Chương 12 : Định hướng tương lai
Hơn một tuần chỉ nằm với ăn, cuối cùng tôi cũng được xuất viện. Vừa bước ra ngoài cửa đã là một dàn phân thân của Koro-sensei đứng trải dài ra tận ngoài đường với đầy cờ hoa trên tay, tất cả đồng thanh hô khẩu hiệu "Chúc mừng em xuất viện Kaori"
"Được rồi mà thầy ơi bớt làm màu đi, đây là bệnh viện đấy."
Dẹp loạn mãi Koro-sensei mới chịu trở về bản thể trong lớp hóa trang hết sức fake, ai nhìn vào cũng thấy dị. Tôi thở dài rồi kéo thầy chạy nhanh khỏi nhưng ánh nhìn kì thị của mọi người xung quanh bệnh viện. Mới ra viện mà đã phải vận động mạnh vậy rồi, đúng là cuộc đời tồi tệ.
Qua được bệnh viện một đoạn, tôi thấy Hanako và Karma đến đón tôi, họ mang theo bánh kem và định sẽ cùng nhau ăn khi tôi về đến nhà. Vào lúc ấy tôi mới hiểu ra được lý do vì sao mà Koro-sensei cứ bám theo tôi mãi từ bệnh viện, có đuổi thế nào cũng nhất quyết không đi, thì ra là tại cái bánh mà ổng biết trước này.
"Thầy là thầy chỉ muốn đến thăm học trò của mình thôi chứ không phải vì mấy cái miếng bánh đâu."
Ổng nói vậy trong khi tay thì đang lanh chanh, thủ thỉ liên tục với Hanako "để thầy cầm hộp bánh cho, để thầy cầm cho kẻo rơi".
"Ủa mà nay mọi người không tới trường à?"
"Cậu lại chưa xem lịch đúng không Kaori? Hôm nay là chủ nhật."
"À ừ nhỉ." Tự nhiên hỏi xong quê một vố.
Vừa ra viện cứ tưởng sẽ được yên tĩnh vậy mà lại phải vác thêm 3 cái miệng nữa về nhà. Giờ này anh Sudou vẫn chưa hết ca làm nên tôi sẽ cố ăn mừng, trò chuyện gì thì nhanh nhanh rồi bảo mọi người về nhanh cho lành. Về đến nhà thấy cửa không khóa, nghĩ bụng hay có điều gì chẳng lành sắp xảy ra, tôi lùi lại một bước trong khi từ từ mở cửa. Ba con người trong nhà ngơ ngác nhìn tôi, tôi ngơ ngác nhìn họ, đó là Kayano, Okano và Maehara.
"A, mừng cậu về Kaori."
"Mừng cậu về là thế quái nào?? Đây là nhà tôi mà??" Tôi gắt lên. Thế quái nào nhà tôi đàng hoàng mà bọn họ lại ra vào dễ dàng như nơi vô chủ thế?
"À thì... Karma cậy ổ khóa..."
Maehara chỉ tay trong khi cậu đầu đỏ thì đang rón rén quay đầu lẩn đi nhanh chóng. Tôi bực mình tóm lấy cổ áo cậu ta mà kéo lại, hét thẳng vào tai cậu.
"Bao giờ cậu mới bỏ cái trò cậy ổ khóa nhà tôi đi được hả Akabane Karma???"
"Mình xin lỗi mà, bọn mình muốn tạo cho cậu bất ngờ nhưng lại không đoán ra được rằng cậu sẽ tức giận đến thế."
Karma trông có vẻ hối lỗi vì thế tôi đành thả cậu ta ra và rủ mọi người vào nhà.
"Thiệt là, lần sau có muốn đến thì ới tôi một tiếng. Mấy cậu làm tôi tưởng nhà có trộm đấy!"
"Đột nhập nhà bạn như vậy là không tốt đâu nhà mấy đứa." Koro-sensei gật đầu nhắc nhở.
"Không phải thầy là người đồng tình với bọn em à??"
"Thôi không sao, bỏ qua đi. Cảm ơn mọi người vì đã chuẩn bị mọi thứ thế này để mừng tớ ra viện, thực sự cảm ơn rất nhiều." Tôi thành khẩn cúi đầu.
"Chúng tớ mua nhiều đồ lắm. Mùa đông cũng đến rồi, làm bữa lẩu sukiyaki nhé?"
Kayano giơ lên những túi thịt mà cô đã chuẩn bị trước, cả bọn đều tán thành đồng ý. Bỗng nhận được tiếng chuông tin nhắn từ điện thoại, Sudou bảo rằng hôm nay tôi xuất viện nên anh xin phép tan làm sớm. Thấy thế tôi nhắn luôn với anh rằng hôm nay cả bọn định ăn sukiyaki ở nhà nên có gì lúc về hãy mua thêm đồ.
Tôi không giỏi trong việc nấu nướng, vậy nên chỉ toàn phụ bếp là chính, cái gì biết thì mới dám nhúng tay vào. Xong xuôi hết nồi lẩu và bắt đầu ăn được một lúc thì anh Sudou về cùng với đủ loại thức ăn nhúng lẩu và nguyên bịch nước ngọt, còn anh với thầy thì uống sake.
"Koro-sensei có biết uống rượu không đó?"
"Tất nhiên là biết rồi, tửu lượng của thầy cao lắm."
"Em uống với anh hai." Tôi với tay đòi lấy cốc rượu sau khi anh rót đưa thầy Koro một chén.
"Trẻ con thì tránh ra một chỗ."
"Keo kiệt."
Đang phàn nàn thì Kayano bỗng thì thầm vào tai tôi.
"Anh trai cậu đẹp thiệt đó, xem chừng gen nhà cậu xịn ha."
"Cũng bình thường, tớ đẹp hơn."
"Gì tự luyến vậy má"
"Ơ thật mà" =))
Đang ăn uống vui vẻ thì thầy Koro bỗng rút ra một tờ giấy và đưa cho tôi, đọc dòng tiêu đề to đùng trên đó thì tôi biết được nó là giấy hướng nghiệp. Thầy bảo rằng mọi người trong lớp đều đã điền xong hết cả rồi nhưng không cần tôi phải vội, thầy muốn tôi hãy cẩn thận mà từ từ suy nghĩ nó. Tôi gật đầu và nhận lấy từ thầy, trâm ngâm một lúc rồi lại gạt chuyện giấy tờ sang bên để cùng ăn với mọi người.
Hết bữa, ai cũng no căng bụng mà nằm đầy dưới sàn. Koro-senseu với Sudou-nii khi nãy còn say khướt rồi dựa vai nhau hát ầm ĩ như đang rên rỉ thì đến giờ cũng lăn ra ngủ hết rồi. Thì ra thần linh cũng có lúc nát rượu.
Nhìn đồng hồ cũng sắp tới trưa, bảo sao mà mọi người thấy mệt. Tôi không uống rượu với cũng ngủ trong bệnh viện nhiều rồi nên giờ không thấy mệt, vì thế tôi lúi húi dọn đống bát đĩa đem đi rửa. Ngân nga những lời thì thầm trong làn nước lạnh, đang thơ thẩn thì bỗng có cảm giác người lại gần từ phía sau, tôi giật mình mà quay lưng lại.
"À Hanako, tớ làm cậu tỉnh ngủ sao?"
"Không đâu, tớ chưa ngủ. Chợt nhớ ra là mình có mang theo cả hoa quả đến nên định vào bếp lấy dao gọt ấy mà."
"Ra vậy, thế cậu có dao chưa?"
"Tớ đang cầm rồi đây, gọt ra đĩa rồi ngủ trưa xong mọi người sẽ cùng thưởng thức. Cậu có cần tớ giúp rửa đống bát đó không?"
"Không cần đâu, tớ tự làm được. Cảm ơn Hanako, cậu tốt quá." Tôi mỉm cười hiền dịu với Hanako như mọi khi nhưng không hiểu sao hôm nay cô ấy lại nhìn tôi bằng một ánh mắt ngỡ ngàng cứ như thể đang nghĩ về một điều gì đó xa xăm lắm.
Cả bọn ở nhà tôi đến tận chiều mới chịu về, cuối cùng cũng có thời gian yên tĩnh để suy nghĩ về cái vấn đề định hướng tương lai kia.
"Anh hai nghĩ em thích hợp với nghề nào?"
"Thích cái gì thì viết."
"Anh lạnh nhạt thế, cơ mà em nghĩ là dù em có viết sao thì cha cũng chẳng đồng ý."
"Em nghĩ ổng muốn em thành một người như thế nào?" Sudou ân cần hỏi, thẳng thừng ra thì chưa từng có ai hỏi tôi như thế này hết. Và cả điều cha nghĩ gì trong cái đầu chứa đựng đầy bí ẩn kia, tôi cũng chẳng hề hay biết.
"Chắc là... sát thủ."
Tôi nghĩ vậy vì đó là điều mà cha từng cãi nhau với mẹ khi tôi còn nhỏ. Nhiều khi tôi vẫn nghĩ rằng nếu như ngày ấy tôi mà không tò mò xen vào câu chuyện còn nhỏ thì sẽ chẳng có cái tương lai mà cha mẹ phải chia xa như hiện tại. Lỗi là tại tôi, tôi luôn tự trách mình như thế và cứ mỗi lần ấy, tôi lại dằn vặt chính mình. Mẹ đã không còn nữa, nhưng nhiều khi tôi lại thắc mắc không biết vào cái ngày hôm ấy mẹ đã đấu tranh với cha để đào tạo tôi thành một con người như thế nào nhỉ? Tôi không biết, tôi không có cơ hội để hỏi. Điều duy nhất còn đọng lại rõ nét trong tâm thức là mẹ đã đối xử với tôi rất tốt, rất dịu dàng và thanh bình.
"Hay là em làm đầu bếp giống anh nhé?"
"Điên à, mày định giết người ta chắc?"
"Đùa thôi mà, dù gì em cũng chẳng có tương lai nên là em có viết gì lên tờ giấy này cũng chẳng sao."
"À phải rồi, cuối tháng anh có cuộc họp trên thiên giới nên là sẽ không thể có mặt ở đây trong một khoảng thời gian, giờ anh cũng chưa biết rõ là lúc nào nên chưa thể nói được nhưng mà cứ chuẩn bị tinh thần là đừng gây chuyện gì sắp tới đấy nhé."
"Họp về gì vậy?"
"Không biết nữa nhưng mà chắc có vẻ là..." Sudou ngập ngừng một hồi rồi mới nói tiếp như thể muốn cho tôi chuẩn bị tinh thần trước khi nghe những điều mà anh sắp nói "về ngày hiến tế em."
Sudou nói một cách thẳng thừng hai chữ "hiến tế". Tôi không quên, chưa bao giờ quên cái việc mà mình đã tự chấp nhận việc hi sinh chính mình, đó cũng là mục đích ban đầu trong cuộc gặp gỡ giữa tôi và anh. Khi ấy tôi chỉ là một kẻ chán đời, sáng tối đều chỉ muốn được chết quách đi cho rồi. Nhưng bây giờ tôi đã có lẽ sống, nhưng dẫu vậy con đường mà tôi đã tự nhúng mình xuống ấy, bây giờ đã chẳng còn ánh sáng để tôi leo lên được nữa rồi. Tôi không quên, tôi chỉ biết tự nhắc mình rằng cuộc sống tạm bợ này rồi một ngày không xa cũng sẽ biến mất, trở về với cuộc sống giết chóc kia thì tôi thà hi sinh vì người khác còn hơn.
"Em biết rồi, nay em muốn kiểm tra mấy lọ thuốc một chút, anh giúp em nhé? Cái thí nghiệm biến Koro-sensei thành người ấy."
"Ừm."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com