26. Từ biển đến biển
▍𝐓𝐢𝐭𝐥𝐞 : "Chúc mừng năm mới."
Lâm Liên Tước nói là làm, quả nhiên đã mang vé tàu đi thành phố Alexandria.
Đây đã là năm thứ tư Ashley và Shadrian quen biết nhau. Do thân phận đặc thù của Shadrian, năm mới thường là lúc y bận túi bụi ở các nước. Năm nay tình cờ làm sao, quân đội lại xếp y vào phái đoàn đến thành phố Alexandria.
Lúc nhận vé tàu, Ashley nhận ra đây sẽ là lần đầu tiên họ cùng nhau đón năm mới.
Sau khi đến thành Thánh, Ashley dọn thẳng vào ở phố Chu Tước. Lâm Liên Tước là một chủ nhà vô cùng hào phóng, ngày ba bữa đều đổi món dẫn anh đi ăn khắp nơi. Phái đoàn đế quốc sẽ ở lại thành Thánh một tháng, Shadrian và Narcissus xử lý xong các thủ tục chính thức liền lẻn ra ngoài cùng họ đánh chén no say.
Narcissus mang đến rượu đặc biệt của Toà Thánh mà anh đã khất từ lâu, Lâm Liên Tước thì mở hầm rượu của Lâm Ký. Đúng lúc lại có mấy tàu buôn từ Viễn Đông cập bến, dỡ xuống cả chục thùng rượu ngon, thế là ngày nào họ cũng có rượu hảo hạng để thưởng thức. Lần gần nhất Ashley đến thành phố Alexandria đã là hai năm trước, trên phố đã mở thêm nhiều hàng quán mới, trong đó có một quán bán món thịt đầu heo hầm đường phèn trong nồi đất nung. Đáy nồi lót củ niễng và sò điệp khô, rồi phủ lên lớp thịt đầu heo hầm nhừ, nêm nếm gia vị và rượu Thiệu Hưng. Lúc bắc lên bếp còn phải quấn một vòng khăn mặt quanh nắp nồi để giữ hơi. Thịt heo hầm kiểu này mềm nhừ, đỏ au, ngày nào Shadrian cũng phải mua một nồi, nên bị Lâm Liên Tước cười nhạo rằng khẩu vị của y cứ như trẻ con. Ở Quảng Châu, thịt đầu heo chẳng khác nào đồ bỏ đi, chỉ là món ăn vặt khi đánh mạt chược cho tiêu cơm, hoặc nhà nào có con kén ăn thì mới hầm một nồi thịt ngọt lịm thế này.
Một ngày trước năm mới, Ashley thấy một cửa hàng đá quý ven đường, chẳng hiểu sao lại nán lại rất lâu, lúc ra ngoài thì mang theo một đôi hoa tai.
Đôi hoa tai rất xa hoa, vàng được chế tác tinh xảo nạm ngọc phỉ thúy xanh thẫm, bên dưới đính một hạt mã não nam hồng đỏ sậm.
"Ối chà." Lâm Liên Tước vừa nhìn đã nói: "Phỉ thúy xanh biếc, mã não nam hồng lâu năm, không tệ."
Cách phối màu này rõ ràng là dành cho Shadrian, cũng chỉ có y mới cân được vẻ đẹp vừa đậm đà vừa nồng cháy, đẹp đến mức gần như dung tục này. Shadrian đang uống rượu cùng Narcissus, Ashley mang hoa tai qua, y vừa nhìn đã cười, vén ngay tóc lên để lộ dái tai, bảo Ashley: "Đeo đi."
Ashley cẩn thận xỏ kim qua, rồi cài chốt lại.
Shadrian uống một ngụm rượu, đôi hoa tai khẽ leng keng theo động tác của y. uống đã lâu, môi nhuốm màu rượu, mái tóc đỏ cùng đôi môi đỏ mọng quyện với sắc xanh của phỉ thúy và sắc đỏ của mã não nam hồng, ánh vàng thi thoảng lấp lánh. Vàng và đỏ, mặt trời và máu tươi, khiến người ta liên tưởng đến thanh gươm giết chết bạo chúa trong một vở opera.
Toà Thánh có một tục lệ, dùng bột vàng để tắm rửa thi thể, bọc trong lụa là rồi mới hạ huyệt. Bây giờ Shadrian trông chẳng khác nào một bộ hài cốt xa hoa tột bậc, đẹp đến cực hạn, khiến người ta bắt đầu ảo giác về cái chết.
Ashley hôn y, thế là xương trắng mọc ra da thịt, lại biến thành người sống sờ sờ.
"Đeo bên trái trước đi, lỗ tai bên phải bịt mất rồi." Shadrian thả tóc xuống, nói: "Về phòng rồi tìm kim với lửa, xỏ thêm một lỗ nữa."
Ashley cầm ly rượu của y uống một ngụm, lặng lẽ hỏi: "Thầy ơi, khi nào chúng ta về phòng?"
Shadrian khoan thai liếc anh một cái: "Vừa mới khui chai mới, đợi tôi uống xong đã."
Ashley nhìn bàn tiệc đầy rượu, tìm thấy chai vừa mới mở, anh rút nút bần ra, uống cạn một hơi bằng một tư thế bình tĩnh vững vàng.
Shadrian chống cằm, ung dung nhìn anh uống xong, rồi búng tay một cái: "Tôi cá là em uống nhanh thế này." Y nói: "Chắc chắn sẽ nấc."
Ashley: "..."
"Thôi." Narcissus thật sự không thể nhìn nổi hai người này nữa, anh duỗi chân móc chiếc ghế dưới mông Shadrian ra, rồi đá vào lưng y một cái: "Cút nhanh."
Cả hai trở về phòng, Shadrian tiện tay kéo rèm cửa lại. Y tìm thấy kim, đốt lên ngọn lửa, kim loại nung nóng xuyên qua da thịt, mùi máu và thịt cháy xém mang đến một cảm giác khoái lạc gần như đau đớn. Rèm cửa hé ra một khe hở, ánh sáng như một lớp áo phủ lên, rồi lại từ từ bị lột ra. Shadrian để nguyên kim trong lỗ tai, cúi đầu hôn Ashley, cho đến khi máu tươi trong lỗ tai đông lại, y mới nắm lấy tay Ashley, từ từ rút kim ra.
Máu tươi lại ứa ra.
Y chẳng thèm đoái hoài đến vệt máu chảy bên tai, cứ thế cài nốt chiếc hoa tai còn lại vào.
Y đã đeo một đôi hoa tai.
Y chỉ đeo một đôi hoa tai.
Shadrian cúi đầu, ghé vào tai Ashley khẽ hỏi: "Đẹp không?"
Ashley thở hổn hển, đáp: "... Rất đẹp."
Học trò không chút giữ kẽ mà dâng mình cho thầy, cũng như anh đã hàng trăm lần dâng mình cho y. Có đôi khi họ kết thúc buổi tập trong phòng học ballet, Shadrian đeo găng tay cao su hút xì gà, đè Ashley đang thở không ra hơi xuống sàn, luồn ngón tay vào trong cơ thể anh, chiếc găng còn vương mùi tro thuốc và hoa hồng, khiến bắp đùi người ta nóng ran.
Có đôi khi Shadrian lại mặc quân phục chỉnh tề nhất, đột nhiên ngồi lên đùi Ashley, khẽ bảo anh men theo quân phục mà chạm vào trong. Có lúc Ashley chạm phải dây nịt bít tất, có lúc lại chạm phải những chiếc cúc nội y phức tạp mà anh không biết cởi, anh giống như học trò ngoan ngoãn nhất mà xin chỉ giáo từ Shadrian. Shadrian vừa thở dốc vừa nắm tay anh chỉ dạy, phát ra những tiếng rên rỉ nửa như mèo nửa như sư tử.
Trên giường của Shadrian, Ashley học được một điều, đó là thầy của anh không quan tâm đến những quy tắc đạo đức, những tư thế thông thường, hay những thứ như chinh phục và bị chinh phục, giáo huấn và bị giáo huấn. Y chỉ quan tâm xem bản thân mình lúc đó có đang tận hưởng khoảnh khắc hiện tại hay không, nhiều nhất là có tính đến cảm nhận của Ashley. Nhiều lúc, chỉ nhìn hành động của Shadrian thôi thì rất giống một kẻ phóng đãng, nhưng trong đó kỳ lạ thay lại lóe lên sự tôn nghiêm của một bạo chúa.
Tại sao người ta lại cho rằng quỳ gối là mất thể diện? Bởi vì người ta thường bị một loại bạo lực nào đó ép buộc phải quỳ gối. Song, bạo chúa lại là kẻ áp đặt ý chí của mình lên tất cả. Nếu y nói quỳ gối là việc tôn nghiêm nhất, thì từ đó về sau mọi người đều sẽ bị tước đoạt quyền được quỳ gối, chỉ có người tôn quý nhất mới được quỳ, và quỳ gối sẽ trở thành một đặc quyền.
Đối với loại người như Shadrian, y làm bất cứ việc gì cũng đều là đặc quyền của y.
Trong phòng, Shadrian lại hôn Ashley một cái, giật phăng chiếc cà vạt trên cổ cậu nhóc, rồi từ từ lau đi vết máu chảy bên tai mình.
Tiếp đó, y nhét cà vạt vào tay Ashley.
Ashley hiểu ý Shadrian, anh nhận lấy chiếc cà vạt, cánh tay căng cứng, hơi run rẩy. Anh từ từ bịt mắt mình bằng cà vạt, thắt một nút chết.
Trong bóng tối bao trùm, anh cảm nhận được hơi ấm của máu Shadrian trên mí mắt.
Shadrian dường như đang cười, vàng lạnh lẽo lướt qua da thịt hai người, vừa lạnh vừa nóng. Shadrian giống như một người thầy tuyệt vời nhất, dùng sự kiên nhẫn vô bờ bến hỏi han từng câu: "Hồi trước tôi đã dạy em, lúc này nên nói gì?"
Ashley hít một hơi, rồi lại hít một hơi, ngập ngừng một chút, rồi khẽ nói:
"... Chào mừng quý khách."
Shadrian hôn lên môi anh, hài lòng nói: "Ngoan lắm."
Đợi mặt trời lặn, căn phòng chìm trong bóng tối, Shadrian mới tháo chiếc cà vạt trên mặt Ashley xuống, cười tủm tỉm hôn lên mí mắt anh, hỏi: "Bây giờ nên nói gì rồi?"
Giọng Ashley khàn đặc, ho một tiếng, ngoan ngoãn phát sợ mà trả lời: "Cảm ơn quý khách đã ghé thăm."
Họ ở trong một khách sạn ở phố Chu Tước, phòng do Lâm Liên Tước sắp xếp, đầy đủ tiện nghi. Shadrian gọi rượu và đá viên, hai người chen chúc trong bồn tắm. Rèm cửa kéo ra, Ashley nhấp một ngụm rượu, nhìn ánh đèn xa xa: "Thầy, hôm nay là đêm giao thừa."
Shadrian lắc đá trong ly, lười nhác đáp một tiếng: "Tối nay cả thành phố sẽ bắn pháo hoa. Pháo hoa ở mỗi con phố, mỗi tòa đại sứ quán đều khác nhau, đến lúc đó sẽ rất đẹp."
Ashley: "Thầy đã xem bao giờ chưa?"
"Muốn xem không?" Shadrian hôn anh: "Tôi biết điểm ngắm cảnh đẹp nhất toàn thành Thánh, lát nữa ăn no rồi dẫn em đi."
Ashley gật đầu, những giọt nước trượt xuống mái tóc vàng: "Vâng ạ."
Điểm ngắm cảnh đẹp nhất mà Shadrian nói nằm ở trung tâm của cả thành phố, chính là tân Thánh Cung.
Họ trực tiếp leo lên bức tường bên ngoài, leo lên đỉnh cao nhất của toàn bộ cung điện.
Nơi này rất giống đỉnh tháp chuông ở đại lộ Kurfürstendamm, thờ một pho tượng Tân Thần. Tượng thần đưa tay phải về phía Đông, ngón trỏ làm bằng vàng ròng. Shadrian treo gói đồ ăn khuya y mang theo lên ngón trỏ ấy, rồi ngồi xuống nhìn ra bốn phía, nhận xét: "Không thay đổi mấy, cũng giống như lần trước tôi đến."
Ashley nhìn túi giấy dầu treo trên tượng, bên trong là món chân vịt quay gói lá sen mà Shadrian mua ở phố Chu Tước. Lễ mừng năm mới là một ngày quan trọng trong tín ngưỡng Thần Dụ. Trong tân Thánh Cung đèn đuốc sáng trưng, các giáo sĩ qua lại tấp nập, ai nấy đều chuẩn bị cho đêm giao thừa sắp tới. Có lẽ chẳng ai ngờ được, hai kẻ chẳng mấy sùng đạo lại đang ăn khuya trên đầu họ.
Đêm nay, đèn đuốc thắp cho người tin thần, cũng thắp cho người không tin thần. Hoa hồng mùa đông khắp thành phố đang chờ được hái, nở rộ bình đẳng với chúng sinh.
Shadrian nhận thấy Ashley đang nhìn chằm chằm vào túi giấy dầu đó: "Sao thế? Đói thì mở ra ăn đi."
Ashley lắc đầu.
Shadrian cười: "Vậy sao cứ nhìn chằm chằm thế? Thấy không hợp thì lấy xuống."
"Cũng không phải." Ashley giải thích: "Em chỉ đột nhiên nghĩ đến cái lý thuyết mà Lâm và giáo sư Narcissus nhắc đến ở quán cà phê Sacher hôm đó."
Shadrian: "Lý thuyết gì? Vạn vật đều có linh?"
"Không." Ashley nói: "Cậu ấy nói, cậu ấy là phản chứng của thần."
Shadrian: "Tôi nhớ Narcissus nói 'ác ma' mới là phản chứng của thần."
"Em lại không nghĩ vậy, thầy ạ." Ashley nhìn Shadrian, giọng điệu rất đỗi dịu dàng: "Em thấy, bản chất của việc tin vào thần, là để phản chứng cho sự tồn tại của 'con người'."
Shadrian suy nghĩ một lát: "Em muốn nói, ác ma không phải là phản chứng của thần, mà là con người —— con người mới là phản chứng của thần?"
Y mò trong túi ra một điếu xì gà ngậm trong miệng, nhấm nháp một chút, rồi nói: "Em nghĩ vậy cũng có lý, cái ác của người và cái thiện của thần... Cái này em có thể bàn với Narcissus, tôi chưa học thần học bao giờ."
"Ý em không phải vậy, thầy." Ashley lấy diêm trong túi ra, giúp y châm xì gà: "Ý em là, thần phản chứng con người, tính chủ thể của con người là quan trọng nhất."
Anh nhắc lại: "Tính chủ thể của con người là hàng đầu."
Shadrian: "Bây giờ chúng ta đang ở tân Thánh Cung đấy, mọi người trong tòa nhà này đều sẽ thấy tín ngưỡng mới là hàng đầu."
"Ở lục địa phía Tây hiện tại, tín ngưỡng Thần Dụ là cần thiết." Ashley nói: "Nhưng từ quan điểm cá nhân của em, trên lập trường tín ngưỡng, không tồn tại vấn đề gà có trước hay trứng có trước."
"Có người trước, rồi mới có thần." Anh nói.
"Con người là tiền đề cho sự tồn tại của thần."
Shadrian hút một hơi xì gà, hỏi: "Vậy thì, cái gì làm nên con người?"
Ashley: "Thứ mà em thừa nhận."
"'Kinh Mân Côi' có nói, được thần thừa nhận mới là người." Shadrian nói: "Em định làm đồng nghiệp với ông già thần thánh đó à?"
"Hiện tại em chưa có ý định này." Ashley cười: "Nhưng thưa thầy, thần được các giáo sĩ thừa nhận, mới là thần đúng không?"
Lời này vừa nói ra, Shadrian liền hiểu ra. Ở lục địa phía Tây đúng là như vậy, các thánh đường đã đăng ký và các tượng thần được thờ cúng, đều phải được Tòa Thánh thừa nhận mới được mang danh nghĩa của thần.
Thần cần được con người thừa nhận.
Mà ở Quảng Châu mà Lâm Liên Tước nhắc đến cũng vậy, thần do người sắc phong.
Họ nhìn nhau, bất giác cùng nghĩ đến lời trăn trối của tiến sĩ Onegin mà Ashley đã nhắc đến rất lâu trước đây trong nhà kính ở trang viên của thượng tướng.
—— "Tôi tìm kiếm con người thông qua thần."
Thần là con đường, chứ không phải đích đến.
Shadrian nhìn ra xa, y đang suy nghĩ, đốm lửa trên điếu xì gà lúc tỏ lúc mờ. Không biết qua bao lâu, y cất tiếng: "Em có nhớ cái khoảng cách 'một trăm mét' mà em từng nói với tôi không?"
Ashley ừm một tiếng: "Em nhớ."
Trong truyền thống tín ngưỡng Thần Dụ, cổng chính của thánh đường thường cách tượng thần một trăm mét.
'Kinh Mân Côi' từng ghi lại, một trăm mét là khoảng cách giữa người và thần, là khoảng cách hạnh phúc nhất cũng bình thường nhất.
"Tôi nhớ em từng nói với tôi, rằng hồi ở nhà thờ Tây Bắc, em nhìn thấy tôi, lập tức cảm thấy một sự bình yên." Shadrian nói: "Lúc đó chúng ta cách nhau một trăm mét."
"Vậy thì." Y chậm rãi hỏi: "Sự bình yên mà em cảm nhận được thông qua tôi, là vì tôi hay là vì chính bản thân em?"
Ashley dường như không hiểu, Shadrian nhìn anh với vẻ hơi chế giễu: "Đối với em, bản thân tôi là 'bình yên', hay tôi là một con đường khiến em cảm thấy 'bình yên'?"
Cuộc nói chuyện này đã hơi sa vào ngụy biện, nhưng ý trong lời của Shadrian cũng rất đáng suy ngẫm. Trong lời y có một sự thật, có thể tương ứng với những lời Ashley vừa nói.
Thần là con đường, chứ không phải đích đến.
Tính chủ thể của con người là hàng đầu.
Vậy thì, tình cảm giữa họ thì sao?
Có lẽ Shadrian cũng là một con đường với Ashley, chứ không phải đích đến.
Shadrian là con đường khiến người ta cảm nhận được tình yêu, cảm nhận được sự bình yên, nhưng bản thân y không phải đích đến của con đường. Đích đến của hết thảy, chỉ có thể là chính Ashley.
Bởi vì Ashley tồn tại, nên sự bình yên của anh mới tồn tại, tình yêu của anh mới tồn tại.
Ashley là hàng đầu, là tính chủ thể của tất cả.
Ashley nhanh chóng hiểu ra những điều này. Ngay lúc này ánh đèn khắp thành phố dường như đều đang khẽ rung động trong mắt anh.
Họ đã ở bên nhau một quãng thời gian dài đằng đẵng, câu hỏi vừa rồi của Shadrian như một lời chất vấn —— mọi thứ đều tồn tại vì em, tôi chỉ là một con đường, vậy thì em yêu tôi, thực chất là đang yêu chính bản thân em. Vì thế chẳng liên quan gì đến tôi.
Nhưng Ashley biết, với tính cách của Shadrian, nếu y thật sự muốn nghi ngờ hay chế nhạo điều gì, y sẽ không nói vòng vo.
Cho nên, ý trong lời y thực ra là một sự ngầm chấp nhận ——
Dù tôi là đích đến hay con đường, đều không quan trọng.
Tôi ngầm chấp nhận em trở thành hàng đầu của tất thảy, tính chủ thể của tất thảy.
Sự ồn ào của cả thành phố dường như đều lắng xuống vì khoảnh khắc giác ngộ này.
Shadrian nhìn Ashley mà không nói gì, điếu xì gà trong tay y đã tắt, gương mặt lộ ra vẻ mặt khó có thể miêu tả.
Ashley mấp máy môi, vừa định nói: "Thầy ơi..."
Shadrian đột nhiên cúi người tới trước, đưa tay che mắt anh.
Ashley cảm nhận được hơi thở ấm áp bên tai: "Ba, hai, một ——"
Xa xa truyền đến một tiếng "vút", Shadrian rút tay ra.
Pháo hoa khổng lồ nổ tung trên đầu họ.
Shadrian nói không sai, pháo hoa ở thành phố Alexandria quả thật rực rỡ vô cùng. Các khu đại sứ quán của các nước đều đốt pháo hoa mang hình quốc huy của nước mình: Hoa nhung tuyết và hoa thanh cúc của đế quốc Thần Thánh, hoa diên vĩ vàng của đế quốc Charlemagne, hoa thược dược của vương quốc Lech... Xung quanh tân Thánh Cung cũng có vô số ánh lửa bừng lên từ mặt đất, nổ tung thành những đóa hồng rực rỡ giữa không trung. Trong một đêm như thế này, mỗi đóa hồng đều như một niềm hân hoan. Kim loại, kali nitrat, lưu huỳnh, bột than và muối canxi, đủ loại thành phần hóa học được pha trộn theo tỷ lệ, cuối cùng trở thành những vì sao nhân tạo lóe lên rồi vụt tắt. Mặt đất cách không gian vũ trụ một trăm cây số, và trong khoảng cách một trăm cây số đó, con người dùng pháo hoa để nuôi dưỡng sao băng.
Giữa mưa sao băng rực lửa, tân Thánh Cung truyền ra tiếng đàn organ trầm vang, buổi hòa nhạc năm mới đã bắt đầu. Tương ứng với đó, các đại sứ quán khắp thành phố đều gióng lên những hồi chuông lớn. Một con chim diên vĩ khổng lồ màu vàng đỏ từ phía Nam thành phố bay vút lên, mang theo tiếng huýt sáo kéo dài lướt qua màn đêm, một khắc sau mới tan biến.
"Đó là pháo hoa của phố Chu Tước." Shadrian nói.
"Nó còn có một cái tên khác, gọi là 'ánh lửa mãi không lụi tàn'."
Lâm Liên Tước và Narcissus đứng trên phố, cả hai cùng ngước nhìn pháo hoa xa xa.
Narcissus quàng một chiếc khăn lụa đỏ, trên khăn có thêu kiểu Quảng Đông. Anh nhìn Lâm Liên Tước trước mặt, không khỏi hỏi lại lần nữa: "Em không lạnh thật à?"
"Không lạnh." Lâm Liên Tước cười đáp.
Trên con phố chính của phố Chu Tước treo đầy lồng đèn, nhưng chưa được thắp sáng. Ven đường người đông như kiến, hai con lân đang lắc đầu vẫy đuôi đi qua, theo sau là tượng Thần Tài khổng lồ. Giữa phố đặt một cái vạc lớn, phía trên treo tám dải lụa đỏ, dưới vạc đã bó sẵn củi, xếp vòng tròn ken đặc.
Lâm Liên Tước đứng ngay bên vạc, hắn chỉ mặc một chiếc áo đơn bằng lụa xanh, phần phật trong gió đêm. Đợi lân và Thần Tài đi qua hết con phố dài, hắn cầm ba nén hương, cao giọng hô: "Mời hưởng lễ ——!"
Hắn cắm ba nén hương vào lư hương trước vạc, rồi giật phắt chiếc áo lụa, để lộ hình xăm kín lưng màu xanh. Năm đó Shadrian ở trên lầu trà từng thoáng thấy hoa văn trên cánh tay hắn, nay đã lộ rõ nguyên hình, đó là một con thao thiết nhe nanh múa vuốt.
Lâm Liên Tước nhận một bầu rượu và một cây roi sắt từ tay người hầu, hắn rưới rượu lên roi, nhấc lên nhấc xuống ước lượng, rồi đột ngột nhảy lên, xoay người giữa không trung, cây roi quất nhanh và chuẩn xác vào giữa vạc.
Giữa không trung, pháo hoa "bụp" một tiếng nổ tung.
Trong chớp mắt, tia lửa bắn tung tóe.
Cả chiếc vạc sắt bùng cháy, những ngọn lửa bay ra bén vào củi khô dưới vạc, đồng thời cũng bén vào những dải lụa đỏ phía trên. Lụa cháy, lửa lan theo một đường thẳng, những chiếc lồng đèn trên phố lần lượt sáng lên.
Đèn lửa, pháo hoa, sáng rực cả một góc trời.
Lâm Liên Tước cười lớn rồi đáp xuống đất, giơ cao bầu rượu, cao giọng nói với mọi người xung quanh: "Các vị! Đêm tân xuân này, gió đông tràn đầy!"
Mọi người trên phố đồng thanh hô vang lời chúc mừng, khắp nơi đều là tiếng Quảng Châu chúc Tết. Lâm Liên Tước khoác áo ngoài lên, như khoe báu vật mà chạy đến bên Narcissus, nói: "Sao hả? Sao hả?"
Narcissus đưa khăn choàng cho hắn, cười nói: "Không tệ, rất oai phong."
Người hầu của Lâm Ký đứng chờ bên cạnh nói: "Lâm Ký chúng tôi năm nào cũng phụ trách lễ khai xuân, cả phố Chu Tước này, người vung rồi thần được uy phong như vậy, ngoài sếp chúng tôi ra thì không tìm được người thứ hai đâu!"
"Thôi, thôi." Lâm Liên Tước cười xua người đi: "Đến quầy lãnh bao lì xì đi."
"Dạ!" Người hầu chạy biến: "Cảm ơn sếp!"
"Trước giờ em vẫn luôn muốn khoe với anh, tiếc là anh cứ không đến thành phố Alexandria được." Lâm Liên Tước nhìn Narcissus: "Năm nay cuối cùng cũng được toại nguyện rồi."
Narcissus nhìn thẳng vào mắt hắn, dịu giọng nói: "Năm mới vui vẻ, chàng Tước."
Lâm Liên Tước giũ chiếc khăn choàng ra, quấn cả hai người lại như gói bánh chưng, mãn nguyện nói: "Năm mới vui vẻ nhé, vợ yêu."
Trong tân Thánh Cung, tiếng đàn organ ngừng lại, dàn nhạc chuyển sang một bản waltz nhẹ nhàng hơn. Giữa tiếng nhạc du dương, Gagarina bước lên sân khấu, tà váy tung bay như đoá hoa.
Ashley kéo Shadrian nhảy nhót giữa các mái nhà, dưới lầu truyền đến tiếng la hét inh ỏi của các giáo sĩ. Lúc bị phát hiện, hai người họ đang ôm hôn nhau, điếu xì gà trong tay Shadrian rơi xuống lầu, vừa hay trúng ngay đầu một kẻ xui xẻo nào đó.
Shadrian miệng vẫn còn ngậm gói chân vịt định ăn khuya, y bị Ashley kéo loạng choạng, vừa chạy vừa cười, cuối cùng dứt khoát kéo người lại, nuốt thứ trong miệng xuống, xua tay nói: "Đừng chạy nữa, cùng lắm thì bị bắt, có chuyện gì tôi lo."
Ashley còn muốn nói gì đó liền bị Shadrian kéo lại, chặn môi.
Họ hôn nhau dưới màn mưa pháo hoa rực rỡ.
Các giáo sĩ dưới lầu vừa hay nhìn thấy cảnh này, hét lên thất thanh tại chỗ, trông như sắp ngất đi. Shadrian cười ha hả rồi buông Ashley ra, nói: "Vladimir, năm mới vui vẻ!"
Ashley nhìn Shadrian, mái tóc đỏ của y tung bay trong đêm, trông còn động lòng người hơn cả pháo hoa.
Anh hít một hơi thật sâu, rồi nói: "... Thầy, năm mới vui vẻ."
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày Đinh Dậu, tháng Đinh Sửu, năm Giáp Thìn, xin chúc mừng đêm giao thừa.
Hết quyển 2.
Tổng hợp một số thảo luận:
No10: Em yêu ngài, em chỉ nhìn mỗi ngài, rồi qua ngài mà thấy chính mình. Ngài là con đường, em là kết quả, không phải không liên quan đến ngài, trái lại nếu chúng ta yêu nhau, thì đôi bên sẽ là một vòng khép kín, đó chính là chúng ta.
No56: Mặc dù tôi thích niên hạ, nhưng phải nói rằng, hỗ công thực sự là hợp nhất với Shadrian và Ashley. Tình yêu không có quy tắc, tình yêu là tự do, ngay cả trong tình yêu, cũng phải cho phép "bản thân" là trên hết. Chúc mừng năm mới, chúc mọi người yêu mình trước rồi hãy yêu người.
⤷ Lầu 1: Không hiểu sao cứ có cảm giác Ashley về sau sẽ có sự tương phản. Hình tượng nhân vật của anh so với Shadrian không được đầy đặn cho lắm (cơ mà cũng có thể là do tôi nghĩ vậy thôi). Mấy chương đầu cảm thấy có rất nhiều chi tiết báo hiệu sau này Shadrian sẽ gặp biến cố, cảm thấy có thể sẽ dẫn đến sự thay đổi trong tính cách của cún con. (Chỉ là đoán mò thôi, vì cứ thấy hình tượng của Ashley thiếu thiếu cái gì đó).
⤷ Lầu 2: Có lẽ vì hình tượng của Shadrian hiện tại quá nồng nhiệt chăng? Dù sao thì trước ngọn lửa, những thứ khác rất dễ bị lu mờ đúng không? Kiểu đảo ngược tình thế ấy ư? Tôi nghĩ có lẽ cũng không đến nỗi. Thuyền trưởng có gắn tag là truyện cổ tích mà, tôi vẫn sẽ tin tag một chút.
No19: Chúc mừng năm mới~
btw, "đâm xuyên" hình như đúng là có ẩn dụ về tình dục hhh. Và chủ đề về tính chủ thể cũng rất thú vị: Shadrian không nghi ngờ gì là nhân vật phát huy tính chủ thể đến cực điểm, "bạo chúa" có thể khái quát rất rõ đặc tính này; nhưng vì y công nhận tính chủ thể của bản thân mà Tiểu Ngải giữ lại, nên có thể thấy "bạo chúa" ở đây không phải mang nghĩa xấu là áp đặt tính chủ thể cực đoan của mình lên người khác. Mà Tiểu Ngải có thể từ y mà học được tính chủ thể đồng thời không đến mức bị tính chủ thể của y bao trùm, mối quan hệ độc lập và tôn trọng lẫn nhau này thực sự là một hình mẫu tình yêu vô cùng lý tưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com