Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

124. Thăm dò sâu hơn.

124. Thăm dò sâu hơn.

Chiếc xe địa hình vừa lao qua cánh cổng đá, một luồng khí lạnh thấu xương tựa như đến từ băng nguyên vạn năm lập tức ập tới như sóng triều, nhấn chìm cả Lam và Ham.

Bóng tối đặc quánh như mực, hoàn toàn nuốt chửng họ. Ánh đèn xe yếu ớt như ánh nến trong cơn gió, rọi vào hố đen sâu thẳm mà chẳng hắt lại chút ánh sáng nào.

Tuy vậy, cảm giác xóc nảy của xe khiến hai người biết chắc rằng xe vẫn đang tiếp tục di chuyển.

Thời gian trong bóng tối như ngưng đọng, không rõ đã trôi qua bao lâu, cuối cùng chiếc xe địa hình cũng lao ra khỏi bóng đêm, phía trước bỗng rộng mở sáng rỡ.

Lam và Ham mở to mắt, ngơ ngác sững sờ trước cảnh tượng trước mắt.

Từ khi sinh ra, họ đã sống trong sa mạc Biffi, trời đầy cát vàng là nhận thức cố hữu của họ về thế giới. Chưa từng thấy qua vùng đất xanh tươi, tràn đầy sức sống như thế này.

Hai người xúc động tới mức không thốt nên lời, tim trong lồng ngực đập thình thịch.

Ham từ từ đạp phanh, dừng xe lại.

Cả hai cùng mở cửa xe, đặt chân lên lớp cỏ mềm mịn. Mùi cỏ non đặc trưng sau mưa ùa vào mũi, lập tức xua tan âm u trong lòng họ, khiến tâm trí như bừng sáng.

Lam dường như đã quên sạch hiểm cảnh vừa rồi, thả lỏng hít sâu một hơi, ánh mắt đảo qua vùng đất thần kỳ này, không kìm được mà cảm thán:

"Đây chính là Vực Thần sao? Đúng là một nơi xinh đẹp thật đấy."

"Ra đây cho tôi!" Tiếng quát của Ham bất ngờ phá tan sự tĩnh lặng của đồng cỏ.

Lam quay đầu theo bản năng, thấy Ham đã túm lấy một cô gái đang trốn sau gốc cây khô.

Cậu chẳng hề nương tay, kéo mạnh một cái, ném thẳng cô ta như một con búp bê tới trước mặt anh trai.

"A!" Lưu Ly bật ra một tiếng rên yếu ớt, nửa thân người đổ rạp trên mặt đất.

Nàng ngẩng lên gương mặt nhỏ nhắn đáng thương, dùng ánh mắt run rẩy đầy sợ hãi nhìn Lam.

Trong lòng Lam dâng lên một tia xót xa, nhưng nghĩ lại mọi chuyện vừa rồi, anh vẫn cố nén lại xúc động muốn đỡ cô ta dậy.

"Anh, anh nhìn rõ đi!" Ham bước lên trước một bước, giọng đầy kích động.

"Anh cứu cô ta, nhưng lúc nãy khi vệ binh bộ lạc A Khắc Nhĩ suýt bắn chết chúng ta, cô ta lại không chút do dự mà đóng sập cửa lại, rõ ràng muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết!"

Nghe em trai nói vậy, lửa giận trong lòng Lam dần bùng lên.

Từng chút thất vọng và căm hận dâng lên, cuối cùng nhấn chìm sự thương cảm trong anh. Anh chỉ có thể quay mặt đi, tránh ánh mắt quyến luyến của Lưu Ly, hỏi khẽ:

"Bây giờ định xử lý cô ta thế nào?"

Ham hừ lạnh một tiếng, nhớ lại cảnh vệ binh A Khắc Nhĩ vừa bị bắn hạ, nói:

"Tạm thời trói lại đã. Đây là Vực Thần, cô ta quen thuộc nơi này nhất, biết đâu còn giăng bẫy gì đó chờ tụi mình."

"Tôi không có hại các anh đâu!" Lưu Ly vội vàng giải thích, ánh mắt hiện lên vẻ hoảng hốt.

"Tôi... tôi chỉ là bị tiếng súng làm cho hoảng quá nên mới đóng cửa lại, tôi không hề muốn hại các anh."

"Câm miệng!" Ham lườm nàng một cái như dao rạch thẳng vào người, khí thế sắc bén khiến Lưu Ly không dám nói thêm một câu.

Nhưng nàng vẫn không cam lòng, giơ tay kéo nhẹ vạt áo Lam.

Thấy vậy, Ham cau mày, mấy bước lao tới, đá thẳng vào tay Lưu Ly đang níu lấy áo anh mình, lạnh lùng cảnh cáo:

"Nếu cô còn dám có ý đồ với anh tôi, tôi nhất định sẽ khiến cô sống không bằng chết!"

Cú đá đó Ham không hề nương tay, đau đến mức nước mắt Lưu Ly lập tức trào ra. Nàng cắn môi, toàn thân run rẩy, không dám phát ra dù chỉ một tiếng.

Ham kéo mạnh nàng dậy, lôi từ xe ra một sợi dây thừng, trói chặt tay nàng lại, sau đó dán băng dính lên miệng.

"Giờ tính sao?" Lam hỏi nhỏ, ánh mắt vẫn còn chút bối rối.

Ham ngồi vào xe, trầm ngâm suy nghĩ. Bây giờ có hai lựa chọn:

Một là ở lại đây đợi, nơi này chính là cửa vào Vực Thần, Lục Minh Trạch và Lăng Dạ ra ngoài chắc chắn sẽ đi ngang qua;

Hai là tiếp tục tiến sâu vào trong, theo dấu chân bọn họ mà hành động cùng.

Nếu là tự mình quyết, Ham nhất định chọn cách thứ nhất, vừa an toàn vừa nhàn nhã.

Nhưng khi cậu quay sang nhìn anh, phát hiện trong mắt Lam đang ánh lên vẻ hiếu kỳ rõ rệt.

Cậu nghĩ, anh mình sống trong sa mạc từ nhỏ, với Vực Thần trong truyền thuyết của bộ lạc A Khắc Nhĩ – một thiên đường mơ hồ ấy – nhất định khao khát được khám phá tận mắt.

Cuối cùng, Ham thở dài một hơi, ánh mắt lộ vẻ chiều chuộng nhìn anh:

"Đã đến rồi thì tiến vào khám phá luôn đi. Biết đâu lại nhặt được báu vật thần tộc để rơi."

"Thật hả?" Nghe vậy, mắt Lam lập tức sáng lên, niềm phấn khích hiện rõ trên gương mặt.

Ham mỉm cười gật đầu, quay lại nhìn Lưu Ly đang bị trói chặt ở ghế sau, ánh mắt lập tức trở nên lạnh như băng.

Cậu rút ra một con dao quân dụng sắc bén, "phập" một tiếng, cắm thẳng vào ghế sát tai Lưu Ly, hung dữ đe dọa:

"Dẫn đường. Nếu tôi phát hiện cô chỉ sai, hoặc có ý đồ khác... tôi sẽ chặt tai cô trước, sau đó là ngón tay, rồi đến mắt. Tôi nói được thì làm được."

Lưu Ly sợ đến mức toàn thân run lẩy bẩy, trong mắt tràn ngập nỗi sợ hãi.

Nàng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, dùng ánh mắt chỉ hướng phía trước.

Ham khởi động xe, men theo phương hướng Lưu Ly chỉ mà lái đi. Bánh xe lăn qua thảm cỏ, để lại hai vệt sâu hoắm sau lưng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com