ, muốn bỏ đi nhưng bị nó ôm chặt, không tài nào nhúc nhích được.
"Anh ơi..." Cậu bé thút thít, "Em sợ lắm... em nhớ mẹ và em gái em."
"Y không đến thăm ngươi đâu," Châu Hà bên cạnh lạnh lùng mỉa mai, "Anh nhà ngươi lòng dạ sắt đá, bằng lòng đưa ngươi rời khỏi Cõi Mộng là ngươi nên thắp hương rồi."
"Ông tránh ra," người anh trai tức giận lườm hắn, "Không được nói xấu anh ấy!"
Châu Hà tức chết đi được, "Được, ta lắm mồm, ta không nói nữa. Anh nhà ngươi là người tốt nhất thiên hạ, ta xấu xa nhất."
Hắn hậm hực quay lưng, lại đi quấy rối con mèo cam đáng thương nọ.
Người anh trai cúi đầu mím môi, bỗng nhớ đến việc người lớn đều thích bé ngoan, trẻ con khóc lóc đều bị ghét bỏ. Nó cố gắng kìm nước mắt, lau sạch lệ trên mặt, buông Tang Hủ ra, đứng sang một bên, nói lắp bắp: "Anh ơi, em biết anh rất bận. Chờ anh... chờ anh không bận nữa, anh đến thăm em được không?"
Cậu bé buồn bã nhìn Tang Hủ, còn Tang Hủ chỉ có thể im lặng.
Tang Hủ bỗng nhớ ra, hai anh em nhà họ Hứa cũng là trẻ mồ côi, được nhà họ Tần nuôi trong biệt thự ngoại ô, đến mười tám tuổi thì bị cứa cổ, trở thành người ngoại tộc. Trong căn biệt thự đó, còn có rất nhiều trẻ em khác không vượt qua được Cõi Mộng, trở thành thây khô, chôn dưới bồn hoa biệt thự.
Hầy...
Tang Hủ quay lại phòng khách, hỏi Châu Nhất Nan: "Chủ tịch, xin được mạo muội hỏi, tại sao không đưa cậu bé này đến cô nhi viện?"
Nụ cười hiền hòa thành thạo nở trên môi Châu Nhất Nan, "Sẽ đưa đi, họ Châu chúng tôi có cô nhi viện riêng, có điều cậu bé này cứng đầu không chịu đi, bảo là muốn gặp lại cậu. Tiểu Đao à," ông ta nhìn sang cậu bé mắt đỏ hoe, "Giờ gặp được anh rồi. Đã giao hẹn rồi, gặp được anh này thì buổi chiều phải ngoan ngoãn đến cô nhi viện đấy."
Cậu bé gật đầu, một người phụ nữ trông giống bảo mẫu đi tới, dắt tay nó.
Nó bị dắt đi, đi một bước ngoái đầu ba lần, nhìn Tang Hủ, nhưng nó không dám khóc cũng không dám gọi. Nó nghĩ mình ngoan ngoãn thì anh ấy sẽ đến thăm mình.
"Đợi đã." Tang Hủ bỗng nói.
"Sao vậy?" Châu Nhất Nan hỏi.
"Xin lỗi, chủ tịch, tôi muốn đưa nó đến cô nhi viện gần nhà tôi," Tang Hủ tiến lên, dắt tay cậu bé, "Tôi cảm thấy nó không thể rời khỏi tôi được."
"Trẻ con lần đầu đến môi trường mới, sợ là chuyện rất bình thường." Châu Nhất Nan cười nói, "Sẽ quen nhanh thôi."
"Không làm phiền Chủ tịch thì hơn." Tang Hủ nhìn sang Châu Hà, "Chúng ta đi thôi."
Cậu bé vui như mở cờ trong bụng, nắm chặt tay Tang Hủ. Nắm chặt quá, rịn mồ hôi tay, Tang Hủ không nói gì, dẫn nó ra đường cửa hông. Châu Hà bế con mèo cam lên, đi theo sau Tang Hủ.
Châu Nhất Nan vươn tay, "Ấy, con mèo đó là..."
Châu Hà hất cằm với Tang Hủ, "Đi trả tiền."
Tang Hủ: "..."
Đây là mèo nhà họ Châu của họ, Châu Hà lấy mèo nhà mình, tại sao lại bắt Tang Hủ trả tiền?
Mặc dù nghĩ vậy, Tang Hủ vẫn chậm chạp móc điện thoại ra. Cậu cực kỳ cực kỳ chậm, như chế độ quay chậm trong phim ảnh, lại giống một người máy chậm chạp kẹt máy. Ba mươi giây trôi qua, cậu vẫn chưa mở ví điện tử.
Châu Nhất Nan rất cạn lời, giáo dục bao nhiêu năm nay giúp ông ta giữ vững phong độ, mỉm cười nói: "Ha ha ha, cụ cố thích thì tặng cụ cố vậy, mang cả đứa bé và mèo đi đi."
Hay quá, không cần trả tiền nữa. Tang Hủ nhanh nhẹn cất điện thoại, quay người đi mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com