Chương 22
Tác giả: Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Chương 22: Clip
Hai người trò chuyện vài câu thì y tá vào thay băng, Ân Thuật bèn đứng dậy nhường chỗ. Giở lớp băng ở tuyến thể ra, Lệ Sơ nhắm mắt nhịn đau, Ân Thuật dời mắt đi không nhìn nữa.
Anh đứng áp sát vào tường một hồi, nghe thấy tiếng xuýt xoa bật ra từ cổ họng Lệ Sơ, y tá dịu giọng dỗ "Sắp xong rồi chịu khó xíu nữa thôi". Toàn thân Ân Thuật căng cứng, người đầm đìa mồ hôi.
Cuối cùng cũng thay băng xong, bả vai đờ ra của Ân Thuật thả lỏng bớt, anh quay về ngồi cạnh Lệ Sơ. Mặt mũi Lệ Sơ trắng bệch nhợt nhạt hơn cả lớp băng vừa thay, trông cậu rất mệt mỏi, cậu nhắm mắt nỉ non kêu đau mấy tiếng rồi mờ mịt thiếp đi.
Ân Thuật ngồi bất động mãi lâu không nhúc nhích, chờ tận lúc cậu ngủ say mới lặng lẽ đứng dậy rời phòng.
Quý Văn Đình tựa vào bệ cửa sổ cuối hành lang, ngó sang bằng ánh mắt u ám.
Đây là lần thứ hai hắn đến bệnh viện mà vẫn không được vào phòng. Hắn chẳng rõ tâm thế mình nữa, thực ra nếu cương quyết muốn vào thì kể cả Ân Thuật kiểm soát nghiêm ngặt mấy cũng khắc có sơ hở luồn lách. Song hắn lại hốt hoảng vô cớ, sợ dù không nhận ra hắn là ai Lệ Sơ trông thấy hắn vẫn sẽ hiện lên biểu cảm khiếp hãi.
Hắn không muốn thử nghiệm khả năng ấy, vậy nên hắn chỉ đứng ngoài cửa liếc qua.
Thế mà lần nào cũng phải chứng kiến đúng cảnh rủ rỉ thì thầm đầm ấm của hai người họ.
"Thời gian lâu ngày cậu tự bịp luôn cả mình đấy à?" Quý Văn Đình đặt chiếc túi trong tay lên bệ cửa sổ, trong đó là ngân nhĩ hầm lê thêm dâu còn nóng hổi của khách sạn.
Ân Thuật dừng chân cách đó mấy bước, hờ hững nhìn thẳng Quý Văn Đình.
Quý Văn Đình đút hai tay trong túi, tuyệt không yếu thế: "Đúng không ai ngờ, một vụ đâm xe lại thành ra giúp cậu gặp họa hóa phúc."
"Nếu em ấy không cần gặp nạn, thì kể cả em ấy hận tôi tôi cũng không hi vọng vụ tai nạn xảy ra." Dù biến cố mất trí nhớ đem lại cho Ân Thuật sự dịu dàng dựa dẫm đã lâu lắm mới thấy từ Lệ Sơ, nhưng anh vẫn mong Lệ Sơ khỏe mạnh bình an hơn.
"Cậu tử thủ canh phòng nghiêm ngặt, không để bất kì ai hay tin mà còn bày ra cái vẻ cao thượng vờ vịt thế?" Quý Văn Đình khịt mũi khinh bỉ trước lời Ân Thuật, "Cậu chả sợ người ta nhớ lại quá chứ gì."
Ân Thuật đứng giữa hành lang, lưng thẳng tắp, không tiếp lời thêm.
Quý Văn Đình nói không sai, Ân Thuật dựng nên khoảng chân không tình yêu xung quanh Lệ Sơ, bên trong là cuộc hôn nhân hạnh phúc tựa hoàng tử công chúa, omega có được alpha hoàn mỹ, những thương tổn khổ đau nọ đều bị ngăn cách phía ngoài.
Quý Văn Đình chưa chịu bỏ qua: "Nói thật lòng, trông bộ dạng hai người hiện giờ tôi khó ở thật sự."
Kể cả âu yếm và hòa thuận là giả thì cũng rõ ngứa mắt.
Dứt lời hắn cười một tiếng đầy xảo quyệt: "Tôi không ngại giúp em ấy nhớ ra đâu."
Quý Văn Đình đứng ngược sáng, ngũ quan tăm tối khó quan sát nhưng riêng biểu cảm ác độc lại nổi trội rõ rệt.
Ân Thuật nhìn hắn, bỗng dưng nhận ra đại khái chắc mình chưa bao giờ hiểu Quý Văn Đình đúng nghĩa. Sao bản thân có thể dần dà thân cận với Quý Văn Đình cơ chứ, nhớ lại mà cảm giác như đã từ kiếp trước. Kẻ này ngoan cố đáng sợ đến vậy, không tồn tại giới hạn, có thể bất chấp cả sống chết của người khác chỉ nhằm đạt được mục đích.
Song những việc này chẳng quan trọng nữa.
Ân Thuật bất động tại chỗ, con ngươi đen mực đăm đăm xoáy vào Quý Văn Đình, trông như vật chết không một biểu cảm. Quý Văn Đình tắt nụ cười, đôi bên đối đầu trong im lặng.
Lúc này đằng sau có y tá tới tìm Ân Thuật, cất tiếng gọi từ xa: "Anh Ân, bệnh nhân dậy rồi, đang tìm anh đấy ạ."
Ân Thuật mau chóng quay trở về phòng bệnh, Quý Văn Đình đứng yên trước cửa sổ thêm một lúc. Tranh chấp trong tưởng tượng chưa phát sinh, Lệ Sơ cũng chưa hề biết hắn từng đến, thậm chí Ân Thuật mà không nhắc thì đối phương còn chẳng nhớ kẻ này là ai.
Hắn xách chiếc túi dâu hầm lê đi ra quầy y tá, đặt lên bàn. Y tá hỏi hắn đem cho ai, hắn đáp là cho Lệ Sơ phòng số 3. Y tá nói: "Xin lỗi anh, anh Ân không cho bệnh nhân ăn đồ mang từ ngoài vào ạ."
Quý Văn Đình cầm túi đồ ăn vứt vào thùng rác cạnh đó, bỏ về.
**
Hàng tuần đội Đặc nhiệm có hai buổi huấn luyện theo tổ vào tối, mọi người trên tầng đã ra ngoài hết, chỉ còn một quản lý kí túc trực ban đang ngồi trong phòng lướt xem clip ngắn. Tiếng bước chân vang phía ngoài cửa sổ, quản lý ngẩng đầu, thấy người đến bèn lên tiếng chào hỏi: "Sao hôm nay lại ghé đây?"
Ân Thuật dừng lại, đáp: "Đến lấy ít đồ."
Anh xin nghỉ liên tục rất lâu, đã hơn nửa tháng chưa sang trường, hôm nay quản lý kí túc còn nghe thành viên Tổ A phàn nàn là ngày nào đội trưởng cũng mất tăm mất tích, chẳng biết là bận bịu gì nữa.
Quản lý cười cười không để tâm mấy, cúi xuống lướt mạng tiếp.
Ân Thuật cấp tốc lên tầng, hành lang trống không vọng lại mỗi tiếng bước chân anh. Đi qua phòng mình anh không hề nán lại mà xông thẳng tới trước cửa phòng Quý Văn Đình, quét chiếc thẻ đọc giấu trong lòng bàn tay vào ổ khóa, lách cách, cánh cửa bật mở.
Về cơ bản kết cấu và cách bài trí phòng kí túc đơn ở trường quân sự đều tương tự nhau, phòng Quý Văn Đình cũng không ngoại lệ. Trên bàn là laptop, bảng chiến thuật và một vài thiết bị điện tử. Ân Thuật nhanh chóng thâm nhập máy tính, giở một lượt toàn bộ tập tin, cuối cùng phát hiện một bức ảnh trong hộp thư ẩn.
Chính là bức ảnh Quý Văn Đình gửi cho anh.
Chính bức ảnh này đã đập tan triệt để lý trí của anh, lôi Lệ Sơ xuống vực thẳm.
Quý Văn Đình là người thận trọng, đồ đạc quan trọng chắc chắn phải giữ sát bên mình mới yên tâm. Ân Thuật quan sát xung quanh, một chiếc hộp đen trên kệ sách thu hút sự chú ý của anh. Hộp không khóa, đặt ở vị trí nổi bật, bên trong đựng mấy thứ lặt vặt có vẻ ngẫu nhiên. Ân Thuật kiểm tra thử, thậm chí còn tìm thấy một gói bánh quy vị dâu.
Máy quay dạng hình cầu màu trắng rất phổ biến, không phải loại công nghệ cao gì, bị vứt xó chỏng chơ trong góc hộp rất tùy tiện. Nội tâm Ân Thuật thoáng dao động, anh vô thức nhặt nó lên, rút con chip ở khay đựng dưới đáy ra.
Anh mở con chip bằng chính laptop của Quý Văn Đình, nó chứa một tập tin duy nhất là đoạn clip dài đến mười mấy tiếng đồng hồ. Ân Thuật chỉ xem phần đầu, phòng khách nhà anh xuất hiện trên màn hình, tiếp đó là gương mặt sững sờ của Lệ Sơ. Anh gập chiếc laptop lại kêu bốp, siết thật chặt con chip trong tay, đầu cúi gằm không thấy rõ biểu cảm. Một hồi lâu sau, anh mới mở máy tính ra lại, xóa hộp thư bảo mật trong đó đi.
Lúc Ân Thuật quay về Lệ Sơ vẫn chưa ngủ. Mấy hôm nay tinh thần cậu khá lên, càng lúc thời gian tỉnh táo càng nhiều, đã có thể ngồi xe lăn xuống tầng hóng gió.
Tivi đang chiếu chương trình giải trí, Ân Thuật khẽ khàng đẩy cửa ra là Lệ Sơ tắt luôn tivi, ngoái lại hỏi anh: "Anh đi đâu đó?"
Giai đoạn vừa rồi Ân Thuật kè kè bên cậu suốt gần như không rời nửa bước, buổi tối chỉ bảo phải ra ngoài một chuyến, không nói rõ đi đâu, tuy anh mới vắng mặt có 1 tiếng đồng hồ nhưng chưa nhìn thấy anh làm Lệ Sơ thấy cứ là lạ.
Vào phòng xong Ân Thuật rửa tay trước rồi ngồi xuống cạnh giường Lệ Sơ, đầu giường có quả đào đã ăn hết nửa. Ân Thuật cầm quả đào lên, lấy con dao chậm rãi cắt thành miếng nhỏ đặt trong bát hoa quả.
"Muốn ăn nữa không?"
Lệ Sơ bị đánh trống lảng thì bĩu môi, có phần chê bai: "Chẳng ngọt."
Ân Thuật nói: "Vậy thôi đừng ăn nữa, tối ăn nhiều quá dạ dày lại khó chịu."
Không dưng Lệ Sơ cảm nhận được là tâm trạng Ân Thuật hơi thấp, cậu ngó nghiêng sắc mặt anh mấy lần mà chẳng thấy dấu hiệu gì. Chỉ lát sau Ân Thuật bỏ bát hoa quả xuống, vào nhà tắm nhúng chiếc khăn nóng mang ra, ngồi vào sát giường lau mặt lau tay cho Lệ Sơ.
"Anh không vui à?" Lệ Sơ ngoẹo đầu, quan sát anh từ dưới lên trên.
Ân Thuật nhìn về phía Lệ Sơ, đáy mắt nặng nề như thể có rất nhiều lời chẳng bộc bạch được, anh im lìm mãi lâu mới đáp: "Có gì mà không vui."
"Thế sao anh không trả lời em là anh đi đâu."
Ngón tay Lệ Sơ thon thả trắng nõn, Ân Thuật lau chùi sạch sẽ từng ngón một, nắm lấy chúng trong tay mình: "Đến trường một chuyến."
"Ò." Lệ Sơ nghĩ bụng, cũng đâu phải chuyện gì to tát chứ.
"Hạt Dẻ," Ân Thuật gọi tên cậu, "xin lỗi em, sau này tôi... sẽ không bao giờ để em phải chịu tổn thương nữa."
"Không phải tại anh mà."
Lệ Sơ thấy hơi kì lạ, cậu đã nhắc lại nhiều lần rằng vụ tai nạn xe đâu phải lỗi của Ân Thuật nhưng cảm giác Ân Thuật không hề nhẹ nhõm nổi, cứ luôn luôn tự trách, động tí lại xin lỗi rất vô cớ khó hiểu. Cậu duỗi tay sang xoa bóp ấn đường cau chặt cho Ân Thuật, giọng toát lên vẻ trấn an: "Không ai muốn thế cả."
Ân Thuật túm lấy tay cậu áp vào má mình, nghe thấy tiếng nói trong trẻo hồn nhiên tựa thiên sứ của Lệ Sơ vang lên:
"Đừng tự trách nữa, em tha thứ cho anh rồi nè."
Chờ Lệ Sơ thiếp ngủ, Ân Thuật quay về phòng mình. Anh thuê một phòng ngay cạnh phòng bệnh, bình thường hiếm khi sang, chỉ lúc có công việc khẩn cấp sợ quấy rầy Lệ Sơ mới ghé qua.
Trong ánh đèn mờ tối, Ân Thuật ngồi xem hết đoạn clip giấu trong máy quay, chẳng khác gì tự hành hạ bản thân.
Thực tế từ lúc Quý Văn Đình đổ ộc nguyên chai rượu mạnh vào miệng Lệ Sơ anh đã đứng phắt dậy bỏ ra cách màn hình thật xa, như thể tránh xa rồi thì sức công phá của sự việc sẽ giảm bớt phần nào, như thể tránh xa rồi là sẽ không phải nghe thấy tiếng gào khóc kêu la thảm thiết của Lệ Sơ nữa.
Hóa ra thứ chứng cứ mang tên "không phản kháng" anh nhìn thấy ấy chỉ là bởi chai rượu đây, tiếp đó anh đưa ra kết luận "ngoại tình" quá giản đơn. Nực cười nhường nào, căn cứ có vài câu nói với một bức ảnh từ Quý Văn Đình mà anh đã phán xét chắc nịch phản bội và tổn thương.
Phần lớn thời lượng anh đều không dám nhìn thẳng vào màn hình, hàng bao nhiêu lần chỉ muốn ném cái máy tính đi, đầu đau như búa bổ, đau phát điên lên song chân thì bị rót chì nặng trình trịch, không thể cử động dù chỉ một bước.
Anh cứ tắt máy rồi lại mở ra, rồi lại tắt, lại mở, lặp đi lặp lại. Thanh tiến độ liên tục trượt dần về sau thử kết thúc màn bạo hành này càng nhanh càng tốt, nhưng rồi mốc thời gian vẫn hiển thị lù lù ở góc dưới bên phải, nhích từng tí một, không phải anh trốn tránh xong là Lệ Sơ trong màn hình sẽ thoát được khỏi cơn giày vò khổ đau đâu.
Phẫn nộ lặng câm xé vụn anh ra, tiếng thét gào mắc kẹt trong cổ họng, không bật lên được bất cứ âm thanh gì. Ân Thuật chỉ nghe thấy mỗi tim mình đang đập, nghe thấy tiếng vang khe khẽ của trái tim và máu thịt lần lượt nối nhau nứt lìa. Có cỗ máy vô hình nào đó cán nghiến qua cơ thể, còn linh hồn thì lơ lửng phía trên trơ mắt chứng kiến hết thảy, hoàn toàn kiệt lực chẳng thể can thiệp.
Anh ngồi đờ ra trong phòng đến khi trời sáng trưng, mãi tới lúc tiếng bước chân y tá dồn dập ngoài hành lang anh mới trì trệ đứng lên từ ghế, rút con chip khỏi máy, bước vào nhà vệ sinh ném xuống bồn cầu, xả nước trôi mất.
Lệ Sơ ăn sáng xong, nhoài mình ở cửa sổ trông ra phía ngoài. Chiều qua trời đổ mưa, sân vườn xanh tươi mướt mát, bầu không khí ngập tràn mùi cỏ lẫn với bùn.
Có bước chân tiến tới đằng sau, mùi hương quen thuộc của alpha lởn vởn, Ân Thuật chậm rãi ôm lấy cậu từ sau lưng.
"Anh không ăn sáng với em." Lệ Sơ vỗ lên mu bàn tay anh ra hiệu cho anh thả lỏng bớt.
Ân Thuật cứ hay ôm cực kì chặt, hai cánh tay vòng quanh giữ chắc lấy eo hệt đoạn xiềng xích, Lệ Sơ toàn bị khó thở vì cái ôm của anh, nói mấy bận liền rồi mà sang lần sau vẫn tiếp tục tái diễn.
Song hôm nay kể cả Lệ Sơ vỗ cánh tay anh Ân Thuật cũng chưa chịu thả ra, ôm như ôm báu vật nào đó sợ người ta cướp mất. Lệ Sơ hết cách đành mặc kệ.
"Xin lỗi em, buổi sáng chưa dậy," Tiếng nói của Ân Thuật trầm thấp khản đặc, anh vùi mặt vào cạnh cổ Lệ Sơ, "em đừng giận."
"Không, em phải giận." Lệ Sơ dựng lông mày, nâng cao giọng lên, "Hôm nay em muốn ra ngoài chơi."
Lệ Sơ không nhìn thấy biểu cảm Ân Thuật, chỉ cảm giác vụn râu của alpha kì kèo cọ xát ở cổ làm cậu ngưa ngứa, cậu bèn ra vẻ giận dỗi nêu điều kiện: "Em muốn ăn đồ Nhật, ăn lẩu, ăn nướng."
"Không được, người em chưa khỏe hẳn," Ân Thuật nhẫn tâm cự tuyệt, "chờ em khỏi đã rồi muốn ăn gì tôi cũng dẫn em đi."
Lệ Sơ chưa nhụt chí: "Vậy canh mala cũng được."
Ân Thuật ghì Lệ Sơ chặt hơn chút nữa, khí thế như muốn áp người ta hòa vào với thân thể mình. Lệ Sơ giãy mấy cái, thử đàm phán: "Ngày nào cũng ăn mấy cái này khổ thực sự luôn ấy, với cả bác sĩ bảo em được ăn một số món ngon ngon điều độ rồi mà."
Ân Thuật vẫn không cho thương lượng: "Không được."
Lệ Sơ tức tối cạn lời huých khuỷu tay ra phía ngoài, cậu dùng sức nhè nhẹ, lần này Ân Thuật nhanh chóng thả tay. Lệ Sơ xoay người lại, chờ nhìn thấy rõ bộ dạng Ân Thuật thì cậu bỗng chốc ngơ ngẩn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com