Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Năng lực đáng nguyền rủa

Vùng ngoại ô thủ đô Tokyo là một thị trấn nhỏ Rishan thuộc tỉnh Chiba. Nơi đây có bề dày lịch sử và quanh năm suốt tháng, người dân làm ruộng hoặc làm rượu sake để trang trải cuộc sống. Yên bình, thanh tĩnh, không ô nhiễm là những từ ngữ miêu tả thị trấn nhỏ này.

Nhà thờ Kaguchiwa được ngụ tại đây. Đó là một nhà thờ kiêm luôn cô nhi viện của vùng Rishan. Có đến hàng chục trẻ em bị bỏ rơi hằng năm đang được nuôi lớn và dạy dỗ trong môi trường Công giáo. Dorothy Howard cũng là một trong những đứa trẻ bất hạnh ấy.

Cô bị đem vứt vào một ngày sấm chớp giông bão tối mịt, bên cạnh là chị gái ruột hơn cô năm tuổi - Iyami. Khi các sơ mở cửa, chỉ thấy người chị lớn, với thân mình ướt sũng đang bế một cái nôi trên tay.

Nghe kể rằng ngày hôm đó, Dorothy và Iyami suýt chết. Nhưng cô không tin vì đã thấy được cái số của cả hai đứa còn dài lắm.

Nhưng đó là câu chuyện rất lâu rồi, từ mười lăm năm về trước.

- Có thư của Iyami gửi cho con này.

Tiếng sơ gọi lại kéo cô ra khỏi những suy nghĩ miên man của mình. Tóc ngắn màu hồng nhạt chợt nhảy xuống từ một cành cây khá cao. Thứ bất di bất dịch trên người cô ta là chiếc kính râm đen thui. Khỏi cần phải nhìn kĩ, đó là Dorothy Howard.

- Cảm ơn ạ. À sơ bỏ quên thư gửi cho bọn trẻ nè. - Dorothy cầm bức thứ nhất rồi đưa lại cho người phụ nữ trước mặt bức thứ hai.

- Ta sơ suất quá. Nhưng mà con có thể bỏ kính râm đi được không? Trời cũng không nắng lắm đâu. - Vị sơ già nhìn cô mỉm cười, khóe mắt hằn lên nhiều vết chân chim do thời gian.

- Là do thói quen thôi ạ...

Dorothy tháo vật ngay trước mắt mình xuống, ánh sáng hơi chói khiến cô nheo lại. Cô thở dài, vẫn là một thói quen không bỏ được.

- Con định đi lên Tokyo với Iyami luôn sao? Sao không đợi hết năm lớp 9? Chỉ ba tháng nữa mà.

- Vâng. Lên trên đó sớm để thích nghi và làm thủ tục nhập học mới luôn ạ. Sơ biết đấy, mọi thứ dần khó khăn hơn. Con lớn rồi, cũng muốn làm thêm phụ giúp cô nhi viện nuôi mấy đứa nhóc. Đỡ được phần nào cho mọi người thì càng tốt.

Nói xong, Dorothy tạm biệt sơ rồi nhanh chóng lên phòng dọn đồ đạc. Cũng không có gì nhiều, vừa vặn một balo. Thông qua cửa sổ, cô thấy bọn trẻ vẫn đi học chưa về, vài đứa thì còn đang làm ruộng. Có vẻ chúng không hay biết "chị ba" gần sắp đi khỏi nơi đây. Và quả thật, người tiễn Dorothy đi là các sơ và bảo mẫu. Cô tự hỏi lũ giặc ấy sẽ phản ứng thế nào khi cô đi. Chắc là khóc muốn điên lên rồi.

"Vì từ nhỏ đến lớn, đứa nào cũng qua tay mình chăm bẵm mà."

Cô lên trạm ga gần đó để bắt đầu một cuộc sống mới tại Tokyo. Cầm theo cái bản đồ cùng một chiếc điện thoại cục gạch đã cũ, Dorothy vừa gọi hỏi thăm chị mình vừa hỏi đường sao cho không bị lạc. Và hiển nhiên chiếc kính râm cũng ngự tại khuôn mặt cô từ bao giờ rồi. Đúng chuẩn "gái quê mới lên thành thị".

Tàu lửa bắt đầu lăn bánh. Dorothy khẽ chợp mắt lấy sức cho tới khi đến trạm xe buýt Keikyu.

Gần một tiếng trôi qua, ngay lúc này cô cũng đã yên vị trên ghế của xe buýt tiến thẳng vào thủ đô xa hoa nhất Nhật Bản. Đeo tai phone gắn vào cục gạch nghe bài hát mình yêu thích nhất, Dorothy vừa mở bản đồ ra vừa lẩm nhẩm. Đây rồi! Để qua vùng địa phận ngoại ô phải vượt cây cầu Nagaha...

"Chắc cũng không còn lâu nữa đâu nh-!"

Kítttttt!...

Bỗng chiếc xe phanh lại vô cùng gấp gáp đã cắt phăng đi dòng suy nghĩ của Dorothy. Hành khách rất ngạc nhiên, còn cô đang đeo tai nghe cũng phải bỏ ra. Có chuyện gì đang xảy ra thế? Tuy đang ở trong nhưng ai ai cũng nghe loáng thoáng được tiếng còi inh ỏi của xe cứu hỏa lẫn cứu thương. Thanh âm đó, thật rợn người làm sao!

- Mọi người hãy bình tĩnh và thông cảm. Có vẻ như phía trước cây cầu xảy ra một vụ tai nạn giao thông liên hoàn. Tôi đoán nó chỉ vừa mới một tiếng trước. Với tình hình này, có vẻ đến tối hoặc nhanh lắm là ba tiếng nữa mới có thể đi tiếp.

Bác lái xe chầm chậm nói rồi mở cửa sổ, châm cho mình một điếu thuốc lá, nhẹ rít. Trông bác ấy không hề có chút gì được gọi là kinh ngạc lẫn hoảng loạn cả. Dorothy ngờ hoặc mà vẫn không thể đoán ra. Và sau này cô mới biết rằng đoạn cầu ấy thường xuyên xảy ra tai nạn thảm khốc do thế lực tội phạm nào đó, khiến vợ con bác ra đi mãi mãi...

Không ai có thể chờ đợi được cả. Lần lượt hành khách, gồm có cô đều lật đật lấy hành lí bước ra ngoài. Hiện tại đã chín giờ rồi, Dorothy cần đến nhà của chị sớm hơn một tiếng. Nếu trễ, cô buộc ở ngoài đường đến năm giờ chiều lận vì Iyami còn phải đi làm nữa.

Thầm chửi thề, bản thân cô không hề muốn băng qua cây cầu, nơi mà bây giờ đang có vụ tai nạn kinh hoàng này. Nó chỉ tổ khiến Dorothy thấy được những thứ "không nên nhìn" thôi! Thật khó thở làm sao.

Dù dằn vặt đến thế nào thì cũng đang đứng trước hiện trường thảm khốc ấy. Khẽ bỏ kính râm xuống, cô cho rằng đó là chút tôn trọng dành cho những người bị nạn. Từng kí ức khủng khiếp chợt ùa về làm Dorothy không dám bước tiếp. Nhưng cô cắn môi, lấy hết sự can đảm mà tiến lên phía trước. Không thể vì cái năng lực khốn nạn này làm chùn bước.

- Chúng ta không thể di chuyển các nạn cùng một lúc được. Đỏ là rất nguy cấp, vàng là nguy cấp, xanh là tầm trung và màu đen là dành cho những người chết hoặc sắp chết. Chúng ta sẽ phân loại họ theo màu sắc. - Tiếng người chỉ huy vang lên trong bộ đàm tới các chú cứu hộ.

Quirk của Dorothy có thể thấy... thời gian còn lại mà một con người có thể sống. Chỉ cần nhìn vào da họ, cô biết được chính xác cái thiên cơ ấy. Và quick có tên là Time clock, một đồng hồ thời gian báo tử đúng nghĩa đen.

Dorothy lướt qua một chàng trai tầm tuổi mình đang bị thương khá nhẹ. "54 năm, 70 ngày, 13 giờ, 2 phút và 1 giây."

- Aa tôi đau cổ quá. Mấy người giúp tôi với! - Tiếng la đã lôi kéo sự chú ý của Dorothy vào người một cô bạn gái gần đó. Ngay lập tức, trên mặt cô ta liền hiện lên "26 năm và 39 ngày."

"40 năm và một ngày". Cô y tá trẻ với khuôn mặt vô cùng khả ái.

"79 năm, hai ngày". Là một đứa nhóc khoảng năm tuổi đang khóc thút thít vì hoảng sợ.

Từ nãy giờ cô đã đi qua kha khá người và đa số đều có số tuổi thọ rất ổn định. Đủ để họ tận hưởng một cuộc đời, ít vướng bận. Điều đó khiến Dorothy cảm thấy nhẹ lòng.

"60 năm và 15 ngày."

...

"30 ngày và 6 giờ...". Trái tim cô chợt trùng xuống và cổ họng thì đắng ngắt. Một tháng nữa. Con số báo tử chết tiệt ấy lại rơi vào một anh lính còn trẻ tuổi, anh ấy chạy dọc chạy xuôi để cứu hộ mọi người. Cô biết vì trên khuôn mặt còn lấm lem khói bụi. Đủ để ta thấy anh còn rất nhiều đam mê nhiệt huyết với nghề. Nhưng tại sao cứ phải khắc nghiệt đến thế?

Nhưng đó là việc của họ. Dorothy không được chen ngang. Mà cho dù có muốn cũng không thể! Số mệnh của một con người, kẻ biết trước thiên cơ như cô cũng chẳng ngăn cản nổi. Đòi tính với trời ư? Ha, cô đâu phải là thần thánh. Chợt tiếng than thở của người đàn ông cao niên trước mặt đã lôi kéo sự chú ý của Dorothy.

- Sửa xe thì mất nhiều tiền lắm đây!

- Thôi đi! Giờ còn tiền với chả nong. Chúng ta suýt mất mạng và để lại hai đứa con rồi đấy. - Người phụ nữ bên cạnh lên tiếng trách ông ấy. Cô đoán đó là vợ.

- Aiz chết tiệt! Ngày gì mà xui! - Chợt nhớ ra điều gì đó rất quan trọng, ông liền hỏi thăm vợ và dường như là lo lắng sốt vó hết lên. - Chờ đã, em có bị thương không? Ôi trời, em đang bị chảy máu kìa. Ê anh gì ơi, xin lỗi nhưng anh có thể xem cho vợ tôi được không? Ê này!!!

Và trông ông có vẻ rất tức giận, thiếu điều muốn lao ra đập lính cứu hộ khi anh ta không nghe thấy và bỏ đi.

- Em không sao. Đừng làm loạn lên như thế. Chỉ là vết xước nhỏ thôi. - Bà mỉm cười trấn an chồng.

- Sao em lại không sao được khi đang chảy máu thế kia chứ? Tch, điên thật.

Dorothy chứng kiến liền lục lọi balo. May mắn quá, có chiếc băng keo cá nhân cỡ vừa hình heo Peppa. Cô xé ra, nhẹ nhàng tiến đến bên bà vợ, nâng mu bàn tay đã nhăn nheo theo năm tháng và đặt nó lên vết thương.

- Chồng bác chắc yêu bác nhiều lắm ạ. Bác biết họ như thế nào mà. Họ mắng khi họ yêu cô, họ mắng khi họ lo lắng.

- Bác biết mà. - Bà cười ngượng ngùng và khẽ huých tay chồng. Cảnh tượng đó khiến cô muốn ứa nước mắt.

"1 phút và 42 giây." Từng con chữ số, nó tựa hàng ngàn cây kim đâm thẳng vào trái tim Dorothy. Nó như một chiếc búa đập thật đau cho cô bừng tỉnh khỏi cái thế giới tàn nhẫn này.

- "Anh lo em ốm". "Đừng để bị ốm. Cảm ơn em. Anh yêu em". Bác biết không, thỉnh thoảng mình nên nói với vợ điều đó mà không cằn nhằn gì. - Dorothy quay sang bác gái, cố gượng nên một nụ cười tinh nghịch. - Bác cũng biết rõ mà, đúng không ạ?

- Dĩ nhiên bác biết chứ. Ông ấy thường ngại mà.

Vẻ mặt của ông chồng tỏ ra không quan tâm và bác bỏ điều đó. Đột nhiên ông ngã khuỵu xuống, tay ôm eo mình, vô cùng đau đớn. Cả thân người đều nằm gọn trong lòng bác gái.

- T-tôi sao thế này?... Là do trước đó có va vào bánh lái sao?!

- S-sao thế!? Ông xã! Đừng làm em sợ! Cứu với! Ai đó... Hay để em đi gọi bác sĩ nhé, anh đợi một chút. Tất cả sẽ ổn mà.

Bà vợ hoảng loạn gào lên, đáy mắt sóng sánh nước. Toan chạy đi thì Dorothy đã ngăn bà lại. - Xin bác, hãy ở lại với bác trai. Hơn lúc nào hết, cần ở bên cạnh người ấy.

Cô nhanh chóng đặt tay vợ lên tay người chồng. Như ngộ ra điều gì, bác gái không quấy nữa. Bởi vì nhìn vào đôi mắt màu xám tro của Dorothy, bà có linh cảm chỉ cần mình rời đi đồng nghĩa sẽ mất luôn cơ hội được ở cạnh ông ấy vào giây phút cuối cùng. Ôm chồng gắt gao nhất có thể tựa khắc ghi, bà mỉm cười nhẹ nhàng trấn an ông. Nhưng trên gò má lại lặng lẽ hiện diện từng giọt lệ nóng hổi lăn dài.

"30 giây..."

- Anh đoán là... anh thật sự chưa từng nói thế với em. Naomi à... cảm ơn em... vì đã là vợ của anh. Anh yêu e-...

"Hai giây, một giây...". Dorothy đau lòng ngoảnh mặt đi. Lời thổ lộ cả đời của ông ấy vẫn không hoàn thành.

- Ông xã, anh đang nói gì thế... Ha, đừng đáng sợ như thế chứ. - Nhận ra người trong vòng tay mình im lặng và dần lạnh đi, bác gái vẫn cố gượng dối lòng.

Chuyện gì xảy ra sau đó, cô không biết vì đã rời đi. Ngay lúc này, Dorothy ghét phải rơi nước mắt. Bao nhiêu lần chứng kiến rồi nhưng tại sao cô vẫn không thể cầm lòng được? Từ đó đến giờ, nếu chỉ cần nhiều nước mắt là giàu thì hẳn Dorothy phải là tỉ phú rồi. Cô căm ghét cái năng lực này! Thứ năng lực đáng bị nguyền rủa!

Cô vén tay áo rồi khẽ ngửa cổ tay ra, từng con chữ số vẫn chạy đều đều. Nó như giáng một đòn mạnh vào tâm trí Dorothy. Ngẩng đầu lên trời, đám mây hôm nay xám xịt như chính cuộc đời cô vậy. "378 ngày, 3 giờ, 3 phút và 26 giây."

Ngay lúc này các hero U.A cũng đã đến vì cây cầu này gần với trường nhất. Recovery Girl lặng lẽ nhìn bóng cô gái tóc hồng đang bỏ đi mà trong lòng ngổn ngang những suy nghĩ. "Tại sao lại không cho gọi bác sĩ?".

***

Ảnh trên là cô nàng Dorothy Howard của chúng ta đó =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com