Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45 : Chuyện tháng 7

Để đẩy nhanh tiến độ ám sát, chính phủ đã cử đến lớp chúng tôi một giáo viên thể dục mới sẽ thế chỗ của thầy Karasuma, tuy nhiên giáo viên mới được cử đến lại là một gã biến thái, bạo lực và cực kì nguy hiểm.

Takaoka Akira, đó là tên của gã giáo viên mới được cử đến lớp chúng tôi.

Lần đầu bước vào lớp, ông ta ra vẻ đầy thiện cảm với đám học sinh chúng tôi. Ổng tìm kiếm những món ngọt đắt tiền được giới trẻ ưa chuộng, mua cho chúng tôi thật nhiều và vui vẻ tỏ thiện cảm bằng những điệu bộ mà lão nghĩ là nó dễ thương. Tôi cũng là một con người hảo ngọt, nhưng tôi luôn biết kìm nén cơn thèm ăn trong bản thân để giữ giá, có lẽ nhờ những việc giáo huấn lúc nhỏ mà tôi đã luôn hình thành sẵn trong bản thân một bức tường ngăn cách, cảnh chừng với những kẻ mới gặp lần đầu.

Bạn còn nhớ giấc mơ của tôi vào đêm ở Kyoto chứ?

Giấc mơ đầu tiên là chuyện có thật và sự thực là tôi đã từng bị bắt cóc vào ngày sinh nhật thứ 7 bởi một người đàn ông lạ mặt. Có lẽ cũng vì chuyện đó mà từ ấy tôi dần trở nên cảnh giác với tất cả những người xung quanh, đặc biệt là với những ông chú khả nghi như Takaoka đây.

Không hiểu sao nhưng tuy mới gặp mặt lần đầu mà tôi đã cảm thấy khó ưa với cái gã mới đến này rồi. Bởi vì tôi đã từng tiếp xúc với nhiều loại người trong quá khứ nên trong tôi đã hình thành cái gọi là nhìn thấu tâm can con người ư...? Tôi cứ cảm thấy gã đàn ông trước mặt mình là một gã đê tiện và nguy hiểm thế nào ấy mặc dù nãy giờ lão cứ liên tục cười cười với con người đang cố đứng cách xa là tôi đấy. Lão lại gần tôi, đưa cho tôi cả hộp bánh lớn và nói chuyện một cách như thể thân mật lắm mặc dù tôi thì không nói cũng chẳng cầm bất kể thứ gì lão đưa. Tôi cố tránh lão hết mức có thể nhưng dường như tôi càng im lặng và lùi xa ra thì lão lại càng tiến lại gần tôi hơn, lão thậm chí còn giở cả cái giọng cha - con với tôi, và điều ấy khiến tôi càng khinh bỉ lão đến cái mức mà không thể ngậm miệng thêm nữa.

"Đừng có xưng cha - con với tôi. Có tu ngàn kiếp nữa ông cũng không xứng đâu"

Tôi đã nói vậy, đó là lời nói trong lúc tức giận của tôi và trong lòng tôi cũng thực sự nghĩ thế. Tôi thừa nhận rằng mình hận cha, nhưng điều ấy không có nghĩa là tôi phủ nhận ông ấy là một người vĩ đại. Tôi vẫn nhớ những gì mẹ thường kể với tôi về cha lúc nhỏ, bà ấy nói rằng cha chính là người đã giúp bà ấy đạt được ước mơ của mình. Mặc dù mẹ đã phải kết thúc cái giấc mơ ấy ở thời đỉnh cao và chọn sống xa chồng để nuôi lớn tôi bằng một cách bình thường nhất nhưng lúc nào trong tâm, mẹ cũng đều mang nặng ơn bố. Cha tôi đã từng là một người tuyệt vời, ít nhất đó là những suy nghĩ được hình thành trong tôi qua lời của mẹ lúc nhỏ, vậy mà từ sau cái chết của mẹ, ông ấy lại chọn sống sâu trong bóng tối của hận thù. Tôi cũng từng hận, vậy nên tôi không thể nói thêm gì cả. Nhưng ít nhất, cha vẫn là cha tôi, là người đã sinh thành ra tôi và ông ấy chưa bao giờ giả tạo với tôi cả, dù cho cách ông ấy dạy tôi có hơi ác.

Khi tiết thể dục đến, Takaoka mới chịu để lộ cái bản mặt quỷ dữ của lão, một con quái vật độc tài và hiểm ác. Lão bắt chúng tôi phải làm theo cái thời khóa biểu mà 1 tuần có đến những 40 tiết tập luyện không có giờ ngơi nghỉ đến tận 9 giờ tối. Mở đầu của cái chế độ ấy chính là những cái squat nặng nề và chỉ cần có ai đó phản đối hay không thể chịu đựng được hoặc thậm chí là chỉ cần nhắc đến cái tên "Karasuma" mà lão ghét thôi là đều sẽ bị ăn đánh.

Ở thời đại ngày nay, dù là trong bất kể một ngành nghề nào, người ta cũng đều cạnh tranh từng chút ít một với nhau. Đó gọi là thời đại tranh quyền, thời đại mà ghế thì ít nhưng ai cũng muốn được ngồi và để có được một vị trí yên vị cùng cái danh cao quý thì người ta phải đấu đá lẫn nhau quyết liệt để giành lấy. Bộ quốc phòng cũng có những câu chuyện như vậy đấy. Điển hình như gã Takaoka đây, nếu hắn có thể tranh được cái vị trí béo bở hiện tại của thầy Karasuma thì hắn sẽ chẳng mấy chốc mà thăng tiến như diều gặp gió.

Tôi đã dành một chút thời gian vào giờ ăn trưa trước tiết thể dục khi các bạn vây lấy đống đồ ngọt của gã mới đến kia để tìm hiểu một chút về cái tên Takaoka Akira này. Ờm thì tôi cũng từng là người thuộc thế giới ngầm, lại còn là thành viên của gia tộc quan trọng vậy nên cũng biết đôi chút về những đường dẫn để tìm kiếm thông tin nội bộ. Takaoka từng ở cùng chung đội với thầy Karasuma thế nhưng có vẻ như hiện giờ lão chỉ được xếp vào hàng thấp cấp. Có lẽ cũng bởi vậy mà lão mới nhất nhất muốn tranh mất vị trí giáo viên hiện giờ của thầy Karasuma. Càng tìm hiểu về lão, tôi lại càng thấy khinh bỉ lão và càng khinh bỉ hơn về sự vận hành của cái hệ thống mục nát trên thế giới này.

Karasuma cuối cùng cũng chịu ra mặt khi không thể chịu đựng thêm khung cảnh từng đứa học trò của mình bị lão đánh đập và hành hạ. Tôi không thích tiết của lão, vì thế nên tôi chọn cúp học và thật đúng lúc khi tôi trở về là khi mà lão Takaoka ấy đang thách thức thầy Karasuma. Takaoka muốn tạo ra một cuộc đấu giữa giáo viên và học trò, thực tế thì đây chính xác là màn hành hình công khai mà ổng muốn khắc ghi vào bên trong chúng tôi một nỗi sợ tột cùng. Tôi không chắc vào bản thân, nhưng tôi muốn mình là người đứng ra và giải quyết ổng, dù gì thì tôi cũng đã từng là một sát thủ đáng sợ trong thế giới ngầm vậy nên tôi nghĩ mình cũng có chút kinh nghiệm.

Thế nhưng, khi tôi còn chưa kịp lên tiếng thì thầy đã chọn Nagisa mất rồi. Thú thực lúc đầu tôi có phần nghi ngờ về khả năng của một người có thân hình mảnh khảnh như Nagisa, nhưng nghĩ lại bản thân thì tôi cũng chẳng hơn gì cậu ấy, thậm chí còn thấp bé hơn cả cậu ấy nữa. Và hơn hết thảy, Nagisa chính là người đã được thầy Karasuma chọn, thầy ấy mới là người dạy dỗ và thấu suốt tất cả vậy nên vì vậy nên tôi tin vào lựa chọn của thầy.

Nhìn thấy Nagisa chiến thắng, ai trong chúng tôi cũng đều bất ngờ nhưng ngay sau đó thì liền mừng rỡ và ôm lấy nhau vui sướng. Takaoka tức giận, gã nổi khùng lên với chúng tôi, nhưng lần này chúng tôi quyết không chống chịu thêm nữa. Nhận được câu trả lời từ phía bọn tôi, nỗi băn khoăn trong lòng của thấy Karasuma cũng được giải toả, đôi đồng tử màu đen của thầy nhue to và tròn hơn, thầy đáp lại bọn tôi bằng một cú huých vào Takaoka để bảo vệ tất cả.

Chưa bao giờ, tôi lại thấy ấm áp đến thế, cảm giác thật hạnh phúc. Tuy rằng hôm nay tôi không làm được gì cả nhưng được chứng kiến sự thay đổi của ngày hôm nay, trong lòng tôi cảm thấy ấm áp vô cùng.

Ngài chủ tịch Asano Gakuho bước đến lớp tôi và đây cũng là lần đầu tiên ổng đứng về phía bọn tôi và đồng ý đuổi việc Takaoka. Có thể đây là cách mà ổng khẳng định quyền hạn của mình với cả lớp chúng tôi và bộ quốc phòng nhưng đuổi được gã kia là tôi đã vui lắm rồi. Sao hôm nay bỗng thấy thầy chủ tịch đẹp trai ghê~

Gã giáo viên mới đáng ghét Takaoka Akira cuối cùng cũng bị tống cổ khỏi lớp 3E, đó là một tin rất mừng đối với chúng tôi, tuy rằng ổng bỏ đi với khuôn mặt tức giận đầy vẻ hận thù nên có thể sẽ không thể biết trước được tương lai thế nào nhưng trước mắt thì cứ vui mừng với nhau vì vụ việc này trước đã.

Tôi là một con người thích những chuyện vui vậy nên tôi sẽ kể cho mọi người nghe về một chuyện cực kì thú vị vào cái tháng 7 nóng như đổ lửa này.

Đi dạo trên núi, nghe Karma nói rằng cậu ấy tiếc nuối khi đã không thể nhìn thấy màn thể hiện của Nagisa hôm trước, tôi bỗng nhớ lại chuyện của ngày hôm ấy về gã Takaoka. Cái hậu truyện sau đó mới là vui vẻ, khi gã đáng ghét ấy bị đuổi đi, cả lớp chúng tôi được thầy Karasuma khao nguyên một bữa ngọt ăn đến hả hê, cháy ví của thầy. Và càng mừng hơn khi tôi bước chân về đến nhà.

Bạn biết không, thề tôi đã phải đòi Sudou lắp điều hòa đến gần 2 tháng trời rồi đấy. Nhưng thật may mắn, vào đúng cái thời điểm nóng nhất trong năm, cuối cùng anh ấy cũng chịu lắp điều hòa cho tôi!!!!!!!! Tôi ôm lấy Chifuyu và mừng đến gớt nước mắt vì cảm động trước anh trai mình ngày hôm ấy. Vậy là từ giờ về nhà là không sợ lo chết nóng nữa nhưng đến trường thì ngược lại. Nóng muốn chết luôn má ơi, Koro-sensei thậm chí còn không thể chịu được đến mức phải ườn ra bàn vì mệt mỏi và tất nhiên cũng không ai trong lớp có thể chịu đựng được cái nóng ấy cả. Tôi có một chiếc quạt mini để mang đến lớp, thế nhưng dẫu có bật hết công suất và chạy đến khi hết cả pin đi nữa thì cũng không thể đọ được với cái lớp học nghèo nàn không có nổi một chiếc quạt trần này.

Và điều may mắn ngày hôm nay chính là sự tận tình từ trái tim ấm áp của Koro-sensei.

- Mất một ngày để chuẩn bị một cái hồ bơi tập thể, mất một phút để hành quân đến đây và bây giờ thì mấy 1 giây để nhảy xuống tận hưởng.

Chỉ trong tức khắc, cả lũ đang chết nóng bọn tôi đã nhanh chóng cởi áo ngoài và nhảy xuống dưới bể bơi với bộ đồ bơi đã chuẩn bị trước. Koro-sensei đã dành cả tối qua để làm chiếc bê bơi này vì bọn tôi, trang trí cảnh quan sao cho thật đẹp mắt. Mặc dù nhiệm vụ lần này là rất quan trọng và tôi hoàn toàn không thể bỏ nó, thế nhưng thầy ấy lúc nào cũng tận tình chăm sóc bọn tôi đến như vậy, làm sao mà tôi nỡ giết hại cơ chứ.

Bình thường, phận của lớp E là phải vượt núi dưới cái nóng hơn 40 độ để hành quân xuống bể bơi của nhà trường và chưa kể xuống dưới đấy còn bị chế giễu, cười nhạo như ở dưới địa ngục. Nhờ có Koro-sensei, cái số phận ấy của chúng tôi đã được thay đổi và bây giờ chính là lúc mà tất cả chúng tôi cùng vui vẻ tận hưởng nó.

- Thích thì thích thật đấy nhưng mình không biết bơi _Kayano thở dài, mái tóc của cô ấy lúc này vẫn được buộc gọn hai bên như mọi ngày.

Tôi không giỏi bơi, tôi chỉ biết vừa đủ để phòng hờ trong lúc làm nhiệm vụ, nhưng có lẽ cái vừa đủ ấy vào những lúc như này lại là chỗ để nó phát huy hết công hiệu. Cảm giác được đắm chìm dưới làn nước mát ẩn sâu trong bóng râm của những tán cây lớn trong rừng, nó đã lắm luôn á trời. Nằm trên mặt nước rồi nổi lềnh bềnh trôi như những đám mây trên trời. Bỗng Nakamura lại gần và kéo tôi xuống từ bên dưới, điều ấy khiến tôi giật mình và suýt chút ngộp thở.

- Nakamura, đừng có chơi dại!! _Koro-sensei quát mắng từ phía trên bờ khi mà tôi còn chưa kịp phản ứng lại vì đang ho sặc sụa.

Mái tóc vàng chanh của cổ như phản chiếu dưới ánh mặt trời, cổ cười như chẳng có chuyện rồi nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, còn tôi thì thở dài một tiếng sau khi dừng ho.

- Nakamura, tụi mình thi lặn không?

Nghe lời gọi của Hara, cổ quay sang, gật đầu rồi lại mời gọi cả tôi, nhưng tôi thì lại lắc đầu. Vì thế Nakamura bỏ qua chỗ khác cùng với Sumire, còn tôi thì ở lại trả đũa Kurahashi sau cú hắt nước của cậu ấy.

- Cậu được lắm Kurahashi, mai mình sẽ kiếm hẳn súng bắn nước chơi cho xịn. _tôi hùng hổ nói khi hai đứa vẩy nước vào người nhau.

Vui thì vui thật, mừng thì mừng thật, hạnh phúc cũng có nữa nhưng vì là thứ mà Koro-sensei làm nên ổng ồn ào dễ sợ, cả bọn thì đang đùa nghịch với nhau vui vẻ, tự nhiên ổng cứ la hét mắng mỏ đủ kiểu ấm ĩ, thử hỏi xem có khó chịu không? Koro-sensei thậm chí còn chẳng chịu xuống nước, ổng ngồi ì ra trên chiếc ghế cao rồi tự tiện huýt còi như dàn nhạc chói tai một cách viên mãn khi làm vua nhắc nhở những công dân dưới nước.

- Đừng có cứng nhắc thế chứ Koro-sensei. _Kurahashi vui vẻ nói khi hắt nước vào người tên vua hống hách đang ngồi trên bờ.

Bỗng, ổng co rúm người lại đến mức xanh xao cả khuôn mặt khi những chiếc xúc tu có hơi phồng lên và kêu ọc ọc. Nghĩ lại thì, cái đợt mùa ẩm người ổng cũng vì hút ẩm mà phồng rộp cả lên, không biết liệu có phải là do những chiếc xúc tu kia hút nước không nhỉ? Như để kiểm chứng, tôi lại gần và kéo cả cái ghế của lão bạch tuộc về phía trước. Koro-sensei bám lấy cái ghế để không bị rơi xuống nước, khuôn mặt ổng xanh xao lại vì khuôn miệng thì nhăn nhó và la toáng lên. Tôi thả tay, chiếc ghế bị nghiêng hơn một nửa cũng vì sức nặng của lão bạch tuộc mà đổ về phía nước, ổng nhanh chóng nhảy ra khỏi ghế rồi lùi về phía xa bể bơi. Thế nhưng, từ lúc nào mà Karma đã đứng từ đằng sau và cầm sẵn một thau nước để xả thẳng vào người con bạch tuộc vàng kia. Koro-sensei hoảng hốt nhảy ra xa bằng tốc độ Mach và thở hổn hển khi cả thau nước kia đổ thẳng xuống nền đất.

- Karma, không được làm như vậy!!! Cả em nữa đó Kaori.

Phải, và bây giờ chúng tôi đã có thể chắc chắn rằng những chiếc xúc tu kia sẽ trương phình lên khi gặp nước. Đây có lẽ là điểm yếu hữu dụng nhất từ trước đến giờ.

Ám sát dưới nước thì đây đúng là sàn diễn của Megu, nhắc đến bơi lội cô nàng bỗng hăng hái hẳn. Kataoka Megu, một cô nàng mà có thể nói là mười phân vẹn mười, không những học giỏi mà thể thao cũng tốt, bởi vậy nên cổ mới được gọi là "Megu cool ngầu", nghe nói hồi ở cơ sở chính cô ấy còn được nhận rất nhiều thư tình từ nam đến nữ. Nhưng cũng bởi dòng đời luôn trớ trêu nên một người vẹn toàn như Megu lại bị đẩy xuống cái lớp này, mà tôi nghĩ có lẽ thế cũng tốt bởi may mắn năm nay có Koro-sensei mà. Có Koro-sensei, mọi vướng bận của bạn sẽ đều được giải quyết hết, nghe thì uy tín thế thôi chứ thầy có nhiều chuyện đáng xấu hổ và trơ trẽn lắm.

Ngày hôm sau, sự trở lại của Itona với gã full trắng hôm trước đã mang đến bao phiền phức cho cả lớp chúng tôi. Nhưng cũng nhờ có sự thay đổi của Terasaka mà mọi chuyện cuối cùng cũng suôn sẻ, an yên. Shiro bỏ đi, mang theo cả Itona phá phách và sự thay đổi của Terasaka đã tạo nên một bước tiến mới cho con người não thịt của cậu, có lẽ giờ cậu ấy đã chịu mở lòng và sống tình cảm hơn trước rồi, chắc tôi cũng nên bớt việc trêu cậu ấy lại.

Nhìn thấy Karma bị cả một đám con trai vây lấy và đưa đẩy trên bể bơi ướt sũng mặc dù còn chưa thay đồ bơi. Tôi cũng thế, cũng chưa thay đồ bơi, nhưng mà nhìn vui thế kia thì phải nhập cùng chứ. Tôi kiếm cái chậu nước ở gần bế bơi, múc cho đầy chậu rồi chạy ra sau Karma và đổ ào một cái thẳng đầu cậu sau khi cậu ấy quay lại đoạn tôi gọi tên. Karma ướt sũng từ đầu tới chân khiến cả bọn phì cười, cậu ấy tức giận đuổi theo tôi lên bờ dù nước chảy đầy từ đầu tới chân. Rừng có chỗ trơn, tôi không may mà té, thầy thế Karma được đà bế hẳn cả người tôi lên rồi ném xuống bể và bây giờ tôi cũng ướt sũng bộ đồng phục như cậu ta.

- Kaori, tiếp tục trò hôm trước thôi nào.

Chẳng hiểu Kurahashi kiếm đâu ra khẩu súng bắn nước, hôm trước tôi có gáy với cổ là sẽ mang theo nhưng cuối cùng lại quên và hiện giờ thì cổ đang chĩa thẳng vào tôi cũng cả vốc nước trên tay những bạn nữ khác xung quanh. Cả bọn bắn nước tới tấp vào tôi, tôi cũng chẳng vừa mà cầm theo cái chậu đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước mà tôi đánh rơi lúc nãy để hắt lại họ. Hai bên như hai cơn sóng thần đánh vào nhau, Koro-sensei dù đang trương phình những cái xúc tu cũng phải la oai oái lên nhắc bọn tôi.

- Này mấy đứa, đừng có nghịch nữa!!!!

- Hay bọn mình chuyển qua té nước vào Koro-sensei đi _tôi đề cử khi cả hai bên dừng tay lại, dù gì đây cũng là một cách để đá bóng sang chân người khác.

Cả bọn cười hiểm ác rồi gật đầu đuổi theo gã bạch tuộc đang đứng vắt nước, Koro-sensei thấy thế mà dùng tốc độ Mach chạy tán loạn khắp cả khu rừng la oai oái. Tôi đừng nhìn họ mà cười, từ khi nào Karma và Hanako đã đứng lại gần tôi.

- Hai cậu ướt sũng rồi đấy, đi thay quần áo đi không cảm.

Hanako nhắc nhở như một người mẹ lớn của hai đứa, thế nhưng khuôn mặt thì lại không có chút nghiêm khắc mà thoáng chút dịu dàng như thiên thần. Tôi với Karma lườm nguýt nhau một cái lóe chớp rồi nghe lời Hanako về phòng thay đồ, thế nhưng hai đứa tất nhiên là vẫn giận nhau nên cũng chẳng thèm đi cùng đường đâu, về đến lớp thấy mặt nhau còn không thèm nhìn ấy.

Tháng 7 là tháng của những ngày hè nóng nực, đồng thời cũng là tháng của bơi lội. Tuy đã xảy ra nhiều chuyện nhưng với lớp chúng tôi thì lúc nào cũng cùng nhau vượt qua bằng những tiếng nói cười vui vẻ bên nhau. Lớp 3E của tôi là một nơi đoàn kết và ấm áp như vậy đấy.

Bạn có thích một nơi như vậy không?





~ Dạo này tớ lười ra chap lắm luôn ý huhu ~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com