Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

                   Hắc Nhãn Kính

Sao khi họ vượt qua các bậc thang bị sập lúc nãy . Cả hai kiểm tra khu vực xung quanh một lát, không thấy gì bất thường cả hai mới an tâm tìm một nơi để nghỉ ngơi. Hắc Nhãn Kính nhìn thoáng qua rồi ngồi xuống, anh ta mới biết mình vừa ngồi trúng một cái cơ quan nằm ở chính giữa

Anh nhìn Tiểu Hoa ở gần bên mình, nhưng thấy cậu quá mệt mỏi và cần được nghỉ ngơi, anh im lặng nằm yên, kiên nhẫn chờ người đàn ông mà anh vô cùng quan tâm, tự mình thức dậy. Vài giờ sau, anh ấy cảm thấy căng cứng đến mức khó có thể chịu đựng thêm được nữa. Tuy nhiên, Tiểu Hoa chỉ mất chưa đầy một phút để biết có điều gì đó không ổn với cả hai, nơi này và với anh.

"Đây không phải là Cung điện thực sự của Tây Vương Mẫu. Ngoài những cạm bẫy vô tận, không có gì ở đây chỉ nơi này là cung điện." Tiểu Hoa nói với anh .

"Đúng vậy ... chúng ta đã bị lừa, giống như chim sẻ bị mắc vào giỏ." Anh nói khi nhìn lên cậu.

"Thật vậy. Chúng ta nên ra ngoài ngay bây giờ và cố gắng tìm manh mối về Cung điện chính. Nếu Ngô Tam Tỉnh cũng đến theo cách này . Thì chắc chắn sẽ có đường thoát ra ngoài." Tiểu Hoa vừa nói vừa đưa tay về phía anh, nhưng khi anh không bắt lấy, Tiểu Hoa cau mày.

"Anh sao vậy? Sao trông anh cứng đờ thế? Không cần như vậy đâu, hay là anh muốn một nụ hôn nữa hả?" Tiểu Hoa nói, rõ ràng là bác bỏ nụ hôn ngắn ngủi của họ và Hắc Nhãn Kính mỉm cười.

"Vậy nếu tôi yêu cầu, cậu có đồng ý không?" Hắc Nhãn Kính không khỏi trêu chọc.

"Không. Đừng có nói đùa về điều đó." Tiểu Hoa nói một cách nghiêm túc, nhưng sâu trong thâm tâm anh ấy hy vọng Hắc Nhãn Kính sẽ không bao giờ hỏi cậu ấy ... luôn luôn có rủi ro, rằng tùy thuộc vào hoàn cảnh mà cậu có thể đồng ý.

"Vậy thì như một nụ hôn chia tay thì sao. Tôi không nói đùa ở đây." Hắc Nhãn Kính nói và Tiểu Hoa cau mày sâu hơn. Cậu nhận thấy mồ hôi rơi nhẹ trên trán Hắc Nhãn Kính và toàn bộ ngôn ngữ cơ thể của anh ấy còn lâu mới có thể thoải mái để kể một câu chuyện cười. Cậu ấy cũng nhận thấy rằng anh đã ngồi ở đúng vị trí cũ trước khi cậu cảm thấy buồn ngủ và một lần nữa trái tim cậu lại loạn nhịp trong nỗi sợ hãi có thể thực sự đánh mất anh .

"Xảy ra chuyện gì? Có thể cử động được không?" Tiểu Hoa hỏi một cách quan tâm.

"Tôi ngồi trúng cơ quan rồi." Hắc Nhãn Kính thú nhận và Tiểu Hoa giận dữ bỏ đi.

" Sao anh không nói với tôi?" Tiểu Hoa vừa hỏi vừa quay lại nhìn anh.

"Cậu đã mệt rồi, chỉ cần một cái nhìn là tôi có thể biết được và tôi nghĩ rằng cậu vẫn còn giận tôi về nụ hôn ..." Hắc Nhãn Kinh nói và Tiểu Hoa thở dài.

"Tôi ngay từ đầu đã không tức giận, ngươi là đồ ngốc. Đây, nắm lấy tay của tôi ..." Tiểu Hoa lại đề nghị.

"Cậu chắc chứ, nếu tôi đứng dậy có thể sẽ làm sập nơi này hoặc là sẽ có điều gì đó sẽ khiến chúng ta xuống địa ngục"

"Và nếu đây là kết thúc của tôi thì tôi muốn một nụ hôn chia tay." Hắc Hạt Tử bĩu môi.

"Ta nói cho ngươi biết, nếu chúng ta xoay sở sống sót nơi địa ngục này, tôi sẽ tự mình hôn anh thay bữa tối tôi từ chối lúc trước." Tiểu Hoa nói đột ngột đến nỗi ngay cả anh ấy cũng ngạc nhiên vì đã nói ra điều đó. Hắc Nhãn Kính mỉm cười.

"Được rồi, ... cậu đã sẵn sàng chưa?"Hắc Nhãn Kính hỏi .

"Tất nhiên ... đưa tay cho tôi." Tiểu Hoa yêu cầu và lần này Hắc Nhãn Kính tuân theo và sau khi trao đổi ánh mắt, Tiểu Hoa đã kéo Hắc Nhãn Kính lên bằng tất cả sức mạnh của mình, khiến Hắc Nhãn Kính vấp ngã người anh đè lên cậu . Khuôn mặt của họ giờ lại cách người kia vài inch và họ nhìn chằm chằm.

Tiểu Hoa không di chuyển để tránh nó và bàn tay của họ vẫn nắm chặt vào nhau, nhưng trước khi môi của họ chạm vào nhau, một thứ gì đó ướt át chạm vào má Hắc Nhãn Kính khiến cả hai trở lại thực tại.

"Nó là gì?" Tiểu Hoa hỏi khi Hắc Nhãn Kính lau sạch nó trên mặt và ngửi nó.

"Dầu?" Hắc Nhãn Kính nói và họ nhìn lên trần nhà, từ đó những giọt dầu bắt đầu rơi xuống.

"Có lẽ tiếp theo sẽ xuất hiện lửa." Tiểu Hoa vừa nói vừa xách ba lô .

"Bây giờ không còn đường nữa rồi ..." Hắc Nhãn Kính chỉ vào cầu thang sập mà anh đã sống sót chỉ vài giờ trước.

"Chắc chắn có đường khác để thoát ra. Đi thôi." Tiểu Hoa nói và họ đi ra sau ngai vàng khi nhiều dầu nhỏ giọt xuống sàn và họ vội vàng lao nó đi, nhưng thấy đó cũng là ngõ cụt.

"Chết tiệt! Lẽ ra tôi phải biết nó sẽ đi vào ngõ cụt!" Tiểu Hoa hét lên khi cậu nhìn sâu xuống.

"Tây vương Mẫu này thật tàn nhẫn." Hắc Nhãn Kính vừa nói vừa nhìn xuống vực. Sau đó Một vụ nổ lớn ập đến sau lưng họ .

"Điều này thực sự không an toàn ." Tiểu Hoa thì thào.

"Không hẳn, nhảy đi." Hắc Nhãn Kính đề nghị

"Anh bị điên à? Anh có biết vách đá đó sâu bao nhiêu không?" Tiểu Hoa nói .

"Cậu thích bị nướng chín hơn sao? Không còn nhiều thời gian, nhảy với tôi!" Hắc Nhãn Kính yêu cầu . Tiểu Hoa cảm thấy đúng là không còn đường nào khác nên liều một phen.

"Nhảy!" Tiểu Hoa hét lên và họ nhảy cùng nhau, chỉ vài giây trước khi một vụ nổ lớn thổi bùng ngọn lửa và chìm vào bóng tối của vực thẳm bên dưới.

Trương Khởi Linh

Khi đêm đến, họ dựng trại trên một bãi đất trống,  Ngô Tà đặt thi thể của A Ning trên túi ngủ của cô ấy và họ ăn thứ gì đó trong im lặng. Ngô Tà thực sự không có tâm trạng để ăn, nhưng Trương Khởi Linh không muốn thấy tâm trạng Ngô Tà cứ buồn bã trong suốt hành trình còn lại, vì vậy những người khác đi ngủ sớm để cho họ có không gian.

Khởi Linh ngồi cạnh Ngô Tà và đưa cho cậu một ít lương khô . Ngô Tà nhìn anh với đôi mắt buồn bã làm trái tim anh đau đớn.

"Không sao đâu, Tiểu Ca, em không đói."Ngô Tà từ chối .

"Ngô Tà ... làm ơn" Khởi Linh cầu xin và đưa cho cậu một trong những cái nhìn khẩn cầu mà anh t biết sẽ có tác dụng với cậu . Ngô Tà cuối cùng cũng nhận lấy và bắt đầu ăn.

"Em xin lỗi, Tiểu Ca... em biết em đã làm mọi người lo lắng . Chỉ là em không thể chấp nhận được việc này. Rằng A Ninh thật sự đã chết".Ngô Tà nhẹ nhàng nói

"Tôi biết. Tôi hiểu." Khởi Linh vừa nói vừa nhìn cậu, không biết phải nói gì khác. Tại một thời điểm nào đó,  Ngô Tà đã mỉm cười với anh.

"Không cần phải lo lắng như vậy. Em không sao, chỉ hơi run thôi. Cô ấy đã sống sót trước đó, thật bất ngờ khi cô ấy lại kết thúc như thế này, ở một nơi địa ngục, bị rắn cắn khi chúng ta sống sót sau một quân đoàn vua Thi Miết. Nó khiến em tự hỏi điều gì có thể xảy ra tiếp theo ... " Ngô Tà thú nhận.

"Ý cậu là gì?" Khởi Linh hỏi.

"Em luôn tự đặt mình vào rắc rối và cho đến nay em đã may mắn thoát được đó là vì anh đã ở đó để cứu em ... nhưng may mắn của A Ning đã hết, tiếp theo có thể là em hoặc Bàn Tử hoặc Phan Tử và em rất ghét khi nhìn thấy anh bị thương khi cố gắng giữ chúng em sống sót.Em thực sự cần phải kéo bản thân lại với nhau và mạnh mẽ hơn em không muốn là gánh nặng của anh nữa ... " Ngô Tà nói.

"Cậu không phải là gánh nặng của tôi, Ngô Tà. Chưa bao giờ, sẽ không bao giờ."  Khởi Linh thành thật nói và Ngô Tà lại mỉm cười.

"Thật là ngọt ngào Tiểu Ca, nhưng em thực sự là một gánh nặng của anh.Em thực sự không thể phủ nhận rằng em phiền phức, nhưng em sẽ cố gắng để giảm bớt gánh nặng từ đây." Ngô Tà nói.

"Ngô Tà..." Khởi Linh thì thầm

"Không sao đâu Tiểu Ca, em chỉ muốn em là người đáng tin cậy đối với anh một lần." Ngô Tà tiếp tục nói.

" Tôi sẽ luôn tin tưởng cậu trong cuộc sống của tôi mà không nghi ngờ gì." Khởi Linh nói và Ngô Tà đến gần hơn và trao cho anh một nụ hôn nhẹ nhàng.

"Anh không nên tin tưởng em một cách mù quáng như vậy, em cũng có thể mắc sai lầm..." Ngô Tà nói

"Ngay cả như vậy..." Khởi Linh khẳng định

"Ah Tiểu Ca... thực sự, làm sao em có thể không yêu anh?" Ngô Tà thì thầm, nhẹ nhàng hôn anh lần nữa, nhưng Bàn Tử đã hắng giọng ngay lúc đó. Có lẽ là muốn họ không quá yêu đương. Ngô Tà thở dài.

"Mong anh biết đấy. Nếu không có gì thay đổi, em cũng sẽ chăm sóc anh bằng cả tính mạng của mình ..." Ngô Tà nói thật lòng .Trên chiếc túi ngủ của mình, Bàn Tử nhếch mép thay vì cười, bởi vì không đời nào Ngô Tà có thể là người đáng tin cậy. Trong mối quan hệ đó. Tiểu Ca chắc chắn sẽ chăm sóc Ngô Tà vĩnh viễn .

"Vậy thì tôi sẽ trông cậy vào cậu ... bây giờ hãy nghỉ ngơi một chút." Khởi Linh nói và di chuyển ra chỗ khác để mở túi ngủ của Ngô Tà và sau khi đưa cậu vào bên trong, anh đặt túi ngủ của mình bên cạnh cậu. Ngô Tà quay lại ôm anh  sau một ngày vất vả như vậy, cậu đã tự ru mình bằng trái tim đang loạn nhịp của Tiểu Ca.

Cậu rất buồn khi mất A Ning, nhưng cậu vui vì ít nhất Tiểu Ca vẫn ở bên cậu ... nếu cậu mất anh ... đó sẽ là dấu chấm hết. Những gì còn lại sẽ chỉ là bóng mờ về con người thật của cậu, cậu chắc chắn về điều đó, vì vậy cậu đã ép cơ thể mỏng manh của mình vào cơ thể mạnh mẽ của Tiểu Ca và mong họ sẽ vượt qua những khó khăn như vậy.

Đúng vậy, quá khứ của Tiểu Ca vẫn là một bí ẩn mà họ cần giải quyết, nhưng họ đã tiến gần hơn một bước để tìm ra manh mối, phần còn lại họ cũng sẽ tìm kiếm từng chút một miễn là nó cần thiết và suy nghĩ về một tương lai chung.

Khi Ngô Tà ngủ say , Trương Khởi Linh đang ở trên thiên đường của riêng mình. Anh không biết tương lai của họ có thể mang lại điều gì , nhưng như anh đã nói trước đây,  Ngô Tà không phải là gánh nặng của anh, cậu mối liên hệ duy nhất của anh với thế giới đó và trừ khi anh thực sự buộc phải chia tay bởi quá khứ không rõ ràng của anh . Nhưng anh chắc chắn rằng không có thế lực nào khác trên trái đất có thể kéo Ngô Tà ra khỏi anh .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com