Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 47: Mẹ con

"Đi thôi." Châu Hà nói.

"Đi đâu?"

"Còn đi đâu được nữa?" Châu Hà nâng cằm cậu lên quan sát, đồng tử mắt đen láy to tròn, hơi ngốc. Châu Hà nghi ngờ cậu ngốc thật, "Không phải bạn ngươi bảo ngươi lối ra ở đâu rồi đấy sao? Ta đưa ngươi ra ngoài."

"Cụ có cách giải quyết thịt cúng không?"

"Không."

Tang Hủ nhìn hắn, hắn lại xù lông, "Đã bảo ta không phải vạn năng rồi, ngươi có đi hay không? Cho ngươi ba giây, ba, hai, một!"

Đếm đến một, Tang Hủ vẫn bất động.

Châu Hà không hiểu cậu nữa, "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

Tang Hủ cụp mắt, như đang do dự.

Có Châu Hà ở đây, đương nhiên cảnh khốn cùng bên dưới cũng dễ như trở bàn tay. Dù cho hắn không hoàn chỉnh, chưa có cách giải quyết thịt cúng sinh trưởng liên tiếp, cũng có thể đưa Tang Hủ ra ngoài bình an. Tang Hủ nói thêm vài câu ngon ngọt, hoặc buổi tối cho hắn ngủ cùng, Châu Hà vui vẻ, cũng có thể nhân tiện đưa cả Thẩm Tri Đường ra ngoài.

Nhưng tại sao trong tim trống trải, cứ cảm thấy vẫn còn chuyện chưa hoàn thành.

Những người áo trắng im lặng đó xuất hiện trong đầu cậu, luồng sáng bay vào lồng ngực cậu như tạo thành một cái chuỳ nhỏ hư vô, gõ thùm thụp vào tim cậu.

Bộ đàm trong ba lô của Phương Lan Tắc lại có tiếng——

"Có ai không... Một mình tôi... cô đơn quá..."

Là giọng Quách Hoành Kiến.

Tang Hủ lấy bộ đàm ra, hỏi: "Tôn Uyển Thanh còn ở đó không?"

"Không còn nữa... Cô ta đi rồi..."

Tang Hủ tắt bộ đàm, nhìn thời gian, Thẩm Tri Đường còn nửa tiếng nữa. Cậu khoác ba lô của mình và vác bao tải, nói: "Em tạm thời chưa muốn đi, em muốn đi tìm Tôn Uyển Thanh, được không?"

"Ngươi tìm cô ta làm gì?" Châu Hà chau mày.

Oắt con này không được lợi thì không làm, chắc chắn là có âm mưu nào đó.

Châu Hà nhắc nhở cậu: "Ngươi muốn Trói Hồn cô ta? Trói hồn vía người bình thường chẳng có ích gì."

"Cô ấy một mực tìm mẹ mình, mẹ cô ấy cũng đang tìm cô ấy." Tang Hủ thoáng dừng, nói, "Tổ tiên nhà em dùng giấc mộng lồng mộng nói cho em biết nơi này đã xảy ra chuyện gì, bảo em rằng cô giáo Tưởng ở ngay bên dưới, nhất định là có dụng ý của họ. Em nghĩ, họ hy vọng em gánh vác sứ mệnh của nhà họ Tang, nghĩ cách trấn áp thịt cúng. Nhưng việc này khó quá, năng lực của em có hạn, quả thật không làm được. Có điều, cho mẹ con họ đoàn tụ thì chắc là được."

Châu Hà nhướn mày, hắn không ngờ Tang Hủ lại nghĩ như vậy.

Việc này tốn công không được lợi, còn phải gánh chịu rủi ro nhất định —— Suy cho cùng thì ở nơi quỷ quái này, nán lại thêm chỉ một giây thôi cũng có thể sẽ xuất hiện biến cố không lường trước, còn trước giờ Tang Hủ luôn coi tránh hại tìm lợi làm phương châm, thế mà lại chịu thử.

"Không cần đi tìm cô ta," Châu Hà ra vẻ dễ như trở bàn tay, "Để cô ta đến tìm ngươi."

Hắn lấy một sợi chỉ đỏ và ba nén nhang từ ba lô của Tang Hủ, đầu tiên dùng chỉ đỏ buộc eo Tang Hủ, đầu còn lại buộc vào cổ tay mình, rồi bảo Tang Hủ đốt nhang, gọi thầm tên Tôn Uyển Thanh, cắm vào bậu cửa, vái ba vái thật kêu.

Tang Hủ làm theo lời hắn, cúi người dập đầu vái, gọi thầm "Tôn Uyển Thanh".

Vái lần hai, lại gọi "Tôn Uyển Thanh".

Vái lần thứ ba, cậu ưỡn thẳng người đang định gọi tên, thì bỗng dừng lại. Trước mắt Tang Hủ có thêm một đôi chân xanh tím. Phía trên cặp chân là váy hoa nhí dài đến đầu gối, dính đầy vết máu nhìn mà ghê. Tang Hủ cảm thấy đỉnh đầu mình có một ánh mắt hung ác, như muốn thiêu cháy đầu mình thành hai lỗ.

"Đừng ngẩng đầu, cầm nhang lên, quay lại." Châu Hà nói sau lưng cậu.

Tang Hủ rút ba cây nhang ra cầm trong tay, từ từ quay người lại, đứng dậy. Bỗng nhiên, hai bàn tay lạnh giá đặt lên vai cậu, nặng trĩu, đầu gối cậu mềm nhũn, suýt thì quỳ xuống.

"Oán khí của cô ta quá nặng, ngươi có đứng vững được không?" Châu Hà hỏi.

Tang Hủ khởi động Trung Âm Thân. Dù vậy, trên người vẫn như bị một ngọn núi đè lên, cậu nghiến răng, mồ hôi lạnh đầm đìa.

"Được."

Châu Hà lại nói: "Nhớ lấy, nhang không được tắt, ba nén nhang, ba ngọn lửa, đó là mạng của ngươi. Đi theo ta, đừng xa quá cũng đừng gần quá. Tôn Uyển Thanh sợ ta, đi gần ta quá thì cô ta sẽ chạy mất."

"Vâng."

Châu Hà đá con mèo đen của Thẩm Tri Đường một phát, mèo đen ré lên, đi trước mở đường, nó nhai rau ráu tạo ra một con đường mòn. Châu Hà bật đèn pin, không biết lấy đâu ra một nắm tiền vàng mã, hắn tung lên trời, quát: "Vong hồn xuất hành, ma quỷ tránh đường."

Chỗ vàng mã rơi xuống, khoé mắt Tang Hủ liếc thấy rất nhiều mặt ma âm u vụt qua, tiền vàng mã biến mất theo hồn ma. Châu Hà đã tiến về phía trước, Tang Hủ nghiến răng đi theo. Bàn tay trên vai như sắp đóng băng xương cốt của cậu, may mà ba nén nhang liên tục toả ra chút hơi ấm, xua tan lạnh giá trên người.

Đi từng bước xuống cầu thang, lối đi nhỏ hẹp chật chội, hai bên đều là thịt cúng nhung nhúc. Tang Hủ phải né số thịt cúng này, đồng thời lại phải bảo vệ nhang trước người, vừa đi vừa thấp tha thấp thỏm. Nhang sáng lập loè, tựa đom đóm trong đêm.

Bộ đàm bỗng phát ra tiếng: "Đừng bỏ tôi lại... Tôi cô đơn lắm..."

Linh cảm chẳng lành dâng trào trong lòng Tang Hủ, quả nhiên ngay sau đó, khuôn mặt đen ngòm của Quách Hoành Kiến xuất hiện đột ngột trước mắt, há miệng định nuốt lửa nhang của Tang Hủ. Nói thì chậm nhưng thực tế thì nhanh, chẳng chờ Châu Hà tới gần, Tang Hủ đã khởi động Thỉnh Na Thuật, hoa văn sặc sỡ tươi tắn bò lên gương mặt cậu, một bộ giáp không đầu cao to mà hư ảo xuất hiện, vung gươm chém hồn vía của Quách Hoành Kiến.

Đây chính là Hộ Pháp Linh Quan?

Nó quỳ bên cạnh, cúi đầu, mời Tang Hủ đi tiếp.

Châu Hà liếc nhìn phía sau, nói: "Đi tiếp đi, mặc kệ nó."

Tang Hủ dằn nỗi hiếu kỳ trong lòng, bám theo sau Châu Hà không xa quá cũng không gần quá. Đến tầng một, thịt cúng bám đầy tường, khắp nơi đều là dây leo mạch máu vắt vẻo. Tang Hủ để ý có hai thứ giống kén cỡ người treo ngược trên dây leo, có thể nhìn thấy thấp thoáng khuôn mặt tái xanh của Thẩm Tri Đường và Văn Uyên.

Núi thịt nhìn thấy trong giấc mộng lồng mộng đã biến mất, hoặc là vì thịt cúng quá nhiều, không còn phân biệt được đâu là xác cô giáo Tưởng nữa. Trên tường đều là mặt Tôn Uyển Thanh, giống như thông báo tìm người trên mặt đất. Tang Hủ cảm thấy ma nữ nhìn thấy những khuôn mặt này, càng lúc càng kích động.

Tang Hủ bảo Châu Hà đi về chỗ nhiều mặt, càng vào sâu hơn, mặt càng nhiều. Cuối cùng họ đi vòng qua một con đường nhỏ chật hẹp, cuối cùng cũng nhìn thấy khuôn mặt quái dị khổng lồ được vây quanh bởi các khuôn mặt nhỏ trên tường thịt.

Khuôn mặt đó dị dạng, quái gở, không thể nhận ra diện mạo vốn có được nữa.

Tang Hủ không được nhìn, đã cúi đầu xuống từ trước, đứng im tại chỗ. Cậu cảm thấy áp lực trên người biến mất trong nháy mắt, cặp chân xanh tím đi qua trước mắt cậu, tiến về phía khuôn mặt khổng lồ đáng sợ kia.

Trong mơ hồ, dường như cậu nghe thấy tiếng gọi nhẹ bẫng của Tôn Uyển Thanh:

"Mẹ ơi..."

Trong chớp mắt, mọi khuôn mặt mở choàng mắt. Tầng tầng lớp lớp mí mắt của khuôn mặt khổng lồ ở chính giữa mở ra, đồng tử mắt vô hồn phản chiếu cô con gái mà nó vẫn luôn tìm kiếm. Nó rơi lệ máu vẩn đục, vô thức muốn vuốt ve gò má vỡ vụn của ma nữ, nhưng nó không còn tay nữa.

Ký ức xa xăm trở về, bà nhớ ra chồng bà đã nhận sính lễ của Trương Quý Phúc, muốn gả con gái cho gã đàn ông cô độc lập dị đó. Bà không thích gã đàn ông nọ, nhiều lần khuyên nhủ chồng mình, kết quả chỉ đổi lấy một trận đòn. Để tránh kết hôn, con gái bà bỏ nhà ra đi, không bao giờ quay về nữa. Bà đi tìm khắp nơi, không tiếc đi vào sương mù, gọi tên con gái.

Thành phố rộng lớn bị bao trùm trong sương mù, bà không nhìn rõ phương hướng, bước đi không đích đến. Siêu thị trống không, trường học trống không, tất thảy đều lặng ngắt như tờ, cho tới một giây phút nọ, một lời thì thầm chui vào đầu bà tựa côn trùng, nói cho bà biết Uyển Thanh bị nhốt dưới tầng hầm của chung cư. Khi bà lấy lại tỉnh táo, bà đã ở dưới tầng hầm, tay bưng một cục thịt lắc lư.

Cục thịt này quái đản đến thế, có sức hấp dẫn vượt quá lẽ thường, làm bà nuốt từng miếng vào bụng. Bà càng ngày càng béo, sau ngày đầu tiên đã không thể đi lại được nữa, sau ngày thứ mười bà biến thành một ngọn núi thịt. Một người thuê nhà đang tìm thực phẩm đã phát hiện ra bà, không lâu sau đó tất cả mọi người thuê nhà đều xuống đây, bắt đầu cắt thịt bà như thu hoạch nông sản đã chín.

Uyển Thanh, sao mẹ không tìm thấy con...

Uyển Thanh, mẹ có lỗi với con...

Uyển Thanh... Uyển Thanh... Uyển Thanh là ai?

Khuôn mặt quái lạ gào rú, hai mắt dần trở nên vô hồn. Thấy nó sắp mất lý trí, Châu Hà vô thức muốn ra tay, nhưng bị Tang Hủ túm lấy cổ tay. Cô con gái leo lên núi thịt, ôm chầm lấy khuôn mặt quái dị, dịu dàng hôn bà, khuôn mặt và cơ thể đều chậm rãi chìm vào thịt cúng.

Giọng nói nhẹ nhàng của cô con gái đã thay thế tiếng thì thầm tà đạo trong đầu——

"Mẹ ơi, Uyển Thanh là con gái mẹ mà."

"Mẹ ơi, là Uyển Thanh có lỗi với mẹ."

"Mẹ ơi, đừng sợ, Uyển Thanh tìm thấy mẹ rồi."

Thịt cúng bắt đầu tăng tốc sinh trưởng, nổi gồ lên mặt đất, lan về phía chung cư trên mặt đất. Bức tường lần lượt sụp đổ từ dưới lên trên. Những người thuê nhà trốn trong chung cư vừa gào thét vừa chạy ra ngoài, bị thịt cúng nuốt chửng trong chớp mắt. Bố con nhà họ Tôn ở căn 513 vội vã bỏ thịt trong tủ lạnh vào ba lô, đang định bỏ chạy thì vô số gương mặt lạ nhô ra trên tường, đều là khuôn mặt phẫn nộ của Tôn Uyển Thanh.

"Con gái... Uyển Thanh..." Người bố hét, "Đừng mà..."

Khuôn mặt áp sát nhanh như chớp, nuốt chửng tất thảy, tiếng gào khóc im bặt.

Dưới lòng đất, Tôn Uyển Thanh há cái miệng khổng lồ đen ngòm.

Cổ họng cô là một lối đi vô tận, cột mốc Nhân Gian ở ngay bên trong.

Tang Hủ cúi đầu nhìn thời gian, Thẩm Tri Đường chỉ còn mười phút cuối cùng.

Cậu leo lên dây leo mạch máu, thả Văn Uyên và Thẩm Tri Đường xuống. Hai người Tang Hủ và Châu Hà, một người cõng Thẩm Tri Đường, một người cõng Văn Uyên, tiện thể vác theo bao tải lấy từ căn 1817, kèm theo Hắc Nữu không nhúc nhích được vì bụng tròn vo, leo vào cái miệng khổng lồ bên trên.

Hai người đi sánh vai nhau, tiến vào sau cột mốc.

[Tang Hủ, chúc mừng bạn thành công sống sót trong giấc mộng thứ ba.]

[Chiến lợi phẩm: Hộp mù nhà họ Tang*1]

[Bảy ngày nữa, giấc mộng thứ tư sẽ bắt đầu đúng hạn. Tang Hủ thân mến, mong đợi gặp lại bạn lần nữa.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com