Chap 5: Kẻ ăn mày
Màn đêm buông xuống, Tịch Nhan những tưởng đã rơi vào giấc ngủ bỗng mở ra đôi mắt thanh triệt, không có chút gì là buồn ngủ. Cô lặng lẽ lục lọi khắp mọi nơi trong căn phòng ký túc xá của Triêu Nhan. Nhưng là tìm khắp mọi nơi vẫn không tìm được dấu vết hay sự hiện diện của cấm vực chi thi.
" Đều tìm hết rồi, chẳng lẽ Triêu Nhan cũng chưa nhận được, hoặc là đã nhận rồi nhưng không để bên mình. Hay là....lần trước về nhà....chị ấy đưa cho Nguyệt Kiến, để nó giấu trong nhà. "
Quay đầu lại nhìn người chị đã lớn lên cùng mình, Tịch Nhan cau mày, trong lòng vô cùng khó chịu, cảm giác day dứt quẩn quanh trong tâm trí cô.
" Nếu mình đem bí mật này nói cho Dĩ Tái...Nguyệt Kiến, bố còn có cả Emperor sẽ mất mạng mất. "
Trong màn đêm tối tĩnh mịch, ngoài kia đã xảy ra một hồi nhuốm màu máu đỏ, báo hiệu trước tương lai u tối.
Lại sang một ngày mới, Tinh Quang Chi Dực đã tập hợp đầy đủ, Ethan thông báo cho các thành viên về cuộc thảm sát tối qua và nói rằng trong hiệp hội có kẻ phản bội. Ethan phân phó, lập kế hoạch tạo rào cản để ngăn cản cuộc tấn công mà không biết rằng Tịch Nhan đã sớm tráo đổi đồ vật trên tay mình.
Tối đó, mặc cho Dĩ Tái đang hút máu mình, Tịch Nhan báo cáo lại hết mọi chuyện.
- bọn họ đã bố trí rào cản thập tự bằng bạc, dùng để ngăn chặn sự tấn công của xác sống. Nhưng mà tôi đã đổi thành đồ giả ở một số khu vực bố trí. ( Tịch Nhan )
Cảm thấy hút đã đủ, chuyện cũng đã nghe xong, rời khỏi người Tịch Nhan, đáy mắt hắn có chút vui vẻ khi thấy nô lệ của hắn quả đúng rất nghe lời.
- rất tốt. Cấm vực chi thi vẫn chưa có tin tức sao?! ( Dĩ Tái )
- ukm. ( Tịch Nhan )
Sợ hãi cô không dám nhìn thẳng vào Dĩ Tái, cúi đầu lấp liếm cho qua chuyện. Cô không thể một lúc vẹn cả đôi đường, một bên là Triêu Nhan một bên là bố, Nguyệt Kiến và Emperor.
- được rồi, Liên minh ma yến sẽ nhanh chóng đến xử lý toàn bộ trường học này. Ở đây có ba gói bột làm suy yếu năng lực chiến đấu, tìm cơ hội để người Tinh Quang Chi Dực uống nó, bao gồm cả chị cô - Nam Cung Triêu Nhan. ( Dĩ Tái )
Emperor lo lắng nhìn con rắn trên mặt bàn, y phát ra 1 âm thanh rợn người.
- ngươi chắc chắn??? ( Emperor )
- tôi chắc chắn thưa chủ nhân. ( Lilian* )
- được rồi, cứ tiếp tục coi chừng con bé. Nếu thấy không ổn thì báo ta. Ngày mai ta sẽ tới. ( Emperor )
Con rắn bạc tê 1 tiếng rồi biến mất, Emperor mệt mỏi xoa thái dương. Đã 1 tuần rồi y không ngủ, vì cố gắng tạo thuốc giải cho Tịch Nhan mà hiện giờ Emperor nhìn sa sút hẳn.
" Nếu chú mà ở đây thì mình sẽ lại bị mắng cho mà xem. Còn nếu tên sư tử kìa mà ở đây cá chắc lão già đó sẽ cười vào mặt mình. "
Emperor liền nhanh chóng bình phục lại bằng độc dược. Tiến sĩ và Nguyệt Kiến ở ngoài lo lắng nhìn cánh cửa phòng Emperor, thấy y vừa ló đầu ra Tiến sĩ liền nhanh chóng chộp lấy và đem y đi nghỉ.
Hôm nay là lần đầu tiên Emperor có dịp đi tới trường của 2 chị em bằng cổng chính. Đến địa điểm, không phải con đường thênh thang im ắng, không phải tiếng ồn ào cười nói của học sinh trên đường đến trường mà đập vào mắt vào tai y là lời sỉ nhục, ánh mắt đầy sự khinh thường của các học sinh đã tiếp nhận sự giáo dục từ bé với người mặc áo hoàng đen đã cũ mèm kia. Emperor nhăn mày nhìn hành động của lũ nhóc đó.
" Hừ! Đây mà là quý tộc sao!? Thật không giống gì cả. "
Đối với 1 người được giáo dục lễ nghi quý tộc từ nhỏ như Emperor thì lũ nhóc trước mặt này không khác gì lũ có tiền mà lên mặt cả. Salazar luôn dạy cho y.
" Dù chúng ta có là quý tộc đi chăng nữa cũng không được xúc phạm người khác. Nếu họ không gây chuyện với mình thì đừng đụng chạm tới họ và nên nhớ phải tôn trọng họ. Dù cho đó chỉ là 1 Muggel. " ( Salazar Slytherin )
Bọn nhóc bất ngờ khi thấy 1 thiếu niên tóc bạch kim chắn trước tên ăn mày. Đôi đồng tử đỏ rực của y nhìn chằm chằm bọn nhóc, một giọng nói trầm bổng vang lên.
- nếu như mấy đứa nhóc cự quái các ngươi còn não thì nên biết bây giờ không phải lúc để các ngươi tụ tập như vậy. Trường học hẳn có quy định rõ ràng, bây giờ các ngươi còn không vào học mà đứng đây làm gì vậy. ( Emperor )
Giọng nói lạnh lùng, kiêu ngạo vang lên khiến mọi người chăm chú nhìn chủ nhân của nó. Emperor liếc mắt 1 cái rồi quay sang chỗ tên ăn mày.
Tên ăn mày đang hưởng thụ cảm giác bị sỉ nhục, nhìn những gương mặt ngạo mạn của nhân loại ngu ngốc không biết tối nay là giờ chết của mình thì thấy một thân ảnh mảnh khảnh từ đâu chắn trước mặt mình. Lúc đầu hắn cảm thấy khó chịu khi bị phá hỏng tâm trạng nhưng khi người đó quay lại, hé lộ diện mạo của mình, như bao người khác hắn ngơ ngác mà nhìn.
- ngươi không sao chứ??? ( Emperor )
Giọng nói người đó thật ôn nhu, mặc dù y đang tỏ ra lạnh lùng nhưng hắn thấy rõ trong đôi mắt đỏ của y là sự lo lắng, quan tâm. Lần đầu tiên cảm nhận được ấm áp làm hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nó lạ lắm. Với một kẻ sinh ra và lớn lên từ bóng tối, những thứ hắn nhận được là sự lạnh lẽo đến thấu xương.
Ảnh hưởng từ môi trường tàn nhẫn, tăm tối tạo nên hắn của bây giờ. Nay có người mang đến hơi ấm, một tia sáng chói lọi soi đến tâm hồn vốn đã bẩn thỉu làm hắn muốn đắm chìm. Dù chỉ là một chút nhưng khiến hắn cảm thấy tâm hồn như đã được gột rửa. Tham luyến, hắn muốn giữ sự ôn nhu từ người này.
Hoặc đúng hơn, hắn muốn thiếu niên trước mắt này.
Ánh mắt lúc đầu đầy ngỡ ngàng cho đến tràn đầy sự rung động mang theo chút độc chiếm, đồng tử nhìn kĩ ngũ quan của người trước mặt, hắn muốn đem mọi thứ của thiếu niên khắc sâu vào tâm trí hắn.
Cất tiếng hơi yếu còn có chút khàn đúng như một kẻ ăn mày.
- không...khụ...không sao...
Emperor định nói gì đó thì Triêu Nhan xuất hiện. Triêu Nhan thấy một chỗ nhiều người tập trung đến liền đi ra kêu tất cả vào trường. Lúc này đám đông mới đồng loạt xoay người đi vào trường, xung quanh cũng dần yên tĩnh, không còn ồn ào như trước.
Triêu Nhan ngước mắt liền nhận ra người quen, bất ngờ nở nụ cười tươi đầy vui vẻ đi đến bên cạnh.
- Emperor! Sao ngài lại ở đây. ( Triêu Nhan )
Cô ôm chầm y, Emperor chỉ hơi nhíu mày nhưng cũng không đẩy ra, Triêu Nhan thấy vậy liền ôm chặt hơn.
- hừ! Lo lắng cho 2 chị em ngươi nên ta tới. Các ngươi nên thấy vinh hạnh đi nhóc. ( Emperor )
- vâng. Emperor là nhất. Thật vinh hạnh cho tiểu nữ khi ngài tới thăm. ( Triêu Nhan )
Cả 2 ríu rít với nhau mà quên đi 1 người nữa. Gã ăn mày bị hai người ném qua một bên, cảm giác có chút khó chịu, lẽ ra hắn vẫn sẽ là người nhận được hết sự chú ý của người kia nếu cô ta không đến. Emperor như nhận ra điều gì đó liền đi tới trước mặt gã ăn mày.
- này, ngươi nên đi đi. Không thì bảo vệ sẽ tới đấy. Ngươi không có tiền sao? Ta cho ngươi 1 ít. ( Emperor )
Emperor lạnh lùng nói, y cầm vài tờ tiền đưa cho gã ăn mày, Emperor nheo mắt nguy hiểm kề tới bên tai gã ăn mày.
- ta không cần biết ngươi là cái quái gì. Cút khỏi đây mau! Nếu ngươi đụng tới lũ nhóc nhà ta thì đừng mong mình sẽ thấy ánh mặt trời nữa. ( Emperor )
Gã ăn mày hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh gã liền thích thú nhìn bóng dáng của y.
- Emperor. Một cái tên thật đẹp.
Triêu Nhan và Emperor tách ra vì y bảo muốn thăm quan ngôi trường, Triêu Nhan cũng gật đầu tạm biệt.
Phía Triêu Nhan.
Mọi người còn đang sửng sốt khi nghe Triêu Nhan nói sáng nay gặp một tên ăn xin kì lạ trước cổng trường thì có người gõ cửa.
- ai đó?!
Cánh cửa mở ra, thân ảnh Tịch Nhan xuất hiện, trên tay cầm một khay đựng 4 cốc nước cam, khuôn mặt đầy tươi cười dịu dàng với 3 người trong phòng.
- em đến tìm mọi người ăn sáng. Nghe mọi người không biết đang thảo luận gì mà trông bộ dạng rất căng thẳng, có chút không muốn cắt ngang mọi người. ( Tịch Nhan )
Ethan có hơi âm trầm nhìn về phía Tịch Nhan, biểu hiện gần đây của cô nàng làm hắn có chút nghi ngờ.
- nước cam éo quầy tự chọn chỉ còn lại 4 ly thôi, em đều lấy về cho mọi người. Vừa hay mỗi người một ly. ( Tịch Nhan )
Ethan cùng Khải Sắt Lâm đều không uống nước cam mà lựa chọn uống nước lọc được để ở quầy, khi quay về trên tay Khải Sắt Lâm còn cầm thêm 1 ly nữa cho Triêu Nhan.
Cô vẫn muốn uống nước cam do em gái mình mang đến hơn nên bỏ qua ý tốt của Khải Sắt Lâm. Hai người bình thản uống cốc nước lọc mà không biết Tịch Nhan bỏ thuốc vào nước lọc chứ không phải nước cam. Duy chỉ có là Triêu Nhan không uống, Tịch Nhan quyết định bỏ qua cho chị mình cũng không báo cáo lại cho Dĩ Tái.
~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~
Tác giả: Riku.
Ngày hoàn thành: 29/12/2021.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com