Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 23

"Chắc còn cơ hội sống mà ha?" Vương Chinh Vũ nói với vẻ viển vông, "Chỉ cần mọi người đến tầng trên cùng lâu đài tránh nạn."

"Đây cũng là một cách." Ngụy Dịch Sâm nghiêm túc suy nghĩ, "Nếu có thể chống đỡ đến nghi lễ thì đỡ rồi..."

"Chào buổi sáng các vị khách của ta!"

Bá tước đột nhiên xuất hiện ngay đầu cầu thang khiến mọi người chợt cảnh giác hẳn, chỉ thấy y nhìn cả đám với gương mặt mỉm cười, sau đó bước vào phòng ăn.

"Quả thật tuyệt diệu." Bá tước William nhẹ nhàng quẹt đầu ngón tay qua 4 bộ thi thể trên bàn ăn, sau đó ngồi ở vị trí của bản thân, "Như một tác phẩm nghệ thuật làm người ta thấy thích vô cùng."

"Ngụy Dịch Sâm, anh nói xem nếu giờ tôi giết chết tên đó, có được hay không?" Vương Chinh Vũ thầm bất mãn.

"Tôi mẹ nó cũng muốn làm thế đấy." Ngụy Dịch Sâm cũng nhìn Bá tước với gương mặt bất thiện.

"Được rồi được rồi, mọi người ngồi vào chỗ đi!" Bá tước làm lơ cuộc nói chuyện của bọn họ nhưng biểu cảm giả tạo thực sự làm người ta thấy lòng rét lạnh, "Chỉ còn một bước cuối cùng nữa là tới nghi lễ cuối cùng, hãy để chúng ta được ngồi xuống tận hưởng bữa ăn sáng đi nào."

Lúc này đây, trong phòng ăn cỡ lớn chỉ còn sót lại vài người ít ỏi. 12 người chơi giờ đã hết 7 người bỏ mạng nơi đây, 4 người khác thì đã chết trong cuộc săn đuổi đêm qua, bị bày biện trên bàn ăn.

"Có phải còn thiếu một người không?" Tề Luật nói thầm, "Ngoại trừ chúng ta, hẳn vẫn còn một người nữa."

"Hình như là thế." Ngụy Dịch Sâm nhìn ngó xung quanh, "Hay người đó còn chưa xuống?"

Lúc này, quản gia bước xuống từ trên lầu, theo sát sau ông ta thế mà là một chiếc ghế biết di chuyển, bên cạnh còn có vài dao nĩa đang nhảy nhót. Và người chơi thứ 5 thì đang nằm trên ghế.

"Các người giờ đường hoàng đến thế luôn rồi à?" Vương Chinh Vũ trợn mắt với Bá tước.

Bá tước nở nụ cười khinh thường, không cho là đúng, sau đó hỏi quản gia, "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Tên này, tự sát." Quản gia bảo ghế mang người chơi đó đến trước mặt Bá tước với gương mặt lạnh nhạt.

Chỉ thấy máu thịt mơ hồ trong miệng người chơi đó, hẳn đã cắn lưỡi tự vẫn; đũng quần thấm ướt và đồng tử rời rạc nói rõ trước khi chết cậu ta đã chịu nỗi sợ hãi cực độ.

"Tiếc thật cơ đấy." Ngón tay trắng bệch của Bá tước vuốt ve sườn mặt cậu ta, "Nếu vậy thì người này không thể trở thành tế phẩm rồi."

"Tại sao?" Ngụy Dịch Sâm hỏi thẳng.

"Vì ta cần người sống, người bằng lòng làm tình với ta." Bá tước xoay đầu nở nụ cười với Ngụy Dịch Sâm, "Chỉ có người từng làm tình với ta mới có thể trở thành tế phẩm. Sao nào, vị khách này sẵn lòng làm tình với ta sao?"

"Không phải đằng nào ngài cũng muốn giết sạch chúng tôi sao?" Vương Chinh Vũ ngồi cạnh Ngụy Dịch Sâm châm biếm.

"Ta đã nói rồi, không phải ta giết các ngươi mà là Thần." Bá tước William rũ mi, lần đầu để lộ vẻ đau thương, "Tuy ta rất xin lỗi nhưng không còn cách nào khác cả."

"Vả lại, giờ ta chỉ cần thêm một người nữa, góp đủ 8 tế phẩm là có thể hiệu triệu... Có thể làm lễ rồi!" Bá tước nói với vẻ phấn khích.

"Tám người? Không phải ngài muốn giết hết những người sót lại sao?" Ngụy Dịch Sâm không hiểu.

"Ai nói đấy, thể nào cũng phải để lại vài khán giả chứ?" Bá tước lại nhìn sang người chơi trên ghế, "Có lẽ là để đề phòng những người chơi có lá gan quá nhỏ, nếu không sắp xếp nhiều người chút thì không ổn lắm."

"Cho nên rốt cuộc nghi lễ đó cần làm những gì?" Ngụy Dịch Sâm chau mày, "Mục đích của ngài là gì?"

"Trở thành tế phẩm của ta, ta sẽ nói cho ngươi hay." Bá tước đáp với vẻ đắc ý.

"Ngài không sợ bị chúng tôi giết chết ư?" Vương Chinh Vũ sắp chịu hết nổi rồi, "Tưởng chúng tôi không đánh lại thật ư?"

"Ngươi thấy các ngươi có thể sao?" Bá tước nháy mắt lạnh lùng để lộ biểu cảm oán hận. Theo sau đó là mọi thứ trong lâu đài cổ bắt đầu xao động, có thứ đang nhao nhào đến chỗ bọn họ.

Chưa được lúc, tất cả bộ đồ ăn, gia dụng và những đồ trang trí lập tức sống lại, tập trung đến phòng ăn.

"Tên điên chết tiệt..." Bốn người mau chóng sáp lại gần nhau, nhìn đám đồ vật giết người kia với vẻ căm ghét.

"Đừng chọc giận tên đó nữa." Ngụy Dịch Sâm nói thầm với Vương Chinh Vũ, "Chút nữa tất cả chúng ta sẽ trốn ở chuông đồng..."

"Đúng rồi, hình như có vị khách không ngoan ngoãn nào đó đã tự ý mở cửa sắt gác lửng thì phải?" Bá tước đột nhiên cắt ngang bọn họ, cất giọng, "Tiếc thật đấy, giờ cửa sắt đá bị chúng ta hàn lại rồi. Kì lạ, chìa khóa ở đâu ra thế..."

"Vãi..." Ngụy Dịch Sâm khó chịu, bảo vệ cả bọn ở đằng sau, "Điên thật chứ..."

"Với lại buổi sáng ngày hôm nay sắp kết thúc rồi! Đêm hễ đến, tiếng chuông sẽ lập tức vang lên." Bá tước để lộ nụ cười rợn người, "Được rồi được rồi, cho nên có vị khách nào muốn làm tình với ta không? Chỉ còn thiếu người cuối cùng thôi đó!"

Đúng kiểu tứ bề khốn đốn, không đường thoát thân. Rõ ràng nãy ánh mặt trời còn đang chiếu rọi thì thoắt cái đã tối mịt, tiếng chuông đột nhiên được gõ vang, đại diện cho cuộc săn lùng mới sắp được bắt đầu.

"Vậy để tôi cho!" Vương Chinh Vũ cắn răng, đẩy tay Ngụy Dịch Sâm ra rồi đứng lên trước.

"Cậu điên rồi à?!" Ngụy Dịch Sâm sốc, mau chóng giữ chặt tay hắn, "Cậu đừng lúc nào cũng muốn đi tìm chết chứ!"

"Nếu làm tình với Bá tước là chuyện bắt buộc, thì chỉ còn cách chọn chấp nhận thôi." Vương Chinh Vũ nghiêm túc, "Tôi có linh cảm, mấu chốt giải câu đố được giấu ở đó."

"Cậu đừng, đổi lại tôi vẫn hơn." Ngụy Dịch Sâm khuyên hắn với sự lo lắng.

"Đừng lo. Phải rồi, có chuyện mãi ngại không nói được với anh, nghẹn trong lòng khó chịu thật đấy..." Vương Chinh Vũ nở nụ cười với anh, "Trước đó đụ anh, cướp mất lần đầu của anh..."

"Đã lúc nào rồi, cậu đừng nhắc đến chuyện đó nữa được không!" Ngụy Dịch Sâm suýt nữa trợn tròn mắt.

"Tôi chỉ muốn nói xin lỗi anh thôi mà..." Vương Chinh Vũ để lộ răng nanh, "Nếu tôi sống sót trở về thì sẽ cho anh đụ bù..."

"Hả?" Ngụy Dịch Sâm tưởng mình nghe nhầm, "Cậu nói gì cơ?"

"Tôi bảo, tôi sẽ cho anh đụ bù, anh muốn chơi tôi sao cũng được, miễn anh được thỏa mãn." Vương Chinh Vũ đỏ mặt, nói lời dâm đãng với bản mặt đứng đắn.

"Phụt!!!..." Ngụy Dịch Sâm bị hắn chọc cười, nói với hắn với vẻ thanh thản, "Quyết định thế nhé, nhưng chơi trong đây chẳng vui gì cả, chờ chúng ta ra tới ngoài, tôi sẽ chơi cậu một trận thật đã ở hiện thực!"

"Này! Hai người đang liếc mắt đưa tình à." Bá tước khó chịu bảo, "Quyết định xong ai chưa? Mau đi theo tôi."

"Đến rồi đây này!"

Vương Chinh Vũ cuối cùng vẫn đến gần Ngụy Dịch Sâm, nhét một chiếc chìa khóa vào lòng bàn tay anh.

Đó là chiếc chìa khóa phòng bếp, tìm thấy ở dưới chuông đồng.

"Tôi đi đây." Vương Chinh Vũ vẫy tay với bộ dạng cool ngầu, sau đó lên lầu theo sự dẫn dắt của Bá tước, "Mọi người nhất định phải sống sót đó."

"Cậu cũng nhất định phải sống đấy!!!" Ngụy Dịch Sâm hét lớn với hắn.

Nói sao đi nữa, thực ra tinh thần của Vương Chinh Vũ luôn bị kéo căng. Người yêu chết, bạn đồng hành chết trong một trò chơi chẳng rõ vì sao, đến nỗi hắn còn tìm không thấy ý nghĩa tiếp tục sống tiếp.

Hắn vốn chẳng để tâm đến sự sống chết của bản thân, thậm chí có lúc còn nghĩ có thể chết chung với Phương Tiểu Phi thì hay biết mấy, chẳng qua không nói thành tiếng suy nghĩ đó mà thôi.

Rất ngột ngạt, nhưng Trò Chơi Của Thần lại cho hắn gặp được Ngụy Dịch Sâm, còn có Tề Luật nữa. Nếu không có hai bọn họ cứu hắn khi đó, có lẽ hắn đã chết quách ở đêm thứ hai rồi.

Ít nhất cũng phải vì bọn họ, cố gắng chiến đấu mới được.

Với lại, Vương Chinh Vũ nhìn đống bộ đồ ăn và dao nĩa có thực lực tuyệt đối kia, trong đầu đột nhiên nảy ra một suy nghĩ kì lạ.

Bá tước dẫn theo Vương Chinh Vũ đến phòng của y. Không biết từ lúc nào, những vết máu ở trước cửa phòng đã được dọn sạch sẽ, thậm chí trong phòng còn thoang thoảng mùi thơm mát thấm nhuận lòng người.

"Vào đi." Bá tước cười giả lả với hắn.

Vương Chinh Vũ vừa bước vào cửa, câu đầu tiên hỏi lại là, "Ngài thấy, trên thế gian này có Thần thật không?"

Bá tước hiển nhiên thấy có hơi giật mình, nhưng vẫn bình tĩnh đáp, "Đương nhiên có rồi, Thần sẽ giúp ta thực hiện điều ước."

"Thần có thể thực hiện điều ước cho con người sao? Ông ta chỉ biết giết người mà thôi." Vương Chinh Vũ đánh giá xung quanh, hỏi, "Điều ước của ngài là gì? Làm tình với đàn ông rồi giết bọn họ?"

"Ta không muốn giết họ, ta chỉ muốn gặp được tình yêu đích thực." Bá tước thẳng thắn, sau đó cởi đồ ra ngay trước mặt hắn, "Cậu, sẽ là tình yêu đích thực của ta chứ?"

Chỉ thấy áo quần sặc sỡ của y rơi xuống, để lộ xương quai xanh gầy guộc, lồng ngực trắng nõn bằng phẳng được hai điểm hồng nhạt mềm mại điểm xuyến, nhìn xuống tiếp là cơ bụng lồi lõm rõ ràng và đường nhân ngư; lông mu của y màu trắng, ở giữa đống lông thế mà là một con cặc to bự bất ngờ, tiếp đó là đôi chân dài thon mảnh gợi cảm.

Bá tước nằm nghiêng trên giường, khác hẳn với tư thế lạnh lùng quý tộc khi trước, giờ đây đang phô bày cơ thể bản thân với vẻ gợi dục và tràn đầy quyến rũ.

"Đến đây nào, hãy để chúng ta quên mất mọi phiền não, tận hưởng cuộc làm tình này đi nào." Bá tước William nói với Vương Chinh Vũ, lè lưỡi liếm quanh môi.

Vương Chinh Vũ hơi cau mày, nhưng không biết vì sao lại thấy tim đập hơi nhanh, hơi thở cũng dần gấp gáp hẳn.

Chắc chắn không cẩn thận lại trúng phải mùi hương kích dục rồi.

Kì lạ thật đó, tại sao mình lại thấy Bá tước như thế này thật gợi cảm, không đúng... Sao trông có hơi giống... Hơi giống người mình thích... Người đó, hình như là Phương Tiểu Phi...

Vương Chinh Vũ kéo cổ áo, cảm giác lửa dục quấn thân ngày càng mạnh mẽ, suy nghĩ muốn làm tình đầy ắp trong đầu, cuối cùng vẫn không kìm được mà cởi bỏ quần áo bản thân, nhảy lên giường nâng hai chân Bá tước lên.

"Đúng thế đó, mau đến chơi ta đi!" Bá tước William nhìn hắn như thể lên cơn hứng tình, "Rất muốn... Rất muốn được cặc lớn của cậu mang lại khoái cảm!..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com