Chap 5: Người bạn thân
Trời đang đổ mưa lớn.
Những giọt nước mưa không thể gột trửa trôi vũng máu lênh láng từ cái xác trên mặt đất. Máu vẫn tuôn ra không ngừng từ miệng, mắt, mũi của cái xác xấu số. Và cả từ cô.
Oda một tay ôm vết thương, ánh mắt dán chặt vào bóng hình của cô gái trước mặt. Vẻ kinh ngạc vẫn ngự trị trên gương mặt anh.
-Michiko... Cô...
Cô gái quay lại, dòng máu vẫn đang chảy ra từ khóe môi cô. Trên gương mặt cô, là một sự hoảng loạn tột độ.
-Oda-san... tôi... tôi...
Một vệt sáng lóe lên ngang bầu trời, kèm theo nó là một tiếng sấm rền vang, làm rung chuyển cả một vùng trời.
Tiếng sấm lớn làm anh bừng tỉnh khỏi giấc ngủ ngắn ngủi. Anh mệt mỏi ngồi dậy, nhận ra đó chỉ là một giấc mơ. Tuy vậy, giấc mơ đó lại làm anh bất an. Giấc mơ đó chính là lần đầu tiên, anh chứng kiến uy lực của ''Kẻ bị nguyền rủa''. Cô ấy đã đứng ra, sử dụng năng lực lần đầu tiên để bảo vệ anh. Lần đầu tiên, đã khiến cô ấy sợ hãi chính năng lực của mình đến thế nào.
''Tôi... bị nguyền rủa mất rồi...''
Câu nói của Michiko lặp lại trong đầu anh, khiến anh cảm thấy vô cùng bất an. Anh không biết chuyện gì đang xảy ra, giờ này có lẽ cô đang đi dạo đâu đó trên đường phố Yokohama. Nhưng bất cứ nơi đâu cũng trở lên nguy hiểm. Cô là một con mồi ngon lành của Mafia Cảng, và cũng là mối họa không tưởng của các tổ chức khác. Một là cô sẽ bị cuốn vào cuộc chiến và phải giết người. Hai là cô sẽ bị săn đuổi bởi chính phủ và bị giam cầm. Ba là cô sẽ bị trừ khử. Cô có thể giết người dễ dàng. Nhưng càng dễ bị giết hơn.
Oda ngay lập tức đứng dậy. Anh không yên tâm về Michiko một chút nào.
Anh đang lo lắng cho cô gái ấy rất nhiều. Anh cũng chẳng hiểu tại sao. Có thể, bởi cô cũng giống như những đứa trẻ mồ côi mà anh nhận nuôi. Cũng chẳng có ai bên cạnh, cũng gánh chịu bao đau thương từ khi mới sinh ra. Và cũng chỉ có anh là chỗ dựa duy nhất.
Anh không thể để chô ấy bị cuốn vào cái thế giới đen tối này được.
***
Dazai đi phía trước, ra đến đường, một chiếc xe hơi đen đi đến. Anh mở cửa, quay lại nhìn Michiko.
Michiko đang giữ khoảng cách với anh.
Cô ngập ngừng. Cô vẫn còn thời gian để suy nghĩ lại. Chỉ còn 1 phút thôi. Cô có nên thay đổi quyết định không?
Ánh mắt cô hướng về Dazai, tìm kiếm ở anh sự trợ giúp. Cô muốn anh cho cô lời khuyên, rằng đâu mới là bước đi đúng đắn.
Nhưng cô chẳng nhìn thấy gì trong ánh mắt ấy cả. Chỉ là sự lạnh lùng, xa cách kì lạ.
Trong đôi mắt hiện lên chút thất vọng, Michiko nhắm nghiền mắt, đi vào chiếc xe đã mở sẵn cửa.
Không khí trên xe, chính xác là không khí giữa Dazai và Michiko, chưa bao giờ căng thẳng như vậy. Bầu không khí đó khiến cô khó chịu vô cùng. Cô cần phải nói gì đó.
-Này Dazai, chúng ta vẫn là bạn, đúng chứ?
Anh không trả lời, anh đang suy nghĩ về điều gì đó. Cô không thể hiểu được tính của anh. Anh đã khiến cô cảm thấy rất tệ. Cho dù cô luôn vui vẻ, thoải mái khi cạnh anh. Nhưng hôm nay, cách anh nói chuyện cho thấy anh đang rất ghét cô.
-Có phải vì Oda không? Vì sự yếu đuối nhu nhược của tôi mà Oda gặp rắc rối, nên anh ghét tôi phải không?
-Cái đấy không gọi là ghét.
Anh ngay lập tức bắt lỗi cách dùng từ của cô, trước khi cô hiểu sai về anh.
-Nhưng cũng giống thế mà. Anh đã gọi tôi là ''kẻ bị nguyền rủa''. Anh còn nói một ''kẻ bị nguyền rủa'' như tôi sẽ không bao giờ có được hạnh phúc. Nhưng...
-Cái đó... tôi xin lỗi...
Anh vẫn không nhìn cô, ánh mắt anh vẫn hướng ra ngoài khung cửa kính. Nghe lời xin lỗi ấy, tâm trạng Michiko nhẹ nhàng hơn một chút. Cô vẫn ngồi, hướng thẳng về phía trước. Cảm giác bị Dazai hiểu lầm như vậy, khiến cô bồn chồn không yên trong lòng.
-Này Dazai, Oda không nói cho tôi biết anh ấy gặp rắc rối. Nếu tôi biết anh ấy bắt buộc phải làm vậy, tôi đã tự gia nhập Mafia Cảng rồi.
-Cô quên chuyện đó đi, dù sao thì tất cả bây giờ đã ổn rồi.
Cô đánh mắt sang nhìn Dazai. Anh vẫn hướng ánh mắt ra ngoài của kính xe. Cô cau mày. Cô nhận ra rằng anh đang không muốn nhìn cô. Vậy chẳng phải là anh vẫn đang ghét cô hay sao. Cô phải làm gì chứ? Cô không hiểu vấn đề gì đang xảy ra với Dazai và cô. Mọi chuyện vẫn diễ ra rất bình thường, trừ việc cô khiến Oda bị trách mắng. Nhưng cô cũng đã nhận lời Dazai rồi. Oda cũng không bị khiển trách nữa. Tại sao anh vẫn ghét cô?
-Này Dazai....
Anh chẳng hề cử động, cô cũng vậy. Lấy hết can đảm ra, cô nói hết những gì trong lòng:
-Anh đang làm tôi buồn đấy. Người bạn thân thiết nhất đang ghét tôi, tôi cảm thấy buồn lắm. Trong khi tôi còn chẳng hiểu mình có lỗi gì. Anh nói cho tôi biết được không?
-Người bạn thân thiết nhất? Đó là cụm từ số ít. Cô nên dùng từ đó với mình Odasaku thôi.
-Là anh đấy Dazai.
Lúc này, đôi mắt Dazai mới cố gắng nhìn về người bên cạnh. Nhưng anh vẫn không quay lại. Dù vậy, anh đang cố gắng nghe hết những gì cô nói, không sót một chữ nào:
-Anh là người mà tôi dễ nói chuyện nhất. Tôi có thể nói với anh cả những điều mà tôi không dám nói với ai. Ở cạnh anh, tôi không phải cố gắng suy nghĩ xem mình nên nói gì. Vì dù tôi có lỡ lời thì anh cũng sẽ sửa cho tôi. Và anh luôn cười khi nói chuyện với tôi. Tôi thấy vui vì điều đó.
Michiko vô thức mỉm cười. Dazai cố nhìn hình ảnh cô trên kính xe. Nụ cười đó vô tình lọt vào mắt anh. Một nụ cười bình dị. Anh đột nhiên cảm thấy mình thật tệ. Có lẽ thứ duy nhất cô ấy muốn là một người bạn thân luôn vui vẻ khi nói chuyện với cô. Và hôm nay, ''người bạn'' đó đã nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng và thậm chí cáu gắt với cô. Chắc hẳn cô đã thấy bối rối lắm.
-Tôi chỉ giận cô một chút thôi. Vì cô đã giấu tôi về năng lực của cô nhưng lại nói với Oda hết tất cả. Nó làm tôi cảm thấy như tôi bị đẩy ra ngoài vậy.
-Anh cảm thấy thế à?
Đến Dazai cũng không hiểu, tại sao anh lại nói những lời đó với Michiko. Đó là những lời thật lòng, vì vậy anh chưa bao giờ nói những điều thật lòng với ai cả, kể cả với Odasaku và Ango.
-Vậy thì tôi nói hết với anh về năng lực của tôi nhé. Thực ra thì...
-Chúng ta đến nơi rồi Dazai-san.
Cậu tài xế áo đen nói. Cuối cùng sau khoảng thời gian nói chuyện trên xe, họ cũng đã đến nơi cần đến. Khuôn mặt Dazai lấy lại vẻ nghiêm túc. Anh mở cửa bước xuống xe. Đi vòng sang bên kia mở cửa cho Michiko, anh nói:
-Chúng ta đến rồi, xuống đi.
Michiko bước xuống xe, e ngại như thể một cô bé lần đầu tới một nơi xa lạ. Và hiện giờ ở nơi xa lạ này, người duy nhất cô tin tưởng được chỉ có Dazai. Michiko theo phản xạ đứng nép vào Dazai. Những kẻ áo đen ở đây nhìn cô chằm chằm, điều đó khiến cô hơi sợ. Dazai nhận ra điều đó. Anh nói, gương mặt vẫn hướng về phía trước:
-Cứ đi cùng tôi, không phải sợ hãi gì cả.
Chỉ cần có câu nói đó của Dazai là cô yên tâm rồi. Cô có thể tin tưởng rằng anh sẽ bảo vệ cô ở đây. Michiko mỉm cười, tay vẫn níu lấy chiếc áo khoác ngoài của Dazai, đi theo anh đến cánh cổng lớn phía trước.
Bước đi trên dãy hành lang, Michiko có thể nhận ra những ánh mắt đang nhìn về phía họ. Có cả những ánh mắt soi xét, những ánh mắt tò mò, những ánh mắt kì thị. Tất cả những anh mắt đó như một quả tạ nặng trĩu đè nặng lên cơ thể nhỏ bé của cô. Nhưng chưa hết, càng đến gần căn phòng đó, cô càng cảm thấy áp lực nặng nề.
Căn phòng của Boss đương nhiệm, vị lãnh đạo quyền lực bậc nhất Yokohama này.
-Đừng sợ, có tôi ở đây rồi.
Trong lúc này, câu nói đó có hiệu quả biết bao nhiêu. Dazai rất biết cách trấn an cô. Tuy vậy, anh quay lại, mang theo vẻ mặt đùa cợt, nói:
-Chỉ cần đừng nói gì lỡ lời là được. Tôi không sửa giúp cô được đâu.
Chính Dazai lại kéo cô trở về với cục tạ vừa rồi. Và chính lời nói của anh khiến cô áp lực hơn biết bao nhiêu lần. Cô đã sợ đến nỗi chần chừ không muốn bước vào đó. Nhưng tất cả đều phải đến. Tất cả đã ở trước mặt cô rồi. Cô không thể nào trốn tránh được nữa.
Nhận thấy bàn tay đang níu lấy áo khoác của mình đang run lên bần bật, Dazai thở dài. Anh quay lại, nắm lấy hai vai cô, nói:
-Đừng căng thẳng quá, vì bên cạnh cô có tôi mà. Chỉ cần cô đứng cạnh tôi thì gã đó sẽ không thể ăn thịt cô được đâu.
Michiko nhìn thẳng vào mắt Dazai. Đây là lần đầu tiên hai người nhìn nhau trực diện như vậy. Đây là lần đầu tiên cô thấy, trước mặt mình không phải Dazai thường ngày, mà là một Dazai đang cố gắng bảo vệ cô khỏi cơn tố lốc trước mặt. Nhìn anh lúc này, thật giống Oda lúc đó. Nhưng với Dazai, cô lại có một cảm giác khác hẳn.
-Giờ bước vài được rồi chứ?
Dazai hỏi, cô khẽ gật đầu. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, cô vẫn bắt buộc phải làm chuyện này. Vì Oda và vì Dazai. Và vì Dazai đã vệ cô, cô không cần phải sợ bất cứ điều gì cả.
Cánh cửa lớn vừa mở, cô có thể nhân ra khí lạnh tỏa ra từ trong căn phòng. Đó có thể là hơi lạnh từ điều hòa. Nhưng hơi lạnh đó lại khiến cô run càng thêm run. Nép sát vào Dazai hơn, cô cùng anh bước vào căn phòng đó.
-Michiko-kun.
Từ giữa căn phòng, trên một chiếc ghế lớn, giọng nói từ một người đàn ông trung niên, mái tóc đen dài ngang mặt rẽ sang hai bên. Dazai cất tiếng:
-Tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi, rất đúng thời hạn đấy.
-Tôi biết chứ. Dazai-kun chưa bao giờ làm tôi thất vọng cả. Vậy thì... bây giờ ta nên chào hỏi như thế nào nhỉ Michiko-kun.
Cô im lặng. Đó là cách chào hỏi với người lạ của riêng cô. Có một tiếng cười nhỏ trong bóng tối, người đàn ông đó quay ghế sang để nhìn thẳng vào hai người. Cô có thể nhìn rõ gương mặt đó.
-Chào mừng cô đến với Mafia Cảng, Michiko-kun.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com