Chương 60: Tượng đá
Toàn bộ Rắn Xác bị moi ra, lần lượt bỏ lên lửa nướng đến chết.
Lúc này mới có sức quan sát căn phòng phụ, Tang Hủ phát hiện sàn gạch có rất nhiều lỗ, như tổ ong, không biết dùng để làm gì. Hơn nữa hoa văn trên sàn gạch rất quen, trông hơi giống hoa văn trên hộp tro cốt của Châu Hà, có điều hướng không giống lắm. Nơi này cũng liên quan đến nhà họ Tang ư?
Châu Hà giúp Tang Hủ băng bó vết thương, mặc quần áo, Tang Hủ đưa văn tự bia đá vừa chụp cho Châu Hà đọc, hỏi: "Tang Ly Ưu cũng là người ngoại tộc à? Ông ấy biết tiếng Anh."
"Y không phải người ngoại tộc, đây là mật mã mà tổ tiên nhà ngươi tạo ra." Châu Hà nói, "Chữ Di cổ kết hợp với tiếng Tây ở thế giới các ngươi, xếp theo quy tắc đặc biệt. Chữ Di cổ là chữ viết mà người xưa giao tiếp với thần linh, nhà họ Tang truyền đạt thông tin bằng cách này, người khác không đọc được."
Tang Hủ vỡ lẽ, "Thế cụ có đọc được không?"
Châu Hà nhìn qua, cực kỳ buồn bực, "Thế này mà còn bắt ta phiên dịch, rốt cuộc ngươi là người nhà họ Tang hay ta là người nhà họ Tang?"
Tang Hủ thơm má Châu Hà, nói: "Cụ cố học nhiều hiểu rộng, cái gì cũng biết, xin cụ cố dạy cho em."
Xùy, chỉ biết nịnh bợ. Châu Hà chẳng thèm cắn câu đâu, nhưng nể tình thái độ cậu không tệ, hắn kiêu ngạo gật đầu, nói: "Được thôi."
Châu Hà cầm điện thoại lên đọc, nói: "Y nói nơi này là mộ hoàng đế nước Ly, nghìn rồng bảo vệ, ai bất kính với hoàng đế, nghìn rồng nuốt tim."
Hoàng đế nước Ly? Lẽ nào là lăng mộ của Châu Hà? Không trùng hợp thế chứ?
Có điều Tang Vạn Niên từng nói, đây là một ngôi mộ rỗng. Lý do nó là mộ rỗng, có phải chính vì Châu Hà đã chạy ra ngoài rồi không?
Nghìn rồng nuốt tim? "Rồng" mà Tang Ly Ưu viết hẳn chính là Rắn Xác.
"Tiếp đi." Tang Hủ giục.
"Y nói, y bị năm dòng họ bao vây, bị thương nặng, khó thoát được. Nếu thế hệ sau nhà họ Tang đến đây, hãy nhớ đón thi hài y về quê." Châu Hà tạm dừng, "Y còn nói, ngôi mộ này có một bố cục phong thủy cổ, thời gian ở đây không chính xác."
Thời gian không chính xác, nghĩa là gì? Tang Hủ không hiểu.
Châu Hà lật đến tấm ảnh cuối cùng, là Tang Ly Ưu viết:
"Châu Hà và chó không được vào."
Tang Hủ đã định an ủi Châu Hà, tuy nhiên Châu Hà chau mày, hỏi: "Tại sao ta và chó không được vào?"
Tang Hủ sửng sốt, chợt nhận ra một vấn đề nghiêm trọng.
Châu Hà nói Tang Ly Ưu không phải người ngoại tộc, mà nhà họ Tang đời đời tử thủ Cõi Mộng, không thể nào từng đến hiện thực được, tất nhiên là không thể nào biết được chuyện đùa trong hiện thực. Câu "Châu Hà và chó không được vào", chắc hẳn không phải chửi Châu Hà, mà là một lời dặn. Lẽ nào trong ngôi mộ cổ này có viên ngọc Trùng Xác của Châu Hà, nên Tang Ly Ưu bảo thế hệ sau, đừng dẫn Châu Hà vào đây?
Tang Hủ lục tìm điện thoại vệ tinh trong ba lô của Châu Hà, kiểm tra vị trí của Hàn Nhiêu và Thẩm Tri Đường. Hai người họ lạc đến nơi khác, dưới lòng đất địa hình phức tạp, không phân biệt được cao thấp, chỉ có thể thấy khoảng cách của Thẩm Tri Đường khá xa, đã vượt quá ba trăm mét, còn Hàn Nhiêu thì gần hơn nhiều, hơn nữa đang di chuyển về phía họ, xem ra Hàn Nhiêu muốn tới đây tập hợp.
"Tập hợp với anh Hàn trước đi." Tang Hủ quyết định.
Ngẩng đầu nhìn cửa, không biết người rắn nọ đã đi hay chưa.
Tang Hủ lại gần khe cửa, nhìn ra ngoài, bên ngoài không có gì, chắc là an toàn.
Nhưng để thận trọng, Tang Hủ vẫn lấy điện thoại ra đặt dưới sàn, thò qua khe cửa, chụp ảnh bên ngoài. Lấy điện thoại về, mở ra nhìn, đen ngòm, chẳng nhìn rõ gì.
"Có gì không?" Châu Hà hỏi.
"Hình như là không."
"Thế ta mở cửa đây." Châu Hà đặt tay lên cửa.
"Đợi đã."
Tang Hủ chỉnh độ sáng điện thoại đến mức cao nhất, lúc này, trên ảnh xuất hiện một thứ——
Đó là một khuôn mặt kỳ lạ nhọn hoắt, vẫn có thể nhận ra là người, có điều trông cực kỳ quái đản, xương mặt gần như là hình tam giác, hai con mắt là đường thẳng bé xíu, tròng mắt không lộ ra ngoài, đang nhìn chằm chằm vào Tang Hủ một cách vô cùng gian tà trong màn hình điện thoại.
Mặc dù rất quái dị, nhưng may mà vẫn là mặt người, không đến mức không thể nhìn.
Tang Hủ tăng độ tương phản, khoảng trống đằng sau gương mặt này lại xuất hiện vài gương mặt quái lạ tương tự, đều nhìn trân trân vào Tang Hủ.
May mà Tang Hủ đề phòng, lúc nãy mà mở cửa thì tiêu rồi.
"Bên ngoài có ít nhất mười mấy tên Xác Mặt Thú," Tang Hủ hỏi, "Cụ làm được không?"
"..." Châu Hà nói, "Ta đón địch, ngươi chạy trước."
Thế tức là có rủi ro. Tang Hủ đã hiểu.
Nghĩ cách khác thì hơn.
"Tên họ Hàn này đang làm gì thế?" Châu Hà hỏi bất thình lình.
Tang Hủ cúi đầu nhìn điểm đỏ định vị trong điện thoại, điểm đỏ của Hàn Nhiêu đang di chuyển lặp đi lặp lại mãi, như bị ma chặn đường. Hàn Nhiêu xảy ra chuyện rồi ư? Tang Hủ định gọi điện thoại cho Hàn Nhiêu, không kết nối được, dưới lòng đất này bắt được tín hiệu định vị đã may mắn lắm rồi, gọi điện thoại cơ bản là chuyện bất khả thi.
Nhìn màn hình vài giây, Tang Hủ chợt hiểu ra.
Cậu nối liền quãng đường di chuyển của Hàn Nhiêu, là "hide".
Tang Hủ đã hiểu, kéo Châu Hà tìm một chỗ nấp nằm xuống. Quả nhiên, Hàn Nhiêu không di chuyển nữa. Dưới đất không gọi điện thoại được, nên Hàn Nhiêu nghĩ ra cách này truyền thông tin cho cậu.
Hai giây trôi qua, một tiếng nổ lớn truyền tới từ bức tường bên phải, tường lập tức sụp xuống tạo ra một cái hố, Hàn Nhiêu thò đầu vào từ trong khói bụi, nói: "Chàng trai*, anh Châu!"
.
Ba người thắng lợi tập hợp, đầu tiên là lột sạch Hàn Nhiêu ra kiểm tra, Hàn Nhiêu rất may mắn, không bị Rắn Xác ký sinh, có thể là do tên này nồng nặc mùi mồ hôi, Rắn Xác khó mà ra tay được, trên làn da ngăm đen của anh ta chẳng có lấy một vết cắn. Trong lúc Hàn Nhiêu cởi sạch quần áo, mùi mồ hôi chua lòm nồng nặc lấp đầy cả căn phòng phụ, Châu Hà một mức chê bai bịt mũi, đứng rõ xa.
Sau khi xác nhận không có vấn đề, ba người chuẩn bị đi tìm Thẩm Tri Đường. Đừng hành động đơn lẻ là quy tắc sinh tồn của người ngoại tộc, lạc bầy ở nơi này, Thẩm Tri Đường có thể xảy ra chuyện bất cứ lúc nào. Mà một khi cô gặp chuyện, tổn thất của Tang Hủ sẽ cực lớn.
Đầu tiên kiểm tra tín hiệu vị trí của Thẩm Tri Đường, giữa họ và cô còn xuất hiện hai tín hiệu vị trí khác, chính là tín hiệu của máy định vị mà lúc trước Hàn Nhiêu và Tang Hủ bỏ vào ba lô của hai người ngoại tộc nhà họ Lý. Lên kế hoạch tuyến đường, Tang Hủ phát hiện muốn đi quãng đường ngắn nhất để tìm Thẩm Tri Đường, thì phải băng qua đội ngũ của người ngoại tộc nhà họ Lý và đám dân bản địa kia.
Họ thương lượng giây lát, thời gian không chờ đợi ai cả, họ vẫn quyết định đi tuyến đường ngắn nhất.
Ba người đi về phía đám người kia, Châu Hà ghét bỏ mùi của Hàn Nhiêu, đi một lúc bèn biến mất, chẳng biết đã trốn đi đâu. Tang Hủ và Hàn Nhiêu đã quen, băng qua từng đoạn đường hầm bằng tốc độ nhanh nhất, chạy tới sau một cánh cửa thấp.
Máy định vị hiển thị, người ngoại tộc dòng họ Lý ở ngay phía trước.
Hai người tắt đèn pin, bò đi tiếp, phía trước là một lan can bằng gỗ, nhìn xuống qua lan can, một số bóng người xuất hiện trên nền đá tầng dưới.
Hàn Nhiêu tinh mắt, vừa nhìn đã trông thấy cậu út nhà họ Lý, người đã giết bạn gái mình, Lý Gia Thiện.
Đội của y đội mũ gắn đèn, đang bò dưới đất như chó, bò vào sâu trong hầm đá. Tang Hủ nhìn xa hết cỡ, muốn xem họ định bò đi đâu. Sâu trong hầm đá là một cái hố lớn, chất đầy đồ đạc phủ bụi, chẳng biết họ bò đến đó làm gì.
Trong hầm mộ quá tối, Hàn Nhiêu lấy hai cái kính nhìn đêm từ ba lô ra, một cái tự mình đeo, một cái đưa cho Tang Hủ. Thiết bị của anh ta chất lượng cao, Tang Hủ phát hiện kính nhìn đêm của Hàn Nhiêu là đồ quân đội, thứ này không dễ kiếm đâu. Tang Hủ đeo kính nhìn đêm, chợt nhìn thấy trên lưng dân bản địa bò vào sâu bên trong hầm đá có thêm mấy cái bóng cao lớn.
Những cái bóng này cao lớn vô cùng, cưỡi trên người những dân bản địa nọ, cứ như coi họ thành thú cưỡi. Tang Hủ lập tức thấy lòng hơi chùng xuống, đó là cái gì?
"Vãi*, lắm Diêu Minh thế." Hàn Nhiêu thì thầm.
Diêu Minh: "Người khổng lồ" cao 2m29, cầu thủ bóng rổ cao nhất từng chơi ở NBA.
Tang Hủ tháo kính nhìn đêm, nhưng chẳng nhìn thấy gì cả, sâu trong hầm đá vẫn chỉ có cái hố lớn và dân bản địa đang bò, không có bóng người cao to nào cả.
Lại đeo kính nhìn đêm, những bóng người nọ xuất hiện lần nữa, ai nấy đều cúi cái đầu khổng lồ, như đang nhìn chằm chằm đám người đang bò kia.
"Tôi tiến lên xem thử." Tang Hủ thì thầm.
Cậu lặng lẽ ngồi dậy, khom lưng chuyển chỗ. Giờ Hàn Nhiêu đang ở đằng sau đám người kia, còn Tang Hủ thì di chuyển đến đằng trước chéo bọn họ. Tang Hủ lấy điện thoại ra, chụp ảnh đám người này, rồi che khuất ánh sáng điện thoại, tăng độ sáng điện thoại và độ tương phản của ảnh, rồi phóng to.
Lúc này, Tang Hủ đã nhìn thấy đám người kia đều trợn mắt trắng dã.
Mặc dù ngôi mộ này không có chủ mộ, nhưng có không ít người chết tùy táng, lẽ nào đây là những người tùy táng chưa tan oán khí, biến thành ma? Rốt cuộc những cái bóng cao lớn đó là cái gì? Có liên quan đến chủ nhân ngôi mộ rỗng này —— hoàng đế nước Ly hay không?
Tang Hủ lại ngoảnh đầu quan sát kỹ lưỡng, trong tầm nhìn của kính nhìn đêm, có một cái bóng cao lớn ngẩng đầu lên, như nhìn về phía cậu.
Tang Hủ giật thót mình, vô thức muốn rút lui, không biết điện thoại của ai bên dưới bỗng đổ chuông.
Trong hầm mộ im lìm, tiếng chuông đinh tai này như muốn đánh thức toàn bộ xác ướp. Đội ngũ bên dưới ngẩng đầu đột ngột, đồng tử mắt hạ xuống, trở lại bình thường. Cũng đúng lúc này, có người hét: "Cái gì thối thế?"
"Đồ tùy táng của chủ mộ này có cá muối à?"
"Muối cái quái gì. Vãi, trên kia có người!"
Hàn Nhiêu đã bị phát hiện, họ giơ súng săn, nã đạn về phía Hàn Nhiêu. Trong chớp mắt đạn bắn loạn xạ, hầm mộ tối om như bắn pháo hoa, nổ vang khắp nơi. Hàn Nhiêu giơ súng bắn tỉa, lập tức làm nổ đầu một dân bản địa.
Lý Gia Thiện bên dưới quát: "Ai đấy, ai ăn gan hùm mật gấu, dám mai phục ta?"
Tang Hủ chi viện Hàn Nhiêu, bắn vài phát súng, không chỉ bắn trượt toàn bộ mà còn làm lộ vị trí của mình. Đạn phía dưới càn quét, gấp rút như mưa rơi, Tang Hủ thụt đầu cuống quýt trốn sau cột, rút kinh nghiệm xương máu, lần sau không bao giờ bắn súng nữa. Tranh thủ lúc họ thay đạn, cậu lại nhìn xuống dưới, chợt phát hiện đám Diêu Minh đã biến mất từ bao giờ.
Hàn Nhiêu mò mẫm bò tới, trầm giọng quát: "Chàng trai*, bọn quái quỷ đó đâu?"
Tang Hủ ngoái đầu nhìn anh ta, lập tức cứng đờ.
Không biết anh ta đã trợn trắng mắt từ bao giờ, một cái bóng cao to đến mức hơi dị dạng cưỡi trên lưng anh ta, đang cúi cái đầu khổng lồ, như dán mắt vào Tang Hủ. Dù tầm nhìn quá tối, không nhìn rõ mặt, nhưng Tang Hủ cảm nhận được vị trí khuôn mặt của bóng người bắn ra hai luồng ánh mắt âm u.
Tang Hủ phát hiện mình không cựa quậy được nữa, cậu chợt thấy thôi thúc muốn quỳ xuống, vĩnh viễn không bao giờ đứng dậy như người nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com