Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

28. Không phải người một nhà, không vào cùng một cửa

▍𝐓𝐢𝐭𝐥𝐞 : "Chiều tối giết người, về nhà mây mưa."

Nhờ có chuyện nghiên cứu của Ashley, Shadrian quả thực đã có một ngầm hiểu với nhau. Mỗi khi Shadrian không ngủ được, Ashley lại kể cho y nghe tiến độ nghiên cứu gần đây của mình. Thứ này còn hiệu quả hơn cả môn triết học ở đại học đế quốc, Shadrian nghe chưa đến mười phút là có thể ngủ say như chết.

Y thì ngủ ngon rồi, nhưng Ashley lại bắt đầu mất ngủ. Những lo lắng trước đây của Shadrian không phải là không có lý, làm nghiên cứu quả thật sẽ khiến người ta hói đầu. Chưa kể đến việc phải thức trắng đêm trong phòng thí nghiệm để lấy số liệu, đôi khi không có ý tưởng, hoặc ý tưởng bị tắc ở đâu đó, thì sự tỉnh táo của con người vào ban đêm cũng giống như những vì sao trên trời, sáng rực rỡ đến chói mắt.

Shadrian thì có cách của y, không ngủ được thì làm chút chuyện khác, làm xong chắc chắn sẽ ngủ ngon.

Thân thủ của Ashley là do chính tay y dạy dỗ, y biết rõ thể trạng của học trò mình. Dù có chiến tranh ngay bây giờ thì với năng lực của Ashley khi vào quân đội, dù là xung phong hay trấn giữ hậu phương đều thừa sức.

Nhưng chuyện lạ cũng chính là ở đây, người mà bom đạn không hạ gục nổi, lại rất có thể bị một con số thí nghiệm cỏn con đánh gục.

Có hôm Ashley hiếm hoi không ở phòng thí nghiệm, bốn người hẹn nhau đến quán cà phê Sacher uống trà. Ashley gọi một ly nước đá, rồi không hiểu sao lại cầm lấy ly cà phê của Shadrian, uống một ngụm, rồi lại một ngụm nữa.

Lâm Liên Tước nhiều lần định nói rồi lại thôi, cuối cùng không nhịn được mà nói với Shadrian: "Này, tôi nói một câu."

Shadrian "ừm" một tiếng, ra hiệu cho hắn có gì thì nói mau.

"Tôi biết anh ra tay không biết chừng mực." Lâm Liên Tước nói: "Nhưng anh em của tôi mới mười chín tuổi đã theo anh, dù sao anh cũng nhẹ tay chút đi."

"Lời này của cậu đảo ngược chủ vị đi thì còn nghe được." Shadrian thản nhiên đáp: "Bọn trẻ bây giờ không biết thương người già gì cả, ngoài những lúc bị thương do nhiệm vụ, cả đời này tôi chưa bao giờ đau eo như vậy."

Lâm Liên Tước sặc một ngụm trà, không chắc chắn nhìn Shadrian, cảm thấy người này chắc không phải nói bừa, rồi lại nhìn sang Ashley.

Chỉ thấy Ashley lại uống một ngụm cà phê, nhưng không hề phản bác.

Lâm Liên Tước "ha" một tiếng bật cười, vừa lắc đầu vừa chậc lưỡi cảm thán. Hắn thầm nghĩ cái này gọi là gì nhỉ, à, gieo gió gặt bão, không không, phải gọi là nồi nào úp vung nấy.

Shadrian và Ashley ai là nồi ai là vung tạm thời không bàn, tóm lại là tiến độ nghiên cứu của Ashley bị tắc ba tháng, mất ngủ ba tháng, Shadrian cũng bị anh đè trên giường hành hạ suốt ba tháng. Ashley không giống những nhà nghiên cứu thông thường. Giới học thuật nói chung đều khá nho nhã lịch sự, trình độ văn hóa cực cao nhưng thể chất thì yếu, dù tâm trạng không tốt thì nhiều nhất cũng chỉ tìm một xó nào đó nằm ì cho mốc meo. Ashley thì khác, bề ngoài vẫn điềm tĩnh lý trí, nhưng thực chất lại tìm đủ mọi cách để giải tỏa cảm xúc. Đầu tiên, anh khôi phục lại lịch tập luyện thường ngày với Shadrian, sau khi bị đánh cho tơi tả đúng nghĩa đen thì lại chạy đến chỗ Lâm Liên Tước nhận vài việc áp tải hàng. Ngày ngày, anh áo mũ chỉnh tề rời khỏi viện nghiên cứu, túi áo giắt súng, lái xe như bay đến một con đường ở đầu kia thành phố, xuống xe gặp mặt, nhận hàng, kiểm kê danh mục, giết gà dọa khỉ, thường xuyên đánh nhau, có lúc bị thương, thỉnh thoảng giết người.

Ban đầu Lâm Liên Tước còn tò mò sao dạo này Ashley lại trái tính trái nết như vậy, hay nói đúng hơn, đây mới là trạng thái bình thường của Ashley trước khi vào đại học Đế Quốc. Hắn còn tưởng anh và Shadrian cãi nhau, sau khi hỏi rõ thì cười sặc sụa, giao hết mấy đơn hàng khó nhằn cho Ashley, còn bản thân thì ung dung nhàn rỗi.

Mấy năm nay Ashley không ngó ngàng đến chuyện áp tải, Lâm Ký ngoài buôn trà ra thì cũng làm đủ thứ linh tinh. Có hôm còn vận chuyển từ tỉnh lân cận về một lô vũ khí nhỏ, không biết là hàng từ đâu, những chiếc thùng dỡ xuống còn dính máu tươi. Ashley đang đứng ven đường kiểm hàng thì xa xa, một chiếc xe tải chạy tới. Cách mấy trăm mét, nó đã bắt đầu nổ súng, lập tức bắn chết một người làm của Lâm Ký.

Lâm Liên Tước đã dặn trước với Ashley, lô hàng này có chút mờ ám, bảo anh phải cẩn thận.

Đây là vùng ngoại ô, đối diện xa xa với viện nghiên cứu tĩnh lặng thơ mộng, nhưng lại là ngoại ô ở đầu bên kia của thành phố. Dù Mudran là thủ đô của đế quốc, thì xảy ra vài vụ xả súng giết người ở ngoại ô cũng không có gì lạ. Năm đó Ashley trốn học ở cao đẳng nghệ thuật tự do, cùng Lâm Liên Tước lăn lộn trong thành phố, đã thấy không biết bao nhiêu người chết ở đây. Có lúc họ là kẻ giết người, có lúc người bị giết cũng từng là bạn bè qua đường của họ. Họ giết người rồi cũng bị truy sát. Lúc đó anh mới mười lăm tuổi, sống những ngày tháng điên cuồng, giết người phóng hỏa xong thì đến quán bar ngầm uống rượu. Lâm Liên Tước luôn bị anh chuốc cho say khướt, rồi bị lôi về như lợn chết, sáng dậy ôm chậu nôn thốc nôn tháo, nhưng bữa sáng vẫn phải uống rượu, loại rượu mạnh nhất, dở nhất tráng vào chén trà đặc nhất, có thể tăng gấp đôi hiệu quả tỉnh táo.

Lúc này chiếc xe tải xa xa đang lao tới vun vút, tiếng súng ngày càng gần. Ashley kiểm tra xong mục cuối cùng trong sổ sách, rút một tờ séc ký tên rồi đưa cho người giao hàng: "Sổ sách đúng rồi, làm phiền rồi."

Đối phương lập tức bỏ chạy bán sống bán chết. Giữa làn đạn, một người làm thuê của Lâm Ký hét lên hỏi anh: "Thưa ngài, cứ thế này thì không vận chuyển hàng đi được, chúng ta phải làm sao?"

Ashley rút súng ra, nheo mắt nhìn chiếc xe tải đang ngày càng gần, rồi bóp cò giữa làn gió.

Tay anh rất vững, bắn liền bốn phát, bắn thủng hết lốp xe tải.

Xe tải lật nhào, có người từ trong xe bò ra, xem chừng không ít. Ashley mở cửa chiếc xe con bên cạnh, ngồi vào ghế lái rồi nói với tên làm thuê: "Chuyển hàng lên xe trước đi, những thứ khác không cần lo, tôi xử lý."

Chuyến này, Lâm Ký mang theo tổng cộng ba chiếc xe: một chiếc chở người, hai chiếc còn lại là xe tải. Chiếc xe của Ashley là do anh tự lái đến, chính là chiếc mà Shadrian để trong gara nhà. Nó cũ kỹ hỏng hóc, ban đầu chẳng chạy được, Ashley phải tự mày mò sửa mấy ngày mới miễn cưỡng lăn bánh được trên đường.

Người làm thuê đáp một tiếng, nhưng không nhúc nhích. Trước mắt đạn bay như mưa, ai mà dám xông pha giữa làn đạn để chuyển hàng lên xe. Hắn chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ, chờ đợi động thái của Ashley.

Ashley rút từ trong túi ra một điếu xì gà —— đây là đồ chôm được của Shadrian.

An thành thạo châm xì gà, rồi không mấy thành thạo rít một hơi, rồi lại rất không thành thạo mà ho sặc sụa.

Người làm thuê đứng bên cạnh nhìn, thầm nghĩ sao lần này sếp lại cử một thằng ngốc đến thế.

Rồi anh ta thấy thằng ngốc đó lắc đầu, đặt điếu xì gà lên bảng điều khiển, nhấn ga, lao thẳng về phía họng súng phía trước.

Người làm thuê lập tức ngớ người, thằng ngốc này sao lại không cần mạng nữa rồi?

Không phải Ashley không cần mạng, xe của Shadrian chỗ nào cũng hỏng, nhưng có một điều anh có thể khẳng định, chiếc xe này chắc chắn chống đạn.

Và mức độ chống đạn của nó chắc chắn là cấp quân sự.

Anh nhấn ga hết cỡ, lao thẳng về phía đám người ở xa.

Lúc này cửa sổ xe đều đóng kín, không nghe thấy tiếng súng tiếng người bên ngoài. Trong xe cực kỳ yên tĩnh, những vệt máu và khuôn mặt hung tợn bên ngoài in lên cửa sổ như một bức tranh trừu tượng.

Anh nhìn những bức tranh đó, khói xì gà lượn lờ giữa không trung, tỏa ra mùi hoa hồng.

Ashley trơ mặt, anh chỉ chỉnh lại tư thế ngồi, cài dây an toàn bằng một tay.

Rồi khẽ ngâm nga bài "Lili Marleen".

Đợi đến khi Ashley giải quyết xong mọi việc thì đã là nửa đêm, anh lái xe như bay về nhà. Shadrian đang ngồi ở phòng khách uống rượu, thấy gương mặt dính đầy máu me của anh thì cười: "Làm sao thế?" Vừa nói, y vừa nhúng tay vào ly rượu, lau đi vết máu trên mặt anh: "Bị ai bắt nạt à?"

Nếu Lâm Liên Tước có ở đây, chắc chắn sẽ trợn mắt nói: Cứ chiều cậu ta đi, ngoài anh ra thì ai bắt nạt được cậu ta chứ.

Tóc Ashley ướt sũng, anh dụi vào tay Shadrian, gọi một tiếng: "Thầy."

"Đây." Shadrian kiên nhẫn đáp: "Sao thế?"

Ashley tỏ ra hơi tủi thân: "Đau răng."

Shadrian bật cười. Y banh cằm bắt anh há miệng, nhìn một cái, quả nhiên chiếc răng hàm sau bị gãy, nửa miệng toàn là máu.

Shadrian vừa xem vừa chậc lưỡi: "Thân thủ của em thụt lùi rồi, sao lại để người ta đánh thành ra thế này, ngày mai tăng cường huấn luyện nhé." Vừa nói, y vừa rót cho anh một ly rượu: "Uống hết đi, giảm đau."

Ashley nhận lấy uống cạn. Shadrian lại banh miệng anh ra, ấn vào lợi anh rồi nói: "Cái răng này của em không giữ được nữa rồi. Tôi xử lý cho em, chịu khó một chút. Dám cắn tôi thì tôi đánh em đấy."

Ashley há miệng "ưm ưm a a".

Shadrian ra tay rất nhanh, bẻ phăng chiếc răng gãy, máu bắn đầy tay y. Ashley chỉ chớp mắt, không hề động đậy nhìn y.

Shadrian ném chiếc răng vừa bẻ vào ly rượu, nhìn cậu nhóc miệng đầy máu mà cười, vén mái tóc vàng dính máu của anh ra sau tai.

Ngay sau đó liền hôn lên.

Ashley cứ thế trải qua mấy tháng dãi nắng dầm mưa, sáng sớm ngày nào cũng đến viện nghiên cứu, chiều tối giết người, về nhà mây mưa, thỉnh thoảng lại tăng cường huấn luyện, bị Shadrian đánh cho bầm dập tơi tả. Lần nào đánh xong anh cũng nằm sõng soài trên đất níu lấy ống quần Shadrian, ngẩng đầu đòi một nụ hôn.

Không phải nghiên cứu không có tiến triển, nhưng không nhiều. May mà cuối cùng anh cũng lấy được một số liệu mong muốn. Ngày có kết quả thí nghiệm, Ashley về nhà sớm hơn thường lệ. Hôm nay Shadrian có tiết nên vẫn chưa về, anh nghĩ ngợi một lát rồi lái xe đến đại học Đế Quốc.

Anh tìm thấy phòng học của Shadrian. Lúc lên lớp lúc nào y cũng mặc một bộ vest hai hàng khuy cắt may tinh xảo, tóc buộc sau gáy, đeo một cặp kính gọng vàng. Nếu người này không ngồi vắt chéo chân trên bàn giáo viên, xoen xoét về năm mươi mẹo thắng bạc trong sòng bài, thì trông rất mực nho nhã, rất ra dáng giáo sư.

Lớp của Shadrian rất đông sinh viên, gần như chật kín, nhưng khó có thể gọi y là một người thầy tốt, nhiều nhất chỉ là một kẻ thú vị. Dù sao thì cái vẻ cười cợt pha chút chế giễu, thêm phần ngang tàng đó, nhìn thế nào cũng không phải là dáng vẻ của một người làm thầy, đẹp đến mức có chút khốn nạn.

Ashley lặng lẽ vào từ cửa sau, tìm một chỗ trống ở hàng cuối cùng ngồi xuống. Anh không nghe giảng, trực tiếp dùng áo khoác trải lên bàn làm gối, rồi gục xuống ngủ.

Giọng Shadrian từ phía bục giảng truyền đến: "Xác suất ở sòng bạc không phải không thể tính toán, đương nhiên đây không phải là một vấn đề toán học thuần túy. Ví dụ, cậu có thể lợi dụng sự mất cân bằng của một bộ phận nào đó trên vòng quay roulette để quan sát và đặt cược..."

Ashley nhắm mắt, chỉ mất một giây đã chìm vào giấc ngủ.

Tổng hợp một số thảo luận:

No8: Suy nghĩ, tại sao cứ qua một quyển là thời gian cập nhật của thuyền trưởng lại trễ đi một tiếng vậy? Có ẩn dụ gì không?

No7: Cuối chương trước nói có một con hươu mở mắt. Tôi cứ tưởng là nói cậu bạn Tiểu Ngải sắp có bước tiến lớn trong nghiên cứu, hóa ra là cậu bạn Tiểu Ngải bị nghiên cứu ép ra bản tính rồi, chiều tối đua xe, giết người vứt hàng, quả nhiên người từng học trường quân sự, vào sòng bạc mặt không đổi sắc còn có thể đấu vài chiêu với Shadrian đúng là không tầm thường ha. Họa sĩ cứng nhắc và người mẫu Đức Mẹ tao nhã ở sảnh Rose lúc đầu chính là hiểu lầm lớn nhất của tôi về hai người. Về sau tôi còn nghĩ người mà Shadrian cặp kè chắc không phải là người chỉ biết ngoan ngoãn đâu, mặc dù trong lời văn trước đó cũng có vài ẩn ý, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc tôi đọc đến đây vẫn cực kỳ kinh ngạc, cậu bạn Tiểu Ngải cậu đúng là máu mặt thật, hai người đúng là người một nhà phải vào chung một cửa.

No12: Quả nhiên làm nghiên cứu khoa học không phải đang phát điên thì cũng là đang lao như điên trên đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com