Chương 67: Thời gian
Không phải ảo giác ư? Tại sao hình như cô cảm nhận được họ?
Trong lòng Tang Hủ tràn ngập nghi hoặc.
Tiểu thư Châu hỏi: "Thiên Ý, khó giải quyết à?"
"Không sao, đi tiếp đi."
Tang Vạn Niên thò đầu ra từ sau lưng tiểu thư Châu, hỏi: "Rốt cuộc chỗ đó là gì? Ma à?"
"Không," Tang Thiên Ý nhíu mày, lặng lẽ cảm nhận giây lát, "Chắc là người."
"Tại sao chúng ta không nhìn thấy?" Tiểu thư Châu cảnh giác nhìn xung quanh.
Đúng thế, tại sao lại thế này? Tang Hủ chau mày, rất đỗi khó hiểu. Cậu cảm giác Tang Thiên Ý, tiểu thư Châu và Tang Vạn Niên trước mắt không phải ảo giác. Thẩm Tri Đường bên kia cũng nhíu mày đăm chiêu, dường như cũng cảm thấy cảnh trước mặt không đơn giản là ảo giác.
Tang Hủ chợt nhớ đến câu vè mà Thẩm Tri Đường nói lúc trước —— "một Càn một Khôn là gió đen, hố lửa bại tuyệt chủ hung họa. Ngược giờ trái đạo hại lẽ trời, tiếng hình hư ảo cơn chiêm bao." Hai vế đầu đã được lý giải, nói rằng vị trí của ngôi mộ này không được tốt lành, có thể sẽ gây ra tai hoạ. Còn hai câu sau thì mãi họ không hiểu có nghĩa gì, "ngược giờ trái đạo", "tiếng hình hư ảo" là gì?
Cậu lại nhớ đến lời cảnh cáo Tang Ly Ưu để lại: "Thời gian ở đây không chính xác."
Trong chớp mắt, cậu vỡ lẽ, một suy nghĩ táo bạo trỗi dậy trong đầu Tang Hủ.
Cậu và Tang Thiên Ý đồng thời cất tiếng:
"Vì thời gian cắt nhau."
"Thời gian cắt nhau?" Tang Vạn Niên không hiểu.
Nhưng tiểu thư Châu đã tỏ vẻ vỡ lẽ, cô gật đầu, cất súng đi. Tang Thiên Ý đi tới chỗ hai người, tiếp tục tiến bước. Tang Vạn Niên gọi: "Ấy, Nhẫm Bạch không để ý đến tôi à. Em gái, mau giải thích cho anh đi."
Không ai để ý đến y, Tang Thiên Ý im lặng không nói gì, ba người dần dần đi vào bóng tối. Tang Hủ đi theo vài bước, phát hiện ảo ảnh biến mất, ba người đó đã mất dạng.
Nơi này chỉ còn lại nhóm Tang Hủ, Hàn Nhiêu chẳng hiểu mô tê gì, hỏi: "Nghĩa là sao, anh cũng không hiểu."
Tang Hủ giải thích: "Nếu coi dòng thời gian là một sợi dây thừng, thế thì trong ngôi mộ này, dây thừng của chúng ta và dây thừng của họ đã bị xoắn vào nhau tạm thời."
"Đúng thế," Thẩm Tri Đường cũng hiểu, "Nhưng dù bị xoắn vào nhau, chúng ta cũng thể giao hòa như dòng sông, dây thừng của họ vẫn là dây thừng của họ, của chúng ta vẫn là của chúng ta, vậy nên chúng ta chỉ có thể nhân dịp tình cờ quan sát họ, chứ không thể giao tiếp với nhau."
Chắc hẳn sự việc là như thế này, Tang Hủ suy luận, mùa hè năm 2020, Tang Vạn Niên và em gái của y du hành đến thế giới Cõi Mộng hàng nghìn năm trước, tiến vào ngôi mộ cổ này. Họ gia nhập đội của tiểu thư Châu, gặp phải Xác Mặt Thú biết nói trong đường thoát nước này, để tránh Xác Mặt Thú, họ cũng nằm xuống nước giống nhóm Tang Hủ.
Hai sợi dây thừng xoắn vào nhau, Tang Hủ nhìn thấy họ ở mấy nghìn năm trước.
Giờ dây thừng đã tách ra, Tang Hủ không thể nhìn thấy ba người nọ được nữa.
"Thần kỳ thế?" Hàn Nhiêu sửng sốt, "Làm kiểu gì vậy?"
"Nơi này có một bố cục phong thủy cổ." Châu Hà ngồi thụp xuống nhìn gạch lát ở đáy nước, "Người xây ngôi mộ này là cao nhân, dời núi lấp bể, hoán đổi âm dương, bản lĩnh cao siêu. Có điều giữa chúng ta và tổ tiên hai nhà Tang, Châu, hẳn là vẫn còn một tốp khác từng đến nơi này."
"Chính là nhóm người đã cải tạo ngôi mộ cổ?" Thẩm Tri Đường hỏi.
Châu Hà nhấc một viên gạch lát đường thoát nước lên, quả nhiên, lại có thêm nhiều viên sáp dạng hòn bi xuất hiện, bên dưới là một lớp gạch lát cổ hơn. Hắn nói: "Nhóm người này đã trải lại một lớp gạch lát trong mộ cổ, đổ những viên nang độc này vào kẽ hở, họ muốn người vào mộ cổ có đi mà không có về."
Còn thân phận của nhóm người này, Tang Hủ đã đoán được láng máng.
Là người nhà họ Tang.
Nếu không thì Tang Ly Ưu không thể nào quen thuộc với ngôi mộ này đến vậy, còn chọn nơi này làm nơi lánh nạn tạm thời. Y đến đây, chứng tỏ y nắm chắc người của năm dòng họ không thể vào đây được, không thể lấy được hài cốt của y.
Tại sao người nhà họ Tang lại phong toả ngôi mộ này? Tại sao Châu Hà không được đến đây? Tang Hủ thầm lo lắng, cậu sẽ không gây ra tai hoạ gì chứ? Tang Hủ quyết định tạm thời dừng kế hoạch tìm bí kíp thần thông, sau này cậu sẽ nghĩ cách đền bù cho Thẩm Tri Đường và Hàn Nhiêu, họ phải nhanh chóng tìm được cột mốc, rời khỏi ngôi mộ cổ này.
Mà cách tốt nhất để rời khỏi ngôi mộ cổ này chính là đi theo tuyến đường hành động của hai anh em nhà họ Tang và tiểu thư Châu.
Tang Hủ chọn những điểm quan trọng trong phân tích của mình kể cho Thẩm Tri Đường và Hàn Nhiêu, trong đó lược bớt phần về "Tức Hoang", chỉ kể về lời cảnh cáo trên bia đá của Tang Ly Ưu. Hàn Nhiêu nói ngay: "Thế thì phải ưu tiên an toàn của anh Châu! Anh không có ý kiến gì, cô gái* cô thì sao?"
Trên mặt Thẩm Tri Đường khó giấu vẻ thất vọng, cô đã đánh mất ba viên Bổ Thiên Đan, nếu không tìm được bí kíp thần thông, quả thật tổn thất sẽ rất lớn. Nhưng cô biết khả năng sinh tồn của mình kém xa Hàn Nhiêu và Lưu Kiến Quốc, họ dẫn theo cô đơn thuần là vì kiến thức của cô, chịu cứu cô cũng là vì tình nghĩa, cô không thể đòi hỏi hơn được. Cô gật đầu nói: "Tôi cũng không có ý kiến gì."
"Trong túi ngươi đựng cái gì thế?" Châu Hà nhìn túi áo nỉ của Tang Hủ, hắn cảm giác nơi đó có thứ quen thuộc.
Tang Hủ sờ túi, tay bỗng cứng đờ.
Cậu chậm rãi lấy một viên ngọc óng ánh từ trong túi ra, chính là viên ngọc Trùng Xác của Châu Hà.
Viên ngọc Trùng Xác không phải ảo giác do trúng độc Rắn Xác gây ra, nó thật sự tồn tại. Người phụ nữ mặc đồ trong cung tự dưng xuất hiện ấy, lẽ nào cũng không phải ảo giác sao?
Châu Hà cầm lấy viên ngọc Trùng Xác, cực kỳ hài lòng, đưa viên ngọc Trùng Xác cho Hàn Nhiêu và Thẩm Tri Đường xem, "Lần sau nhìn thấy cái giống thế này, dâng cho ta, Tang... Khụ khụ, Lưu Kiến Quốc phát tiền thưởng cho các ngươi."
Tang Hủ: "..."
Bốn người nghỉ ngơi chốc lát, Tang Hủ khêu Rắn Xác chết trong bắp chân giúp Hàn Nhiêu, băng bó vết thương xong, cõng Thẩm Tri Đường lên, Châu Hà dẫn đầu, tiếp tục lên đường. Tang Hủ đặt rõ quy định, bốn người không được hành động riêng lẻ, không cho Châu Hà trốn mất vô cớ, làm người ta không nhìn thấy được. Yêu cầu Châu Hà như thế, chủ yếu là sợ ngộ nhỡ Châu Hà xảy ra chuyện, họ không phát hiện được kịp thời.
Mặc dù lo lắng cho Châu Hà là không biết tự lượng sức mình, nhưng Tang Hủ vẫn lo.
Châu Hà nheo mắt, cười lạnh lùng: "To gan thế? Dám ra lệnh cho ta?"
Tang Hủ đi tới cạnh hắn, thì thầm: "Chồng ơi, xin chồng đấy."
"Hừ." Châu Hà ngoảnh đầu đi, từ chối không hợp tác.
"Không nhìn thấy chồng, em sẽ sợ." Tang Hủ hạ giọng, "Rất sợ rất sợ rất sợ rất sợ."
Vì giọng khe khẽ, lọt vào tai Châu Hà, có thêm phần nhõng nhẽo uyển chuyển.
"..." Châu Hà chép miệng, "Cái đuôi bám người."
Thế coi như là đồng ý, cuối cùng Tang Hủ cũng yên tâm. Đảo tầm mắt, cậu chợt nhìn thấy bàn tay buông thõng của Châu Hà hơi khác lạ, cậu cầm tay phải của Châu Hà giơ lên, phát hiện lòng bàn tay hắn đen sì, máu thịt lộn ra ngoài, là vết cháy.
Dường như Châu Hà hiện giờ sẽ bị thần thông của mình cắn trả.
Là do không đủ Trùng Xác ư?
"Có đau không?" Tang Hủ nhíu mày.
Châu Hà không để bụng, xua tay nói không sao.
Tang Hủ móc ra một viên Bổ Thiên Đan cho hắn ăn, rồi sờ chỗ lúc nãy tiểu thư Châu sờ, đúng là ở đó có một ký hiệu mũi tên mơ hồ. May mà ký hiệu khắc trên cao, ngần ấy năm trời không bị xói mòn, vẫn có thể nhận ra. Đi theo mũi tên, chắc sẽ tìm được tuyến đường hành động của hai anh em nhà họ Tang và tiểu thư Châu năm đó.
Ở cuối đường thoát nước, bỗng có tiếng thùng thùng cuồn cuộn ập tới.
Như sét đánh, mặt đất cũng chấn động. Hàn Nhiêu cuống quýt giơ súng, "Là đám quái vật kia quay lại à?"
Không đúng, Xác Mặt Thú rời khỏi đó từ hốc trên nóc hầm, sao lại đi ra từ đường thoát nước chứ?
Đang ngờ vực, mọi người nhìn thấy Rắn Xác nhiều vô số kể nhào tới từ bóng tối. Tang Hủ nhíu mày, nhưng thấy Rắn Xác bơi qua chân họ, đi mất mà chẳng thèm ngoái đầu. Tiếng thùng thùng càng lúc càng gần, Châu Hà tặc lưỡi, nói: "Không ổn, nước đến rồi."
Vừa dứt lời, nước lũ như núi ập tới từ trong bóng tối, va thẳng vào mấy người. Tang Hủ cảm thấy như vừa bị tông xe trực diện, suýt thì hộc máu, sau đó cơ thể mất kiểm soát bị dòng lũ đè xuống.
Hàn Nhiêu hét khàn cả giọng, "Đừng để lạc..."
Chữ "nhau" bị nhấn chìm trong nước lũ.
Thẩm Tri Đường hét to: "Hắc Nữu, buộc chúng ta lại!"
Trong cơn hoảng loạn, Hắc Nữu dùng đuôi móc lấy tay Hàn Nhiêu, lại ngoạm gáy áo của Thẩm Tri Đường, trói hai người vào nhau.
Mèo đa năng, vừa làm dây thừng vừa làm túi khí, còn biết kêu cứu lúc chủ nhân gặp nạn, Hàn Nhiêu ngưỡng mộ phát khóc, anh ta cũng muốn có một con mèo vạn năng.
Hai người một mèo bị nước xối vào sâu trong đường hầm thoát nước, Châu Hà ôm chặt Tang Hủ, mang cậu trôi theo dòng nước, đuổi theo sau Hàn Nhiêu và Thẩm Tri Đường.
Nhất thời xóc nảy điên đảo, Tang Hủ vốn không nhìn rõ phương hướng, chỉ có thể nhịn thở, khởi động Trung Âm Thân khi cạn oxy, dốc hết sức kéo dài thời gian sinh tồn của mình dưới nước. Thời gian ngâm nước càng lúc càng dài, phía trước họ, bóng dáng Thẩm Tri Đường và Hàn Nhiêu đã biến mất từ lâu, Trung Âm Thân của Tang Hủ đang mất tác dụng, ý thức cũng dần tan rã vì thiếu oxy.
Ngay khi Tang Hủ cảm thấy mình sắp không chịu được nữa, cơ thể bỗng lơ lửng. Dòng nước xiết đẩy cậu ra ngoài, cậu phát hiện mình bay lên không, bên dưới là một khe núi sâu hun hút. Đối diện là một ngọn tháp cao cổ xưa, đứng sừng sững trong khe núi dưới lòng đất này. Còn đằng sau là cửa đường thoát nước, nằm trên vách núi tựa lưỡi đao, một ô cửa tròn trịa. Mà trên vách núi còn có vô số ô cửa tương tự, đang phun nước ra ngoài, Thẩm Tri Đường và Hàn Nhiêu ôm mèo bị phun ra từ một ô cửa khác cách đó không xa.
Cuối cùng cũng có không khí, Tang Hủ hít sâu một hơi. Tang Hủ vốn được Châu Hà ôm, ngay khi bay lên không Châu Hà bèn biến mất, Tang Hủ cảm thấy sau lưng trống không, cậu ngơ ngác, tưởng Châu Hà đã bỏ rơi mình. Kết quả ngay sau đó, Châu Hà xuất hiện trên mái ngọn tháp bên dưới cậu, vừa vặn đỡ được cậu ngay khi cậu rơi xuống.
Thẩm Tri Đường và Hàn Nhiêu không có ai đỡ, rơi xuống theo hình parabol, nhờ Hàn Nhiêu tinh mắt nhanh tay bắn móc bám vào ngọn tháp, mới miễn cưỡng lơ lửng trên không. Anh ta tóm đuôi Hắc Nữu, Hắc Nữu ngoạm chặt cổ áo Thẩm Tri Đường. Dưới lòng đất đen ngòm, họ rơi xuống những vị trí khác nhau trên ngọn tháp, Tang Hủ không nhìn thấy tình hình của họ.
"Hai người sao rồi?" Tang Hủ hỏi.
Hàn Nhiêu nói to: "Tình hình cô gái* không tốt lắm, chúng ta vào tháp đi đã! Hai người đến tìm chúng tôi."
"Tôi không sao, khụ khụ——" Giọng nói yếu ớt của Thẩm Tri Đường vọng tới, "Tôi còn chưa được làm quản lý cấp cao, tôi sẽ không chết đâu."
Quản lý cấp cao? Quản lý cấp cao cái gì?
Hàn Nhiêu túm đuôi Hắc Nữu, quẳng nó và Thẩm Tri Đường vào tháp, rồi tự mình trèo vào.
Dựa theo âm thanh, hẳn Hàn Nhiêu ở dưới Tang Hủ vài tầng.
Không biết ngọn tháp này cao bao nhiêu, Tang Hủ lấy một cây pháo sáng ném xuống. Ngọn lửa rơi xuống dưới, chiếu sáng hết tầng này đến tầng khác. Cho tới khi ngọn lửa biến mất, nó vẫn chưa rọi tới chân tháp.
Châu Hà nói: "Trèo lên lưng ta."
Hắn cởi ba lô, Tang Hủ đeo ba lô của hắn, rồi trèo lên lưng hắn, hai chân quặp vào eo hắn.
Châu Hà nhảy xuống, túm được một góc mái hiên cong tầng dưới vững như chim cắt. Khoảng cách giữa các mái hiên rất xa, cú nhảy độ khó cao này, dù Tang Hủ có Trung Âm Thân cũng không thể làm được, chỉ có thể dựa vào Châu Hà. Châu Hà bám mái hiên rơi liền hai tầng, là đến tầng mà Hàn Nhiêu vào.
Chạy một quãng ngắn quanh tháp, họ nhìn thấy một ký hiệu mũi tên hướng lên trên ở thân tháp, bên cạnh còn có một chữ số Ả Rập "3". Đây chắc là ký hiệu ông chủ Lý để lại, tức là đi lên ba tầng?
Xem ra mấy nghìn năm trước, họ cũng bị nước cuốn đến đây. Trời xui đất khiến, họ vẫn đi cùng một con đường.
Đi về bên phải thêm một chút, một cái hố đen ngòm xuất hiện trên cửa sổ, Hàn Nhiêu đã đặt đèn pin ở đó.
Đang định đu vào, Tang Hủ chợt nhìn thấy đèn sáng lên ở chân tháp.
Châu Hà bám vào mái hiên bằng một tay, cũng cúi đầu nhìn xuống.
"Thời gian lại cắt nhau rồi?" Tang Hủ thì thầm hỏi, "Là nhóm Tang Vạn Niên à?"
Không đúng, số lượng không đúng.
Hai anh em nhà họ Tang, tiểu thư Châu, cộng thêm ông chủ Lý chưa từng gặp, tổng cộng bốn người. Nhưng dưới chân tháp có chín ngọn đèn, hơn nữa hình như vị trí nằm ở đáy nước bên dưới tháp, sóng nước được ngọn đèn soi sáng, tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com