Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45: Trùng Xác

Sự việc quái dị quá mức.

Là một nô lệ tư bản tận tuỵ với nghề, mặc kệ mệt mỏi cỡ nào, nhất định đồng hồ sinh học của Tang Hủ sẽ đánh thức cậu vào tám giờ rưỡi mỗi sáng. Không ngờ nơi quái quỷ này lại có thể khiến nô lệ tư bản ngủ liền bảy mươi hai tiếng đồng hồ, đáng sợ quá.

Còn về những người khác biến mất, Tang Hủ không quan tâm đến an nguy của họ. Còn Châu Hà, lời lẽ của Châu Hà trong giấc mộng lồng mộng kia cho thấy so với Châu Hà mà nói, Tang Hủ cần lo cho bản thân mình hơn. Suy đoán theo giọng điệu của Châu Hà, có thể đúng là Châu Hà đã rơi vào khó khăn, nhưng thoát ra chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

"Ngủ ở đây rất có vấn đề," Thẩm Tri Đường nói toạc hết thông tin mình nắm giữ, "Vì đồng đội của tôi không đáng tin cậy cho lắm, tên Lão Quách kia quấy rối tình dục tôi, tôi sợ hắn sẽ nhân dịp tôi ngủ để xâm phạm tôi, nên trước giờ tôi không dám ngủ. Sau đó, đêm đầu tiên đội tôi nghỉ ngơi, đã có người mất tích. Lúc đó không phát hiện ra là do ngủ, đêm thứ hai nghỉ ngơi, lại có người mất tích. Đến đêm thứ ba, chỉ còn mỗi tôi và Lão Quách. Tôi mãi không làm sao, nên tôi nghi ngờ là mấu chốt nằm ở việc ngủ."

Cô ngẫm nghĩ, bổ sung: "Không chỉ là ngủ, anh không được chợp mắt, cũng không được mệt mỏi quá mức. Nếu ý thức của anh không đủ tỉnh táo, cũng có thể sẽ mất tích. Lúc trước tôi thấy chấm đỏ của anh trên máy quét mặc dù không mất tích, nhưng bất động mãi, rất lạ, nên tôi mãi không dám đến đây. Lúc nãy nghe thấy anh tìm đồng đội trong kênh, biết anh không sao, tôi mới dám đến tìm anh."

Dứt lời, cô tạm dừng, rồi để lộ ánh mắt ngờ vực, "Anh Kiến Quốc, anh làm kiểu gì vậy? Tại sao anh không mất tích?"

Tang Hủ thành thật lắc đầu, "Tôi cũng không biết."

Đang nói, một linh cảm vụt loé qua đầu Tang Hủ.

Cậu nhíu mày, nói: "Quan tài trong các phòng khác, cô đã xem qua chưa?"

"Chưa." Thẩm Tri Đường lấy máy quét ảnh nhiệt ra, đi tới cửa một căn hộ khác, nói, "Anh biết nguyên tắc của tôi đấy, không lo chuyện bao đồng. Anh xem, thứ nằm trong quan tài đều là vật sống, có hít thở, tôi không dám mở. Hầy..." Thẩm Tri Đường nhìn màn hình máy quét, "Đợi đã, thứ trong căn hộ này chết rồi."

Cô lại đi đến cửa căn hộ tiếp theo, dùng máy quét bên trong căn hộ, "Căn này cũng chết rồi."

Tang Hủ đi theo Thẩm Tri Đường quét một loạt căn hộ trên hành lang này, người nhà họ Tang bên trong đều đã mất nhiệt độ cơ thể và hô hấp.

Giây phút đó, cuối cùng Tang Hủ cũng vỡ lẽ, tại sao người ngoại tộc họ Châu đều gặp chuyện, chỉ có mình cậu bình an sống sót.

Trong giấc mộng lồng mộng kia, những người áo trắng đó đã hoá thành sợi bông, bay vào lồng ngực cậu.

Đáng lẽ Tang Hủ phải gặp chuyện vào lúc đó. Chỉ trong chớp mắt, tất cả những người áo trắng đã đưa ra cùng một quyết định —— dùng mạng sống của họ đổi lấy mạng sống của Tang Hủ.

Trong lòng Tang Hủ rất phức tạp, cậu thật sự không thể tưởng tượng nổi, người như thế nào mới có thể từ bỏ mạng sống của mình để cứu một người khác. Cậu và tổ tiên nhà họ Tang chưa bao giờ gặp mặt, không khác người xa lạ là bao. Có lẽ đối với Tang Hủ mà nói, ngay cả Lưu Kiến Quốc cũng thân thiết hơn họ. Tang Hủ cũng không tài nào hiểu được họ nằm trong quan tài sống dở chết dở không biết bao nhiêu năm, chỉ để trấn áp thịt cúng bên dưới toà nhà này.

Thì ra, đây chính là người nhà họ Tang.

Cuối cùng Tang Hủ cũng hiểu, tại sao Châu Hà bảo cậu không xứng làm người nhà họ Tang.

"Anh Kiến Quốc, giờ nên làm gì?" Thẩm Tri Đường hỏi.

"Các tầng khác chúng tôi đều đã kiểm tra rồi, chắc lối ra ở tầng dưới." Tang Hủ lấy máy bay mini không người lái trong túi của Trịnh Thạch Đầu, "Tôi điều khiển máy bay không người lái xuống tầng xem thử."

Khởi động máy bay không người lái, cậu phát hiện đã gần hết pin, máy bay không bay được nữa.

Tiêu rồi, nơi này không sạc pin được.

Thẩm Tri Đường nhìn thời gian, cô chỉ còn bốn tiếng đồng hồ nữa là hết mười ngày.

"Tôi xuống xem thử." Cô dằn lòng quyết định.

Tang Hủ không đồng ý: "Bên dưới có thứ rất hóc búa. Đội trưởng của chúng tôi rất mạnh, cô đợi hắn rồi hẵng xuống."

"Tôi không đợi được nữa, không ai biết người ngoại tộc ở trong mộng quá mười ngày sẽ ra sao, có người bảo sẽ bị tà ma trong giấc mộng tìm ra ăn thịt, cũng có người bảo sẽ trực tiếp biến thành tà ma, tôi không dám đánh cược." Thẩm Tri Đường buộc một sợi dây thừng leo núi vào thắt lưng, "Anh Kiến Quốc, anh ở trên tầng đợi tôi được không? Nếu tôi ở tầng dưới kêu cứu, anh hãy kéo tôi về."

"Đợi thêm đi," Tang Hủ liếc nhìn lối đi, "Hành lang bị thịt cúng bịt kín rồi, cô không xuống được đâu."

Thẩm Tri Đường mở ba lô, một con mèo đen nhảy ra, leo lên vai cô.

Con mèo đen nhìn quen mắt vô cớ, cặp mắt xanh biếc nhìn Tang Hủ, long lanh toả sáng, tựa đom đóm trong rừng, toát ra vẻ lạ lùng kỳ dị.

"Đây là tiểu quỷ anh bán cho tôi," Thẩm Tri Đường kéo khoá trên lưng mèo đen, bên trong cái vỏ lông nhung lại là một vong nhi. Vong nhi vừa nhìn bả vai Tang Hủ vừa chảy nước miếng, Thẩm Tri Đường kéo khoá lại, chỉ lối đi, "Hắc Nữu, ăn đi."

Mèo đen nhảy về phía hành lang, nhai rau ráu thịt cúng cản đường.

Chẳng bao lâu sau, một con đường ngoằn ngoèo được mở ra, còn bụng mèo đen thì căng tròn rõ ràng.

Tang Hủ nhìn thời gian, nói: "Đợi thêm hai tiếng đồng hồ nữa, hai tiếng đồng hồ nữa mà đội trưởng của tôi chưa quay lại, thì cô hãy xuống."

Hai người nhìn vào mắt nhau trong ánh sáng đèn pin, Thẩm Tri Đường nhìn gương mặt điềm tĩnh của Tang Hủ, gật đầu.

Họ ngồi dưới đất chờ đợi, im lặng không nói gì. Đều không phải người hoạt ngôn, trong bầu không khí này cũng không tìm được chủ đề gì. Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Châu Hà vẫn chưa quay lại. Tang Hủ nhìn thấy cứ cách một lúc cô lại ấn cánh tay, bắt gặp ánh mắt ngờ vực của Tang Hủ, cô xắn ống tay áo, nói: "Tôi cứa một nhát lên tay, nếu buồn ngủ thì ấn vào vết thương."

Cô đã xuống tầng hầm được năm ngày, dựa vào cách này mà năm ngày liền không ngủ, băng gạc buộc cánh tay đã đầm đìa máu tươi từ lâu.

Cô muốn sống, nhưng số phận trêu ngươi, bắt người không đáng chết phải chết, cho người không đáng sống được sống.

Báo thức reo vang, đã hết hai tiếng đồng hồ.

"Có gì muốn nói với tôi không?" Tang Hủ hỏi.

Thẩm Tri Đường ngẫm nghĩ, nói: "Nếu tôi không còn nữa, anh hãy bảo anh Hàn, để anh ấy báo cho sếp tổng của tôi, giết anh trai tôi đi."

Tang Hủ: "..."

Cậu còn tưởng Thẩm Tri Đường sẽ bảo Thẩm Tri Ly phải sống tốt vân vân.

Không ngờ là muốn hắn chết.

Tình anh em... cảm lạnh.

Thẩm Tri Đường giải thích: "Anh tôi là một kẻ điên, tôi sống thì còn quản được anh ta, tôi mà chết thì không ai quản được anh ta nữa, chi bằng mang anh ta theo. Đây cũng là ước nguyện trước khi mất của mẹ tôi." Cô đứng dậy, nói, "Tôi đi đây."

Tang Hủ không khuyên nhủ cô nữa, "Bảo trọng."

.

Lúc tỉnh dậy, Châu Hà phát hiện mình đang đứng trước một chiếc quan tài. Đây là quan tài của người nhà họ Tang, quan tài đã bị thịt cúng ăn mòn, chia năm xẻ bảy. Một người áo trắng nằm trong quan tài, hai tay chắp thành tam giác, một thứ giống quả cầu thuỷ tinh của Châu Hà đặt ở chính giữa.

Châu Hà liếc mắt bèn nhận ra ngay, đó là Trùng Xác của hắn.

Nhưng hắn không tiến lên cầm lấy, mà nhìn xung quanh, bốn phía im lìm không bóng người, chỉ có thịt cúng nhung nhúc theo nhịp. Rất rõ ràng, lúc hắn được tổ tiên nhà họ Tang mời vào giấc mộng lồng mộng, có thứ đã khống chế thân xác không ai quản lý này đến đây. Rất ít người dám động vào thứ hắn từng đánh dấu, kẻ dám ra tay ắt không phải người.

Hắn bỗng nhớ đến bà cụ cõng cháu trai ở nhà 1115.

Bà bò ra khỏi đường ống, nói với hắn một câu bằng thứ tiếng mà hắn chưa từng nghe, nhưng vô cớ hiểu được——

"Trở nên hoàn chỉnh, trở về sương mù."

Châu Hà chẳng cần nghĩ cũng biết, trong đó ắt có âm mưu.

Bà cụ bị thứ gì đó khống chế, nói câu này với hắn. Mà bây giờ, thứ đó lại tranh thủ lúc hắn đi mất, khống chế thể xác của hắn, tìm thấy Trùng Xác của hắn. Lúc những người thuê nhà nọ để lộ ánh mắt kỳ quái, cũng chính là thứ nọ điều khiển họ.

Mà thứ này quen biết Châu Hà.

Tại sao nó lại muốn hắn trở nên hoàn chỉnh? Tại sao lại muốn hắn đi vào sương mù?

Trở về?

Hắn đến từ nơi đó ư?

Trong lúc do dự, một cái bóng nhào tới, điên cuồng gặm thịt cúng trên quan tài, còn nuốt cả Trùng Xác của hắn.

"Rác rưởi ở đâu ra?" Châu Hà giận dữ túm tóc kẻ này, dúi xuống đất, móc miệng người nọ.

Móc ra một đống thịt cúng, viên ngọc Trùng Xác rơi ra leng keng. Châu Hà nhặt viên ngọc lên, lật người nọ lại, phát hiện ra là Phương Lan Tắc. Cậu ta đã ngưng thở hoàn toàn, cơ thể lạnh lẽo vô cùng, cứ như xác chết. Châu Hà ấn bụng cậu ta, tròn vo, hắn phát hiện có thể cậu ta đã nuốt không chỉ đống thịt cúng kia.

Châu Hà quyết đoán kịp thời, móng tay dài ra, trực tiếp rạch bụng, cắt dạ dày của cậu ta, lấy toàn bộ chỗ thịt cúng cậu ta nuốt vào bụng ra ngoài, sau đó móc túi quần cậu ta, lấy một viên Bổ Thiên Đan nhét vào miệng cậu ta. Nhờ tác dụng của Bổ Thiên Đan, cậu ta ngừng chảy máu tươi, vết thương dữ tợn lập tức khép lại, nhiệt độ cơ thể cũng tăng lên.

"Này, tên ngốc," Châu Hà phẩy hơi vào mặt cậu ta, "Tỉnh dậy đi."

Cậu ta bỗng mở choàng mắt ra, nói: "Trở về sương mù."

Châu Hà tát cậu ta một phát cật lực.

"Vãi," cuối cùng Phương Lan Tắc cũng tỉnh táo, "Sao tôi lại ở đây?"

"Ngươi vừa bị khống chế," Châu Hà đứng dậy, mặt mày âm u, "Mau lên, chúng ta đi tìm anh ngươi."

Phương Lan Tắc vừa định đứng dậy, bụng đau dữ dội, cậu ta vạch áo ra nhìn, phát hiện bụng mình bị thủng một cái lỗ to, vẫn đang tự lành. Mặt cậu ta tái mét, nói: "Tôi phải nghỉ một lát."

"Dậy." Châu Hà lạnh lùng nói.

"Cụ cố." Phương Lan Tắc ngửa đầu nhìn hắn, đường nét khuôn cằm hắn tuyệt đẹp, dù thần sắc kiêu ngạo nhưng lại có vẻ tuấn tú khác thường. Phương Lan Tắc bò tới chỗ chân hắn, kéo ống quần hắn, nói khẽ, "Anh trai em toàn làm cụ tức giận, lại không yêu cụ thật lòng, cụ nhớ nhung anh ta làm gì? Để em đi theo cụ đi, việc anh ta làm được, em cũng làm được, hơn nữa em sẽ làm tốt hơn anh ta."

Châu Hà cúi đầu nhìn cậu ta, đồng tử mắt vàng rực sáng lập loè, như đang nghiêm túc quan sát cậu ta.

Ánh mắt này sắc như dao, dường như có thể nhìn thấu lòng người. Phương Lan Tắc cố gắng mỉm cười, ra sức làm mình trông ưa nhìn hơn.

"Việc y làm được, ngươi cũng làm được?" Châu Hà hỏi bất thình lình.

Phương Lan Tắc gật đầu thật mạnh.

Châu Hà nhếch khoé môi, bật cười lạnh lùng, hắn nói: "Anh ngươi ăn được cứt, ngươi làm được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com