Chương 36: Khuôn mặt
Tang Hủ nhanh chóng lấy chỉ đỏ trong ba lô buộc vào bốn góc đầu giường cuối giường, dùng chỉ đỏ chằng đệm giường. Cậu tắt đèn, không cởi giày mà trèo thẳng lên giường, ôm ba lô nằm xuống. Cậu hiểu được đại khái sắp xếp của Châu Hà, chỉ đỏ là thứ có thể tránh tà, quấn quanh giường tương đương vạch ra một khu vực an toàn.
Hồi bé không biết nghe cụ già nào nói, tà ma có thể đi theo giày tìm được người, giày không được quay vào giường chính là vì sợ tà ma tìm đến giường. Còn tắt đèn chắc là để bảo vệ bản thân Tang Hủ. Châu Hà bảo con ma trong nhà rất dữ, chắc là không được nhìn mặt cô ta, tắt đèn là để phòng ngừa Tang Hủ nhìn thẳng vào mặt cô ta.
Nhưng nói thật thì, suy cho cùng chỉ đỏ là một món tránh tà cấp thấp, Châu Hà cầm cũng không sao, tránh được con ma nữ hung ác này thật ư? Tang Hủ cơ bản là không ngủ được, một tay cầm dao quân đội, một tay cầm điện thoại.
Mặc dù cầm điện thoại nhưng không dám bật, sợ ánh sáng màn hình điện thoại rọi phải ma nữ, đồng thời sợ bị lộ tẩy.
Trong căn hộ đen ngòm, thị giác càng bị hạn chế thì thính giác càng nhạy cảm hơn. Tang Hủ có thể nghe thấy vòi nước trong phòng vệ sinh không đóng chặt, nước nhỏ tí tách xuống bồn. Có ruồi bay trong bóng tối, cánh kêu vù vù. Không biết đã bao lâu trôi qua, Tang Hủ vùi đầu vào ổ chăn, lén lút liếc nhìn thời gian trên điện thoại, đã mười hai giờ đêm, đã hai tiếng trôi qua kể từ khi cậu lên giường.
Đến giờ ma nữ vẫn chưa ra, chắc là sẽ không ra đâu nhỉ. Tang Hủ nghĩ.
Nghĩ vậy, cơn buồn ngủ bèn ập tới, Tang Hủ nhắm mắt, định chợp mắt chốc lát. Bỗng nhiên, khóa cửa phòng vệ sinh kêu cành cạch. Cậu chợt mở choàng mắt, nhìn về phía phòng vệ sinh. Mắt đã thích nghi với bóng tối, cậu có thể nhìn thấy vài đường nét. Khóa cửa đang xoay, cánh cửa bằng nhựa mở hé một khe hở, nhưng bị che khuất bởi tủ đầu giường chặn trước cửa.
Lạch cạch —— khóa cửa lại chuyển động vài lần. Tủ đầu giường không chặn được cửa, khe hở càng lúc càng lớn, tủ ma sát với mặt sàn phát ra tiếng rít chói tai.
Tang Hủ nhíu chặt mày, trái tim như co rúm lại thành một cục bé xíu, lơ lửng nơi cuống họng. Cuối cùng cửa cũng bất động, tiếng tủ cọ xát mặt sàn dừng đột ngột. Trong kẽ hở đen ngòm, từng vết chân máu xuất hiện trên gạch lát sàn hình vuông, kéo dài ra ngoài.
Tang Hủ bất động, không dám phát ra chút âm thanh nào, liên tục thôi miên mình là người gỗ. Bàn ghế trong căn hộ bị xê dịch, tủ bị kéo, khắp nơi đều là tiếng rít. Tang Hủ lặng lẽ lắng nghe, bỗng vỡ lẽ, có thể ma nữ đang tìm cậu, nên mới liên tục kiểm tra phía dưới bàn ghế.
Nhưng từ đầu đến cuối cô ta đều không trèo lên giường.
Chỉ đỏ được việc thật, cụ cố vẫn đáng tin. Trong bóng tối sâu thẳm, Tang Hủ thở phào nhẹ nhõm.
Tiếng ồn từ từ dừng lại, Tang Hủ dỏng tai lắng nghe, muốn biết ma nữ đang ở đâu. Tuy nhiên trong căn hộ tĩnh lặng như tờ, hình như ma nữ đã bỏ cuộc, không tìm cậu nữa. Thần kinh căng như dây đàn của Tang Hủ hơi thả lỏng, cậu bình tĩnh lắng nghe tiếng động trong căn hộ. Tiếng ruồi đã biến mất, tiếng nước nhỏ cũng không nghe thấy nữa.
Yên lặng, yên lặng quá, đến nỗi Tang Hủ nghe được luồng gió.
Đợi đã——
Tang Hủ chau mày.
Cậu đã đóng cửa sổ, trong nhà lấy đâu ra gió?
Cậu bỗng nhận ra, là ma nữ, lúc này cô ta đang tựa vào mép giường, thổi hơi vào tai cậu.
Cô ta tìm thấy cậu rồi.
Đừng lo, Tang Hủ tự an ủi mình, có chỉ đỏ, cô ta không lên được. Châu Hà tuyệt đối không thể để cậu chết ở đây được, hắn dạy cậu cách dùng chỉ đỏ quấn quanh giường, chứng tỏ chỉ đỏ đáng tin cậy.
Đúng lúc này, Tang Hủ nghe thấy một tiếng phựt bên tai —— chỉ đỏ đã đứt.
Nói thì chậm nhưng thực tế thì nhanh, Trung Âm Thân khởi động, Tang Hủ trở mình bằng tốc độ nhanh như cắt, lộn sang bên kia lăn xuống gầm giường, hơn nữa không phát ra chút âm thanh nào. Toàn thân chuyển sống thành chết, Tang Hủ cảm thấy nhiệt độ cơ thể giảm xuống, bản thân cậu mất hết mùi người sống trong chớp mắt. Cậu lấy mặt nạ Na Thần vẫn luôn cầm trong tay đeo lên mặt, nhìn thấy trước mắt có một đôi chân xanh tím.
Ma nữ đang đứng trước giường.
Ma nữ giơ chân giẫm lên giường. Tang Hủ nghe thấy ván gỗ trên đỉnh đầu kêu cót két, nhưng chỉ trong giây lát, âm thanh lại biến mất.
Cô ta đi đâu rồi?
Tang Hủ rất sợ cô ta trốn sau lưng mình, cậu ngoái đầu nhìn, không có, sau lưng trống không. Lại nhìn xuống chân, không có, ma nữ không tóm chân cậu. Phía đầu giường thì sao, cũng không có. Thế thì ở đâu nhỉ? Tang Hủ bỗng nhận ra cô ta đang ở đâu, cậu từ từ nằm ngửa, nhìn lên ván gỗ trên đỉnh đầu.
Một con mắt dữ tợn đang nhìn chằm chằm vào cậu cách tấm ván gỗ mỏng manh.
Tang Hủ: "..."
Bị đôi mắt nọ nhìn chằm chằm, Tang Hủ cảm thấy như toàn thân mình đóng băng. Trước mắt càng lúc càng tối sầm, ý thức của cậu như bị một đôi tay băng giá kéo xuống, chìm xuống không ngừng. Trên người đau đớn dữ dội, cả cơ thể như bị đứt làm mấy khúc, Tang Hủ không cảm thấy bản thân mình nữa. Tiếng cửa mở truyền tới tai, tiếng Châu Hà hét to "Tang Hủ" vọng tới từ đằng xa.
Châu Hà... Châu Hà...
Cậu há miệng muốn bảo Châu Hà, em vẫn còn cấp cứu được... Mau đút Bổ Thiên Đan cho em, ở ngăn trong cùng ba lô...
Châu Hà có nghe hiểu không? Cậu không kịp xác nhận nữa, nhận thức đánh trống thu quân, cậu hôn mê hoàn toàn.
.
Đến khi tỉnh dậy, cậu phát hiện lưng mình đau đớn không chịu nổi. Cậu đang nằm sấp trên trường kỷ, quay mặt hướng xuống, sờ lưng mình, phát hiện lưng quấn đầy băng gạc. Hơi cử động cơ thể, lưng đau dữ dội, chẳng khác nào muốn nứt toác. Châu Hà ngồi xổm cạnh giường, đang kiểm tra sợi chỉ đỏ bị đứt.
"Sao chỉ đỏ lại đứt?" Châu Hà nói, "Đáng lẽ nó không thể đứt."
"Tại sao?" Tang Hủ hỏi.
Châu Hà xoa cằm, nói:: "Ta đã buộc tóc mình vào chỉ đỏ. Ngươi biết máu chó có thể tránh tà chứ, đó là một cách dùng độc trị độc. Tương tự, tà ma siêu siêu siêu siêu cấp như ta, dù là một sợi tóc nhỏ thôi cũng đủ làm đám cô hồn dã quỷ khác phải khiếp sợ. Thế mà con ma nữ này lại giật đứt được chỉ đỏ buộc tóc ta, chứng tỏ..."
"Chứng tỏ cô ta lợi hại hơn cụ?" Tang Hủ hỏi.
Châu Hà lườm cậu, "Vớ vẩn, ai lợi hại hơn ta được?"
"..." Tang Hủ chiều theo ý hắn, "Vâng, ngài là tà ma siêu siêu siêu siêu cấp, tuyệt đối không ai lợi hại hơn ngài. Thế tại sao cô ta giật đứt được chỉ đỏ?"
Châu Hà thoáng dừng, như thể bản thân hắn cũng không tin vào câu trả lời của mình, "Chứng tỏ cô ta không có ác ý với ngươi."
Tang Hủ im bặt.
Nếu không có ác ý, giờ lưng cậu đau muốn nứt toác ra là thế nào? Nếu Châu Hà đến chậm một bước, chưa biết chừng cậu đã bị ma nữ phân thây rồi.
Tang Hủ ngẫm nghĩ rồi nói: "Cụ mô tả cho em chuyện sau khi em hôn mê được không?"
"Ta cứu ngươi." Châu Hà nói.
"Chi tiết vào, bắt đầu từ lúc cụ vào nhà."
"Ta vào nhà, nhìn thấy con ma nữ kia dỡ ván giường, cưỡi trên người ngươi, áo ngươi cũng bị xé toạc." Châu Hà càng nói càng tức, "Ngươi có muốn kiểm tra mông không, ta nghi ngờ có phải kẻ rác rưởi kia thèm thuồng sắc đẹp của ngươi?"
Hắn đứng dậy định cởi quần Tang Hủ ra kiểm tra, Tang Hủ giơ tay cản hắn, "Không vội, kể xem xảy ra chuyện gì đã."
"Con ma nữ này rất tinh ranh, nhìn thấy ta quay lại bèn biến mất luôn. Ta vốn định đuổi theo, nhưng ngươi nằm rạp dưới sàn, người toàn máu, còn đang liên tục gọi ta. Ngươi vừa khóc vừa gọi tên ta, cầu xin ta ôm ngươi, nên ta đành dừng lại băng bó cho ngươi..."
Tang Hủ: "..."
Cậu xin thề rằng mình không khóc, cũng không cầu xin Châu Hà ôm mình.
"Đừng thêm mắm dặm muối." Tang Hủ nói yếu ớt.
"Ta thêm mắm dặm muối à?" Châu Hà tức giận hỏi vặn.
"... Không ạ." Tang Hủ nói, "Ngài tiếp tục đi."
Châu Hà nói tiếp: "... Ta đút Bổ Thiên Đan cho ngươi, còn thổi hơi vào miệng ngươi, giống như lúc trước tay bác sĩ nhà họ Châu dạy ta vậy."
"Chỉ thế thôi à?"
"Chỉ thế thôi, ngươi mau cởi quần ra cho ta kiểm tra xem."
Tang Hủ im lặng mấy giây, bỗng cởi áo ra, rồi cởi cả băng gạc.
"Ngươi làm gì thế?" Châu Hà nghi ngờ cậu đã bị hỏng đầu, "Ta bảo là cởi quần, không phải cởi áo. Thôi, ta kiểm tra đầu ngươi trước đã."
"Xem lưng tôi đi, vết thương có gì kỳ lạ không?"
"Có gì kỳ lạ được chứ?" Châu Hà nói, ánh mắt lướt qua lưng cậu, bỗng dừng lại.
Tang Hủ nhìn phản ứng của Châu Hà, biết ngay chắc chắn sau lưng mình có gì đó, cậu vội vàng hỏi: "Có gì thế?"
Châu Hà hít vào một hơi lạnh, nói: "Tang Tiểu Quai, sau lưng ngươi có một khuôn mặt."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com