CHƯƠNG 10
"Chào cậu, tôi tên là Ngụy Dịch Sâm." Ngụy Dịch Sâm chào hỏi với Vương Chinh Vũ.
"À, tôi tên Vương Vũ." Vương Chinh Vũ liếc anh cái, sau đó tiếp tục vùi đầu vào gặm đùi gà.
Hắn ăn quá mức nhếch nhác, nhưng sắc mặt lại tối tăm. Chưa được lúc thì nước mắt bắt đầu trào ra khỏi hốc mắt hắn. Gần như mọi người ai nấy cũng nhìn hắn với vẻ đồng cảm, hiểu hắn thành người không chịu nổi đả kích khi bước vào trò chơi và rồi tâm lý sụp đổ.
"Đừng lo rồi sẽ ổn cả thôi." Ngụy Dịch Sâm vỗ nhẹ lưng hắn, miễn cưỡng nở nụ cười mỉm an ủi.
"Đúng vậy, chắc chắn sẽ không sao cả." Tề Luật ở cạnh cũng nói theo.
"Ừm..." Vương Chinh Vũ buồn bã gật đầu, nuốt nước mắt nhét miếng thịt bò vào miệng.
Thực ra trong lòng hắn đang nhớ tới, lúc còn sống Tiểu Phi thích ăn cơm Tây nhất, nhưng giờ em ấy đã không thể ăn được nữa rồi...
Rõ ràng chỉ mới vài tiếng trước, người bạn trai còn đang cãi nhau với mình giờ phút này đã rời khỏi thế gian, đổi thành ai khác cũng không cách nào chấp nhận ngay được.
Ngụy Dịch Sâm nhìn Vương Chinh Vũ ăn như hổ đói, lúc này đây cũng hiểu được tâm trạng của hắn.
Có điều Vương Chinh Vũ còn biết dùng tên giả để giấu thân phận bản thân cũng coi như chưa hoàn toàn mất lý trí.
Những người khác trên bàn ăn cũng ăn bữa cơm này với vẻ phập phồng lo sợ, nhưng nhìn sang Bá tước William thì thấy y ăn rất vui vẻ.
Vị Bá tước này mang khí chất tao nhã nhưng mặt mũi lại chẳng hề có miếng máu nào, chỉ có đôi con ngươi rực rỡ một màu đỏ máu. Đôi môi tái nhợt của y chậm rãi mở ra, hai chiếc răng nhọn cắn phập xuống miếng thịt bò còn đang rỉ máu, sau đó ngậm trong miệng nhai kỹ. Kết hợp với tòa lâu đài cổ này, rất khó làm người ta không liên tưởng đến y phải chăng là Bá tước Dracula.
Ngay lúc này, quản gia cuối cùng đã dọn đủ món ăn lên hết, nhưng điều bất ngờ là, ông ta bước đến bên cạnh Bá tước, sau đó vén tấm khăn trải bàn lên rồi cúi người xuống chui vào.
Có hai người chơi tò mò vội vàng khom người xuống xem. Chỉ thấy quản gia lột quần của Bá tước William ra, sau đó vùi đầu vào dưới háng y, liếm láp dương vật to bự của Bá tước.
"Ông ta đang làm gì?" Cố Nham không đích thân đi nhìn, mà hỏi những người chơi khác.
"Người quản gia đó đang bú... Bú cái đó của Bá tước..." Người đó nói mà vẫn chưa hết bàng hoàng, "Là bú, không sai đâu được..."
"Đù, vậy cũng biến thái quá rồi đi!..." Cậu chàng bẳn tính vừa rồi định chạy trốn lên tiếng.
Câu đó của hắn ta nói rất lớn, bầu không khí trong phòng ăn nhất thời trầm xuống, cảm giác ngượng ngùng lan tỏa dần. Cậu chàng bẳn tính thoắt cái mặt đỏ gay, còn Bá tước thì như chẳng nghe thấy gì, tiếp tục ăn bít tết.
Không khí nháy mắt yên tĩnh hẳn, yên ắng đến mức tiếng bú mút cặc Bá tước của quản gia nghe rõ mồn một.
Mọi người nín thở nhìn Bá tước. Chỉ thấy hơi thở của y ngày càng gấp rút, gương mặt trắng bệch cũng dần ửng màu máu. Cuối cùng Bá tước cũng buông bỏ dao nĩa xuống, dựa vào ghế ngửa mặt lên, nước thịt màu đỏ nhiễu khỏi khóe miệng y, sau đó bắt đầu cất tiếng rên rỉ.
"Ưm... Ah... Ah ha..."
Bá tước ngước nhìn cửa sổ kính màu rực rỡ mang phong cách giáo đường ở trên trần lâu đài cổ, rồi chậm rãi nhắm mắt lại, mặt mày thư giãn như đang cầu nguyện. Qua một lúc, cơ thể y đột nhiên giật rung bần bật, hẳn đã xuất tinh.
Quản gia ở dưới gầm bàn cũng bò ra ngoài rất nhanh, song ông ta chỉ lau nhẹ chất lỏng màu trắng bên mép với vẻ điềm nhiên như không, sau đó đứng sang một bên lần nữa.
"Sao các vị dừng tay cả rồi?" Bá tước sau khi xuất tinh thỏa mãn vô cùng, trông sang bọn họ mà hỏi, "Đồ ăn không hợp khẩu vị sao, hay là, bị ta dọa sợ?"
Còn tưởng Bá tước ngài không trông thấy chúng tôi nữa cơ, cả đám vội vàng hậm hực cầm lấy dao nĩa lên lại, rồi vùi đầu vào ăn lần thứ hai. Ngụy Dịch Sâm nhấc mắt lên, khóe mắt nhìn về phía Bá tước, y vậy mà đang mỉm cười sâu xa, làm lòng người bất giác run rẩy.
Những người khác dường như cũng trông thấy, căng thẳng đến độ không ai dám nói câu nào.
Không biết lại trôi qua bao lâu, Bá tước đột nhiên đứng dậy.
"Ta ăn no rồi." Bá tước nói với quản gia, "Ta đi trước, ông hãy tiếp đãi những vị khách này thật chu đáo."
"Dạ vâng, chủ nhân." Quản gia kính cẩn đáp.
Bá tước rời bàn ăn, quay người đi mất. Ngay lúc đám người chơi tưởng bữa ăn này cuối cùng cũng sắp kết thúc, thì Bá tước chợt quay đầu lại, hỏi, "Đúng rồi, vị khách vừa rồi muốn chạy trốn, kết quả đụng phải ta là ai?"
Cậu chàng bẳn tính căng thẳng gần như nghẹt thở, chậm chạp giơ tay lên, "Là tôi..."
"Là cậu à..." Bá tước nhếch môi, "Quả là một chàng trai thích la lối mà."
Dứt lời, Bá tước liền xoay người rời đi.
Người chơi cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm, ngoại trừ cậu trai cộc cằn kia.
"Có phải tôi bị nhắm trúng rồi không..." Hắn ta cúi đầu, buồn rầu lẩm bẩm, "Mình có phải sắp toi rồi không..."
Những người khác nhìn người mới xui xẻo với vẻ đồng cảm.
Do vị Bá tước William này thực sự đáng sợ và quái dị quá mức, đến nỗi mọi người chẳng sợ hãi gì người quản gia được giữ lại cho lắm.
"Đúng rồi, chúng tôi đã ăn suốt nãy giờ." Có người nói với quản gia, "Hay là ông cũng ngồi xuống ăn chút ít gì đi?"
"Tôi đã no rồi." Quản gia mỉm cười đáp.
"Bá tước ép ông bú của y đúng không?" Cố Nham hỏi ra điều mà mọi người đang thắc mắc.
Quản gia không trả lời gã, chỉ mỉm cười với gã một cách máy móc.
"Chắc đã no với tinh dịch của Bá tước rồi ha." Có người can đảm bảo.
"Nói chứ Bá tước William đó cũng đáng sợ thật, mới đối mắt với y cái mà rợn cả người."
"Tôi đoán Bá tước ép quản gia khẩu giao cho y, khiến ông ta như một con rối bằng cách nào đó."
Quả thực, người chơi nói chuyện, quản gia cũng không chen vào cứ thế luôn mỉm cười đứng ở bên cạnh, lúc nào cũng sẵn sàng phục vụ bọn họ.
"Có điều dù sao đi nữa, ván game này rốt cuộc muốn chúng ta làm gì?" Có người hỏi, "Còn chưa công bố nhiệm vụ nữa?"
"Có lẽ chưa đến lúc." Cố Nham đóng vai trò lãnh đạo lên tiếng, "Chẳng qua, theo tôi đoán lần này sẽ không có nhắc nhở nhiệm vụ đâu. Chúng ta vì bão tuyết mà bị nhốt trong lâu đài này, như chơi mật thất cần chúng ta phải tự mình tìm kiếm manh mối rồi rời khỏi đây."
"Chúng ta hẳn có thể rời khỏi đây đúng không?" Cậu nhóc rụt rè hỏi với vẻ đáng thương.
"Yên tâm, Trò Chơi Của Thần chẳng qua cũng chỉ là những trò gợi tình mà thôi." Cố Nham đáp với vẻ chẳng để tâm, "Nhóc thấy nơi này âm u tăm tối rất đáng sợ, nhưng thực ra nhiều khi chỉ bảo anh và nhóc làm tình với nhau một cái là có thể về lại hiện thực, nhận được điểm rồi."
"Thật không?" Cậu nhóc lộ biểu cảm chọc người ta yêu thương.
"Thật, nhóc còn chưa tin anh sao?" Cố Nham xoa đầu cậu ta rồi cười bảo.
"Chàng trai này ngây thơ thật." Tề Luật ngồi cạnh Ngụy Dịch Sâm lầu bầu bảo, "Nếu chỉ cần làm tình cái là được thật, trận trước của tôi chơi có người bị nhốt trong bệnh viện, bị SM đến ngất xỉu gục ngã, nhưng tên bác sĩ biến thái đó vẫn không chịu tha."
"Có điều..." Tề Luật nhìn sang Ngụy Dịch Sâm, "Anh Ngụy, chắc anh cũng có nhiều kinh nghiệm nhỉ. Anh nghĩ ván này tiếp sau đây sẽ phát triển như nào?"
"Tôi cũng chẳng rõ, tôi cũng chỉ từng chơi vài ván mà thôi." Ngụy Dịch Sâm không huỵch toẹt hết với y, "Tôi chỉ thấy hơi lạ nhưng lại chẳng nói rõ được."
Đúng lúc này, quản gia đột nhiên cắt ngang cuộc thảo luận của bọn họ, "Nếu các vị đã ăn xong xuôi, thì có thể lên tầng nghỉ ngơi. Tầng 2 đến tầng 3 của lâu đài có đủ phòng cho các vị, tùy mọi người chọn."
"Song, khuyên mọi người nên 2 người 1 phòng. Bằng không theo chủ nhân nói thì, có thể sẽ có chuyện kinh khủng xảy ra." Quản gia bổ sung, "Các vị còn có thể tắm rửa, chỉnh trang lại. Đồ để thay đã sắp xếp xong cho mọi người rồi. Như vậy, xin được chúc các vị sống vui vẻ thoải mái trong tòa lâu đài này."
Quản gia xoay người, bước về phía đại sảnh.
Lời ông ta nói rất lộ liễu, ý là muốn để người chơi tạo thành từng nhóm 2 người.
Có điều lúc này đây cuối cùng đã không còn NPC kì lạ ở đây nữa, mọi người bắt đầu cao giọng châu đầu ghé tai thảo luận. Đột nhiên, tiếng chuông đồng hồ chẳng biết từ đâu chợt vang lên, như thể đang hối thúc bọn họ mau chóng lên lầu nghỉ ngơi.
"Chúng ta vẫn nên lên trước đã." Cố Nham bảo.
12 người chơi thông qua cầu thang đá uốn lượn lên trên đến được tầng 2 của lâu đài. Bên tường có treo đèn chùm lờ mờ, đem lại sự quỷ dị cho không gian xung quanh. Trước mắt là một hành lang chạy dài có 5 phòng, nếu theo những gì quản gia nói, chỉ có thể 2 người 1 phòng thì, sau khi tầng 2 đã đủ ít nhất cũng phải có 2 người ngủ ở tầng 3.
"Ai lên tầng 3?" Có người hỏi.
"Tầng 2 tầng 3 chắc như nhau mà ha." Cố Nham nói, "Sợ thì chia làm hai là được."
"Có lý, vậy phòng này tôi xí trước." Có người kéo đồng bọn mình vào căn phòng gần nhất.
Cố Nham nghiêng đầu khẽ cười, sau đó chọn cậu nhóc đã trưng khuôn mặt tôn sùng mình, vào một căn phòng khác.
Những người chơi còn lại cũng nhao nhao ghép cặp.
"Sao đây?" Tề Luật đột nhiên hỏi Ngụy Dịch Sâm, mặt còn hơi ửng đỏ, "Chúng ta một phòng chứ! Nói không chừng còn phải làm tình nữa đấy."
"Không." Ngụy Dịch Sâm ôm lấy Vương Chinh Vũ gần như chẳng có cảm giác tồn tại nào ở bên cạnh sang, xin lỗi với Tề Luật, "Tôi với cậu ta một phòng."
"Hả, tại sao?" Tề Luật không hiểu, "Tôi với anh cũng khá ăn ý mà!"
"Cậu nãy cũng thấy tên nhóc này khóc rồi đúng không, thảm thế nên để tôi chăm sóc cậu ta vậy." Ngụy Dịch Sâm vậy mà từ chối y bằng lý do như thế.
"Được thôi..." Tề Luật thấy hơi lạc lõng, nhưng cũng đành phải nhìn Ngụy Dịch Sâm đỡ Vương Chinh Vũ lên tầng 3.
Khi y bình tĩnh lại thì những người còn lại đã bắt cặp xong hết, chỉ còn sót lại cậu chàng cộc cằn viết rõ hai chữ xúi quẩy trên mặt kia.
"Không phải chứ..." Lòng y cười gượng, lúc này chẳng biết người này xui xẻo hay mình mới xui xẻo nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com