Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 62: Công chúa

Còn bên kia, Lý Gia Thiện dứt lời, Châu Hà búng ra một luồng chớp. Luồng chớp rọi sáng lối đi chật hẹp, cả ngôi mộ cổ như bừng sáng giây lát. Đúng lúc này, Tang Hủ nhìn thấy vô số người chen chúc vào cửa phòng, vượt xa số lượng mười bốn người.

Chỉ trong giây lát, số người đội Lý Gia Thiện lại tăng lên.

Đám đông dày đặc lấp đầy lối đi chật hẹp này, ánh sáng chỉ trong một giây, không nhìn rõ mặt họ, chỉ nhìn thấy đầu người chuyển động không ngừng. Họ xếp dày đặc, lối đi hẹp không chứa nổi, rất nhiều người bị đẩy lên trần nhà, bò trên đó như nhền nhện, lúc chớp đánh trúng họ, mắt họ sáng rực như đèn pin, lát sau mới tỏa ra mùi cháy khét nồng nặc.

Tang Hủ nhìn mà toàn thân lạnh toát, rốt cuộc những người thừa ra này là thứ gì?

Lúc nãy vệ sĩ của Lý Gia Thiện nói người trong đội giống khỉ, cho đến hiện tại, ngôi mộ này đã xuất hiện người rắn, người khỉ, còn có thi thể trông giống ngựa, chim, mà Tang Ly Ưu lại nhắc nhở thế hệ sau nhà họ Tang rằng chó không được vào ngôi mộ này.

Ngựa, khỉ, rắn, chó, chim.

Lẽ nào chim là gà?

Năm loài động vật, Ngũ Xương?

Ngũ Xương: Hay còn gọi là Ngũ Quái, gồm năm loài động vật ngựa, khỉ, rắn, chó, gà, theo phong tục Tứ Xuyên là năm vị tướng thuộc hạ của thành hoàng âm phủ, do thành hoàng kiểm soát, chuyên đi bắt tà ma.

Cậu chợt vỡ lẽ, tín ngưỡng của ngôi mộ này là Xương Thần. Thảo nào chó không được vào, thực ra năm loài động vật này đều không được vào.

Thấy số người vượt xa tưởng tượng, Châu Hà tiến lên một bước, chớp sáng chói quấn quanh đầu ngón tay hắn, hắn nói: "Các ngươi chạy trước đi."

Tang Hủ nhìn bóng lưng hắn, thì thầm: "Một mình cụ làm được không?"

Lúc trước Ma Da đông thế, Châu Hà lựa chọn tránh đối đầu trực diện, có thể thấy hắn không phải dư sức đối phó.

Nếu hắn dùng thần thông, không phải sẽ tự làm mình bị thương sao?

Châu Hà hơi liếc mắt, bất mãn hỏi: "Coi thường ta à?"

"Lo cho cụ." Tang Hủ nói.

Nghe cậu nói vậy, vẻ bất mãn trên mặt Châu Hà biến mất phần nào, hắn hừ một tiếng nói: "Chạy mau lên chính là giúp ta đấy."

"..." Hàn Nhiêu sốt ruột đến mức dưới chân bốc lửa, "Lúc nào rồi mà hai người còn dông dài? Chàng trai*, mau đi theo anh!"

Anh ta kéo Tang Hủ chạy như điên, vừa chạy ra ngoài thì nghe thấy tiếng nổ lớn dữ dội vọng tới từ phía sau, sóng xung kích làm cả ngôi mộ rung chuyển.

Nổ hết đợt này đến đợt khác, Tang Hủ và Hàn Nhiêu cùng mò mẫm trong bóng tối tìm một cái hố nằm vào, chuẩn bị đợi Châu Hà ở đây. Hàn Nhiêu hơi tò mò hỏi thần thông của Châu Hà là của vị thần nào, Tang Hủ nghiêm túc ngẫm nghĩ, đáp: "Thần Pikachu."

Hàn Nhiêu trợn mắt há mồm, giơ ngón cái, "Đỉnh quá!"

Anh ta lại hỏi Tang Hủ có quan hệ gì với Châu Hà, Tang Hủ thành thật trả lời: "Tôi là tình nhân của hắn."

Hàn Nhiêu: "???"

Vốn dĩ đây không phải chuyện vẻ vang gì, nhưng biểu cảm của Tang Hủ rất đỗi thẳng thắn, Hàn Nhiêu chỉ có thể bấm bụng nói: "Hay lắm, không tệ, Thần Pikachu phù hộ hai người hạnh phúc."

Nơi này bày đầy bình vàng đĩa ngọc, Tang Hủ cảm giác đây là hố tùy táng. Đợi đã, bình vàng? Tang Hủ giơ điện thoại lên soi, phát hiện nơi này chất đầy bình vàng phủ bụi, rất giống cái bình vàng mà Kim Bình Nương Nương ở. Có điều, trên bình vàng nơi đây không có đầu mỹ nữ.

Tang Hủ cầm một cái bình lên nhìn vào trong, bên trong có một ít rễ cây khô héo, cực giòn, đổ ra bèn biến thành tro. Bình vàng khắc tranh, tranh trên các bình khác nhau, như đang kể một câu chuyện nối liền. Tang Hủ bảo Hàn Nhiêu tìm giúp những chiếc bình vàng có tranh vẽ, quả nhiên các bức tranh nối liền nhau, trong đó đều có cùng một nhân vật chính —— một cô gái xinh đẹp tuyệt trần.

Thực ra người vẽ trên bình vàng cực nhỏ, không nhìn ra bề ngoài, chỉ phân biệt được láng máng là nam hay nữ. Nhưng Hàn Nhiêu khăng khăng bảo đây là một mỹ nữ, anh ta nói vì nhân vật chính thường rất đẹp.

Dựa theo những bức tranh này, Tang Hủ suy ra một câu chuyện. Cậu không biết suy đoán của mình có đúng hay không, cậu là sinh viên ngành tự nhiên, ngữ văn không giỏi, nếu Thẩm Tri Đường ở đây thì tốt quá, chắc chắn cô sẽ nhìn ra được nhiều thông tin hơn. Có điều, hiện tại cô không ở đây, Tang Hủ đành đoán già đoán non, miễn cưỡng xâu chuỗi những bức tranh trên bình vàng.

Cô gái xinh đẹp này chắc là công chúa một nước nhỏ, mà đất nước này thờ phụng Xương Thần, cực kỳ tôn trọng năm loài động vật ngựa, khỉ, chó, gà, rắn, bởi họ cho rằng Xương Thần thích đóng giả một trong năm loài động vật này để xuống trần.

Ở cổ đại, phụ nữ xinh đẹp thường không phải chuyện gì tốt. Sau khi lớn lên, công chúa lọt vào mắt xanh của hoàng đế già đương thời, bị đưa vào hoàng cung làm phi tần. Công chúa rời khỏi quê nhà, chẳng mang theo gì, chỉ dẫn theo một con ngựa, một con khỉ, một con chó, một con gà và một con rắn.

Mặc dù công chúa tuyệt đẹp, nhưng hoàng đế già hậu cung ba nghìn, mỹ nữ đông đảo, chẳng mấy chốc công chúa đã đánh mất sủng ái. Để giành lại sự sủng ái của hoàng đế già, công chúa đã cúng tế Xương Thần, hỏi cách. Xương Thần bảo nàng rằng, móc tim khỉ, hầm cho hoàng đế già ăn, nàng sẽ được sủng ái mãi mãi. Quả nhiên, không bao lâu sau đó công chúa được sủng ái trở lại, còn được sắc phong làm hoàng hậu.

Công chúa không chỉ muốn được sủng ái, mà còn muốn mang thai. Nhưng hoàng đế già tuổi đã cao, không thể đẻ con được nữa. Công chúa tắm rửa thay áo, cúng tế lần nữa. Đêm hôm đó, công chúa nằm mơ thấy rắn chui vào bụng mình từ bên dưới. Mười tháng sau, công chúa sinh hạ được một hoàng tử.

Hoàng đế già chìm trong bệnh tật, nằm liệt giường cả ngày, nói chuyện cũng trở nên khó khăn. Công chúa không thể không nhiếp chính, sau đó hoàng đế già băng hà, hoàng tử nhỏ tuổi của công chúa lên ngôi trở thành hoàng đế mới. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, công chúa dần có tuổi, có tóc trắng và nếp nhăn. Công chúa không muốn già đi, bèn cầu nguyện với Xương Thần. Xương Thần bảo nàng nhổ lông đuôi gà, cắm vào búi tóc. Thế là, nàng lại biến thành dáng vẻ xinh đẹp trong lòng mình.

Sau nhiều năm, cuối cùng công chúa cũng đi đến cuối cuộc đời. Lúc hấp hối, công chúa ước điều ước cuối cùng với Xương Thần. Nàng muốn trở về quê nhà xa cách đã lâu, lá rụng về cội. Thế là Xương Thần lột da ngựa, khoác lên người nàng. Công chúa trở thành một con ngựa trắng, trong ánh nhìn kinh ngạc của mọi người, nàng biến mất nơi chân trời.

"Rõ ràng là một câu chuyện đẹp, sao nghe mà ông đây thấy lạnh toát người?" Hàn Nhiêu xoa tay.

Tang Hủ phát hiện một điểm kỳ lạ, chó đâu? Trong câu chuyện này, sao chó không có tác dụng gì?

Truyền thuyết dân gian thích nhất kể chuyện bằng cách lần lượt, trong này đã liệt kê năm loài động vật, đáng lẽ chó phải có ích mới đúng.

Hàn Nhiêu cho rằng, có thể tác dụng của chó vẽ trên bình vàng của Kim Bình Nương Nương, lúc trước chẳng phải đám dân bản địa kia đã nói, bình vàng của nhà họ Hứa chính là trôi từ ngôi mộ cổ này ra đấy sao?

"Có phải công chúa chính là chủ nhân ngôi mộ cổ này không?" Hàn Nhiêu lại hỏi.

"Không," Tang Hủ lắc đầu, "Chủ mộ phải là hoàng đế già."

Đồ tùy táng nơi này đều là đao thương kiếm kích, không có đồ dùng phái nữ như thoa vàng trâm ngọc, có thể thấy chủ nhân ngôi mộ hẳn phải là đàn ông, rất có thể chính là hoàng đế già, nhưng không biết tại sao mộ được xây xong, nhưng lại không chôn cất người vào đây.

Lúc trước Tang Hủ đã đoán nhầm, nơi này không phải mộ của Châu Hà, Châu An Cẩn từng bảo cậu, lúc qua đời hẳn là Châu Hà còn rất trẻ. Không phải mộ Châu Hà, thế tại sao Châu Hà không được vào?

Hàn Nhiêu lấy một cọng lông đuôi gà ra từ một chiếc hộp mạ vàng.

"Vãi," Hàn Nhiêu rất ngạc nhiên, "Không phải đây chính là cọng lông có thể làm người ta thay đổi hình dạng đấy chứ?"

Anh ta muốn cài lên đầu, bị Tang Hủ ngăn cản.

Anh ta lại lục đống đồ tuỳ táng, không chỉ tìm được lông đuôi gà, mà còn tìm được một trái tim khỉ bằng ngọc, một con rắn nhỏ bằng đồng và một tấm da ngựa phơi khô, rất có thể đây chính là bản sao của những đồ vật thần kỳ trong truyền thuyết công chúa. Họ không có hứng thú với đồ cổ, Hàn Nhiêu muốn tìm cách đổi đạo thần thông hơn, nơi này nhắc đến Xương Thần, chưa biết chừng sẽ tìm được manh mối nào đó.

Tang Hủ cũng tìm, chưa biết chừng sẽ tìm được bí kíp của cõi Trời, nếu Thẩm Tri Đường thoát chết thì bán cho Thẩm Tri Đường, nếu Thẩm Tri Đường chết thì bán cho người khác.

Tìm kiếm hồi lâu, không chỉ không tìm thấy bí kíp thần thông, mà cũng chẳng phát hiện vật gì liên quan đến chó.

Tang Hủ không tránh khỏi tò mò, rốt cuộc chó có tác dụng gì?

Hàn Nhiêu giơ đèn pin, phát hiện giữa căn hầm có một chiếc quan tài đá lộng lẫy. Họ nhìn trái ngó phải, giờ mới phát hiện căn phòng này to hơn rất nhiều so với những phòng từng thấy lúc trước, hơn nữa cực nhiều hố tuỳ táng.

"Không phải là buồng chính đấy chứ?" Hàn Nhiêu hạ giọng.

"Tám chín phần mười."

"Vậy trong chiếc quan tài kia hẳn là hoàng đế già."

Tang Hủ gật đầu.

Hàn Nhiêu ngậm đèn pin, lấy dụng cụ ra, định cạy chiếc quan tài này. Nếu là quan tài hoàng đế, chưa biết chừng trong đó có bí kíp thần thông. Anh ta cạy quan tài, Tang Hủ giơ đèn pin rọi về phía đường hầm. Tiếng nổ đã ngừng, nhưng tại sao Châu Hà vẫn chưa đến đây?

"Tôi muốn đi kiểm tra Châu Hà." Tang Hủ nói.

"Đợi đã đợi đã," Hàn Nhiêu đã mở được quách quan tài của hoàng đế, "Chờ anh cạy mở cái quan tài này đã."

Biết Tang Hủ sốt ruột, Hàn Nhiêu lấy luôn súng đạn ghém, bắn vỡ gỗ quan tài bên trong.

Một cái hố to bằng nửa người xuất hiện trên nắp quan tài nát tươm, Hàn Nhiêu giơ đèn pin, thò đầu về phía hố, nhìn vào sâu bên trong quan tài.

Tang Hủ nhìn chằm chằm vào đường hầm đen ngòm, không biết tại sao, cậu cứ cảm thấy trong đường hầm có thứ gì đó đang dán mắt vào mình.

Cậu lùi lại vài bước, nhíu chặt mày, gọi: "Châu Hà?"

Trong đường hầm không ai trả lời, cậu lại cất cao giọng, gọi Châu Hà lần nữa.

Cậu và Hàn Nhiêu chưa đi xa lắm, chỉ tránh được vụ nổ mà thôi, cậu gọi Châu Hà ở đây, đáng lẽ Châu Hà bên kia phải nghe thấy mới đúng. Nhưng không chỉ Châu Hà không đáp, mà cũng không có động tĩnh của Lý Gia Thiện và đội của y. Sau vụ nổ, cả ngôi mộ cổ như chìm vào sự im lìm chết chóc.

Sâu trong đường hầm, bóng tối như đang ngọ nguậy chậm rãi. Tang Hủ nhìn chằm chằm vào bóng tối trong đường hầm rất lâu, dường như có thể nhận ra một đường nét phập phồng. Hồi nhỏ ngủ một mình, Tang Hủ toàn nhìn giá treo quần áo trong bóng tối thành người khổng lồ đang nhìn mình đăm đăm. Giờ cũng vậy, như có một người khổng lồ giá treo quần áo ẩn trong bóng tối, đang lặng lẽ nhìn cậu.

Đứng rõ lâu, không có thứ gì khác thường bò ra, tất cả chỉ là cậu sợ bóng sợ gió.

Lúc trước đã quyết định, đừng lo cho Châu Hà, mà phải lo cho bản thân.

Khi không rõ về tình hình của Châu Hà, đáng lẽ phải ưu tiên an toàn của mình. Bởi Châu Hà mạnh hơn hẳn cậu, dù gặp phải tình huống nguy hiểm, chắc chắn Châu Hà có cách đối phó hơn cậu.

Cậu lặp đi lặp lại suy nghĩ này, nhưng cậu lại nghĩ, quay lại xem thử, chắc sẽ không có nguy hiểm gì chứ?

Tỉ lệ cao là nhóm Lý Gia Thiện đã bị sấm sét của Châu Hà đánh chết rồi.

"Anh Hàn."

Ngoảnh đầu lại, Tang Hủ giật mình, Hàn Nhiêu đã biến mất.

Không phải lúc nãy vẫn đang ở cạnh quan tài ư?

Tang Hủ đi tới chỗ quan tài, rọi đèn pin xuống, phát hiện ván quan tài đã vỡ, không ngờ dưới quan tài lại có một cái hố lớn, thông xuống khoảng không tầng dưới. Bên trong tối om, như có ánh nước lấp lánh, chắc là có tích nước, không phải Hàn Nhiêu ngã xuống rồi đấy chứ?

"—— Cứu với!"

Tiếng người vọng tới từ bên dưới.

Là Hàn Nhiêu!

Tang Hủ khom lưng, rọi đèn pin vào, quan sát kỹ lưỡng phía dưới. Chẳng biết có phải Hàn Nhiêu đã chạm trán thứ gì hay không, cậu không dám tùy tiện chui vào.

"Cứu với!"

Âm thanh gần hơn.

Cậu nhìn thấy một bóng người lội nước bò tới dưới hốc, vẫy tay với mình.

"Anh Hàn, anh sao thế?" Tang Hủ chau mày hỏi, "Chân bị thương à?"

Nếu chân bị thương thì khó rồi.

Hàn Nhiêu cao một mét chín, rất khó cõng.

"Đau quá, cứu với——"

Hàn Nhiêu vẫn ở đó gào.

Tang Hủ lấy thuốc từ ba lô ra, ném xuống, "Anh tự băng bó đi, tôi xem tôi phải xuống kiểu gì."

Cậu lấy dây thừng trong ba lô, buộc vào cột rồi ném dây qua cái hốc trong quan tài. Hàn Nhiêu ở bên dưới kêu cứu không ngừng, Tang Hủ từ từ cảm thấy hơi bất thường, cậu cúi đầu nhìn, Hàn Nhiêu không nhặt thuốc dưới đất, mà đứng dậy nắm dây thừng thõng xuống.

Dáng anh ta đứng lên hơi kỳ lạ, gây cảm giác rất bất thường với người khác, là do bị gãy chân ư?

Tang Hủ ngẫm nghĩ, lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh Hàn Nhiêu.

Tăng độ sáng, độ tương phản của điện thoại, thứ trên ảnh hiển ra, Tang Hủ lập tức túa mồ hôi lạnh.

Bên dưới không phải Hàn Nhiêu, mà là một con chó đứng thẳng như người. Con chó này cao to khác thường, ngang tầm một người đàn ông trưởng thành, có thể còn cao hơn Tang Hủ một cái đầu. Trên người nó còn khoác da người lỏng lẻo, tấm da người nọ đầy nếp nhăn già cỗi, chắc là của một cụ già.

Lúc này, cuối cùng Tang Hủ cũng biết chó ở đâu.

Chó đã khoác bộ da người của hoàng đế già, nằm trong quan tài của hoàng đế già.

"Chàng trai*, cứu với——"

Tiếng hét khàn ráp vang dội bên tai.

Nó nắm dây thừng leo lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com