Chương 63: Chuyện xưa
Nó là con chó của hồi môn của công chúa đấy ư?
Nhưng mà sao một con chó lại sống được hàng nghìn năm!?
Không kịp nghĩ nhiều, Tang Hủ rút súng lục ở thắt lưng ra, dí vào đầu con chó nọ nã một phát súng. Ai dè da con chó này rắn chắc vô cùng, đạn không bắn ra được, nổ ngay trong nòng súng, suýt thì nổ mất cả tay Tang Hủ.
Chó nhào về phía cậu, một mùi thối rữa ập vào mặt Tang Hủ, Tang Hủ nhìn thấy rõ ràng răng nanh như lưỡi cưa của nó.
Răng sắc nhọn thế này, bị cắn một phát là tàn phế ngay, mà hiện giờ cậu và con chó này gần như chỉ cách nhau một nắm đấm, lửa cháy tim đèn. Cậu lập tức phản ứng, Trung Âm Thân và Thôn Hỏa Thuật đồng thời khởi động trong chớp mắt, vừa khom lưng né tránh vừa phun ra ngọn lửa cháy rực, chó bị đốt cháy bên trên cậu.
Nếu không có Trung Âm Thân, Tang Hủ tăng ca gõ mã suốt ngày cơ bản là không thể làm được động tác có độ khó cao như thế. Tổ tiên ông nội quả là nhìn xa trông rộng, móc mất Thi Cẩu, cậu mới có thể tu luyện thần thông này an toàn.
Tuy nhiên con chó này vẫn nguyên vẹn, tung mình lao ra từ ngọn lửa. Tang Hủ tiện đà lộn người tạo khoảng cách với nó, khởi động Thỉnh Na Thuật.
Đây là chiêu thần thông cuối cùng của Tang Hủ.
Nếu chiêu này vẫn không làm gì được con chó này, hôm nay Tang Hủ sẽ phải mất mạng ở đây.
Hộ Pháp Linh Quan hiện thân, vung gươm từ xa chém về phía con chó này. Gươm chém vào mặt chó, vậy mà chẳng để lại được chút dấu vết gì.
Gươm chém cũng vô ích!
Con chó này là Kim Cang à à? Lòng Tang Hủ chùng xuống.
Hai chân nó nhảy bật, lao thẳng đến chỗ Tang Hủ, đồng tử mắt như hai con đom đóm nhìn chằm chằm vào Tang Hủ, tràn ngập ác ý. Tang Hủ vốn định né, nhưng một suy nghĩ vụt qua đầu tựa tia chớp, cậu như từ bỏ việc chống cự, không trốn không né, quỳ một chân dưới đất bất động.
Cách ba bước, hai bước, một bước.
Con chó nọ há hốc cái miệng lớn nồng nặc mùi thối, chuẩn bị cắn vào mặt Tang Hủ.
Ngay lúc này!
Tang Hủ tháo chốt lựu đạn, ném đúng vào miệng chó, sau đó lộn người lăn vào cái hốc dưới quan tài. Tang Hủ ôm đầu rơi xuống, một nửa thân mình ngã tê rần. Một tiếng nổ đoàng vọng tới từ bên trên, hầm mộ bừng sáng một giây, vô số máu thịt tanh tưởi rơi xuống hố như mưa.
Một cái đầu chó lăn lông lốc rơi xuống cạnh Tang Hủ, còn hé miệng khép mở. Tang Hủ đá văng nó đi, không nhìn cho đỡ phiền.
Nguy hiểm quá. Cược đúng rồi, dù chó có mình đồng da sắt, trong bụng vẫn mềm mại.
Lấy đèn pin ra soi sáng xung quanh, có một thứ bị bọc da lông nằm sát tường. Thứ đó giãy giụa liên tục, như muốn thoát ra. Tang Hủ lấy dao gấp, thì thầm: "Là anh Hàn à? Phải thì đáp một tiếng."
Tiếng chó sủa gâu gâu vọng ra.
Không phải Hàn Nhiêu, là chó.
Tang Hủ cảnh giác lùi lại vài bước.
Thứ nọ vẫn đang giãy giụa, gào rú ăng ẳng. Tang Hủ lại nhìn xung quanh, không thấy bóng Hàn Nhiêu, ngay cả thi thể cũng không có. Hàn Nhiêu không thể nào tự dưng biến mất được, càng không thể nào bỏ rơi cậu mà chạy mất một mình. Thế Hàn Nhiêu sẽ đi đâu? Ánh mắt của Tang Hủ lại đổ dồn về thứ như kén bọc da kia.
Trong đó là Hàn Nhiêu ư? Hàn Nhiêu bắt chước chó sủa ở bên trong?
Nhưng tại sao anh ta lại bắt chước chó sủa? —— Lẽ nào anh ta không nói được tiếng người nữa?
Cũng không phải không có khả năng này.
Tang Hủ quyết định ngay lập tức, lội nước bước tới, rạch một đường trên tấm da. Lớp da này cực kỳ dẻo dai, Tang Hủ cắt rất tốn công, cuối cùng cũng tạo ra một lỗ, quả đầu đinh của Hàn Nhiêu từ bên trong lộ ra ngoài.
"Anh Hàn!" Tang Hủ gọi anh ta.
Hàn Nhiêu cực kỳ kích động, "Gâu gâu gâu!"
Không nói được tiếng người nữa thật ư?
Tang Hủ xé tấm da giúp anh ta, Hàn Nhiêu bò ra, lấy một viên Bổ Thiên Đan trong túi đeo chéo của mình ra uống mới dịu bớt. Viên Bổ Thiên Đan này anh ta đã tốn năm trăm nghìn tệ mua từ tay giám đốc tiêu thụ ngu ngốc nhà họ Triệu, không ngờ giờ lại có chỗ dùng.
"Gâu, con chó chết tiệt đó, gâu——" Hàn Nhiêu tự tát mình một phát, cuối cùng cũng thốt được nên lời trọn vẹn, "Con chó chết tiệt đó nhét anh vào da chó, gâu gâu gâu!"
Tang Hủ nhíu mày nhìn trạng thái của anh ta, Hàn Nhiêu ngồi xổm dưới đất, muốn đứng dậy mà không đứng nổi, mất một lúc lâu mới đứng được bằng hai chân.
Dáng điệu ngồi xổm lúc nãy của anh ta cực kỳ giống chó.
Con chó nọ nhét anh ta vào da chó, lẽ nào là muốn biến anh ta từ người thành chó?
Lúc này nhớ lại câu chuyện trên tranh bình vàng, Tang Hủ cảm thấy sởn da gà.
Hàn Nhiêu có thể khoác da chó, từ người biến thành chó, con chó nọ thì có thể khoác da người, từ chó biến thành người. Trong chuyện kể về sau hoàng đế già lâm bệnh nặng, nằm trên giường không đứng dậy được, ăn nói cũng trở nên khó khăn. Mà người được chôn cất trong ngôi mộ này không phải hoàng đế già, mà là con chó khoác da người.
Suy đoán từ đây, lẽ nào lúc hoàng đế già bệnh nặng, ông ta đã bị con chó thay thế? "Hoàng đế già" nằm trên giường bệnh, thực ra là con chó khoác da hoàng đế?
Thì ra đây chính là tác dụng của chó.
Thế hoàng đế già thật đã đi đâu?
"Là thần thông của đạo Súc Sinh, "Tạo Súc" và "Tạo Người", người hoá thành súc sinh, súc sinh hoá thành người." Hàn Nhiêu chửi, "Gâu gâu, tiên sư*, ông đây suýt thì trúng bẫy."
Hàn Nhiêu đưa thứ mình tìm thấy trong quan tài hoàng đế cho Tang Hủ xem, "Chú xem, gâu gâu, cái tráp ngọc này. Gâu, chúng chôn cùng hoàng đế chó, gâu gâu, chắc hẳn quan trọng lắm phải không?" Nói mãi, anh ta lại tự tát mình một phát, "Không được sủa!"
Tang Hủ mở tráp ngọc, trong đó là bốn viên Bổ Thiên Đan to bằng ngón cái, to hơn hẳn Bổ Thiên Đan mà dòng họ Châu phát.
Hàn Nhiêu vui mừng khôn xiết, "Chuyến này không uổng công. Gâu!"
"Về xét nghiệm thành phần xem, nom không giống của công ty phát cho lắm, xác nhận an toàn rồi hẵng ăn." Tang Hủ dặn dò.
"Biết rồi!"
Hàn Nhiêu chia đôi bốn viên Bổ Thiên Đan này với Tang Hủ, Hàn Nhiêu quỳ một chân xuống, Tang Hủ giẫm lên lưng anh ta trèo lên hốc, rồi dùng dây thừng kéo Hàn Nhiêu lên. Hàn Nhiêu lấy điện thoại ra xem định vị của Châu Hà, hắn vẫn đang ở chỗ lúc trước. Hai người mò mẫm quay về chỗ cũ, chỉ thấy một đống đổ nát. Lối đi hẹp đã đổ sụp hoàn toàn, tàn tích chắn mất đường đi.
Nhưng định vị của Châu Hà hiển thị hắn ở ngay đây, lẽ nào bị đè dưới đống đổ nát rồi?
Tang Hủ đang định bê tảng đá vỡ ra, Hàn Nhiêu nghiêng tai lắng nghe, nói: "Bên dưới có âm thanh, gâu."
Sau khi suýt thì biến thành chó, Hàn Nhiêu không chỉ không nói sõi tiếng người nữa, mà thính giác cũng nhạy bén hơn. Không biết trạng thái này của anh ta sẽ kéo dài bao lâu, không phải sau này sẽ vừa sủa vừa nói mãi đấy chứ? Tang Hủ áp tai xuống đất, bèn nghe thấy tiếng gõ theo nhịp truyền tới từ bên dưới hầm mộ. Tang Hủ phân biệt giây lát, hình như là mã Morse.
Nói rằng: "Rác rưởi rác rưởi rác rưởi rác rưởi."
Đúng là Châu Hà rồi, xem ra hắn đã làm nổ sập đường hầm, bị rơi xuống tầng dưới.
Không ngờ trong thời gian ngắn như vậy mà hắn đã học được mã Morse. Tang Hủ không khỏi ngờ vực, hắn lén học lúc nào?
Tang Hủ quỳ dưới đất gọi: "Em là Tang Hủ, cụ thế nào rồi?"
"Sao giờ ngươi mới tới?" Giọng Châu Hà hết sức phẫn nộ.
"Xin lỗi, anh Hàn gặp chút chuyện. Cụ bị thương à?"
"Sao mà ta có thể bị thương được?"
"Cụ đang đợi em à?"
"Đợi cái đầu ngươi, ai thèm đợi ngươi." Châu Hà nói, "Ta không lên được."
Tang Hủ định cho nổ một cái hố để xuống, nhưng vừa nhìn đường hầm bị Châu Hà làm nổ lung tung, có thể kết cấu đã thay đổi, nếu lại tuỳ tiện cho nổ lần nữa, cả ngôi mộ sẽ có rủi ro sụp đổ. Chắc là chính vì thế nên Châu Hà mới từ bỏ việc cho nổ tiếp.
Lại nghe Châu Hà nói: "Các ngươi ở trên chờ ta. Ta vừa nghe thấy tiếng kêu cứu của đứa nhóc họ Thẩm, ta đi tìm cô ta trước, sau đó đến tìm các ngươi."
Tang Hủ vội nói: "Nơi này có động vật khoác da người biết bắt chước tiếng người, kẻ kêu cứu chưa chắc đã là Thẩm Tri Đường."
Cậu lại nhìn điện thoại của Hàn Nhiêu, phát hiện định vị của Thẩm Tri Đường đã lâu lắm rồi chưa thay đổi.
Rất có thể cô đã gặp phải vấn đề.
"Ồ, gặp phải ta coi như nó xui xẻo." Châu Hà đáp.
Tang Hủ: "..."
Được thôi, cũng đúng.
Đang nghĩ, Tang Hủ chợt nghe thấy tiếng xì xì vọng ra từ đâu đó.
Hàn Nhiêu và Tang Hủ đều nhớ đến hồi ức không tốt đẹp, ví dụ xác ướp bốn đầu ở Quỷ Môn Quan, nhưng nhìn xung quanh, không có thứ gì bốn đầu bò ra, vả lại chủ mộ nơi này thờ phụng Xương Thần, khả năng tín đồ của Đẩu Mẫu Nguyên Quân xuất hiện không cao lắm.
Châu Hà bên dưới bỗng nói: "Rút lui."
"Sao thế?"
Hàn Nhiêu chợt để ý, hình như xung quanh có thêm một lớp khói trắng mông lung.
Châu Hà nói: "Ngu ngốc, ngôi mộ này đang nhả độc."
Khoé mắt Tang Hủ nhìn thấy một luồng sáng, cậu quan sát kỹ, lỗ trên sàn gạch đang bốc khí trắng xì xì.
Luồng khí trắng này bốc lên, chỉ hít một hơi thôi, khoang mũi sẽ đau rát. Tang Hủ nhanh chóng che miệng mũi, nói: "Chúng tôi xuống tầng dưới tránh, cụ tìm được Thẩm Tri Đường thì tập hợp ở tầng dưới."
Hàn Nhiêu nói: "Chọn ám hiệu đã, gâu!"
Quái vật ở đây biết nguỵ trang thành người, chọn ám hiệu là để phân biệt đồng đội.
Không kịp cho Tang Hủ nghĩ, Hàn Nhiêu gào to: "Ám hiệu là "Pikachu vạn tuế"!"
Châu Hà chẳng hiểu mô tê gì, "Cái quái gì thế?"
Thấy khói trắng lan tới gót chân, Tang Hủ và Hàn Nhiêu lùi lại nhanh chóng. Chẳng bao lâu sau, trong lối đi hẹp này đã tràn ngập khói trắng. Chắc chắn có cầu khói độc dễ vỡ được chôn trong tường của đường hầm ngôi mộ, Châu Hà dẫn nổ, sóng xung kích phá vỡ cầu khói độc, khói độc bèn toả ra qua lỗ đã chuẩn bị trước trên sàn gạch.
Châu Hà không để ý, hắn vốn đã chết, có thả thêm độc cũng vô ích với hắn. Còn hai người Tang Hủ và Hàn Nhiêu thì thảm, Tang Hủ vừa khởi động Trung Âm Thân, hiện giờ không tài nào chuyển sống thành chết được nữa, hai người nín thở chạy. Đường hầm vốn dĩ không dài, lúc này lại như chạy marathon, chạy kiểu gì cũng không hết.
Chạy mấy phút, Hàn Nhiêu kéo cậu dừng lại, mắng: "Gâu gâu gâu!"
"Nói tiếng người!"
"Đừng chạy nữa, đường thay đổi rồi, chúng ta không quay lại được đâu. Gâu."
Quả vậy, không thể nào chạy năm phút mà chưa chạy về đến buồng chính. Trong lúc họ nói chuyện với Châu Hà, đường hầm đã lặng lẽ thay đổi. Nơi này có cơ quan, chuỗi vụ nổ của họ đã đánh thức cơ quan phòng ngự của ngôi mộ cổ.
Trong chớp mắt, khí trắng gần như bao trùm cả đường hầm.
Hàn Nhiêu ước chừng khoảng cách giữa họ và đống đổ nát mà Châu Hà gây nổ tạo ra, nhanh tay cắm thuốc nổ xuống đất.
"Mặc kệ, chúng ta nổ một cái lỗ chui xuống!"
Giờ không còn cách nào khác, chỉ có thể trông chờ họ chạy đủ xa, vụ nổ ở đây sẽ không ảnh hưởng đến kết cấu lung lay chực đổ ở chỗ Châu Hà nữa. Hàn Nhiêu đặt thuốc nổ xong, kéo Tang Hủ trốn vào góc ngoặt. Trong sương khí trắng xoá, Tang Hủ như nhìn thấy một cái bóng thướt tha xuất hiện ở cuối đường hầm.
Tang Hủ nghi ngờ mình nín thở thiếu oxy, xuất hiện ảo giác.
Nhưng cái bóng đó chân thực khôn cùng, mặc xiêm y phức tạp, còn đội vương miện vàng bạc nặng trĩu.
Rất giống công chúa trong tranh bình vàng.
Cậu đang định nhìn kỹ, một tay Hàn Nhiêu dúi đầu cậu bắt cậu nằm rạp xuống, tay còn lại thì bấm điều khiển.
Tiếng nổ long trời lở đất truyền tới, Tang Hủ cảm nhận được một luồng sóng xung kích ập tới từ phía sau, toàn thân cậu như bị tấm thép đè lên, không động đậy nổi. Ngôi mộ cổ chấn động, trong chớp mắt, Tang Hủ cảm thấy như có một người đứng trước mặt mình, sau đó có một thứ rơi đánh thụp trước mặt cậu. Cậu vươn tay ra sờ, túm được một vạt váy, trong lòng cậu nảy thịch, cuống quýt buông ra, bỗng nhiên tay lại chạm phải một viên ngọc lạnh lẽo.
Kích thước và cảm giác này rất quen thuộc, là viên ngọc Trùng Xác của Châu Hà!
Ngẩng đầu lên lần nữa, trước mặt chẳng có gì cả, không có tà váy lụa, cái bóng đó đã biến mất. Tang Hủ nhìn trái ngó phải, từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy bóng dáng thướt tha nọ nữa.
Tiếng nứt vỡ cót két vọng tới từ bên dưới, Hàn Nhiêu hét: "Sắp sập rồi!"
Tang Hủ nhanh chóng bỏ viên ngọc vào túi áo, ngay sau đó, cả mảng sàn đột ngột sụp xuống, hai người đều rơi xuống. Khó khăn lắm mới xuống được tầng dưới, tảng đá lớn trên đầu nện xuống, đường hầm lại nứt toác lần nữa, hai người tiếp tục rơi xuống. Trong lúc hỗn loạn, Hàn Nhiêu phóng dây móc, chẳng biết móc phải đâu, họ từ từ dừng rơi. Ngay khi rơi xuống, Tang Hủ tinh mắt nhanh tay túm được mắt cá chân của anh ta, hai người lơ lửng giữa không trung như xích đu.
Đá vụn rơi rào rào xung quanh họ, Tang Hủ nhìn xuống chân, đen ngòm, chẳng nhìn thấy gì cả.
"Anh Hàn, lúc nãy anh có trông thấy một cô gái đi tới trước mặt chúng ta không?" Tang Hủ thì thầm.
"Không, chàng trai* chú bị choáng đấy à? Gâu——" Hàn Nhiêu lại tự tát mình một phát, "Có phải chú thèm gái rồi không, yên tâm đi anh không kể cho anh Châu biết đâu. Có nhìn thấy dưới chân không, chúng ta cách mặt đất bao xa?"
Giác quan hiện tại của Hàn Nhiêu chắc chắn là nhạy bén hơn cậu, nếu có người đi tới trước mặt họ thật, Hàn Nhiêu không thể nào không phát hiện ra.
Không có ai thật ư? Tang Hủ sờ viên ngọc trong suốt óng ánh trong túi, nhíu chặt mày. Nếu không có ai, thì viên ngọc Trùng Xác này ở đâu ra?
Đèn pin của Tang Hủ đã bị mất trong vụ nổ vừa rồi, Hàn Nhiêu lấy que phát sáng trong ba lô ra đưa cho Tang Hủ, Tang Hủ bẻ que phát sáng, cái que toả ra ánh sáng lạnh lẽo, cậu ném que phát sáng xuống, chỉ rơi một khoảng cao cỡ một người, que phát sáng đã rơi xuống đất.
Chính giữa quầng sáng, dưới đáy nước đen ngòm là một bộ xương người trắng hếu. Mà người này mặc áo khoác rách tươm, khoác dây đeo súng, rõ ràng không phải xác cổ trong ngôi mộ này, mà là một người hiện đại.
Hai người ngẩng đầu nhìn ra phía trước, trong tầng thoát nước này, xương người nằm la liệt kín mít.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com