Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Giấc mơ của tên nhà bên

Hàng loạt bài báo từ những cơ quan báo chí hàng đầu khắp cả nước đưa tin về một nữ sinh trường Trung học Cơ sở Nagakusai bị tội phạm tấn công khiến cô bé mất một cánh tay. Rất may rằng biểu tượng anh hùng của thế giới - All Might đã đến và giải cứu kịp thời. Tính mạng của cô bé đó được bảo đảm tuy nhiên vì trúng độc tiết ra từ tên tội phạm đã làm hôn mê như người thực vật. Hiện nay chưa có dấu hiệu tỉnh lại...

- Hôm xảy ra sự việc đau lòng, bầu trời rất trong xanh sau mọi hôm thời tiết đều xấu nhỉ? Nhưng điều chị không ngờ nhất lại mưa ngay sau đó... Điềm báo rồi. Đã có linh cảm mà không ngăn em lại. Là lỗi của con chị khốn nạn này. Dorothy à, chị sẽ cố gắng chăm sóc em và chờ em thức giấc, nhé?

Một người phụ nữ tầm hai mươi, khuôn mặt hiền từ, dịu dàng xoa đầu cô bé tóc dài màu hồng đang nằm trên giường bệnh. Em của cô ấy, đáng lí ra là tóc ngắn như cây nấm lùn nhưng vì hôn mê đã lâu rồi nên dài ra. Em của cô ấy, sắc mặt phải hồng hào tinh nghịch nhưng tại sao bây giờ lại nhợt nhạt, xanh xao thế kia? Không cầm lòng được, người chị gái úp mặt xuống mà khóc.

- Rất nhiều người chờ em tỉnh lại đó, Dorothy...

Hơn một tháng sau, người ta lại phát hiện thi thể của một người phụ nữ rất trẻ đã ngã xuống từ cầu thang cao ốc. Nguyên nhân được cho là làm việc quá sức, dẫn đến chóng mặt hoa mắt rồi bước hụt chân. Xảy ra cớ sự đau lòng như thế, đều là do chi phí chữa trị cho người em ở bệnh viện quá đắt...

...

- Mày đang làm cái quái gì vậy?! Lại đây. Làm ơn, tao xin đấy!

- Là do tôi! Cậu đừng tiến lại nữa, không ích gì đâu. Tôi sẽ nhảy xuống dưới đây và kết thúc tất cả! Iyami đã chờ tôi lâu lắm rồi. Và cả cái đồng hồ chết tiệt này nữa, cậu không thể làm gì được khi nó bắt đầu đếm ngược đâu. Kể cả... nó vì cậu mà ngừng nữa.

Phải. Chỉ còn ít hơn 30 giây nữa là số mệnh của cô sẽ đặt dấu chấm hết. Cô không hề nghĩ đến việc mình sẽ hôn mê đến hơn một năm. Thì ra cái chết đến với cô là vậy sao. Đau lòng thật.

Và người ta thấy rồi truyền miệng nhau rằng, trên tầng thượng cao nhất của bệnh viện, một bóng hồng nhẹ nhàng thả tay ra khỏi lan can. Vẻ mặt lúc ấy của cô ta hoàn toàn điềm nhiên, như một sự giải thoát. Còn chàng trai trẻ kia cố nắm lấy bàn tay của người nhưng không kịp, đã quá trễ...

- Dorothy!!!!!!!!!

...

Bakugou chợt bừng tỉnh. Một cơn ác mộng sao? Đôi mắt lờ đờ quay sang nhìn chiếc đồng hồ báo thức, đã chín giờ kém rồi. Hắn day day thái dương tỏ vẻ mệt mỏi, lâu lắm rồi mới ngủ nướng như thế mặc cho âm thanh báo thức vang vọng khắp cả căn nhà. Nay là ngày chủ nhật, bố mẹ hắn lại đi đâu đó chơi nữa rồi. Có vẻ tuần sau mới về. Vứt con giữa chợ là vậy đấy. Bakugou khẽ tặc lưỡi.

- Cơ mà mình có quen nhỏ nào tên Dorothy không?

Hắn chau mày cố nhớ ra lũ bạn từ thuở nhỏ cho đến nay. Nếu Bakugou không mắc bệnh đãng trí thì quả thật trong trí nhớ không hề xuất hiện cái tên lạ lẫm ấy. Vậy con nhỏ đó là ai? Tại sao lại có trong giấc mơ của hắn? Ngồi một lúc suy nghĩ vẫn không ra, Bakugou chửi thề kệ mẹ nó đi.

Hắn bước xuống lầu, vào nhà bếp và tự làm bữa ăn sáng cho mình. Ngũ cốc và sữa, đơn giản vậy thôi.

Ding dong! Ding dong!

"Mẹ nó! Trời đánh tránh bữa ăn!". Bakugou càu nhàu, thiếu điều muốn điên lên. - Rồi rồi từ từ.

Bakugou mở camera trước nhà lên xem là ai. Ai mà dám làm phiền hắn ngay lúc đói meo thế này.

- Tôi tên là Dorothy Howard, hàng xóm mới kế bên cạnh nhà cậu. - Cô gái với kiểu tóc bob màu hồng nhướn người lên, cố để khuôn mặt mình sát lại gần camera, mỉm cười. - Tôi chỉ muốn qua chào hỏi và biếu cậu một số món quà. Không phải kẻ tình nghi gì đâu ạ.

Cạch.

Bakugou nghe xong lập tức mở cửa. Vẻ mặt hắn trông rất kinh ngạc. Là nhỏ đó! Cái con nhỏ nhảy lầu trong mơ! Tóc hồng cùng đôi mắt màu xám tro mang nét đau thương này không thể nhầm được.

Dorothy nhanh trí quan sát, phỏng đoán người này vừa mới thức dậy vì đầu tóc còn bù xù. Chắc do đói nên mới tỏ khó chịu rồi nhìn chằm chằm mình như thế. "Hừm, lười biếng gớm."

Cô nhanh nhảu nâng hai hộp đồ ăn và một bọc gói giấy bạc lên mặt hắn ta. - Như cậu thấy đấy, hai hộp gồm thịt nướng và sushi. Còn bọc này để gói cá tươi từ biển gần quê tôi được nướng vừa phải. Ngon lắm.

- Cảm ơn. Tao sẽ nhận. Giờ thì mày về được rồi. - Với vẻ mặt không thể tin nổi, Bakugou đóng sầm cửa lại, muốn cô ta đi khỏi càng nhanh càng tốt. Chuyện quái gì đang xảy ra với hắn? Trùng hợp thôi! Phải, tất cả là trùng hợp!

"Mày? Tao? Quen biết gì mà xưng hô cục súc thế nhỉ?". Và hắn còn bất lịch sự hơn khi đuổi cô về một cách quá đáng. Giật giật khóe miệng, cô hậm hực bước ra khỏi sân nhà hắn ta. Tâm trạng rất bực bội. Cô thầm trách chị Iyami, hết chỗ rồi hay sao mà lại ở ngay cạnh nhà tên điên đấy.

Quay trở lại với Bakugou. Hắn vẫn đang load lại toàn bộ sự việc. Trong tâm trí hắn bây giờ chỉ toàn hiện ra cái ánh mắt ngập tràn đau thương của cô ta. Cả dáng vẻ vô cùng điềm nhiên trước cái chết ấy.

- Aiz chắc tao điên lên mất! Mà khoan đã... hình như bà già trước kia có nói một người hàng xóm tên Iyami thì phải?

Bakugou vò đầu bứt tai. Đến tận giờ, hắn vẫn còn nhớ rõ cảm giác sợ hãi và bất lực của bản thân trong giấc mơ. Những hình ảnh diễn ra đó, nó chân thật một cách khó tin.

***

- Chị đã sớm làm hồ sơ nhập học cho em vào trường Nagakusai rồi. Ngày mai em có thể vào học. Mà sao không đợi hết ba tháng nữa rồi chị mày cho vào cấp ba học luôn?

Iyami vừa nói vừa nấu bữa tối trong nhà bếp. Dorothy giải thích do muốn tìm được công việc làm thêm ổn định và có thời gian để thích nghi với cuộc sống mới. Chợt cô nhớ ra một việc cần phải thảo luận với bà chị.

- Mà chị này. Em vừa mới gặp một trường hợp rất lạ lẫm. Ngay cả em còn tưởng mình hoa mắt.

- Hm? Có gì mà lạ?

- Cái tên bên cạnh mình đó chị, nhà Bakugou ấy. Lúc em rời khỏi sân nhà cậu ta mới giật mình. Đồng hồ báo tử của tên đó tròn trĩnh con trứng ngỗng! 0 năm, 0 ngày, 0 giờ, 0 phút! Chị tin nổi không? Em thì em không rồi.

Iyami ngừng việc nấu ăn rồi ngay lập tức ngồi cùng Dorothy nhiều chuyện. Tính tò mò vẫn không thể bỏ đi. - Có chuyện đó nữa à? Hay em nhìn lầm?

Cô trầm ngâm một hồi, cố lục lọi lại kí ức. - Chị nói cũng phải. Có lẽ em hoa mắt do hắn đóng cửa nhanh quá. Mà làm gì có chuyện kì lạ vậy chứ. Mười lăm năm em sống trên đời chưa từng thấy trường hợp toàn con ngỗng thế.

Iyami là người đầu tiên biết được quick của Dorothy. Khác với cô còn có năng lực thì chị lại không, đúng chuẩn một kẻ vô năng. Thế nên mới mang tên "Iya" (không có). Dorothy còn nhớ rõ cái lần chị biết được số năm mình còn sống và cả cô nữa, cả hai đã ôm nhau khóc nấc lên. Còn rất nhiều điều mà hai chị em chưa hoàn thành mà lại kết thúc năm Iyami 21 tuổi, Dorothy thì 16.

Lại nữa. Bầu không khí dần nặng nề mỗi khi cô nhắc đến thứ sức mạnh đáng nguyền rủa ấy. Iyami bỗng ôm lấy cô, giọng nghẹn ngào.

- Không biết... chúng ta sẽ chết thế nào nhỉ? Quá nhiều thứ còn đang làm dở... Cô nhi viện này, các sơ này, cả lũ giặc đang chờ ta trở về.

Dorothy chỉ biết vỗ về chị mình. Hơn hết thảy, cô cần bình tĩnh đón nhận nó. Nhưng tại sao lại hối tiếc và buồn bã thế này? Sinh, lão, bệnh, tử là chuyện thường tình. Hẳn là ra đi khi tuổi đời còn trẻ nên tâm lý đó là hiển nhiên. Cô đoán nếu có ai khác bị như mình thì chắc cũng lo sợ thôi.

- Sẽ ổn thôi. Tất cả sẽ tốt mà, không có chuyện gì đâu ạ. Chỉ cần cố gắng là mình vượt qua. 

Lời an ủi tuy có hơi vụng về và không đáng tin chút nào nhưng đủ làm hai chị em có hi vọng vào tương lai hơn. Chết? Thì đã làm sao chứ? Lỡ khi ta ra đi, không còn gì hối tiếc mới đáng trân quý. Tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ sinh mệnh vẫn cứ vang lên.

"377 ngày, 11 giờ, 45 phút và 28 giây."

***

Từ sáng sớm tinh mơ, Dorothy đã thức dậy để chuẩn bị đi nhận lớp mới. Mặc bộ đồng phục trông rất hiện đại và đẹp của trường, cô không khỏi có chút không quen. Nhanh chóng soạn sách vở vào cặp, cô muốn đến lớp thật sớm để làm quen với mọi người.

- Không cần háo hức thế đâu. Phải sang lên hiểu chưa?

Iyami tặc lưỡi rồi chỉnh lại bộ đồng phục trên người Dorothy cho thẳng tắp. Em gái của cô luôn yêu đời như thế dù có xảy ra bất kì chuyện xấu nào.

- Em đi đây! Chúc em may mắn đi!

- Ừ đi sớm về sớm nhé.

Dorothy tươi cười vẫy tay lại chào tạm biệt chị gái. Hôm nay là một ngày rất trong xanh. Thời tiết mấy hôm trước đều rất xấu. Có vẻ như ông trời đặc cách cho cô ngày đầu đi học đây.

Còn Iyami, không hiểu sao cô cứ có cảm giác bất an lo sợ. Cố gạt bỏ cái linh cảm vớ vẩn ấy, Iyami chắc chắn nó sẽ an toàn một năm nữa lận mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com