Chương 10: Hồi ức.
Có người nói, cơ thể là một cái lồng mà người ta phải trốn thoát cả đời, mà tôi thì may mắn bị nhốt vào lồng lần thứ hai.
Chu Hải Kiều xoa chất lỏng gì đó lên người tôi, chắc là chất chống phân hủy, xoa xong còn không sợ chết mà cứ hết hôn rồi liếm láp cơ thể này. Trước kia hắn dùng xích sắt xích tôi lại, khống chế tâm trí tôi, hiện tại cảm giác áp bức đang trào dâng như thủy triều, tôi càng cảm nhận được cái cảm giác ấy đang được hắn thực thể hóa.
Tôi không cử động được, lại rơi vào thời gian cầm tù đau khổ đầy ác mộng.
Tối hôm đó, Chu Hải Kiều có việc phải ra ngoài, bên ngoài trời đổ mưa to, hắn nói nếu mưa quá lớn thì có lẽ chưa về ngay được, bảo tôi không phải chờ mà hãy đi nghỉ trước.
Mưa tuôn xối xả không dứt, hòa với tiếng gió dữ dội đập mạnh vào cửa kính, có tiếng xích sắt kéo lê, cọ xát dưới mặt đất, tôi còn tưởng rằng mình nghe lầm. Đèn trần chao đảo chớp tắt, sau một tiếng sét thì tắt hẳn, công tắc điện dưới lầu, còn phòng ngủ ở lầu ba, nỗi sợ hãi từ từ dâng lên, tôi từ bỏ ý định xuống dưới lầu kiểm tra.
Có một vật gì đó đang men theo sát vách, âm thanh xích sắt ngày càng đến gần.
Sát vách là phòng của Chu Hải Kiều, chúng tôi không hay ngủ chung với nhau cho lắm, thường thường sau khi làm tình xong hắn sẽ về phòng ngủ lớn, còn tôi ở phòng nhỏ hơn. Tôi biết rõ việc Chu Hải Kiều ghét động vật nên tuyệt đối trong nhà sẽ không có mèo hoặc chó, vậy sợi xích sắt đó đang buộc thứ gì vậy?
Vật kia đã đến rồi, nó bắt đầu gõ cửa, tôi không có ý định mở, người ta thường nói khu nhà cũ thường sẽ có thứ gì đó không sạch sẽ, tôi sợ đụng phải nó thật.
"Rầm rầm rầm..." Ban đầu chỉ là tiếng gõ cửa bình thường, sau đó liền có tiếng cào cửa, rồi tiếng đập cửa đùng đùng vang lên cùng với tiếng ma sát của sợi xích, nó bắt đầu kêu, "A a a... Cứu mạng! Hu hu hu..."
Là người sao? Nhưng tôi vẫn còn hơi sợ hãi, sấm sét vang dội bên ngoài càng làm bầu không khí trong phòng càng thêm quỷ dị, hệt như trong mấy bộ phim ma.
Cuối cùng, tôi không thể chịu được sự tra tấn tinh thần này nữa, cầm lấy một cái bình hoa nhỏ đi đến cạnh cửa, đột nhiên cửa mở toang ra, lúc tia sét vừa lóe lên, tôi phát hiện trước cửa có một đống người đen ngòm, miệng rỉ ra thứ nước màu đen nhẻm, vừa nhìn thấy tôi liền bắt lấy ống quần, cầu xin: "Cứu mạng, mau cứu tôi!"
"Chu... Hải Kiều... muốn giết... tôi, cậu... cứu tôi ra ngoài... tôi cho... cậu... năm trăm vạn! Một ngàn vạn!" Nó nói khò khè không rõ, nước đen vẫn rỉ xuống, khóc lóc van xin, "Lạy cậu... Mau cứu... Đưa tôi ra ngoài... Muốn về nhà... Hu hu hu a..."
Tôi đốt nến lên, nhìn thấy một người đàn ông người dính đầy máu, màu máu đỏ sậm, thứ nước trong miệng không phải là nước đen mà chính là máu, còn rụng mất vài cái răng, khuôn mặt sưng phù, bị mù một mắt, bộ dạng y hệt như ác quỷ.
"Xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi!" Đột nhiên anh ta hướng về phía tôi mà dập đầu, đầu đập xuống đất phát ra âm thanh thùm thụp, "Không dám... Tha cho tôi đi! Tôi sai rồi!"
Tôi nhìn thấy cổ tay anh ta bị trói lại bằng một vòng tay nhựa, kèm một mảnh giấy treo trên đó, viết: "465, Kim Ốc Hồng". Kim Ốc Hồng, một cái tên rất quen thuộc, có lẽ là tôi biết người này.
Tôi cẩn thận quan sát người này, anh ta mặc một bộ tây trang nhuốn đỏ máu, trên cổ còn mang một sợi dây chuyền vàng, tôi nhớ ra rồi, đây là một thiếu gia ăn chơi phong lưu.
Tôi gặp anh ta vào buổi tối ba ngày trước, khi tôi đón Chu Hải Kiều tan sở, một chiếc Porsche dừng cách đó không xa, còn kèm theo tiếng gầm rú, tiếp theo là Kim Ốc Hồng và một số người bước ra ngoài, bọn họ đi đứng loạng choạng, tôi còn tưởng rằng đụng phải mấy con ma men, trong đó tôi mới biết được đó là do bọn họ vừa hít ma túy.
Nói chung là đụng phải mấy người này cũng không phải chuyện tốt lành gì, tồi bước nhanh về phía trước, ai ngờ bọn họ lại đi theo sau rồi vây tôi lại, giọng đã say khướt: "Em, em theo bọn anh đi."
Đột nhiên lúc này tôi nhớ dạo gần đây thường xảy ra án mạng, nghe nói là có tổ chức, bọn họ bắt ngẫu nhiên một người đi đường rồi đùa giỡn cho đến chết, nạn nhân vừa có nam vừa có nữ.
Nhìn đám người này tôi lại nghĩ sao số mình xui xẻo, rõ ràng là thành phố ngay bên cạnh, làm sao họ lại đuổi tới nhanh như vậy? Tôi không dám chọc giận bọn họ, nếu bọn họ muốn động thủ ngay tại đây thì tôi sẽ chết rất nhanh, chỉ có thể giả vờ thuận theo rồi tìm thời cơ bỏ trốn.
Lúc tôi đang định dùng điện thoại cầu cứu cảnh sát thì thiếu niên tóc vàng cầm đầu, cũng là Kim Ốc Hồng đó đoạt lấy điện thoại của tôi ném xuống đất, đưa tay tát tôi một cái rõ đau, hùng hổ nói: "Mày còn dám báo cảnh sát? Mày ngoan một chút, để anh em bọn tao chơi xong thì sẽ cố giữ lấy cho mày một cái mạng, nhưng nếu mày mà thể hiện không tốt thì tao sẽ giết mày ngay lập tức!"
Tôi chỉ có thể cầu nguyện Chu Hải Kiều phát hiện ra tôi chưa về nhà, rồi đoán được tôi đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Bọn họ kéo tôi đến công viên gần đó, lúc này đã rất muộn, ngoài đường không có một bóng người, nếu có thì bọn họ thấy ở đây một đám người tụ tập lại thì cũng tự tránh xa đi.
Tôi chỉ còn cách phối hợp cùng với bọn họ, nào là học cách chó sủa, ngồi xổm trên mặt đất như những con ếch, còn bị tát một phát... Kim Ốc Hồng là người đầu tiên xé quần áo tôi, nhìn thấy trên cổ tôi có dấu hôn, liền ném cho tôi một cọc tiền, hạ lưu sỉ nhục: "Chỉ sợ tên này đi khách, không trả tiền thì cũng không hay lắm."
Chu Hải Kiều tới nhanh hơn so với tôi tưởng tượng, vội vàng lái xe đến tông thẳng vào đám người, sau đó xuống xe, kéo Kim Ốc Hồng đang nằm sấp trên người tôi ra mà đánh, mà bọn họ dường như cũng không sợ Chu Hải Kiều, cả đám người lao vào đánh, tôi vội vàng đứng dậy giúp hắn, sau đó vệ sĩ của hắn nhanh chóng chạy đến trấn áp đám thiếu niên phản nghịch này.
"Có sao không? Em có đau ở đâu không?" Chu Hải Kiều đỏ cả mắt, ôm chặt lấy tôi, "Chúng ta đi bệnh viện."
"Tôi không sao, về sau không đón anh về nhà nữa đâu." Hắn bị thương còn nghiêm trọng hơn tôi, tôi nhìn thấy hắn chảy máu mũi. Sau đó, đám người kia bị bắt.
Kim Ốc Hồng tại sao lại ở trong nhà tôi? Hơn nữa còn ở trong phòng Chu Hải Kiều?
Hắn trả thù, tôi không còn nghi ngờ gì nữa.
Mức độ này dường như đủ để giết người, nhìn Kim Ốc Hồng trông như thể người sắp chết, chân anh ta gãy khúc, thớ thịt hư thối và xương trắng đều lộ ra.
Anh ta là tội phạm giết người, mà Chu Hải Kiều chỉ là đang vận dụng tư hình, tôi sẽ không giúp Kim Ốc Hồng, nhưng tôi cũng không dám báo cảnh sát, vì như vậy sẽ dính đến Chu Hải Kiều.
"Thứ như vậy mà cũng xứng đáng lê lết đến trước mặt em?" Chu Hải Kiều quay về rồi, hắn xách một cây rìu, lập tức bổ vào đống thịt nhão phía trên, từng nhát từng nhát một, toàn bộ quá trình Kim Ốc Hồng không kêu lấy một tiếng mà lập tức ngã xuống mặt đất, còn Chu Hải Kiều càng bổ càng hăng, dáng vẻ đó trông cực kỳ quen mắt, nương theo ánh nến, tôi nhìn thấy hắn đang trong trạng thái đầy hưng phấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com