Chương 6
Hắc Nhãn Kính
Nơi này đã được chứng minh là nguy hiểm hơn dự đoán, vì vậy họ mất nhiều thời gian hơn để khám phá nó, họ cần nghỉ ngơi và ngủ ít nhất vài giờ để tiếp tục. Họ chọn một căn phòng mà họ đã dọn sạch bẫy và nằm cạnh nhau. Hắc Nhãn Kính đã đợi Tiểu Hoa ngủ say để đứng canh thêm vài tiếng đồng hồ, trước khi sự mệt mỏi đã ập xuống và nhắm mắt nghỉ ngơi xứng đáng.
Anh cố gắng ở yên bên cạnh người bạn đồng hành của mình, biết rõ rằng Tiểu Hoa không thích những động chạm vào người cậu đặc biệt là của anh, nhưng khi anh tỉnh dậy vài giờ sau đó, anh thấy rằng Tiểu Hoa của mình không phải là không muốn giữ chặt anh. Anh mỉm cười khi cảm nhận được cánh tay của Tiểu Hoa trên ngực mình, trong khi đầu cậu tựa trên vai mình. Có lẽ cậu ấy đang vô thức tìm kiếm sự thoải mái khi cậu ấy ngủ, điều đó cho thấy Tiểu Hoa đã tin tưởng và quan tâm đến anh nhiều hơn những gì anh biết.
Thật tiếc khi anh không có máy ảnh bên mình để chụp những khoảnh khắc đáng yêu này. Anh nhắm mắt lại đợi Tiểu Hoa tự mình tỉnh lại và nhận ra mình đã để bản thân mở ra trong một khoảnh khắc mệt mỏi của cậu, đáng tiếc là quá sớm so với suy nghĩ của anh.
Ngay sau đó, Tiểu Hoa tỉnh dậy và nhận thấy cậu ấy đã tìm kiếm hơi ấm của người đàn ông kia khi cậu ta đang ngủ, cậu ta rời đi mà không nói một lời. Cậu nhìn xuống đồng hồ để thấy mình đã ngủ lâu hơn dự định, có lẽ vì sự hiện diện của Hắc Nhãn Kính đã khiến cậu mất cảnh giác đủ lâu để cảm thấy an toàn và hoàn toàn chịu thua vì mệt mỏi. Vậy mà ... đã đến lúc phải tiếp tục di chuyển.
"Dậy đi, chúng ta đã mất rất nhiều thời gian rồi." Tiểu Hoa nói, biết rằng Hắc Nhãn Kính đã hoàn toàn tỉnh táo.
"Cậu thật là nhẫn tâm, tôi đã canh chừng giúp cậu gần hết những giờ đó." Hắc Nhãn Kính phản đối.
"Vậy thì hãy ở đó và nghỉ ngơi cho đã đi. Tôi sẽ tiếp tục " Tiểu Hoa vừa nói vừa xách ba lô đi.
"Được rồi, được rồi ... đừng nóng vội, Giải Gia. Dù sao đây cũng là nơi nguy hiểm." Hắc Nhãn Kính nói.
"Không cần phải nói tôi biết, tôi vẫn là dẫn đầu trong cuộc thi nhỏ của chúng ta. Cho tới nay đã năm bốn giờ, đúng không?" Tiểu Hoa hỏi quay lại nhìn Hắc Nhãn. Phía sau cậu, Hắc Nhãn Kính mỉm cười. Đúng vậy, họ đã gặp phải số lượng bẫy đó cho đến nay, đó là lý do họ tiến chậm như vậy, nhưng điều mà Tiểu Hoa nói không biết là cậu ấy đã cẩn thận dẫn anh ta khỏi một số bẫy khác nguy hiểm hơn nhiều đối với họ. hơn mũi tên, gai hoặc boomerang.
Những thứ mà anh ta đã tránh để kích hoạt có thể khiến mặt đất nhượng bộ hoặc công trình bị phá hủy, điều đó chỉ có nghĩa là, anh ta đã để Tiểu Hoa giành chiến thắng . Đó cũng là lý do anh canh chừng vài giờ sau khi Tiểu Hoa ngủ. Chỉ sau khi chắc chắn một trăm phần trăm là không có gì nguy hiểm xung quanh, anh mới để bản thân nghỉ ngơi.
"Mẹ kiếp, ta quá mềm lòng với hắn." Hắc Nhãn Kính thì thầm với chính mình, khi anh theo sát Tiểu Hoa
Trương Khởi Linh
Họ đã đi đủ xa khỏi con đường cam chịu đó và Bàn Tử đã yêu cầu được nghỉ ngơi một chút, họ đi dưới bóng cây. Tiểu Ca ngồi bên cạnh Ngô Tà, mở canteen đựng của mình đưa nó cho cậu, Ngô Tà đã vui vẻ nhận nó với một nụ cười tươi hết có thể. Khởi Linh yêu khi Ngô Tà cười với anh như vậy, đó là một nụ cười tươi sáng dường như tỏa sáng như mặt trời làm xua tan bóng tối của chính anh.
Anh đã bị mặt đó của cậu thu hút từ lâu rồi, nhìn cậu càng ngày càng hấp dẫn đến mức không kìm được cảm xúc của mình nữa. Khi họ hôn nhau, anh cảm thấy cuộc sống của mình có ý nghĩa hơn. Vì vậy, trong chuyến đi của họ, anh đã đảm bảo dọn dẹp con đường để Ngô Tà đi dễ dàng hơn, giúp cậu ấy vững vàng khi có địa hình nhiều đá hơn và giữ cho giác quan của anh hoạt động hết công suất để cảnh báo về bất kỳ loại mối đe dọa mới nào mà họ có thể gặp phải. , đặc biệt liên quan đến rắn, anh biết là ở ngoài đó.
"Đây, ăn chút gì đó đi, chúng ta đã đi dạo một lúc rồi." Ngô Tà đưa cho Khởi Linh một gói lương khô và anh vui vẻ nhận lấy, nhìn chằm chằm vào Ngô Tà trong vài giây trước khi anh hơi mỉm cười. Trong cuộc trao đổi nhỏ của họ, Bàn Tử gần đó đã để mắt tới. Họ trông giống như đôi uyên ương mới kết hôn vậy.
"Này Thiên Chân, hãy nói cho tôi biết sự thật. Giữa hai người có chuyện gì khác không? Tôi đã ở bên cạnh cả hai người trong suốt thời gian qua, bộ hai người kết hôn rồi à?" Bàn Tử hỏi, Ngô Tà đang uống nước mà Tiểu Ca đưa nghe vậy liền bị sặc nước, ho một tiếng, Khởi Linh nhẹ nhàng xoa lưng của cậu một cách thích thú.
"Bàn Tử chết tiệt !, câu hỏi kiểu gì vậy? Ai lại kết hôn ở một nơi như vậy? Đừng nói những điều vô nghĩa nữa!" Ngô Tà Tức giận nói.
"Nhưng cậu không thể phủ nhận điều đó. khi cậu ở bên cạnh Tiểu Ca anh ấy rất ngọt ngào với cậu, dọn đường cho cậu, ôm cậu khi băng qua đá. Giống như cặp vợ chồng mới cưới vậy." Bàn Tử nhận xét, Ngô Tà cảm thấy mặt mình nóng bừng lên và định phản bát lại thì một tiếng sấm vang lên trên đầu họ, khiến tất cả phải nhìn lên và quên mất cuộc trò chuyện.
"Trời sắp mưa." Khởi Linh thì thầm.
"Um, áp suất không khí đang giảm xuống. Có vẻ như trời sắp mưa to." Phan Tử xác nhận, nhìn thấy những đám mây đen hình thành trên bầu trời khi nhiều sấm sét lóe lên ở phía xa.
"Chúng ta nên tìm một nơi tốt hơn để trú ẩn trước khi trời mưa. Đi thôi." A Ning cho biết, khi cô ấy đứng và không thực sự đợi bất kỳ ai trong số họ đồng ý, cô ấy bỏ đi với chiếc ba lô được giữ chặt trên tay.
"Phụ nữ tàn nhẫn thực sự là một thứ gì đó. Chúng tôi chỉ ngồi một chỗ để nghỉ ngơi và tôi bế cô ấy suốt quảng đường ." Bàn Tử than thở, Ngô Tà đứng lại.
"Đi thôi, chúng ta tìm được chỗ trú ẩn rồi có thể nghỉ ngơi." Ngô Tà nói,vừa đưa tay đỡ Trương khởi Linh lên.
"Nếu tôi không biết về mối quan hệ "Bình Tà" của hai người, tôi sẽ nghĩ rằng cậu thích cô ấy. Cậu Luôn bao biện cho cô ấy." Và vâng, sau đó Khởi Linh nhìn chằm chằm vào anh ta với ánh mắt lạnh lùng nhất. Sau đó, mưa bắt đầu rơi và họ bỏ chạy cho đến khi đến một bộ cây đủ lớn để trú mưa
Phan Tử cắt một số chiếc lá dài và Ngô Tà ở bên cạnh cũng làm như vậy, cắt hai chiếc, một chiếc cho anh ấy và chiếc còn lại cho Khởi Linh.
"Bàn Tử , lại đây giúp một tay đi" Ngô Tà nói.
"Đừng nóng nảy, Thiên Chân, tôi ngứa ngáy cả người này." Bàn Tử vừa gãi vừa nói.
"Giờ không phải là lúc nói đùa đâu." Ngô Tà nói
"Tôi thực sự bị ngứa , chẳng biết làm sao nữa..." Bàn Tử nói và gãi nhiều hơn
"Anh đừng gãi nữa, tôi nhìn anh mà ngứa theo..." Ngô Tà nói. Nhưng trong khoảnh khắc đó, cậu cảm thấy có thứ gì đó cắn vào cổ. Cậu lấy nó ra nó là một con bọ . Ngay khi Khởi Linh con bọ xanh, anh ngay lập tức nắm lấy Bàn Tử và kéo anh ra khỏi cây, sau đó quan sát kỹ thân cây.
Sau đó, tất cả họ đều có thể nhìn thấy nó được bao phủ bởi côn trùng, không chỉ thân cây, mà còn cả mặt đất gần nó.
"Chạy mau !" Trương Khởi Linh hét lên, nắm lấy tay Ngô Tà và lao đi, sau đó những người khác chạy theo anh cho đến khi anh tìm thấy một cây khác không có sâu bọ.
"Cây này không có bọ." Khởi Linh nói và họ ngã xuống đất, mệt mỏi vì tất cả các cuộc chạy.
"Chúng ta cần phải loại bỏ chúng." A Ning vừa nói vừa lấy ra một con trên cánh tay của mình.
"Chúng có độc không?" Ngô Tà hỏi.
"Anh cởi quần ra đi." A Ninh yêu cầu, Ngô Tà ngay lập tức tránh xa cô và nhích qua Bàn Tử.
" A Ninh, nghiêm túc mà nói, cô quá táo bạo, nhưng cô sẽ không bao giờ giành được Thiên Chân từ tay của Tiểu Ca đâu." Bàn Tử bênh vực người bạn của mình.
"Lần trước nấm mọc trên bụng cậu ấy vì cậu ấy không làm như tôi nói. Trương Khởi Linh!, anh có để cho Ngô Tà có cơ hội lần thứ hai sau đó phát hiện ra cậu ấy có bọ ve trên đũng quần không?" Lúc đó không cứu được nữa, chỉ vì cậu thẹn thùng? " A Ning nhấn mạnh nhìn thẳng mặt Ngô Tà . Sau đó Khởi Linh đưa tay cho Ngô Tà
"Tôi sẽ lấy nó ra. Đến đây." Khởi Linh nói và Ngô Tà nắm lấy bàn tay khởi Linh và đứng dậy. Nếu là Tiểu ca làm thì tốt hơn cô ấy cả trăm lần. Cậu nghĩ. Sau đó Khởi Linh lấy những dược liệu thu được trước đó và ném cho Phan Tử.
"Hãy giúp Bàn Tử giúp tôi." Khởi Linh nói.
"Ồ, cuối cùng Tiểu Ca cũng quan tâm đến tôi. Cảm ơn anh trai, các loại thảo mộc sẽ làm được, chỉ cần đưa Thiên Chân đi và bảo vệ sự trong trắng của anh ấy thêm một thời gian nữa." Bàn Tử nói và Khởi Linh đồng ý.
"Này, Bàn Tử ..." Ngô tà đang nói thì Trương Khởi Linh lại nắm lấy tay cậu.
"Đi nào." Anh ấy nói nghiêm túc và kéo cậu đi.
Mưa vẫn rơi mạnh, nhưng Khởi Linh đã tìm được một nơi ít mưa hơn. Anh đặt ba lô xuống đất và giúp Ngô Tà cởi áo khoác và áo sơ mi.
"Quay lại." Khởi Linh vừa nói vừa rút dao ra để cắt tay mình một lần nữa, nhưng Ngô Tà đã ngăn anh lại.
"Tiểu Ca, tôi đã nói rồi, không cần lấy máu để chữa bệnh cho tôi." Ngô Tà nói và Khởi Linh cười nhẹ.
"chỉ lấy một chút và tôi làm điều này vì lợi ích của tôi. Cậu có ý nghĩa rất lớn đối với tôi ." Khởi Linh nói .Làm sao cậu không thể tan chảy với điều đó? Chỉ cần nghe thấy câu nói đó từ người bạn trai nghiêm khắc của mình cũng khiến cơ thể cậu lấy lại được chút nhiệt để chống lại cái lạnh của cơn mưa. Ngô Tà nuốt khan khi họ nhìn nhau.
"Quay lại đi . Tôi sẽ lấy chúng ra trước khi sử dụng máu của tôi làm lành vết thương." Khởi Linh Nói Và do đó, cậu ấy đã cố gắng không nhăn mặt khi một con bọ được lấy ra từ da thịt của mình, sau đó mặt của Ngô Tà bốc hỏa khi Khởi Linh làm thấp hơn và thấp hơn, đến mức anh ấy cởi quần và trượt nó xuống để xem. , như A Ning đã đề nghị.
"Tiểu Ca... Cái này..." Ngô Tà Xấu hổ
"Không cần phải xấu hổ. Ngô Tà" Khởi Linh thì thầm. Tuy nhiên, điều đó chỉ làm cho mặt của cậu ấy càng đỏ nhiều hơn.
"Chỉ cần làm điều đó nhanh chóng và ... cẩn thận với con dao ở đó." Khởi Linh mỉm cười, như thể anh ấy sẽ làm tổn thương Ngô Tà ở bất cứ đâu, vì vậy thậm chí ít hơn nữa. Khi anh xử lý xong tất cả thì trời đã tối.
"Chết tiệt. Tại sao lại có nhiều như vậy? Không phải Kỳ Lân Kiệt mà anh đưa cho tôi là một loại thuốc chống lại những thứ này sao?" Ngô Tà hỏi.
"Cậu không có đủ máu Kỳ Lân. Tuy nhiên, tôi sẽ đưa Cho cậu máu của tôi bất cứ lúc nào." Khởi Linh nhấn mạnh và Ngô Tà thở dài.
"Tôi đã nói với anh là tôi không muốn rồi" sau đó Ngô Tà kéo anh lại gần.
"Một nụ hôn, được không?" Ngô Tà yêu cầu với một nụ sau đó cậu choàng tay qua vai Khởi Linh.
"Được thôi." Khởi Linh Thì thầm nhẹ nhàng kéo Ngô Tà lại gần, thu hẹp khoảng cách. Anh muốn cho Ngô Tà cảm thấy được yêu thương như cách cậu ấy đã làm cho anh cảm thấy cậu là một phần quan trọng trong cuộc sống của mình.
"Mmm, cái này tốt hơn nhiều ... một cái nữa trước khi quay trở lại?" Ngô Tà hỏi và Khởi Linh cười nhạt trước khi một lần nữa hôn người yêu của mình. Có lẽ Bàn Tử đã nói quá xa sự thật khi nói rằng họ giống như một cặp vợ chồng mới cưới.
Chính nhờ lòng tốt và trái tim trong sáng của Ngô Tà đã mở ra những cánh cửa mới để anh bước vào, kết bạn với những người khác, như Vương Bàn Tử theo cách mà anh không nghĩ sẽ làm được. Bây giờ anh không còn là một kẻ cô đơn nữa. Anh đã có được tình yêu thương, những người anh em và bạn bè, tất cả là nhờ người đặc biệt này đã mở lòng vị tha với anh khi anh cần hơi ấm, về một nơi trong một thế giới tàn khốc như vậy.
"Ngô Tà ..." Anh thì thầm.
"Ừ, quay lại thôi. Tôi bắt đầu lo sợ Bàn Tử sẽ trêu chọc chúng ta nếu chúng ta ở đây lâu hơn nữa. Ví dụ như Tôi sẽ không dành ưu tiên khác cho cặp đôi "Bình Tà" từ anh ấy. Thật xấu hổ." Ngô Tà nói , Khởi Linh nhếch mép.
"Anh ấy có ý tốt." Khởi Linh nói nhỏ.
"Tất nhiên là có, anh ấy là anh trai của chúng ta, vậy mà ... thôi, chúng ta quay về đi." Ngô Tà nói lấy ba lô của mình, mà Khởi Linh âm thầm lấy cho cậu .
" Cậu đang đau, Để tôi cõng cậu." Khởi Linh đề nghị và Ngô Tà mỉm cười.
"Anh thực sự đang trở nên ngọt ngào. Với tốc độ này, chúng ta cũng có thể kết hôn, như Bàn Tử Nói." Ngô Tà trêu chọc, và Khởi Linh đồng ý. Hôn nhân không quan trọng đối với một người không có quá khứ hay tương lai như anh, nhưng anh không bận tâm anh chỉ quan tâm đến người yêu của anh thôi.
"Được rồi, sao gần đây anh đồng ý nhiều chuyện vậy?... có lẽ Bàn Tử đã dạy anh nhiều điều." Ngô Tà nói một cách vui vẻ rồi họ quay lại chỗ những người khác đã đốt lửa trại để định cư ở đó cho đến hết đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com