Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 238: Sòng Bạc Sinh Tử (10)

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, nhớ vote và cmt nhé mọi người, tui thích đọc cmt của mọi người lắm á💕
______

Vũ điệu Ballet (Sai)

Nụ cười của Tô Chẩm cũng nhạt đi ngay khi thấy rõ toàn bộ quân bài của Nguyễn Thanh, hắn nheo mắt lại, trong ánh mắt dửng dưng ấy hiện ra một tia nguy hiểm.

Không khí toàn bộ sòng bạc dường như ngưng đọng.

Ngay cả những tay bạc đang reo hò cũng im bặt, bỗng dưng thấy khó thở.

Thậm chí trong đáy mắt không ít người bắt đầu lộ ra sợ hãi cùng kinh hoàng.

Đó là nỗi sợ hãi đối với người đàn ông đang ngồi tại bàn cược kia.

Rõ ràng hắn chẳng làm gì cả, chỉ đơn giản là ngồi đó, mà cũng đủ khiến lòng người phát run.

Thậm chí còn đáng sợ hơn cả những nhân viên quản lý ở Sòng Bạc Sinh Tử, giống như chỉ cần một giây kế tiếp thôi, hắn sẽ lấy đi mạng sống của họ vậy.

Thế nhưng đánh bạc vốn không chỉ dựa vào kỹ thuật và may mắn, biểu cảm và phản ứng đánh lạc hướng cũng là một chiêu thường dùng của dân chuyên.

Không ai có thể nói thao tác của thiếu niên kia có vấn đề, cùng lắm chỉ có thể trách cậu diễn quá thật, lừa được cả sòng bài lẫn những người chơi khác.

Cho nên ván này Nguyễn Thanh xứng đáng là người chiến thắng.

Nhưng Nguyễn Thanh không lạc quan đến vậy.

Những ngón tay thon dài trắng muốt của cậu vô thức siết chặt, cụp mắt xuống, như đang chờ đợi phán quyết cuối cùng từ Tô Chẩm.

Bởi vì nếu Tô Chẩm không tuân theo quy tắc cá cược, thì chẳng ai có thể cản được hắn.

Quy tắc từ trước tới nay chỉ trói buộc kẻ yếu không có khả năng phản kháng. Còn kẻ mạnh hoàn toàn có thể tạo ra luật chơi riêng cho mình.

Tô Chẩm có tuân thủ hay không thì phải dựa vào tâm trạng lúc này của hắn.

Từng giây từng phút trôi qua, không khí xung quanh tràn ngập áp lực, cả sòng bạc trở nên quỷ dị lạ thường trong sự yên lặng nặng nề.

Tô Chẩm cong môi, khẽ bật ra một tiếng "hừ" chẳng rõ ý tứ, sau đó lười nhác đẩy đổ bài của mình.

Tuyên bố ván cược kết thúc.

Thấy vậy, thân thể căng cứng của Nguyễn Thanh buông lỏng được chút ít, trái tim treo lơ lửng cũng hạ xuống.

Tô Chẩm chỉ lật bài, chứ không hất tung bàn cược, đã là bằng chứng cho thấy hắn vẫn chịu chơi theo đúng quy định của Sòng Bạc Sinh Tử.

Thực ra Tô Chẩm có sợi chỉ đen kia trong tay, cho dù có tuân thủ quy tắc, cũng chẳng bị ràng buộc bao nhiêu.

Bởi vì hắn có thể thao túng nhân viên, thậm chí kiểm soát cả đối thủ, nên chẳng mấy ai có thể thắng nổi hắn.

Chính vì sự ràng buộc này đối với Tô Chẩm vốn không lớn, Nguyễn Thanh mới dám đưa ra điều kiện ấy, hy vọng hắn sẽ dễ đồng ý hơn.

Hiển nhiên lần này cậu đã đặt cược đúng.

Dù Nguyễn Thanh mới chỉ vừa tỉnh ngủ, tinh thần còn khá ổn đó, nhưng cậu cũng không muốn tiếp tục đánh cược nữa.

Bởi vì khi chơi với Tô Chẩm, một bước cũng không thể sai, thực sự tiêu tốn quá nhiều thể lực.

Hơn nữa nếu cậu cứ tiếp tục, thì Tô Chẩm khả năng cũng sẽ xuống cược theo, đến lúc đó tránh sao được một trận chạm trán trực diện.

Con người thường không ai tắm hai lần trên một dòng sông, muốn thắng Tô Chẩm lần nữa, không dễ chút nào.

Nguyễn Thanh đứng dậy, quay người đi thẳng lên phòng mình trên tầng.

Tô Chẩm chỉ thờ ơ nhìn theo, không cản lại, cũng không bước theo sau.

Ngược lại cậu con trai mặc đồ hầu gái chẳng ai nhìn thấy kia lại hí hửng xách váy, tung tăng bước theo sau Nguyễn Thanh.

Trông như vừa trang điểm thật xinh đẹp, chuẩn bị đi gặp người trong lòng.

Có lẽ chính cậu ấy cũng biết mình quá phấn khích, hoàn toàn không còn bộ dáng nên có của một "người tình đặc biệt".

Dáng vẻ thế này rất dễ bị khách ghét bỏ.

Cậu con trai mặc đồ hầu gái gắng gượng đè nén sự phấn khích trong lòng, cố gắng thể hiện ra một vẻ vừa đáng yêu vừa gợi cảm, hai tay ngượng ngùng xoắn lấy nhau trước người, ngoan ngoãn theo sát sau lưng Nguyễn Thanh như chim non nương tựa.

Trên gương mặt xinh xắn còn mang theo nét ngượng ngùng, như thể đang ngóng chờ điều gì đó sắp xảy ra.

Cậu con trai mặc đồ hầu gái không cao lắm, chiều cao ngang ngửa với Nguyễn Thanh, trông chừng 17-18 tuổi, dáng vẻ như vậy cũng không đến nỗi quá chói mắt.

Đích thực là có vài phần hấp dẫn khiến người khác động tâm.

Nhưng nhìn kỹ lại, lại luôn cảm thấy có chút gì đó không đúng, nói chung là cứ thấy sai sai ở đâu đó mà vẫn không nghĩ ra sai ở đâu.

Cái kiểu bản thân cậu ấy vốn không nên mang dáng vẻ này vậy.

Nguyễn Thanh vừa đi vừa suy nghĩ, tâm trí hoàn toàn bị cuốn vào dòng suy tưởng, suốt quãng đường chưa từng nhìn đến cậu con trai mặc đồ hầu gái một lần.

Khi bước vào phòng, cậu theo thói quen đưa tay chuẩn bị đóng cửa lại.

Cậu con trai mặc đồ hầu gái giật mình, vội vã đưa tay chặn cửa, ngăn Nguyễn Thanh khép lại: "Đợi chút, em còn chưa vào mà."

Ánh mắt Nguyễn Thanh rơi xuống người cậu ấy, lúc này mới như chợt nhớ ra chuyện cậu con trai mặc đồ hầu gái đến là để cung cấp dịch vụ đặc biệt cho mình.

Cậu lại mở cửa ra.

Cậu con trai mặc đồ hầu gái thấy vậy, vui mừng khôn xiết, nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ vẻ rụt rè e lệ, bước chậm rãi vào phòng.

Lần này không giống lần trước.

Lần này là người kia cho phép cậu ấy vào.

Dịch vụ đặc biệt gì đó...

Chỉ nghĩ đến thôi, tim cậu ấy đã đập loạn xạ, cơ thể cũng xuất hiện những phản ứng không nên có.

Cậu ấy cụp mắt, che giấu đi sự phấn khích trong đáy mắt, cũng cố kìm nén những cảm xúc không thể khống chế.

Giờ cậu ấy là người cung cấp dịch vụ, không phải người được phục vụ, không thể để đối phương nhận ra bất kỳ sơ hở nào.

Cậu ấy mím môi cười ngượng, biểu cảm vừa thẹn thùng lại vừa mời gọi.

Rồi đưa tay khép cửa phòng lại, cách biệt hoàn toàn với bên ngoài.

Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên mờ ám.

Cậu con trai mặc đồ hầu gái đến cả tay chân cũng không biết nên để đâu, thậm chí còn bước đi khập khiễng, bước trái bước phải lộn xộn.

Nhưng chính cậu ấy lại không hề hay biết.

Bởi giờ đây, trong đầu cậu ấy chẳng chứa được điều gì khác, chỉ cần nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, cả người đã không còn nghe theo lý trí.

Cậu ấy nhìn bóng lưng mảnh khảnh phía trước, cổ họng khẽ động, đôi mắt ánh lên vẻ chiếm hữu và nguy hiểm không thể giấu.

Như một con sói đói đã rất lâu, cuối cùng cũng bắt được con mồi của mình.

Thế nhưng con mồi kia lại hoàn toàn không hay biết, còn chủ động mở cửa đón sói vào nhà.

Nguyễn Thanh không để ý tới cậu ấy, thậm chí không thèm quay đầu nhìn một lần, chỉ lặng lẽ đi thẳng tới mép giường.

Sau đó ngồi xuống, cầm lấy máy tính bảng, những ngón tay trắng muốt nhẹ nhàng chạm lên màn hình.

Nguyễn Thanh muốn xem thử người phụ nữ trong ván cược vừa rồi có còn sống không, nhưng cậu tìm rất lâu vẫn không thấy lại video ấy.

Rõ ràng là ván cược đó đã kết thúc rồi.

Nguyễn Thanh bỏ ý định tìm kiếm video, chuyển sang xem danh sách các hạng mục cược khác của sòng bạc.

Sợi chỉ đen của Tô Chẩm là một cheat-code siêu cấp, các kiểu cược thông thường chắc chắn không ai thắng nổi hắn.

Cách mà cậu vừa dùng chỉ sử dụng được một lần, lần sau Tô Chẩm chắc chắn sẽ không chừa cho cậu cơ hội.

Cậu phải tìm ra một kiểu cược, cho dù bị thao túng vẫn có khả năng thắng.

Ít nhất cũng không thể để xác suất thắng là con số không, nếu không mỗi lần đối đầu Tô Chẩm đều sẽ là thua.

Cậu con trai mặc đồ hầu gái che đi ánh nhìn, e thẹn bước đến bên cạnh Nguyễn Thanh đang ngồi bên giường.

Cậu ấy nhìn chiếc giường sạch sẽ trắng tinh kia, lại nhìn người đang ngồi bên giường, ngoan ngoãn yên tĩnh, đầu óc bắt đầu nảy sinh những ảo tưởng không thể nói thành lời.

Càng nghĩ càng hưng phấn, hưng phấn đến mức suýt nữa không giữ nổi vẻ ngoài giả vờ nữa.

Để khỏi thất thố, cậu ấy vội quay đầu tránh đi, không dám nhìn người đang ngồi đó, đương nhiên cũng không phát hiện Nguyễn Thanh hoàn toàn chỉ đang chăm chú vào máy tính bảng.

Không hề có ý định cùng cậu ấy làm chuyện gì, thậm chí đến một ánh nhìn cũng không buồn cho.

Cảm thấy không khí mờ ám, từ đầu đến cuối cũng chỉ có một mình cậu con trai mặc đồ hầu gái.

Không nhìn người thì đỡ hơn nhiều,
cậu con trai mặc đồ hầu gái phải tốn rất nhiều sức lực mới không để bản thân tiếp tục mơ tưởng đến những cảnh tượng không nên có.

Cũng chẳng cần tưởng tượng, bởi vì mọi thứ đều đang thật sự hiện hữu.

Người kia ngồi ngay trên giường, còn cậu ấy đang đứng bên mép giường.

Giữa cậu ấy và người đó vốn dĩ đã chẳng trong sạch gì, rất nhanh thôi cậu ấy sẽ cung cấp "dịch vụ đặc biệt" như đúng vai trò.

Nhưng cậu ấy chỉ biết các con bạc thường thích kiểu ăn mặc này, chứ hoàn toàn không hiểu một dịch vụ đặc biệt thực sự phải bắt đầu từ đâu.

Là nên cởi đồ đối phương trước? Hay cởi của mình trước?

Cậu ấy có hơi nghiêng về việc cởi đồ của đối phương, nhưng như vậy dường như không ổn lắm.

Tự mình cởi trước cũng có phần kỳ cục.

Cậu ấy bèn đảo ngược vai trò trong đầu,
nếu mình là người chơi, mà có một thiếu niên đến cung cấp dịch vụ đặc biệt cho mình...

Vậy thì đương nhiên sẽ thích thiếu niên đó cởi đồ trước!

Chỉ cần nghĩ thôi đã khiến cậu ấy phải cố nuốt khan một ngụm nước bọt, rồi run rẩy đưa tay tháo chiếc váy hầu gái trên người mình.

Nhưng vì quá phấn khích, động tác chẳng trơn tru chút nào, loay hoay mãi mới gỡ được một chiếc cúc.

Nguyễn Thanh đang chăm chú nhìn vào máy tính bảng, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Cậu ngẩng đầu nhìn thấy cậu con trai mặc đồ hầu gái đang luống cuống cởi cúc trước mặt, mày khẽ nhíu lại: "Cậu cởi đồ làm gì thế?"

"Cậu nóng à?"

"Hả?",Cậu con trai mặc đồ hầu gái đang cởi đến nửa chừng, trong đầu toàn là những hình ảnh không đứng đắn, chưa kịp phản ứng lại thì đã buột miệng nói: "Không phải nói là... dịch vụ đặc biệt sao?"

Nguyễn Thanh nhàn nhạt đáp: "Cũng chỉ là kiếm đồng vàng (kim tệ) thôi, cần gì phải rườm rà thế?"

Cậu con trai mặc đồ hầu gái ngẩn người: "...A...?"

Nguyễn Thanh lười biếng mở lời: "Tôi muốn xem cậu múa."

"Múa... múa á?" Đôi mắt cậu con trai mặc đồ hầu gái đầy bối rối, rõ ràng chẳng thể nào ngờ Nguyễn Thanh sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.

Cứ như lần đầu tiên trong đời cậu ấy gặp khách đưa ra yêu cầu kiểu này, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Nguyễn Thanh thấy cậu ấy dường như chưa hiểu, liền thoát khỏi giao diện các mục cá cược của Sòng Bạc Sinh Tử, rồi bấm vài lần trên màn hình máy tính bảng, mở một đoạn video lên.

Cậu đưa máy cho cậu con trai mặc đồ hầu gái.

Trên màn hình đang phát một đoạn múa ba-lê, động tác thanh nhã, cao quý, đầy vẻ dịu dàng và sang trọng.

Cậu con trai mặc đồ hầu gái nhận lấy đúng lúc đoạn diễn viên múa bật nhảy, đôi chân vắt qua không trung gần như tạo thành một đường thẳng hoàn mỹ.

Tư thế ấy nhìn thì nhẹ nhàng, nhưng thực ra cực kỳ khó, không luyện mười mấy năm thì không thể nào làm được.

Nhưng với diễn viên trong video, lại dường như là chuyện đơn giản vô cùng.

Người đó nhẹ nhàng tiếp đất, rồi xoay người một cách uyển chuyển, vừa dứt khoát vừa đầy mỹ cảm.

Thật sự rất đẹp.

"..."

Cậu con trai mặc đồ hầu gái nhìn rõ hình ảnh trên màn hình, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ, trong mắt cũng tan dần sự hưng phấn.

Không chỉ là khác xa những gì cậu ấy tưởng, mà còn là khác biệt một trời một vực.

"Không biết múa à?" Nguyễn Thanh thấy cậu ấy im lặng, liền hỏi, "Vậy hát được không?"

Cậu con trai mặc đồ hầu gái: "..."

Nguyễn Thanh nhìn đối phương vẫn trầm mặc, xem ra cũng không biết hát.

Cậu lấy lại máy, mở một giao diện khác, rồi cầm bút cảm ứng viết một loạt công thức lên màn hình.

Công thức phức tạp đến mức chiếm gần hết trang, viết mãi mới xong được vài dòng.

Đó là một đề toán Nguyễn Thanh đã suy nghĩ rất lâu mà vẫn chưa giải ra.

Viết xong, cậu lại đưa máy cho cậu con trai mặc đồ hầu gái, hơi chần chừ mở lời: "Nếu nghệ thuật không giỏi, thì mảng khoa học kỹ thuật chắc cũng không đến nỗi nào chứ?"

Cậu con trai mặc đồ hầu gái nhìn chằm chằm vào màn hình, mặt đầy hoang mang: "..."

Nguyễn Thanh thấy cậu ấy không nhận lấy, hơi cau mày: "Cái gì cũng không biết,
mà cũng đi cung cấp dịch vụ đặc biệt à?"

Tuy giọng Nguyễn Thanh không mang theo khinh miệt hay xem thường, nhưng nghe vào tai lại khiến người ta có cảm giác bị đánh giá thấp.

Bởi vì câu đó như đang nói gì cũng không biết thì làm sao đủ tư cách đi phục vụ người khác?

Cậu con trai mặc đồ hầu gái hít sâu một hơi, gắng gượng nặn ra một nụ cười chuẩn mực: "Xin lỗi quý khách, em thuộc dạng... bán thân không bán nghệ."

"Vậy à."

Nguyễn Thanh thu lại máy, cúi đầu tiếp tục bấm bảng, giọng điệu nhàn nhạt: "Thế thì có lẽ cậu tìm nhầm người rồi, tôi vẫn chưa đủ tuổi."

Cậu con trai mặc đồ hầu gái: "...?"

"Ngài không phải 22 tuổi sao?"

Tuổi thật của thân thể này đúng là 22, chỉ cần hỏi nhân viên đăng ký ở Sòng Bạc Sinh Tử là biết ngay.

Hiển nhiên cậu con trai mặc đồ hầu gái đã tra qua tư liệu của nguyên chủ rồi.

Nguyễn Thanh chẳng buồn ngẩng đầu,
thản nhiên nói: "Vì đánh bạc nên tôi làm giả căn cước."

Nụ cười của cậu con trai mặc đồ hầu gái khựng lại, Nguyễn Thanh nghĩ cậu ấy là trẻ lên 3 chắc?

Sòng Bạc Sinh Tử vốn không hề cấm người chưa thành niên đánh bạc, có lý do gì mà phải giả mạo tuổi?

Nơi này chưa từng dung túng kẻ yếu, một khi đã lên bàn cược, chính là con bạc.

Bất kể tuổi tác.

Cậu con trai mặc đồ hầu gái không vạch trần, chỉ tiếp tục nở nụ cười lịch sự: "Không sao, tôi không để tâm chuyện ngài chưa đủ tuổi."

Nguyễn Thanh nghe vậy liền ngẩng đầu lên, liếc nhìn cậu ấy một cái: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

Cậu con trai mặc đồ hầu gái như quên mất tuổi mình, nghĩ vài giây mới trả lời: "25."

"Mẹ tôi nói đúng thật, làm mấy chuyện kia khi chưa trưởng thành sẽ không cao nổi." Nguyễn Thanh vừa nói vừa liếc đánh giá chiều cao của cậu con trai mặc đồ hầu gái.

"Xem ra bà ấy không gạt tôi."

Cậu con trai mặc đồ hầu gái: "...?"

Nguyễn Thanh vừa dứt lời liền thản nhiên bổ sung thêm một câu.

"Tôi vẫn muốn cao lên nữa."

Cậu con trai mặc đồ hầu gái lập tức hiểu được ý cậu.

Ý cậu là vì cậu ấy từng làm chuyện đó nên mới thấp như vậy.

Hơn nữa còn cố ý hỏi tuổi để chắc chắn rằng liệu cậu ấy còn có thể cao thêm không.

...Ha.

Cậu con trai mặc đồ hầu gái nở một nụ cười: "Ngài hiểu lầm rồi, trước khi thành niên tôi chưa từng làm mấy chuyện đó. Đây là lần đầu tiên tôi làm công việc này."

"Cho nên" Cậu ấy dịu dàng cười, nhưng lời nói lại lạnh lùng đến tàn nhẫn, "Ngài chắc chắn là không cao thêm được nữa rồi."

Nguyễn Thanh chậm rãi "ồ" một tiếng, rồi nhàn nhạt nói, "Ứ tin đó~."

Cậu con trai mặc đồ hầu gái: "......"

Nguyễn Thanh vừa mới ngủ dậy không lâu, đương nhiên chưa hề thấy buồn ngủ.

Cậu liếc mắt nhìn cậu con trai mặc đồ hầu gái, "Giờ tôi chỉ muốn xem múa."

"Cậu muốn thì nhảy, không muốn thì phắn ra ngoài, đổi người khác."

Nụ cười của cậu con trai mặc đồ hầu gái một lần nữa đông cứng lại.

Cậu ấy đâu có ngốc. Người trước mặt rõ ràng là sau khi kết thúc ván cược thì trở mặt, phủi sạch mọi thứ.

Huống hồ ban nãy Nguyễn Thanh cũng chỉ khẽ kéo vạt áo cậu ấy một chút, chứ chưa từng nói gì rõ ràng.

Mà kể cả có nói, cũng hoàn toàn có thể hối hận.

Vì đó đâu phải là một ván cược, hoàn toàn có thể đổi ý bất kỳ lúc nào.

Lúc Nguyễn Thanh và Tô Chẩm đang đặt cược, không chỉ Tô Chẩm không nhìn thấy cậu con trai mặc đồ hầu gái, mà cả khán giả trong phòng livestream cũng không thấy.

Họ chỉ nhìn thấy người khi cậu con trai mặc đồ hầu gái theo Nguyễn Thanh lên lầu.

Thế nên khán giả chỉ nghĩ là cậu ấy tự ý đi theo sau, muốn tự mình đề nghị được hầu hạ.

Chứ không ngờ Nguyễn Thanh lại cho cậu ấy vào phòng thật.

Khi khán giả livestream còn đang than trời thì đã nhìn thấy đoạn đối thoại này.

Cả phòng livestream lập tức cười ngất.

【Cười ẻ, múa không biết, hát không biết, làm toán cũng không xong, vậy mà còn dám tới tự đề cử cho chồng tôi á?】

【Hahahaha biểu cảm của cậu ta hôm nay chính thức trở thành meme của tôi suốt một năm trời. Chụp rồi chụp rồi 【Nụ cười đông cứng.JPG】】

【Tôi dám chắc đầu cậu ta toàn là cảnh heo quay, không ngờ bị chồng tôi đáp dính chiêu cứng ngắc hahaha】

Có lẽ vì thấy bản thân làm vậy hơi phũ, Nguyễn Thanh nhẹ giọng nói thêm.

"Nếu cậu múa đẹp, thì cũng không phải là không thể cân nhắc."

Lần này, cậu con trai mặc đồ hầu gái đã rút được kinh nghiệm, hỏi thẳng, "Cân nhắc cái gì ạ?"

Nguyễn Thanh hơi cong khóe mắt, khẽ cười.

"Cân nhắc để cậu lên giường với tôi."

Cậu con trai mặc đồ hầu gái nhìn thẳng vào cậu, không nói một lời.

Tựa như đang xem xét lời cậu nói có mấy phần là thật.

Sau vài giây im lặng, cậu ấy nở nụ cười rạng rỡ.

"Nếu quý ngài đã muốn xem, vậy thì tôi phá lệ nhảy cho ngài xem một lần."

Nói xong, cậu con trai mặc đồ hầu gái ưu nhã nhấc váy cúi người chào theo kiểu lễ nghi, sau đó đi đến khoảng trống bên cạnh giường.

Nguyễn Thanh ngẩng đầu nhìn theo, dường như có chút hứng thú, ngay cả máy tính bảng cũng đặt xuống.

Rõ ràng đang chờ đợi điệu múa của cậu ấy.

Nguyễn Thanh chớp mắt một cái, "Tôi muốn xem Hồ Thiên Nga, được không?"

Cậu con trai mặc đồ hầu gái: "......Không được."

"Ồ."

Nguyễn Thanh vừa "ồ" xong liền cúi đầu, tiếp tục xem máy tính bảng, không còn chút dáng vẻ nào của người đang muốn xem múa cả.

Cứ như trong phòng này hoàn toàn không có sự hiện diện của cậu con trai mặc đồ hầu gái.

Cậu ấy cố nhịn.

Cậu ấy lấy điện thoại ra từ lớp váy hầu gái, bật nhạc lên.

Rồi dựa vào trí nhớ cùng khả năng ứng biến mà bắt đầu nhảy.

Động tác vô cùng dứt khoát, thẳng thắn, chẳng giống nhảy múa cho lắm, mà giống như đang múa kiếm.

Dù chẳng đẹp đẽ gì nhưng lại cực kỳ ngầu, thậm chí có chút khí thế lạnh lùng khó nói thành lời.

Ngặt nỗi lại chẳng ăn nhập gì với chiếc váy hầu gái trên người.

Cảm giác không hòa hợp ấy vì thế mà càng thêm rõ rệt.

Cứ như trong từng động tác, cậu con trai mặc đồ hầu gái đều mang theo mùi vị nguy hiểm và tà khí.

Tuy nhiên nếu không nhìn kỹ thì cũng không dễ phát hiện ra.

Huống chi cậu ấy cũng không có khả năng bị lộ thân phận.

Bởi vì dù cậu ấy có nhảy ngầu tới đâu, thì người đang ngồi bên mép giường cũng chẳng thèm liếc một cái.

Chứ đừng nói đến chuyện bị lộ cái gì.

Cậu con trai mặc đồ hầu gái tức đến độ vặn âm lượng lên to hết cỡ.

Vậy mà Nguyễn Thanh vẫn chẳng phản ứng gì.

Cậu ấy khựng lại một thoáng, rồi đổi bài hát thành nhạc nền của Hồ Thiên Nga.

Tiếng nhạc dịu dàng vang lên chưa được bao lâu, cậu con trai mặc đồ hầu gái liền bắt gặp ánh mắt của người bên giường.

Người kia đã bỏ máy tính bảng xuống, nhìn về phía cậu ấy.

Cậu con trai mặc đồ hầu gái: "......"

...Ha.

Cậu ấy không chút lưu tình tắt luôn nhạc, người ngồi trên giường cũng lại cúi đầu, cầm máy tính bảng lên xem tiếp.

Rõ ràng thái độ đã quá rõ ràng: nếu không phải Hồ Thiên Nga, thì cậu ấy không xem.

Nếu mà là người khác, cậu con trai mặc đồ hầu gái đã quay người bỏ đi, thậm chí trước khi đi còn có thể bóp chym đối phương vài phát.

Bóp đến nỗi không thể ghép lại nổi.

Nhưng đây lại là Nguyễn Thanh.

Chỉ vì một câu "cân nhắc để cậu lên giường tôi", mà cậu ấy thậm chí còn do dự chẳng muốn quay đi.

Câu đó như một bùa chú, khiến cậu ấy hoàn toàn không thể suy nghĩ bình tĩnh.

Cũng không tài nào dứt khoát quay đầu rời khỏi.

Cậu con trai mặc đồ hầu gái hít sâu một hơi.

Không phải Hồ Thiên Nga thôi sao?

Nhảy!

Nhưng múa ba-lê mà không có nền tảng thì chỉ có thể nhảy thành trò cười.

Vì loại múa này yêu cầu độ mềm dẻo rất cao, đồng thời cũng cần có sức mạnh nhất định.

Cậu ấy thì lại quá thiên về sức mạnh, độ mềm dẻo thì gần như bằng không.

Đừng nói đến sự mềm mại, uyển chuyển, nhảy lên là hai tay hai chân đã chẳng ăn khớp gì rồi.

Cậu con trai mặc đồ hầu gái mạnh mẽ đến nỗi biến ba-lê thành võ Taekwondo.

Thêm vào đó là ánh mắt và biểu cảm không khác gì chuẩn bị giết người.

Cỡ đó rồi nhưng mà động tác vẫn luôn chậm hơn một nhịp.

Nếu không phải vì có nhạc nền Hồ Thiên Nga, thì nhìn cách cậu ấy nhảy, thật sự chẳng ai đoán được đó là múa ba-lê.

Thậm chí không nhận ra nổi cậu ấy đang múa.

Cậu con trai mặc đồ hầu gái vốn chưa từng học nhảy, ba-lê lại càng không, cậu ấy chỉ xem video trên điện thoại rồi bắt chước.

Đương nhiên là méo mó đến mức chẳng ra gì.

Đến lúc cần nhảy lên rồi xoay tròn.

Cậu ấy chưa bao giờ lúng túng đến thế, tay chân rối rắm nhảy vọt một cái, rồi xoay người.

Nhưng phòng thì có hạn, cú nhảy vừa rồi lại quá xa, cộng thêm xoay tròn, kết quả là... đâm sầm vào tường.

Thảm nhất là va phải không nhẹ, làm toàn bộ đồ trên tường rơi xuống, đập hết lên người.

Thậm chí còn rơi cả chậu hoa.

Cậu con trai mặc đồ hầu gái bị đập đến choáng váng, đứng ngơ tại chỗ, trên tóc và quần áo còn lấm lem cả đất cát.

Nguyễn Thanh nhìn cậu ấy chật vật như thế, liền bật cười khẽ một tiếng.

Tiếng cười của cậu trong trẻo lạnh lẽo, vang lên như chu ngọc rơi khay ngọc, vừa trong vừa thanh, nghe một lần là khó lòng dứt nổi.

Trong giọng còn mang theo một thứ quyến rũ khó nói thành lời.

Cậu con trai mặc đồ hầu gái nghe tiếng cười đó thì tim lệch mất một nhịp, vô thức ngẩng đầu nhìn về phía mép giường.

Người đang ngồi kia đuôi mắt khẽ cong, gương mặt tinh xảo đượm nụ cười.

Không giống những nụ cười gượng gạo hay điên cuồng trước đó, nụ cười này thật lòng, là bị chọc cười thật sự.

Ánh mắt Nguyễn Thanh khi cười nhẹ nhàng như gợn sóng, lấp lánh như sao trời, đẹp đến mức tựa như một bức tranh hoàn mỹ.

Cậu con trai mặc đồ hầu gái theo bản năng che lấy ngực mình.

Cơn bực dọc vì bị đập biến mất không dấu vết.

Trong mắt cậu ấy lúc này, chỉ còn lại nụ cười ấy của Nguyễn Thanh.

Nguyễn Thanh nhận ra ánh mắt đó, liền thu lại nụ cười, trở lại dáng vẻ ban đầu.

Rồi tiện tay ném cho cậu con trai mặc đồ hầu gái một vật.

Cậu ấy theo phản xạ bắt lấy, mở ra xem.

Là phiếu quy đổi 100 kim tệ.

...Ý gì đây?

Cậu ấy vô thức ngẩng đầu nhìn Nguyễn Thanh.

Dường như cậu đoán được sự thắc mắc của cậu ấy, khẽ bật cười.

"Tiền công biểu diễn."

Cậu con trai mặc đồ hầu gái: "......"

Ngay lúc cậu ấy định mở miệng, thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ: "Cộc cộc cộc."

Nguyễn Thanh và cậu con trai mặc đồ hầu gái cùng lúc quay đầu nhìn về phía cửa phòng.

Cửa phòng không có mắt thần, nhưng máy tính bảng trong phòng lại có hiển thị camera trước cửa, có thể xem được người đến là ai.

Nguyễn Thanh cầm máy lên mở camera, tay lập tức khựng lại.

Bởi vì người đang gõ cửa là... Tô Chẩm.

Xong rồi.

Nếu Tô Chẩm biết trong phòng cậu đang có người, mà lại là một cậu con trai mặc đồ hầu gái chuyên cung cấp dịch vụ đặc biệt chuyện tồi tệ chắc chắn sẽ xảy ra.

***

Edit mắc cười:

Ối giồi ôi coi ẻm trêu chồng ẻm kìa mọi người, với lại thì ẻm còn hỏi khéo ổng đã lên giường với ai khi chọn thân thể đó không:)) Nói thiệt chỉ có nhân cách ôn nhu như nước thì mới làm ẻm cười, ẻm chủ động, ẻm hôn, ẻm dựa vào, thực ra ổng cũng là động lực để ẻm tìm ra sự thậc đó~~

Với mọi người muốn tui chuyển kim tệ sang đồng vàng không, thực ra ở mảng chuyển từ tiền Trung sang Việt nhân lên tui còn yếu lắm nên vẫn giữ nguyên kim tệ, nghe kim thì cũng sang sang, nhưng không được thuần Việt lắm. Nếu có time tui sẽ chuyển dự liệu để chuyển tiền tệ sang tiền đồng, mng chọn xemm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com