Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 26

"Ngài có biết trong thế giới của chúng tôi có một câu chuyện cổ tích rất giống với chuyện của ngài không?" Vương Chinh Vũ đến gần, tự tiếp thêm sức mạnh mà nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt toàn là râu quai nón bằng ngón tay. "Đó là một câu chuyện kể về một người đẹp và một con quái vật, quái vật lúc đầu rất tự ti và mọi rợ, nhốt cô gái đẹp đó lại hòng muốn độc chiếm, nhưng đến cuối cùng quái vật đã hoàn toàn yêu lấy cô gái đó, đến nỗi còn bị thương nặng vì cô."

"Cô gái cảm động cuối cùng cũng yêu chàng ta, hoàn toàn không liên quan đến ngoại hình, tất cả chỉ vì tấm lòng chân thật của quái vật." Vương Chinh Vũ dịu dàng bảo, "Sau tất cả quái vật biến trở lại thành hoàng tử, sống trọn đời bên cô gái đó, đó là một kết thúc rất đẹp. Ngài cũng phải có tự tin với chính bản thân mình, nhất định sẽ gặp được người thích ngài thương ngài."

"Cảm ơn cậu." Bá tước gật đầu trong cơn xúc động, "Ta nhất định sẽ tìm được người thích ta..."

Vài vật dụng sót lại thấy thế liền nóng nảy chạy vọt ra ngoài. Trực giác Vương Chinh Vũ cho thấy có điều không hay, vội hỏi Bá tước, "Quản gia Gaston đó trong câu chuyện mà tôi vừa kể là một tên khốn nạn. Hãy nói cho tôi hay rốt cuộc tên quản gia đó là người như thế nào?"

"Gaston đã một mình đến tòa lâu đài này thăm hỏi ta." Bá tước nhớ lại, "Lúc đó ta đang trong cơn đau khổ vì thất tình, ông ta đã nói với ta rằng ta không thể có được tình yêu đích thực, trừ khi ta cung cấp tinh dịch tươi mới, sau đó..."

"Sau đó dụ dỗ người chơi thu thập tế phẩm, hiệu triệu tình yêu đích thực ở nghi lễ của Thần?" Vương Chinh Vũ thét, "Lời hoang đường vậy mà ngài cũng tin?! Hẳn ngài không chỉ mới làm một lần nghi lễ hiệu triệu đúng chứ?"

"Ta vốn cũng không tin." Bá tước buồn bã, "Xin lỗi, tất cả đều là vì sự cố chấp và thù hằn của riêng ta..."

"Tôi quay về lại xem sao trước đã." Vương Chinh Vũ lo lắng, sau đó co giò chạy xuống dưới lầu.

Bá tước cũng chẳng kịp mặc đồ vào, cứ thế theo hắn đi xuống.

Ai ngờ trong phòng ăn chẳng có ai, ly rượu thì rơi vãi trên bàn, ghế ngã dưới đất.

"Không ổn rồi!..." Vương Chinh Vũ hoảng hốt, vừa quay đầu lại nhìn thì thấy cánh cửa nhà bếp luôn đóng chặt nay đã được mở ra.

"Bên trong đó có gì?" Vương Chinh Vũ chỉ về phía nhà bếp.

"Ta cũng không biết, đó là nơi mà kẻ hầu làm việc, xưa nay ta chưa từng xuống tới đó." Bá tước gãi đầu bực dọc, "Gaston bảo ông ta muốn nấu ăn ở trong đó, không được cho bất cứ ai tiến vào."

Nỗi bất an tột độ ập tới, Vương Chinh Vũ không nói lời nào lập tức xông vào trong. Bên trong ngoại trừ bếp lò và bệ bếp ra thì còn có một tấm ván gỗ nổi bật được nâng lên, ở dưới đây thế mà lại có một đường hầm bí mật.

Không sai đâu được, Gaston mới là Boss lớn, ván game này còn che giấu một âm mưu sâu hơn nữa. Vương Chinh Vũ và Bá tước liếc nhìn nhau, quyết định phải tìm cho rõ ngọn ngành.

Bậc đá dài kéo dài đến nơi sâu nhất trong hầm giam u tối, có ánh xanh lục thoắt ẩn thoắt hiện không ngừng truyền đến. Vương Chinh Vũ và Bá tước vịn tường đá hơi ẩm ướt dính nhớp, cẩn thận bước xuống từng chút một.

Đập vào trong mắt là một trận ma pháp hình tròn siêu lớn, đang tỏa ra thứ ánh xanh kì ảo, vòng tròn bên ngoài trận pháp là 7 cái đầu của 7 người chơi đã chết, còn quản gia chẳng biết đã mặc áo choàng đen từ khi nào, đôi bàn tay đen nhẻm của ông đang phát ra ma lực, dồn dập tụ vào hóa thành ngọn lửa màu xanh, theo cánh tay được phất lên, ma diễm hung hãn xông về phía người trong góc xó.

Người đó chính là Ngụy Dịch Sâm, chỉ thấy anh giơ tấm khiên được lấy từ kho đạo cụ ra, nhưng ngọn lửa vẫn cứ đâm sầm vào tấm khiên, đánh bay Ngụy Dịch Sâm vào tường.

"Hưa ah!!!" Ngụy Dịch Sâm không kiềm được mà rên rỉ.

"Ngụy Dịch Sâm!!!" Vương Chinh Vũ trợn mắt, muốn xông thẳng đến cứu anh. Khóe mắt Vương Chinh Vũ còn nhìn thấy Tề Luật và Cố Nham đang nằm dưới đất, khắp người bọn họ đã toàn là vết thương không tài nào động đậy được.

"Cậu đừng qua đây!!!" Ngụy Dịch Sâm hét lớn với Vương Chinh Vũ, "Chạy mau đi!!! Quản gia này vốn không phải con người."

Vương Chinh Vũ kinh hãi, chỉ thấy Gaston chậm rãi xoay đầu lại, quản gia lịch sự cung kính khi trước giờ đây thế mà là một bộ xương.

"Ui, ngài Bá tước cũng ở đây à." Đầu lâu kinh khủng của Gaston không ngờ lại lên tiếng, "Ngài Bá tước gì cũng không mặc quả là rất gợi cảm. Sao nào, ngài đích thân bắt tên đó lại đây giúp tôi được không?"

Gaston ngoác mồm, hốc mắt sâu hoắm nhìn thẳng về phía Vương Chinh Vũ.

Bá tước nhanh chóng bảo vệ hắn ở đằng sau, để lộ ánh mắt tức giận, "Ông là quái vật? Gaston, ông từ trước đến giờ luôn gạt ta?"

"Tôi không gạt ngài, ngài biết mà..." Gaston nói với giọng điệu siêu lạnh nhạt, "Mau đưa tên đó sang đây!"

"Không, ta đã tỉnh táo, việc mà chúng ta đang làm là sai!" Bá tước nói một cách chắc chắn.

"Ta chỉ thiếu đúng cái đầu cuối cùng!!!... Rõ ràng chỉ còn đúng một tế phẩm nữa thôi là ta đã có thể đạt được cơ thể mới, là có thể sống trở lại!!!..." Gaston gào rống, trông đáng sợ cực kì, "Tại sao ngươi không chịu ngoan ngoãn thay ta làm việc, nếu ngươi không giết nó, vậy để ta!!!"

Chỉ thấy hai tay ông ta giơ lên, đám dao nĩa sót lại chợt chẳng biết từ đâu nhào ra, nhảy thẳng đến phía của Vương Chinh Vũ.

Bá tước gấp gáp chắn trước mặt Vương Chinh Vũ, lật tay đánh bay chúng nó, sau đó bắp thịt căng phồng nhanh chóng hóa thú, lao vào ẩu đả với đám vật dụng.

"Ngụy Dịch Sâm!" Vương Chinh Vũ cắn răng, muốn chạy về phía anh.

"Cậu đừng qua đây!!!" Ngụy Dịch Sâm nhìn ở đằng sau của hắn.

Nhưng đã không kịp nữa rồi, chỉ thấy hai chân Gaston khẽ bật dậy, xông thẳng về phía Vương Chinh Vũ.

Hắn căn bản không kịp phản ứng, cổ ngay lập tức bị tay ông ta siết chặt, sau đó xách lên.

"Gưa ah!..." Vương Chinh bị xách lên khó mà thở được, hai tay liều mạng cào cấu tay xương nơi cổ.

Sức mạnh của bàn tay đó thực sự như muốn bẻ đứt cổ của Vương Chinh Vũ.

"Chết đi!!!" Gaston tức giận gào lên, nhưng lại chẳng ngờ tới Bá tước không để tâm đến sự công kích của đám vật dụng, mà liều mình vọt tới đây.

Thân hình to lớn của y húc thẳng lên người Gaston, cả hai thình lình ngã vào trong đống củi lửa ở góc bên cạnh.

"Khụ khục!!!..." Vương Chinh Vũ dằn lại cơn khó chịu, cuối cùng cũng tìm được Ngụy Dịch Sâm trong cơn hỗn loạn, "Tôi đã lấy được chìa khóa rời khỏi đây rồi."

"Thật sao?" Ánh mắt tuyệt vọng của Ngụy Dịch Sâm thoắt cái hóa mừng rỡ, "Vậy chúng ta mau đi thôi!!! Cậu cõng Cố Nham, tôi cõng Tề Luật."

"Được." Vương Chinh Vũ gật đầu.

Bọn họ dẫn theo hai người nhanh chóng rút lui, rời khỏi hầm giam qua con đường đá chật hẹp ẩm ướt.

"Hưa ah..." Vương Chinh Vũ thả Tề Luật ở nhà bếp, thở dốc từng hơi nặng nhọc.

"Khoan nghỉ, bằng không sẽ xảy ra thêm chuyện nữa đấy." Ngụy Dịch Sâm nói với hắn, "Chúng ta trốn trước đã."

"Không được!!!" Trong hầm giam không ngừng vang vọng tiếng Bá tước và Gaston đấu với nhau, Vương Chinh Vũ cắn chặt răng, siết chặt nắm đấm, "Tôi không thể bỏ rơi Bá tước..."

"Hả?" Ngụy Dịch Sâm cho rằng bản thân nghe nhầm, "Cậu mẹ nó sau khi làm tình với Bá tước xong đã trở thành đồng bọn của y rồi hả?"

"Mọi người ra trước đi." Vương Chinh Vũ gỡ chìa khóa nhét vào tay Ngụy Dịch Sâm, "Tôi phải trở lại cứu y."

"Cậu điên rồi à?" Ngụy Dịch Sâm hét lớn, "Ý cậu là sao, muốn đi tìm chết tiếp?!"

"Xin lỗi, tôi không thể đánh mất y!" Căn bản không thể khuyên nổi Vương Chinh Vũ, vừa nói dứt lời đã xông về lại hầm giam.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com