Chương 26 - Độc thoại tận thế
Lê Bạch Thành đọc tin nhắn xong thấy hoang mang.
Cuối cùng cậu làm sao giết Thần?
Sao không nói?
Vì không muốn?
Lê Bạch Thành đánh vào đầu mình, đương nhiên không phải, theo tính cách của cậu, có thể gửi tin nhắn đến chắc chắn sẽ không biểu đạt khó hiểu, so với đoán mò, cậu không phải kiểu người thích bày trò vô dụng.
Trừ khi cậu phải làm thế.
Còn khu vực ô nhiễm này hiển nhiên có liên quan đến thời gian, Thần đã bị giết 6 lần nhưng vẫn còn sống.
Lê Bạch Thành xoa trán, mặc dù cậu không thích mấy quái vật loại huyết nhục, nhưng cũng đâu cần chơi cậu thế này, chân trước vừa đưa một đứa tới bệnh viện, chân sau đã tới một đứa khác.
Cậu cảm ơn nhiều!
Cậu cực kỳ nghi ngờ gã họ Lâm đã thông đồng với Trung tâm phòng chống ô nhiễm, cố ý chơi cậu, trá hình bắt cậu hoàn thành công việc cho họ!
Lê Bạch Thành lặng người, nhìn đám đông trước mặt, quay đầu nhìn nhân viên công ty đứng bên ngoài cửa sổ thuỷ tinh, hiển nhiên nó nằm trong số họ.
Đầu ngón tay cậu gõ nhẹ xuống mặt bàn, Giang Vọng hoang mang nhìn cậu, "Anh Lê làm sao vậy?"
"Cho tôi mượn cây bút." Lê Bạch Thành ép giọng.
Giang Vọng không hỏi lý do, đưa cây bút trong tay cho cậu, cậu xé một tờ giấy từ sổ tay, rồng bay phượng múa gì đó trên trang giấy, sau đó quay đầu nhìn cậu ta.
Giang Vọng: ?
Một phút sau.
Giang Vọng nhìn cô bé xinh xắn bên cạnh ngại ngùng nhìn cậu, nói: "Cảm ơn bạn đã cho mình túi hồ sơ."
"Không có gì, không có gì, cậu nhìn tội nghiệp quá, sáng nay đã ăn gì chưa? Mình mang nhiều đồ ăn sáng lắm, muốn ăn không?" Cô bé nọ dường như chẳng để tâm đến cái túi đó, gương mặt thân thiên hỏi Giang Vọng.
"Không cần đâu, cảm ơn bạn." Giang Vọng xua tay, gương mặt ngầu kia sắp không giữ được nữa.
Cái dị năng này phiền thật sự!
Giang Vọng truyền danh mục đầu tư cho Lê Bạch Thành, có hơi nghi ngờ nhìn cậu, "Anh cần cái này làm gì?"
"Làm bảo hiểm." Lê Bạch Thành bỏ tờ giấy vào trong túi hồ sơ, ngẫm nghĩ rồi trả lời, đồng thời lấy một cái tem từ trong ốp lưng ra, dán lên trên.
Lê Bạch Thành quay đầu nhìn Giang Vọng, khẽ cười đưa cho cậu ta, chỉ vào ông sếp đứng bên ngoài cửa quan sát, "Tí nữa họp xong, nhờ cậu giúp tôi gửi thư đi, là loại hoả tốc ấy."
"Đừng hỏi vì sao. Cứ làm là được." Lê Bạch Thành nói.
Làm xong, Lê Bạch Thành giống như một nhân viên bình thường nghiêm chỉnh ngồi nghe thuyết trình của người trên bục, đôi lúc còn cho một tràng vỗ tay.
Quá trình giới thiệu cho nhân viên mới kết thúc, nhìn Giang Vọng đưa vật trong tay cho người nọ, người đàn ông thương hại nhìn Giang Vọng xong liền cầm lấy túi hồ sơ.
Ngồi vào chỗ của bản thân, Lê Bạch Thành hơi nhướng mày, cái công ty này không bình thường lắm. Công ty bình thường ai mà đi tuyển mười mấy lễ tân?
Lê Bạch Thành ngồi ghế, không bao lâu, một nhân viên cầm tài liệu đi tới, "Đây là những điều nhân viên cần biết."
"Phải, tôi có một việc muốn hỏi." Nhân viên nọ cười nhẹ nhìn Lê Bạch Thành.
Lê Bạch Thành nhận tài liệu, nhìn sơ qua nội dung, sau đó nhìn nhân viên nọ: "Anh cứ hỏi."
"Cậu biết sinh vật gọi là phù du không?"
Lê Bạch Thành hơi bất ngờ, gật đầu, "Biết, làm sao thế?" Đây là chủ đề khi gia nhập à?
"Trong một quả bóng nước, có vô số phù du, chúng nó mỗi ngày sinh ra rồi chết, nhưng trong số đó sẽ có một con ghét cuộc sống như thế, bởi vì thời gian của nó chỉ có một ngày, và mỗi ngày nhất định phải trở lại ngày hôm trước, liên tục đón và đưa người đi." Nhân viên nọ nghiêm túc nói, "Nếu nó muốn kết thúc cuộc sống không ngừng lặp lại này, nó phải làm gì?"
Lê Bạch Thành: ........
Mẹ nó, bộ tôi nói muốn cậu sống thêm hai ngày thì cậu sẽ có thể sống thêm hai ngày hay gì!
Lê Bạch Thành hơi nhăn mặt, đầu óc nhanh chóng vận hành, cố gắng nghĩ câu trả lời, mấy giây sau mới mở miệng. "Nếu không nó thử chết vào buổi trưa đi, thời gian chết khác nhau, sẽ thay đổi số phận đó." Lê Bạch Thành dứt lời, nhân viên nọ giật giật khóe miệng, biểu tình có dấu hiệu nứt ra.
[Thằng phổi bạn* muốn hỏi cậu làm như nào có thể bỏ trốn, cậu lại kêu nó đi chết, biểu hiện của nó là ——— Fuck, đây là phiên dịch từ bổn dị năng. ]
*Từ gốc là Nhị ô tử: trong tiếng Quảng Đông đây là từ lóng chỉ những người phản bội hoặc hay tố cáo sau lưng.
Nhân viên đi khỏi chỗ của Lê Bạch Thành, chầm chậm đi phát từng tờ Nhân viên cần biết cho những người khác, vừa hỏi vấn đề cậu ta vừa hỏi Lê Bạch Thành.
[Nhân viên cần biết]
Vui lòng không đi đâu một mình, nếu không sẽ gặp phải những việc không thể giải thích, trừ khi đi vệ sinh, nếu khi đi vệ sinh nghe thấy ai đó nói chuyện với bạn, tuyệt đối không được trả lời.
Vui lòng không sử dụng bình xịt thuốc diệt côn trùng, bởi vì thuốc diệt côn trùng có thể giết chết đồng nghiệp, cấp trên và cả ông chủ đáng mến của bạn.
Nhân viên của công ty nhất định phải cống hiến hết mình, ra sức làm việc, các bạn tuyệt đối không được hỏi những vấn đề ngoài công việc, nếu có, vui lòng coi như không nghe thấy.
Công ty sáng bảy chiều năm, tuyệt đối không tăng ca, sau khi tan làm vì an toàn của bạn, vui lòng không tăng ca, nếu đồng sự và cấp trên nhất định bắt bạn tăng ca, hãy giả vờ đồng ý rồi trốn đi.
Công ty nằm ở giữa tầng 3 và 4, không có tầng khác, nếu đi nhầm vui lòng quay trở lại, công ty không tồn tại 3.14159265.
Khi bạn nhận được Nhân viên phải biết, vui lòng chú ý bản thân có thật ở công ty hay không, bởi vì công ty không có Nhân viên phải biết.
Lê Bạch Thành đọc hết Nhân viên phải biết, nhướn luôn bên chân mày còn lại, sau đó vươn tay lấy điện thoại, soạn một cái tin nhắn rồi gửi đi.
Thành phố trung tâm số 2, Trung tâm phòng chống ô nhiễm.
"Số liệu nghiên cứu biểu hiện," Một nghiên cứu viên đột ngột nói, "Thời gian của toà nhà này không khớp với chúng ta, nghiêm trọng mà nói...... bây giờ nó và chúng ta không ở cùng một dòng thời gian, nên kho mọi người đi vào toà nhà này mới không thấy một ai!"
Nghe nghiên cứu viên nói thế, tất cả mọi người sững sờ, ngay cả người đàn ông đang cầm máy chơi game Tetris cũng hơi nhíu mày, vẻ mặt thay đổi.
Anh vươn người, đặt máy chơi game vào trong đồng phục, anh bước lên trước, đôi chân dài đáng kinh ngạc, ít nhất cũng phải 1m88.
"Tôi vào xem thử." Đeo bao tay vào, người đàn ông khẽ nói, như chẳng để tâm đến những ánh nhìn chăm chú vào mình.
Chúc Long, nhân loại mạnh nhất, người đàn ông 30 năm vẫn vững như ngày đầu!
Khi anh mở mắt chính là ban ngày, nhắm mắt là ban đêm.
Trần Túy vốn mời Chúc Long đến cũng vì giải quyết sự kiện ô nhiễm này, nhưng khi vừa trở về mới biết một nhân viên chính thức của Trung tâm phòng chống ô nhiễm mất tích, mà cái người ông một lòng muốn chiêu mộ cũng biến mất.
Bọn họ phá huỷ không ít Công ty ma của Hiệp hội mật giáo, nhưng chưa bao giờ gặp phải tình huống này, không chỉ không thấy Hiệp hội mật giáo, mà tất cả những người ở mấy toà nhà xung quanh cũng không thấy đâu!
Giống như bọn họ đồng loạt biến mất vậy.
Theo kết quả dự tính — tất cả bọn họ bị mắc kẹt ở cùng một ngày.
Phải biết tất cả tu sĩ của Mật giáo đều là phù du, đương tương với việc Mật giáo không chỉ nhốt người của họ, mà nhốt cả người của mình.
Lâm Tu Niệm nhìn số liệu đo đạc, chân mày nhíu chặt, viết một cái tên lên bảng điều khiển.
— Lê Bạch Thành.
Cậu ta vào đó đã làm gì? Lâm Tu Niệm nhíu mày lần nữa, Mật giáo chưa từng làm việc như thế này?
Bên trong cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Lâm Tu Niệm nhìn tòa nhà cao chạm mây, chân mày nhăn thành chữ xuyên.
"Hai ngày trước cậu ta nằm ở trong nhà, đột nhiên ra ngoài đến công ty này phỏng vấn."
"Chúng tôi nghi ngờ cậu ta bị tiền lương cao hấp dẫn...... đương nhiên không loại trừ là do tồn tại của Bà đồng, giống như sự việc của Bệnh nhân lần trước."
"Cậu ta chẳng làm gì quá lạ, chỉ có khi tự lẩm bẩm."
Lâm Tu Niệm suy ngẫm, viết mấy chữ "tự nói tự trả lời" vào sổ tay, lại viết bốn chữ "cảnh báo nguy hiểm" bên cạnh, rồi thêm một dấu chấm hỏi kế bên.
Nếu thiên phú của Lê Bạch Thành đúng là cảnh báo nguy hiểm, cậu ta không nên đi vào công ty này mới đúng. Bởi vì bản năng sẽ cảnh cáo cho cậu ta tránh xa nơi này.
Lâm Tu Niệm lặng người, xoay đầu nhìn Chúc Long đang khởi động bên cạnh, nhìn bóng lưng và cái đuôi đằng sau lưng anh.
Mười năm trước Chúc Long bị ô nhiễm, tất cả báo cáo điều tra đều cho rằng Chúc Long không nên bị ô nhiễm, nhưng cuối cùng anh lại trở thành như thế này.
Khí đó có người nói Chúc Long muốn làm bản thân ghê gớm hơn, là một người đã tiếp xúc với Chúc Long hơn hai năm, hắn tin rằng Chúc Long không phải kiểu người nhàm chán đó.
Người đàn ông này lạnh lùng đến mức giống hệt như một cái máy chỉ biết giết người, thậm chí hắn còn nghi ngờ đối phương không có trái tim, chỉ là một con robot đội lốt người. Nhưng hắn cũng biết, không phải như thế.
Nguyên nhân Chúc Long hờ hững như vậy phần nhiều đến từ sự thất vọng của tầng lớp thượng lưu, hiện tại cuộc khủng hoảng đã tạm thời lắng xuống, những tầng lớp thượng lưu từng đoàn kết nay lại bắt đầu tranh giành quyền lợi.
Ở thời đại hòa bình, để con người giữ đoàn kết đã rất khó.
Thành phố trung tâm số 2, khu E, tòa nhà văn phòng.
Khoảnh khắc Chúc Long xuất hiện, tất cả nhân viên của Trung tâm phòng chống ô nhiễm đồng loạt nhìn về phía anh, cổ Chúc Long lộ ra chút ánh sáng màu đen vàng óng nhàn nhạt, họa tiết vàng kim kết hợp với màu đen của làn da sau lưng.
Đeo bao tay mất ngón màu đen, anh bước vào trong tòa nhà.
Cánh cổng lớn làm bằng thủy tinh, hiển nhân hôm qua mới được lau chùi, sạch đến mức một hạt bụi cũng không có, cả một tòa nhà trông rất bình thường. Hành Dã ngẫm nghĩ, không đi thang máy, đi thang bộ lên giữa tầng ba và tầng bốn.
Lầu ba có một phòng hội nghị, bên ngoài là nơi nhân viên làm việc, trên bàn bày đủ loại hồ sơ, như nơi này vẫn có người, chỉ vì đột nhiên có việc nên rời khỏi.
Hành Dã đứng trước một vị trí, chủ nhân nơi này chắc là nhân viên vừa nhậm chức, bởi vì trên bàn không có nhiều vật dụng, chỉ đặt một tờ sơ yếu lý lịch, bên trên dán một bức hình.
Họ tên: Lê Bạch Thành.
Hành Dã vốn chẳng có chút biểu cảm, khi cầm sơ yếu lý lịch lên, động tác hơi ngừng lại.
Cùng lúc đó, Lê Bạch Thành đang ngồi ở chỗ làm việc, đột nhiên ngẩng đầu nhìn ánh đèn trên đầu. Lạ nhỉ, sao cậu có cảm giác ánh sáng trong phòng làm việc sáng hơn ấy nhỉ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com