CHƯƠNG 12
Điện thoại rung, Gia Huy đưa tay móc điện thoại trong túi ra. Là Hạ Vi.
- "Mình đây!"
- "Gia Huy, cậu đang đi du lịch ở đâu vậy?"_Tiếng Hạ Vi đầu dây bên kia có vẻ sốt sắng
- "Căng-tin."
- "Trời!!! Vậy mà mình cứ tưởng cậu gặp chuyện gì rồi chứ. Thế bao giờ cậu về?"
- "Bây giờ."
- "Có cần mình xuống rước về ko?"
- "Không."
- "Vậy thì về ngay nhé."
- "Rồi."
Gia Huy cúp máy, cất điện thoại vào túi.
- Tôi đi trước.
- Ừ_Khánh Đăng cười nhẹ.
Nói đoạn, Gia Huy bước ra khỏi bàn, vẻ lạnh lùng băng giá lại trở về tràn ngập khuôn mặt nó.
Khánh Đăng ngồi đó, đưa ánh mắt dõi theo nó, gần, xa, rồi khuất dạng. Khóe môi ưu mĩ vẽ nên một nụ cười hiếm có "Em phải là của tôi!"
Giữa sân trường của học viện Hàn Lâm, một chiếc Limo màu đen bóng loáng đã yên vị ở đó ko biết từ khi nào. Chủ nhân của chiếc xe đã đỗ xe ở đó rất lâu để chờ đợi một ai đó, chàng trai trẻ đứng dựa lưng vào chiếc xe, 2 tay đút túi quần, lặng lẽ chờ đợi bóng dáng thiên thần ấy.
Gia Huy lãnh đạm đi lướt qua Thiên Bảo, nó khoác ba lô lên vai đi về phía cổng trường. Bỗng một bàn tay nắm lấy chiếc quai ba lô của nó, Gia Huy giật mình quay đầu lại. Thiên Bảo-chủ nhân của bàn tay ấy. Anh nhìn nó, đôi mắt màu cafe đen toát lên một cảm xúc buồn man mác, khiến người khác thương cảm.
- Tôi có chuyện muốn nói với cậu.
- Có chuyện gì vậy?
- Tôi... tôi...
- Ừm!_Không cần Thiên Bảo phải nói hết câu, Gia Huy gật nhẹ đầu đồng ý. Một người thông minh như nó đương nhiên hiểu rằng việc Thiên Bảo đứng đây hoàn toàn ko phải là do tình cờ, tuy ko rõ anh gặp nó vì mục đích gì, nhưng thiện ý là hoàn toàn có thể. Nó lặng lẽ tiến lại gần chiếc xe, Thiên Bảo thoáng bỡ ngỡ nhưng cũng rất nhanh trên khóe môi ưu mĩ bất giác cong lên, khoét sâu thành một nụ cười, anh bước đến mở cửa cho Gia Huy vào.
Cánh cửa xe đóng sầm lại, chiếc xe phóng đi, để lại một màn khói trắng mù mịt.
Trong một nhà hàng kiểu Pháp.
Đèn tường tỏa sáng êm dịu, ko gian phảng phất mùi hương thơm dìu dịu. Khăn trải bàn màu trắng điểm hồng phong cách nước Pháp, dụng cụ ăn bằng bạc sáng loáng, chiếc bình hoa cao cổ cắm một bông hồng trắng. Sôfa màu đỏ, nghệ sĩ violin đang kéo một khúc nhạc tình lãng mạn.
Khách ko nhiều.
Bên cạnh những chậu cây che khuất.
Thiên Bảo ngồi đối diện Gia Huy. Ánh mắt anh như làn sương mờ lãnh đạm nhìn nó, anh hỏi:
- Gia Huy! Chuyện sáng nay... cậu ko sao chứ?
- Tôi quên rồi.
- Tôi xin lỗi.
Bông hoa hồng trắng thuần khiết cắm trong chiếc bình cao cổ. Người phục vụ bưng đĩa bò bít tết tới, mùi thơm lan nhanh, miếng thịt trông thơm ngon, hấp dẫn và bắt mắt. Sau khi anh ta rời đi mà ko quên kèm theo một câu nói quen thuộc "Chúc quý khách ngon miệng!". Người nghệ sĩ kéo Violin bước tới bàn, kéo một khúc nhạc vui vẻ nhẹ nhàng.
Gia Huy bắt đầu chú tâm vào ăn.
Thiên Bảo chỉ ăn vài miếng, anh đặt dao xuống bàn, lặng lẽ ngắm nhìn nó. Rất lâu...
Gia Huy ngước lên nhìn anh, gương mặt thản nhiên.
- Làm gì mà nhìn tôi chăm chú vậy?
Đơ người trong 2s...
Thiên Bảo giật mình nhìn nó, anh che miệng ho khan một tiếng, rồi nhẹ mỉm cười_Có thể... vì cậu rất xinh đep_trong đôi mắt Thiên Bảo có thể thấy được nét gian tà. Anh kiếm bừa một lý do.
Mí mắt chuyển động, trên gương mặt Gia Huy đột ngột xuất hiện một nụ cười, nó nguýt anh một cái, nụ cười xinh tươi hồn nhiên
... Mà ko hề hay biết.....
Nụ cười đó đã làm cho một người... ngây ngô nhìn...
- Xinh đẹp??? Thế mà tôi lại ko biết đấy_dường như vẫn ko hay nụ cười của mình làm một người hồn bay phách lạc, Gia Huy vẫn cười, khuôn mặt xinh đẹp rực sáng.
- Cậu cười rất đẹp. Tại sao lại ko làm thế thường xuyên?_Thiên Bảo tò mò hỏi. Những người ko có ngoại hình ưa nhìn họ cũng muốn cười thật tươi để khắc chế sự tự tin, vậy mà với một thiên thần xinh đẹp như Gia Huy, đặc biệt là khi cười, lại hạn chế nụ cười ở mức tối đa. Anh thở khì, cậu bé này... đẹp..... nhưng lại ko có cảm giác biết mình đẹp.
Chăm chú vào đĩa thức ăn, Gia Huy điềm nhiên trả lời:
- Không thích!
Không thích? Ko thích cười hay ko thích mình đẹp? Thiên Bảo cười nhạt.
- Tôi ko thích biểu lộ cảm xúc trước mặt người khác. Tôi ko tin tưởng họ.
- Cậu là một người thật khó gần?_Thiên Bảo lặng lẽ nhìn Gia Huy, ánh mắt anh bỗng trở nên sâu xa kì lạ.
–
Giờ anh mới biết?_Gia Huy cắm chiếc dĩa vào miếng bít tết đã cắt nhỏ, bỏ vào miệng.
– Giờ anh mới biết?_Gia Huy cắm chiếc dĩa vào miếng bít tết đã cắt nhỏ, bỏ vào miệng.
– Cậu có còn là trẻ con nữa ko thế?_Thiên Bảo mỉm cười chế giễu, anh lấy miếng giấy trắng tinh được gấp gọn gàng bên cạnh, với tay, chấm nhẹ một cái vào khóe môi Gia Huy_Đồ ăn dính cả ra ngoài miệng rồi này.
“Thịch”
Vì khoảng cách quá gần, khoảnh khắc ngón tay Thiên Bảo chạm vào mặt Gia Huy, như có một luồng điện chạy qua, khiến trái tim 2 người… đều bước hụt một nhịp.
Thiên Bảo vội rút tay về, ho khan một tiếng.
Gia Huy bối rối quay mặt đi chỗ khác.
Là do hành động quá thân mật, hay do 2 con người này quá đa cảm nhỉ?
Sau bữa ăn ở nhà hàng Pháp, Thiên Bảo đưa Gia Huy về.
– Cảm ơn đã đưa tôi về_giọng Gia Huy lạnh lùng
– ………….
– Cầm lấy đi_nó đưa ra trước mặt Thiên Bảo một sấp tiền_Trả tiền hồi nãy anh thanh toán bữa ăn giùm tôi.
Thiên Bảo nhìn xuống tay Gia Huy, cảm giác thật khó chịu. Trả tiền? nó nghĩ anh cần sao?
– Cậu nghĩ tôi là ai?
Vốn là người thông minh, đương nhiên Gia Huy hiểu Thiên Bảo đang nghĩ gì.
– Ko phải tôi coi thường anh, chỉ là tôi ko muốn mắc nợ ai cả. Dù là thứ nhỏ nhặt cũng phải giải quyết hết_Gia Huy nhìn ra xa, nói rành mạch từng chữ.
– Vấn đề này tôi chưa nói với cậu sao?_Thiên Bảo khẽ chau mày
– Nhưng…
– Ko cần trả lại_Thiên Bảo ngắt lời Gia Huy, anh ngập ngừng một lát, rồi mới nói tiếp_Cậu… có thể cùng tôi đi dạo một lát ko?
– Nếu anh muốn_Gia Huy nhún vai thờ ơ, rồi lạnh lùng quay lưng bước đi.
– Cảm ơn cậu… Thiên Bảo nhẹ mỉm cười, anh bước đến bên Gia Huy, cùng nó đi bộ ra đường lớn.
Màn đêm sâu thẳm, buông xuống bao chùm lấy bóng dáng hai người đang rảo bước trên đường.
– Gia Huy….. _Thiên Bảo tiến lại gần, giọng nói như gió thoảng.
– Hửm???
– Cậu luôn dửng dưng và bất cần với mọi thứ như vậy sao?
– Sao lại hỏi thế?_Gia Huy nhíu mày khó hiểu
– Vì tôi thấy cậu rất khó thân thiện.
Nó cười nhẹ, đôi mắt màu nâu sữa trong veo nhàn nhạt.
– Tôi vẫn thế từ khi sinh ra. Với ai tôi cũng vậy. Cô độc và lạnh lùng.
– Ngay cả với ba mẹ mình?
– Ừm….._Gia Huy ngước lên nhìn dãy đèn đường như những ngôi sao lấp lánh trước mặt, giọng nói nhẹ nhàng bị gió đêm cuốn đi.
Mái tóc óng mượt che khuất bên mặt, Thiên Bảo ko nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt Gia Huy thế nào. Mái tóc màu hạt dẻ mền mại ôm lấy khuôn mặt yêu kiều, nổi bật trên làn da trắng muốt như tuyết, ko phải là sự lạnh lùng ngạo nạn nữa, mà là sự cố chấp, bướng bỉnh ương ngạnh nhưng vẫn động lòng xót thương.
Thiên Bảo nín lặng, đôi mắt màu cafe đen sâu thẳm âm u, anh ko biết nói gì nữa.
Ko gian lại trở nên trầm mặc, chỉ còn tiếng bước chân đều đều.
Gió đêm thổi qua hai người, mùa thu ko biết đã qua từ khi nào, mùa đông dần thế chỗ, đêm buông xuống mang chút lành lạnh, mái tóc bị gió thổi tung bay.
Một cơn gió nữa thoảng qua, Gia Huy đưa tay dựng cổ áo sơ mi lên, hy vọng sẽ ấm hơn một chút.
Bất chợt…..
Gia Huy giật mình, ngước mặt lên nhìn Thiên Bảo, rồi lại nhìn xuống chiếc áo véc mà anh mới choàng lên người cho nó, lạnh lùng hỏi:
– Anh làm gì vậy?
– Nhìn mà ko thấy sao? Cậu mặc phong phanh như vậy rất dễ bị cảm lạnh đó_Thiên Bảo sượng sùng đáp
– Tôi ko dễ bị ốm đến vậy đâu.
– Làm sao mà tôi biết được, với lại… cậu cũng đâu có cơ bắp gì._Thiên Bảo nghiêng đầu, đáy mắt ánh lên vẻ chăm chọc
– Anh có muốn thử ko?
- Thôi được, tôi thua_Thiên Bảo cười khổ, nhìn cái vẻ mặt đắc ý kia, anh thừa hiểu rằng Gia Huy dám "tuyên chiến" với anh để đọ tài cao thấp_Cậu mặc áo vào đi kẻo lạnh.
- Cảm ơn!
Thiên Bảo nheo mắt nhìn Gia Huy, môi nở một nụ cười mê hoặc_Cậu biết "đánh vần" từ đó rồi sao?
Gia Huy ko nói gì, đôi mắt chăm chú nhìn chiếc xe hàng dong phía bên kia đường.
- Kẹo bông gòn!_Gia Huy khẽ lẩm bẩm, hồi bé nó rất thích ăn loại kẹo này, ngọt ngọt, tê tê đầu lưỡi, lại còn êm êm như bông nữa.
- Cậu ăn ko?_Thiên Bảo chỉ vào cái xe hàng cắm đầy kẹo bông, mỉm cười hỏi.
Nó hơi ngẩn người nhìn anh, rồi khẽ gật đầu.
Thiên Bảo quay lưng đi, mà ko hề hay biết, Gia Huy lặng lẽ đứng nhìn anh với những cảm xúc hỗn độn ngập tràn trong đôi mắt.
Phía bên kia đường, Thiên Bảo nhẹ mỉm cười, đôi chân vội vã bước đi, trên tay cầm một cây kẹo rất to, to hơn cái kẹo bình thường, có vẻ như anh đã yêu cầu người bán hàng cho thêm.
Gia Huy nãy giờ đứng đó, dùng đôi mắt màu nâu sữa trong veo vô hồn ấy, dõi theo anh từng bước chân.
Rè... è... è.....
Bỗng chiếc điện thoại của Gia Huy rung lên, kéo nó trở về thực tại. Nó lấy ra xem, calling từ Hạ Vi.
- "Alo"
- "Huy à! Cậu đang ở đâu vậy? Sao giờ này vẫn chưa về?"
- "Ừm! mình đang ở gần nhà"
- "Cậu đứng ở chỗ nào? Sao mình ko nhìn thấy?"
- "Mình đang ở công viên... cùng với Thiên..... "
*CHOANG*
Chiếc điện thoại trên tay Gia Huy đột ngột rơi xuống đất khi nó vô tình ngước mặt lên nhìn cột đèn giao thông đã chuyển sang màu xanh từ bao giờ, nhìn xuống vạch vôi trắng thì thấy Thiên Bảo đang chăm chú nhắn tin cho ai đó, ngón tay thon dài lướt các phím một cách thần thục, vừa nhanh thoăn thoắt bấm điện thoại, vừa lơ đễnh bước từng bước một chậm chạp,
bây giờ mới đến giữa đường. Nó đang định giục Thiên Bảo mau sang đường thì hoảng hồn khi thấy một chiếc xe tải đang lao đến với tốc độ kinh hồn, ánh đèn vàng của xe chiếu thẳng vào Thiên Bảo.
- "Gia Huy! Cậu còn nghe nữa ko vậy? Cậu vừa nói gì cơ? Cậu đang ở công viên cùng ai? Alo... Gia Huy..."
- Aassiii... sao lại mất tín hiệu rồi...
Cất điện thoại vào túi, Hạ Vi vội vàng chạy theo hướng khu công viên gần đó, khuôn mặt tái nhợt vì lo lắng...
- THIÊN BẢO!!! Cẩn Thận!!!!!
Giật mình ngẩng lên khi nghe tiếng gọi như cào xé ko gian của Gia Huy, anh đã kịp nhìn thấy
chiếc xe đang lao đến mình, khoảng cách rất gần, chỉ một tích tắc nữa thôi là sẽ ko còn cứu vãn được nữa. Và anh cũng hoảng hồn khi thấy.... thân ảnh Gia Huy đang lao đến bên anh... mỗi lúc một gần...
- KHÔNG!!! Gia Huy. Đừng lại đây.
Nguy hiểm lắm!!!!!
Tiếng hét của anh như chìm vào ko gian hỗn độn xung quanh, chìm giữa tiếng kêu ré lên của những người qua đường, và chìm vào cái ánh đèn vàng đang chiếu thẳng vào bóng 2 người con trai trên đường đang chuẩn bị nhập lại làm
một.
Ánh đèn lóa mắt như ánh sáng của tử thần khiến người ta ghê sợ.
Trái tim vô cảm trong lồng ngực Gia Huy khẽ thắt lại, nhói lên đau đớn như có ai cầm con dao sắc cứa mạnh vào.
Trái tim ấm áp trong lồng ngực của Thiên Bảo như ko còn đập nữa, như chết dần theo từng bức chân Gia Huy chạy lại gần.
Chiếc xe tải vẫn điên cuồng bấm còi.....
Vài người trên đường quay mặt đi, ko muốn chứng kiến cái cảnh ghê rợn sắp diễn ra trước mặt.
Chỉ còn vài tích tắc nữa thôi, Gia Huy lao đến bên Thiên Bảo thật nhanh. Nó như cảm thấy có gì đó rất quan trọng đang dần dần tuột khỏi tay mình mà biến mất. Rất nhanh, nhanh đến mức nó ko thể giơ tay kéo lại, nhanh đến tàn nhẫn.
- Gia Huy!!!Khôngggggg....
*KÉT... KÉT.....
*RẦM!!!*
Gia Huy giơ tay đẩy mạnh Thiên Bảo vào lề đường, anh cũng nắm tay nó thật chặt, kéo mạnh nó vào trong, 2 người ôm nhau lăn vào lề
đường.
Và may sao...
Vẫn còn kịp...
..... Trước khi lưỡi hái tử thần đưa
ra kéo một trong hai người, hoặc cả
2 người đi...
Một vụ lộn xộn xảy ra giữa thành phố, những tiếng thắng xe vang lên như nghiền nát mắt đường, xe cộ ngổn ngang giữa đường ngay lập tức tạo ra một vụ tắc nghẽn giao thông.
......................
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com