Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

                  Hắc Nhãn Kính

Họ đã vượt qua một vài thử thách nữa và họ tiếp tục đi bộ cho đến khi họ đến sảnh chính. Anh đã hơi hờn dỗi sau khi thua cược với Hoa Nhi Gia của mình, nhưng ít nhất anh đã làm cậu ấy khó chịu một chút khi lau những ngón tay bẩn thỉu của mình trên tay Tiểu Hoa. Cậu ta là một kiểu đàn ông thích sạch sẽ, việc trở nên bẩn thỉu bởi nước tiểu của anh sẽ là hình phạt cho cậu ấy. Anh tự hỏi tại sao một người được định khám phá những nơi dơ bẩn lại chọn mặc đồ trắng và thậm chí cậu ta giữ cho nó sạch sẽ để đi qua sa mạc.

Tuy nhiên, San Xing đã tử tế để lại cho họ nước để rửa tay và sau khi rửa tay, Hắc Nhãn Kính đã cùng Tiểu Hoa nhìn vào bức tranh được vẽ trên tường. Câu chuyện kể về cuộc gặp gỡ bí mật giữa Tây Vương Mẫu và một người đàn ông, mà đối với cách ăn mặc và vẽ vời giống như Vương Mẫu, có lẽ không ai khác chính là Chu Mục Vương.

Có một truyền thuyết kể rằng hai người yêu nhau khi Chu Mục Vương đến thăm để tìm kiếm viên thuốc trường sinh bất tử mà người ta đồn đại .

"Truyền thuyết hay thần thoại, xem ra chỉ có Chu Mục Vương mới có thể lấy được lòng của Tây Vương Mẫu." Tiểu Hoa vừa nói vừa nhìn lên những bức vẽ đầy màu sắc.

"Có lẽ ... nhưng mà, cô ấy tàn nhẫn đến mức khó có thể hình dung cô ấy đang yêu một cách mù quáng, trừ khi cô ấy đạt được điều gì đó từ nó." Hắc Nhãn Kính nói.

"Không thực sự, chỉ cần nhìn xung quanh. Những ngọn đuốc đó được làm theo phong cách của Tây Chu, có nghĩa là cô ấy không chỉ yêu người đàn ông ấy, cô ấy còn tích hợp văn hóa của anh ấy trong cô ấy. Cô ấy nên có tình cảm mạnh mẽ với Hoàng đế nhà Chu để đi xa như vậy, thậm chí có thể muốn hợp nhất các nền văn hóa của họ thành một. " Tiểu Hoa trấn an.

"Trái tim phụ nữ rất phức tạp. Đó là điều duy nhất nơi này chứng minh. Chúng ta hãy tiếp tục đi." Hắc Nhãn Kính tiến lên phía trước và bắt đầu leo ​​lên những bậc thang rất dài để lên đến đỉnh. Nửa đường họ nghỉ ngơi một chút. Anh đưa Tiểu Hoa một bữa ăn nhẹ, nhưng như thường lệ nó bị từ chối. cậu ấy đôi khi rất keo kiệt.

"Hoa Nhi Gia, đừng vô ơn, tôi thậm chí còn không tính tiền cho cậu." Hắc Nhãn Kinh hờn dỗi.

"Tôi có nên cảm thấy biết ơn vì điều đó không?" Tiểu Hoa trêu chọc.

"Trái tim tôi rất tan vỡ, tôi rất tốt bụng, bạn biết đấy." Hắc Nhãn Kính thì thào.

"Được rồi, còn tôi thì sao? Ít nhất thì cậu cũng đã chứng tỏ mình là người có năng lực ..."

"Đãi? Quên đi."

"Tại sao? Lần này tôi thực sự rất tử tế." Tiểu Hoa hỏi.

"Hoa Nhi Gia, thực sự, đó có phải là điều tốt nhất cậu có thể cung cấp cho tôi với tư cách là người thừa kế của nhà họ Giải không?, sau khi đã làm tất cả những công việc khó khăn cho cậu? Không xúc phạm, nhưng cũng không cảm ơn." Hắc Nhãn Kính nói.

"Tốt thôi. Khi chúng ta trở về nhà, tôi sẽ giao cho cậu một công ty sản xuất thực phẩm đóng hộp, điều đó có được không?" Tiểu Hoa hỏi.

"Hoa Nhi Gia, đừng nói những điều như 'khi trở về nhà' , đó là một từ ngữ xui xẻo ở những nơi như thế này. Nó có nghĩa là chúng ta có thể cận kề cái chết và không bao giờ về được nhà."  hắc Nhãn Kính nói, Tiểu Hoa mỉm cười.

"Tôi nghĩ hồi trước anh đã nói với tôi là anh không phải loại mê tín. Anh có đang nói dối không vậy?" Tiểu Hoa nói

"Không. Tôi tin vào kinh nghiệm của mình khi đối phó với những nơi như vậy, nhưng cậu vẫn chưa quen với việc đột kích lăng mộ. Tôi đảm bảo với cậu, việc huấn luyện ở một nơi khác tương đối an toàn không giống với việc trải nghiệm những nguy hiểm trong thực tế. Luôn có yếu tố không xác định, những điều bất ngờ có thể hiển thị theo cách của cậu, những cái bẫy chết người có thể thổi bay toàn bộ nơi này và cuối cùng cậu sẽ sống sót phụ thuộc vào vận may của cậu. Tin tôi đi, đừng lao vào giữa cuộc thám hiểm , vì vậy hãy nói về việc trở về nhà khi bạn thực sự đang ở trên đường về. " Hắc Nhãn Kính nói khi cân nhắc về tình trạng sức khỏe của mình.

"Bạn nói quá nhiều rồi và vận may của tôi là khá mạnh. Chúng ta hãy tiếp tục." Tiểu Hoa phớt lờ lời cảnh báo của anh ta.

"Này, đừng tự tiện tiến lên, sắp đến lúc cạm bẫy sẽ bày ra một bước sai lầm ..." Hắc Nhãn Kính nói, vội vàng đuổi theo Tiểu Hoa, tuy nhiên vì không muốn bị bỏ lại nên anh đã làm. sai lầm của việc không nhìn vào nơi anh ta bước và ... âm thanh của một cái gì đó kích hoạt đã được nghe thấy từ dưới chân anh ta.

"Cậu cố tình làm vậy à?" Hắc Nhãn Kính hỏi khi nhìn sâu xuống.

"Đương nhiên là không! Chạy!" Tiểu Hoa nói, Hắc Nhãn Kính hét lên khi anh nắm tay cậu  và kéo cậu chạy lên cầu thang. Họ chạy vì sự sống thân yêu cho đến khi Tiểu Hoa vấp phải một bước, nhưng Hắc Nhãn Kính đủ nhanh nhẹn để đỡ cậu gần rơi xuống đất và kéo cậu lên trong nháy mắt.

Họ đua nhau lên đỉnh, khi các bậc thang bên dưới lần lượt biến mất. Tiểu Hoacó được động lực lớn hơn và vượt lên phía trước, lên đến đỉnh đầu tiên và đúng lúc, khi các bước bắt đầu trở thành vực thẳm phía sau Hắc Nhãn Kính vẫn đang chạy.

"Nhanh lên! Nếu anh rơi xuống, có may mắn hay không cũng không sống sót!" Tiểu Hoa hét lên, đưa tay ra bắt lấy Hắc Nhãn Kính buộc phải nhảy, điều này anh đã làm đúng lúc. Phần còn lại, nó giống như một chuyển động chậm đối với Tiểu Hoa, khi cậu nhìn thấy Hắc Nhãn Kính nhảy từ bậc thang thấp hơn vị trí đứng trên đỉnh một chút, sau đó cậu đưa tay ra, nắm lấy và kéo anh lên. Sức nặng của Hắc Nhãn Kính đè lên cậu, khiến Tiểu Hoa ngã về phía sau .

Khi họ ngã, Hắc Nhãn Kính đặt tay lên đầu Tiểu Hoa để bảo vệ cậu khỏi bị ngã. Điều đó đưa họ đến gần hơn, cuối cùng là Hắc Nhãn Kính, theo nghĩa đen, anh hôn Tiểu Hoa... nhưng sau vài giây định thần lại, anh thấy mình thực sự hôn Tiểu Hoa theo ý mình.

"Anh đang làm gì đấy?" Tiểu Hoa phản đối, cố gắng đẩy anh ta ra, nhưng Hắc Nhãn Kính chỉ mỉm cười, vẫn cách khuôn mặt người đàn ông kia vài inch.

"Tất nhiên là biết ơn. Cứu mạng tôi đáng giá bằng một nụ hôn hay cậu muốn một cái khác coi như đền đáp ..." Tai Tiểu Hoa đỏ bừng, mặc dù  Hắc Nhãn Kính không chắc là vì tức giận hay xấu hổ.

"Đồ ngốc, tránh ra cho tôi!" Tiểu Hoa hét lên, nhưng Hắc Nhãn Kính chỉ cười rộng hơn.

"Hừ, nhẫn tâm quá ... được rồi, công chúa, ta đi ngay." Anh ta rời đi.

Tuy nhiên, trong sâu thẳm Tiểu Hoa không thực sự tức giận, cậu chỉ không dám đối mặt với cảm xúc khó tả trong lòng mình. Cậu sợ cậu đã phải lòng tên Hắc Nhãn Kính chết tiệt kia.

                         Ngô Tà

Sau khi xử lý những con bọ trên cơ thể, đêm đó họ cắm trại và nghỉ ngơi. Ngô Tà ngủ ở phía bên kia ngọn lửa, đối diện với A Ning, Bàn Tử ,Phan Tử và Tiểu Ca tất nhiên là ngủ bên cạnh Ngô Tà, ngay cả khi Bàn Tử trêu chọc họ đây là tuần trăng mật.

"Thôi nói chuyện tào lao đi, Bàn Tử và đi ngủ đi. Tiếng ngáy của anh quá lớn, nó có thể thu hút máu zombie ngay từ dưới đất. Tôi chỉ vì an toàn của bản thân." Ngô Tà nói, đóng túi ngủ của mình.

"Ừ, đúng rồi, vậy Tiểu Ca lý do là gì?" Bàn Tử hỏi.

"Tôi bảo vệ Ngô Tà..." Khởi Linh thì thầm, làm Ngô Tà mỉm cười.

"Thấy chưa? Anh ấy bảo vệ tôi khỏi tiếng ngáy của bạn hoặc những thây ma sắp tới." Ngô Tà nói

"Ha, ha. Tiểu Ca, hãy nhớ rằng tôi cũng là anh trai của cậu, đừng luôn đứng về phía vợ của cậu." Bàn Tử bác bỏ.

"Ai là vợ? Bàn Tử chết tiệt..." Ngô Tà tức giận.

"Này Thiên chân, giữa hai người, Tiểu Ca nhất định là chồng. Anh ấy lớn tuổi nhất và cũng mạnh mẽ hơn cậu nhiều." Bàn Tử Phân tích.

"Tha cho tôi đi Bàn Tử, tôi cũng đâu đến nỗi nào, đúng không Tiểu Ca?"

"Không." Khởi Linh thì thầm với đôi mắt nhắm lại.

"Hắn không tính. Ngươi nói cái gì, A Ninh?"

"Đừng liên quan đến chuyện của bọn họ nữa, ngươi cũng đừng nói nhảm, thật khó chịu." A Ninh nói, khi cô di chuyển sang phía đối diện của Bàn Tử .

"Ghen tị hả? Nếu cô muốn cô cũng sẽ có cơ hội" Bàn Tử nói

"Im lặng đi Bàn Tử, chúng ta cần nghỉ ngơi. Chẳng phải cậu bị đau vài phút trước sao?" Phan Tử can thiệp.

"À, vâng ... những con bọ đó thật tàn nhẫn ." Bàn Tử chửi rủa.

"Quá đúng." Ngô Tà đồng tình, khiến A Ning nhếch mép.

"Bọ ve có thể phân biệt nhóm máu của người. Nó máu của thích hai cậu hơn. Chúc may mắn nhé." A Ning trêu chọc.

"Tiểu Ca, hãy cho tôi một ít máu của anh... máu của anh là một phước lành từ thiên đường." Bàn Tử nói đùa.

"Mn." Khởi Linh đồng ý.

"Này, đừng cho anh ta, Tiểu Ca. Bàn Tử chết tiệt, Tiểu Ca không phải là một túi máu di động." Ngô Tà ngăn cản

"Ừ , ừ ... được rồi, tôi từ bỏ, chỉ cần đừng đánh thức chúng tôi dậy với những hành động thân mật vào lúc nửa đêm. Thật là phiền." Bàn Tử than thở .Tai của Ngô Tà đang bốc cháy nhưng không phải do sức nóng của lửa trại mà là do xấu hổ. cậu tự hỏi liệu Bàn Tử có nghe thấy họ đêm qua không. Cậu liếc nhìn Tiểu Ca, nhưng anh ta chỉ đơn giản là nhắm mắt lại, sau đó cậu nằm xuống nghiên người về phía Tiểu Ca.

Vài giờ sau khi đêm khuya, Cậu cảm thấy tay của Tiểu Ca đặt trên eo mình, Ngô Tà mỉm cười và di chuyển một chút để cậu có thể tựa đầu vào vai Tiểu Ca và hôn nhẹ trên môi Tiểu Ca . sau đó bắt đầu đi vào giấc ngủ để chuẩn bị cho cuộc hành trình phía  trước.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com