Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10. Xanh lam

▍𝐓𝐢𝐭𝐥𝐞 : "bhel-"

Đó là một nụ hôn chạm nhẹ rồi dứt, nhưng đối với người chủ động như Shadrian thì đã đủ. Ashley cảm thấy trên môi truyền đến xúc cảm bỏng rát, vị cay nồng của xì gà hòa quyện với hương hoa hồng nồng đượm, giống như trong khoảnh khắc ấy đã hôn phải lửa cháy, còn có cả mùi máu.

Shadrian lùi lại nửa bước: "Đi thôi, theo sát vào."

Màn đêm đã buông xuống, Shadrian dẫn Ashley đi xuyên qua các hành lang, trong đền thờ ánh sáng mù mờ. Sau khi trời tối hẳn, không có đèn đóm, nơi đây càng chìm trong bóng đêm đặc quánh, đến mức không nhìn thấy gì. Ashley không thể nhìn rõ đường, chỉ có thể phán đoán phương hướng từ tiếng bước chân của Shadrian phía trước.

Cả hai không đi theo con đường mà Ashley đã vào, dựa vào tiếng ồn ào vọng lại từ bên ngoài, nơi này có vẻ hẻo lánh hơn, cũng bí mật hơn nhiều.

Shadrian đi rất nhanh, Ashley không quen đường, suýt nữa thì không theo kịp, trong đền thờ có vô số lối đi hẹp đan xen chằng chịt, mấy lần anh suýt nữa thì lạc mất dấu y. Cuối cùng, Ashley đứng trước một ngã ba, có chút hoang mang vì không chắc Shadrian vừa rẽ lối nào.

Một lát sau Shadrian quay lại, nắm lấy tay anh, kéo anh vào lối rẽ bên trái.

Cho đến khi họ ra khỏi lối đi bí mật, tầm nhìn đột nhiên sáng bừng lên.

Ánh đèn vô biên vô tận, Ashley ngẩng đầu, trông thấy những chùm pháo hoa khổng lồ đang bung nở rực rỡ giữa trời đêm

Anh nhìn quanh, nhận ra mình đang ở phía sau đền thờ.

Ngôi đền cổ nằm trên một sườn dốc phía tây thành Alexandria. Lúc này, cả hai đang ở mặt sau đền, một nơi vẫn thật náo nhiệt. Sườn dốc chi chít những lều bạt lớn nhỏ, bày bán đủ thứ đặc sản, đồ ăn, có chỗ còn nhảy múa tưng bừng, nom như một khu chợ sầm uất.

Shadrian kéo Ashley lách vào khu chợ, hòa mình giữa biển người.

Cả hai len lỏi qua những gian hàng san sát. Chuông gió treo trên lều kêu leng keng vui tai, tiếng gia vị xèo xèo trên chảo nóng, tiếng hạt tiêu nổ lách tách. Giữa lối đi, có người kéo đàn accordion réo rắt, vũ công đeo những chuỗi lục lạc vàng óng nơi cổ chân, va chạm vào nhau tạo ra âm thanh vui tai theo nhịp điệu. Còn có cả ngôn ngữ, ngôn ngữ của năm nước lục địa phía Tây, tiếng Đế Quốc, tiếng Lech, tiếng Buckingham, tiếng Charlemagne, tiếng Yenine, xen lẫn nhiều phương ngữ Viễn Đông, tiếng hát, tiếng tụng kinh, tiếng rao hàng và tiếng mặc cả hòa lẫn vào nhau ——

Giữa muôn vàn tạp âm ấy, Ashley vẫn đủ nhạy bén để nhận ra có kẻ đang dõi theo họ.

Shadrian rẽ vào một căn lều bán vải vóc trang sức, tiện tay giật một tấm vải mềm đỏ thẫm từ rèm treo, vài ba động tác đã quấn xong lên người, rồi choàng thêm chiếc khăn trùm đầu màu vàng nghệ. Trông y giờ chẳng khác nào một vũ công thường gặp ở bất cứ đâu. Ashley định làm theo, Shadrian đã khẽ nói: "Hướng bảy giờ và mười giờ đều có người. Chúng ta tách ra hành động."

"Hiểu rồi ạ." Ashley đáp: "Hẹn gặp ở đâu?"

"Góc Đông Nam khu chợ, có một quán trọ lều bạt thắp nến vàng." Giọng Shadrian loáng thoáng giữa tiếng chuông gió leng keng: "Xem ai tới trước nhé?"

Tuy không đúng lúc nhưng khoé môi Ashley vẫn thoáng hiện ra một nụ cười mỉm: "Không dám từ chối."

Quả là một thử thách dễ dàng. Chưa đầy mười phút, Ashley đã cắt được cái đuôi bám theo, tìm đến góc Đông Nam khu chợ. Nơi này đúng như Shadrian nói, có một căn lều lớn thắp nến vàng, trông ra dáng một quán trọ.

Anh vén rèm bước vào, căn lều khá rộng, hành lang treo đèn lồng đủ màu sắc. Ashley còn chưa kịp lên tiếng rèm một căn phòng đã bị vén lên, một bàn tay đã túm gọn lấy anh kéo vào.

Trong phòng có xông hương, Ashley chợt thấy miệng mình bị bịt chặt, rồi giọng Shadrian thì thầm: "Suỵt."

Chưa đầy một phút sau, có người bước vào phòng. Đó là một phụ nữ dáng người cao ráo, xét theo bước đi, người này hẳn đã qua huấn luyện quân sự, người phụ nữ chạm gót chân chào Shadrian: "Chỉ huy."

Shadrian chỉ xuống gầm giường: "Kẻ đó bị thương khá nặng, nhưng trong vòng mười hai tiếng tới thì chưa chết được đâu."

"Rõ." Người phụ nữ hành động mau lẹ, dứt khoát lôi người dưới gầm giường ra, vác lên vai. Trước khi rời đi, cô cúi đầu chào Shadrian: "Nhiệm vụ lần này ngài đã vất vả nhiều. Quân đội đã phê duyệt đơn xin nghỉ phép của ngài."

Shadrian không đáp, chỉ vẫy tay coi như trả lời.

Đợi người phụ nữ đi rồi, Shadrian lấy một chai rượu từ tủ đầu giường trong phòng, mở nắp tu một ngụm lớn, rồi bắt đầu săm soi Ashley từ trên xuống dưới: "Gương mặt này của cậu sửa khéo đấy, tay nghề của phố Chu Tước à?"

Ashley gật đầu, khẽ "ừm" một tiếng.

Shadrian cười khẽ, đoạn bắt đầu tháo những lớp vải quấn trên người. Lụa vàng, lụa đỏ rơi lả tả xuống đất, xen lẫn tiếng lách cách của những chuỗi hạt va chạm.

Lều cách âm rất kém, Ashley dễ dàng nghe ra đây chẳng phải quán trọ bình thường. Tiếng bước chân khách đi lại ngoài cửa liên tục, hòa cùng tiếng cười nói của đàn ông đàn bà, tiếng mở cửa, đóng cửa, tiếng chuông gió leng keng, tiếng giày cao gót nện xuống sàn, tiếng nước chảy, tiếng thở dốc, tiếng da thịt cọ xát... Không khí thoang thoảng một mùi gì đó ngọt ngấy đến khó thở. Anh hình như còn nghe thấy một tiếng hét thất thanh.

"Cuối hành lang có người đang trở dạ." Shadrian giải thích: "Thành Alexandria lắm dân du mục không giấy tờ, bác sĩ lại hiếm. Nhiều phụ nữ cùng đường sẽ tìm đến mấy cái lều này để sinh con."

"Tòa Thánh không có nhà nuôi trẻ sao?" Ashley hỏi.

"Cũng có, nhưng số lượng hạn chế, chỉ dành cho tín đồ. Mà muốn thành tín đồ thì thủ tục lằng nhằng lắm, dân du mục giấy tờ không có, huống chi..." Shadrian chưa dứt lời, bên ngoài lều bỗng rộ lên tiếng ồn ào dữ dội.

Ashley nhạy bén nghe thấy tiếng lên đạn: "Chuyện gì vậy?"

"Chắc là lính tuần tra." Shadrian lại nốc một ngụm rượu lớn: "Thành Thánh cấm đổ máu, bệnh viện tử tế thì chỉ nhận tín đồ. Thành ra chỉ có khu quanh di tích đền cổ này là vùng xám. Có kẻ đến đây sinh con, thì cũng có kẻ đến đây giết người. Dĩ nhiên cũng sẽ có kiểm tra định kỳ, hay nói đúng hơn là tống tiền."

Sau một hồi ồn ào, có người được mời vào lều. Rèm cửa phòng đối diện đột ngột bị giật tung, vọng ra những tiếng kêu la kinh ngạc của cả đàn ông lẫn đàn bà.

Ashley cau mày: "Họ sẽ kiểm tra từng phòng một sao?"

"Không đến mức đó đâu, trong lều này có quá nhiều phòng." Shadrian đáp: "Chủ quán sẽ khéo léo lo lót, rồi họ kiểm tra qua loa vài phòng cho có lệ là xong."

Ashley: "Liệu có kiểm tra đến phòng mình không?"

Shadrian cười, quay người nhìn anh: "Vậy phải xem trong phòng này có 'động tĩnh' gì đã."

Chuông gió kêu lách tách, trong không khí có hơi ẩm oi ả truyền đến, tối nay trời sẽ mưa.

Shadrian uống cạn ngụm rượu cuối cùng, đoạn không biết lôi từ đâu ra một con dao găm, ngậm ngang miệng, rồi kéo nốt mảnh vải cuối cùng xuống, xoay vai trái về phía Ashley.

Đồng tử Ashley co lại: "Thầy bị thương sao?"

Y hẳn đã trúng đạn trong đền thờ, lúc lao về phía người áo đen. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, sau đó y lại tỏ ra như không có gì. Máu dưới màn đêm sẫm màu, Ashley chẳng hề nhận ra.

Lúc này vải được vén ra, vai trái của Shadrian hằn rõ một lỗ đạn, viên đạn xem chừng vẫn còn kẹt bên trong, máu đã khô lại thành vảy.

Shadrian ngoắc ngón tay, Ashley bước tới, rồi bị kéo thẳng xuống giường.

Thầy giáo nhét con dao vào tay học trò, rồi ra lệnh như mọi buổi huấn luyện.

Y nói ngắn gọn:

"Đâm vào đi."

Tiếng sấm ì ầm vọng lại từ xa xa, ai đó đang kéo đàn accordion. Nếu âm thanh có màu sắc, thì lúc này họ hẳn đang chìm trong một thủy triều vàng đỏ. Màn sân khấu kéo lên, trên hành lang đang diễn ra đủ loại kịch, có người thoả mãn với những tiếng cười phù phiếm, có người nhấm nháp vị đậm đà của xác thịt, có người lên đến cực lạc, có người ngạt thở cận kề cái chết. Đàn bà, đàn ông và những đứa trẻ sơ sinh cùng nhau gào thét. Căn lều như một cái xửng hấp khổng lồ, thu gom hết thảy âm thanh, cô đặc lại thành một đám mây đặc quánh như vòng tay ôm ấp.

Mưa rồi.

Ashley cảm thấy mình chìm nổi giữa thủy triều, tay anh dính máu, một mùi gì đó đặc quánh không thể nhận ra bao trùm lấy anh. Là máu, khi đặc đến cực điểm sẽ có mùi hoa hồng, hay là hoa hồng, khi cháy rực sẽ có mùi tanh của máu?

Mồ hôi trượt dài bên má anh, bàn tay Shadrian đưa tới, như muốn xé rách lớp da thịt, quệt mạnh một cái. Lớp thuốc hóa trang dính trên mặt Ashley bắt đầu tan chảy, tựa lớp vỏ đá thô ráp bị bóc đi, để lộ phần lõi ngọc non mềm, óng ánh bên trong. Lớp thuốc đắp trắng ngà, máu đỏ và ánh trăng xanh lam hay ánh đèn lồng, từ từ lướt qua mái tóc Ashley. Mồ hôi làm ướt sũng mái tóc đen, dần dà gột rửa ra màu vàng óng rực rỡ nhất.

Thực ra dù là vàng, đen hay xanh lam, trong lịch sử từ nguyên học, chúng đều bắt nguồn từ một gốc từ cổ xưa được giả định.*

Nghĩa của gốc từ này là "cháy".

Cháy.

Ashley toát ra một khí chất đặc biệt, được tôi luyện qua huấn luyện quân sự và thẩm thấu bởi nghệ thuật, như thể vừa bước ra từ một cuộc chiến khốc liệt nơi vực sâu của cái đẹp và bạo lực. Lúc này, anh đột ngột nắm chặt lấy bàn tay người lớn tuổi hơn, áp lên lồng ngực mình.

Trái tim tuổi trẻ đập rộn ràng, nóng bỏng, thiêu đốt cả đầu ngón tay lạnh giá kia, và cả đôi mắt tựa mắt nai.

Anh dùng đôi mắt nai để che giấu ngọn lửa và bão tố cuộn trào bên trong.

Shadrian khẽ chạm vào đuôi tóc Ashley, rồi hôn lên khóe mắt anh, nhẹ bẫng bảo: "Tôi đã từng nói chưa nhỉ, tôi thích màu xanh trong mắt em."

Ashley không nói, chỉ đăm đắm nhìn vào mắt Shadrian.

Anh nhìn rất lâu, như thể ánh mắt cũng có thể nhuộm màu.

Cuối cùng đồng tử anh loang ra một màu xanh lam thẫm trong đôi mắt Shadrian.

Khi mưa rơi, đất liền cũng sẽ hóa thành màu xanh.

Khi mưa rơi, biển và đất liền sẽ hòa làm một.

Hôm sau khi Ashley tỉnh dậy, anh thấy mình đang ngủ trên sàn nhà.

Chất lượng giấc ngủ của anh rất tốt, sau khi mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc, giấc ngủ đêm nay lại càng ngon lạ thường. Bất kể mùi hương kỳ lạ trong lều hay những tiếng ồn ào không ngớt cũng chẳng ảnh hưởng đến anh.

Ashley lồm cồm bò dậy, có chút ngơ ngác trong giây lát. Anh vốn ngủ rất nghiêm chỉnh, chưa bao giờ lăn khỏi giường.

Rồi anh thấy Shadrian trên giường, liền hiểu ra.

Tư thế ngủ của Shadrian quả thực là mênh mông cuồn cuộn —— dùng từ này để miêu tả thật kỳ lạ, nhưng con người này quả thực ngủ rất phóng khoáng. Tóc tai, tay chân dang rộng, như một vũng nước cốt đỏ au chảy tràn trên giường, sắp sửa lan ra khắp chốn. Y dường như đã lăn một vòng ba trăm sáu mươi độ trong lúc ngủ, giờ thì đầu gối lên cuối giường, chân đặt trên gối, thậm chí cả ga giường đều bị đá tung xuống đất, cùng chung số phận còn có Ashley.

Ashley ngồi bệt trên sàn một lúc, ngẩn người nhìn bàn chân trái của Shadrian —— nơi đó có một miếng sắt, vì từng giẫm lên điếu thuốc lá, nên hiện ra một màu đỏ au như bị nung trong lửa.

Đêm qua quả thực điên cuồng và hỗn loạn. Tóc Ashley vểnh ngược, chỗ vàng chỗ đen, trên mặt vẫn còn dính lớp thuốc hóa trang chưa tẩy sạch.

Anh thả hồn mình bay bổng một lúc, rồi chợt nghĩ ra điều gì đó, bèn đứng dậy ra ngoài tìm bà chủ quán xin chút nước nóng.

Rửa mặt xong xuôi, anh lại gọi bữa sáng.

Shadrian ngủ rất say, Ashley tỉnh dậy lúc mười giờ sáng, anh vốn định đợi Shadrian ngủ đến khi tự nhiên tỉnh, nhưng mãi đến nhá nhem tối, người trên giường vẫn không một chút phản ứng.

Trong khoảng thời gian đó, Ashley thay thuốc cho vết thương của y, rồi đổi bữa sáng đã gọi thành bữa trưa. Bên ngoài lều, có người vì chuyện giá cả gì đó mà cãi nhau ỏm tỏi suốt cả buổi chiều, ồn ào náo nhiệt không dứt, vậy mà Shadrian ngay cả nhịp thở cũng không hề thay đổi.

Ashley chắc chắn thầy mình không sốt, chỉ đơn thuần là ngủ quá ngon. Ba giờ chiều Shadrian khẽ động đậy, Ashley tưởng y sắp tỉnh, vội hắng giọng, ngồi ngay ngắn trên ghế.

Nào ngờ, Shadrian trên giường xoay eo một góc khá hiểm hóc, cả người lại lộn một vòng ba trăm sáu mươi độ, đầu đập vào chiếc gối vừa dùng để kê chân.

Rồi dụi mặt vào gối, im lìm.

Ashley nhìn Shadrian lại ngủ say như chết thoáng ngơ ngác.

Dù sao thì, bây giờ người này cũng đã nằm ngay ngắn rồi.

Năm giờ chiều, cuối cùng Ashley cũng bỏ cuộc, tự ôm một cái gối, đặt bên cạnh gối của Shadrian, định bụng cũng nằm xuống chợp mắt một lát.

Ngay khi anh vừa nằm xuống, Shadrian đang ngủ say dường như cảm nhận được điều gì liền lật người, quay mặt về phía Ashley.

Mí mắt đối phương khẽ động, dường như sắp tỉnh, Ashley vô thức nín thở, một lát sau Shadrian từ từ mở mắt.

Ashley: "Thầy."

"Ừm?" Shadrian như thể vẫn chưa ngủ đủ, giọng nói đặc sệt cơn buồn ngủ: "Mấy giờ rồi?"

Ashley: "Bây giờ là năm giờ chiều."

"Năm giờ chiều..." Shadrian dụi mặt vào gối, cọ rồi lại dụi như một con sư tử bờm đỏ lười biếng, rồi y rất thuận tay kéo Ashley lại gần, nhắm mắt hôn lên má anh một cái.

"Hôm nay nghỉ phép." Y nói: "Bạn nhỏ có thể ngủ thêm một lát nữa."

Hai người mặt đối mặt, Ashley cố gắng giao tiếp với y: "Em dậy từ mười giờ rồi, thầy ạ."

Shadrian vẫn còn buồn ngủ: "Ý gì?"

"Có lẽ thầy nên dậy ăn chút gì đó." Ashley đề nghị.

Shadrian: "Tôi nhớ hôm nay tôi được nghỉ phép mà..."

"Thầy có thể ăn xong rồi ngủ tiếp."

"Tôi muốn ngủ thêm một lát nữa..."

"Ngủ quá nhiều cũng không tốt cho sức khỏe đâu, thưa thầy."

Shadrian vòng tay ôm cổ anh, thở dài: "Em muốn ngủ thêm với tôi một lát, hay là biến ra ngoài?"

Ashley: "... Chúc thầy ngủ ngon."

Shadrian tỏ vẻ hài lòng, ôm Ashley ngủ tiếp.

Mái tóc đỏ xõa tung, cả chiếc giường như một bụi hồng rậm rạp.

Lời của thuyền trưởng Ayeayecaptain:

*Gốc từ được nhắc đến trong truyện thực tế là "bhel-".

Nó thường liên quan đến "sáng, trắng, phát sáng", gốc từ này là một gốc từ giả định trong ngôn ngữ Ấn-Âu nguyên thủy, tạo thành nhiều từ vựng trong các ngôn ngữ Ấn-Âu.

Ví dụ:

Tiếng Anh: "Blaze" (ngọn lửa), "bright" (sáng)

Tiếng Latinh: "Flamma" (ngọn lửa)

Tiếng Hy Lạp: "Phos" (ánh sáng)

Tiếng Phạn: "Bhā" (ánh sáng rực rỡ)

Gốc từ này đã tiến hóa thành nhiều từ vựng biểu đạt các khái niệm về ánh sáng, sáng sủa, màu trắng,... trong các ngôn ngữ khác nhau.

Trong bài "Lịch Đá Xanh và Hai Bài Thơ Văn Xuôi" của Eliot Weinberger có đoạn miêu tả về "bhel-" như sau:

Nếu lịch sử lội ngược dòng đủ xa, sẽ không có màu xanh lam. Các từ "xanh lam", "đen", "tóc vàng", "chói lọi", "trắng" trong tiếng Pháp, thậm chí cả "vàng" đều bắt nguồn từ một từ "bhel" trong hệ Ấn-Âu nguyên thủy. Từ này có nghĩa là chiếu sáng, cháy, lấp lánh, hoặc chỉ những thứ đã bị đốt cháy.

Trong "Trước Thềm Tuyết Trắng", màu sắc cá nhân của Ashley là xanh lam và vàng, như đã đề cập ở trên "nếu lịch sử lội ngược dòng đủ xa, sẽ không có màu xanh lam", nguồn gốc của xanh lam và vàng đều là "bhel", đều là "cháy".

Nội hàm của "cháy" được diễn giải như thế nào?

Cháy là màu đỏ, là Shadrian.

Weibo: 轮涅一切诸善做随喜

Tổng hợp một số thảo luận:

No17: Bắt đầu từ câu "Thầy giáo nhét dao vào tay học trò, sau đó ra lệnh như mọi buổi huấn luyện.", đã là một phép ví von rồi. Con dao không phải là con dao thật, mà là một biểu tượng, một thứ biểu trưng cho quyền lực được trao đi.

Đọc đến đoạn sau mới thấy không ổn, quay lại nhìn mới nhận ra.

Thầy giáo rất giỏi dùng những ngôn ngữ liên quan để ám thị. (Là đang nói về thuyền trưởng đó ạ www đương nhiên cũng là một mũi tên trúng hai đích).

Ở đoạn mở đầu, đã có một lần ám thị tâm lý, tuy đối với cá nhân tôi thì thấy khá nông cạn, vì đó là từ góc nhìn của người ngoài cuộc.

Nhưng lần này thực chiến thật sự, mới thấy được sự tinh diệu của nó. Đặc biệt là khi nhìn câu nói này từ góc nhìn thứ nhất.

www đọc đến đây mới bình luận, tuy trước đó cũng muốn nhưng đã nhịn.

Thuyền trưởng thực sự rất quen dùng những từ ngữ có màu sắc tươi sáng để miêu tả, màu sắc cảm quan rất nặng, nhiều ánh sáng và bóng tối, đó là một phong cách. Mặt khác, phép ẩn dụ vô cùng tinh tế, từ việc đâm xuyên hoàng hôn, hoàng hôn chảy máu, đến mặt trăng là con hàu, việc vận dụng hình ảnh một cách thuần thục thực sự rất đáng kinh ngạc. Thực ra, ẩn dụ như thế nào không quan trọng, nhưng vào khoảnh khắc đó khiến bạn phải giật mình, vô cùng bất ngờ và đắm chìm trong hình ảnh trước mắt, đó mới là phép ẩn dụ đúng đắn và tốt nhất.

No18: Ngoài ra, có lẽ một số độc giả nhỏ tuổi đọc đến đây sẽ cảm thấy rất đột ngột, sự thay đổi tình cảm của nhân vật chính không giống như những gì họ từng thấy, thường có những từ ngữ miêu tả trực tiếp quá trình thay đổi tình cảm.

Đây là một đặc điểm của truyện này, hoặc có thể nói là một điểm hơi khác biệt so với các truyện khác.

Đó là ẩn giấu tình cảm trong hành động của nhân vật. Tác giả chỉ kể họ đã làm gì, chứ không nói họ nghĩ gì, để gián tiếp thể hiện suy nghĩ của họ. (Cách viết như vậy sẽ khách quan hơn một chút, nói thế nào nhỉ, tôi lại nhớ đến những đánh giá về Hemingway, đặc điểm trong cách viết của ông ấy có chút tương đồng).

Nhưng nghĩ thông suốt rồi thì chẳng có gì đột ngột cả, bởi vì họ là tình yêu sét đánh, vừa có kiểu "tôi biết anh biết tôi thích anh rồi", lại vừa có kiểu "anh biết tôi biết anh thích tôi rồi"...... (vòng lặp vô hạn).

Tại sao ư? Vì bám vào điểm này để suy nghĩ thì rất đơn giản. Sự "đột ngột" đã có ngay từ đầu rồi. Nếu không phải là vô cùng chắc chắn, thì sao sau khi vẽ xong lại hôn người ta một cái, lại còn bôi màu vẽ lên nữa? Nếu không phải là vô cùng tự tin, thì người lạ sao lại có thể tự nhiên như người quen được? Theo tôi thấy thì đoạn đó vừa là một sự thăm dò (để phán đoán đối phương có thật lòng không), vừa là một kiểu quyến rũ.

Nếu không có cảm giác gì, thậm chí là ghét, thì lúc đối phương điều tra mình đã chạy mất hoặc đánh người rồi. hhh đôi khi lại nghĩ đến sự ngầm hiểu của người trưởng thành, tuy đôi lúc chưa nghĩ thông, nhưng về cơ bản đều dựa trên những gì đã tồn tại, và một mối quan hệ không thể kết thúc hoặc bắt đầu ngay lập tức, chỉ có thể dây dưa tiếp diễn.

Ý của tôi là, ở đây mối quan hệ của hai người họ được bắt đầu dưới một sự ngầm hiểu rõ ràng của cả hai.

No44: Đọc chương này, thấy mô tả của Thuyền trưởng về sự cháy bỏng và hoa hồng, lại nhớ đến đoạn văn siêu thích trong "Hồng Bạch Hỉ": "Trong bụng ta có vạn mẫu hồng, trong lòng người bùng lên lửa lớn, biệt ly năm tháng nung nên máu xương bỏng cháy, sớm tối bên nhau, sớm tối chữa lành". Yêu Thuyền trưởng!

No124: Rất hiếm khi thấy lời tác giả của Thuyền trưởng. Thường thì khi thấy từ "cháy bỏng", tôi sẽ nghĩ đến ngọn lửa, lớp ngoài của ngọn lửa là màu đỏ rực rỡ, còn bên trong lại là lõi xanh, nhiệt độ tâm lửa tương đối thấp, nhưng truyền ra lớp ngoài thì đủ để thiêu đốt người ta. Trước đây nói thầy Shadrian có sức hấp dẫn chí mạng đối với cậu học trò Ashley, chương này xem ra, Ashley đối với Shadrian cũng đâu phải là không như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com