Chương 7: Cuộc sống hiện giờ của Conan.
Hết tuần sau là mình về quê rồi nên mình sẽ cố gắng ra chương mới trong tuần này và tuần sau, để có thứ cho các bạn coi trong những ngày vắng bóng con tác giả này! Hí hí hí! Hãy cố gắng bình chọn cho mình thiệt nhiều nhé! Để mình có tinh thần đăng chương mới nhanh nhất! Còn không sợ kéo dài từ năm này qua tháng nọ.℃°
Thôi... giờ thì vô truyện thôi!!~~~.
------------------------------------------------
Chíp chíp!
Sáng sớm tinh mơ, chim hót líu lo, trời quang mây tạnh, không khí trong lành, quả thật là một buổi sáng đẹp trời nếu không có tiếng cười như một phần tử khủng bố của ông Mori.
- Há há há há há há há!!!!!
- Oáp~!
Conan thân yêu của chúng ta sau khi nghe 'nhạc chuông báo thức' rất 'sôi động' của ông Mori thì không thể không tỉnh dậy, nói cách khác có ngủ cũng éo ngủ nổi khi có tiếng 'gào rú' như tinh tinh xổng chuồng của ông Mori.
- Oápp~~~!
Sau khi quan sát tình trạng của cái phòng ngủ, cậu(Conan) đánh ra một cái ngáp dài nữa rồi rút ra kết luận: căn phòng này vừa trải qua một cuộc vật lộn giữa gấu... trúc và đười ươi nên => căn phòng mới thảm hại như vậy, bừa bộn thôi rồi.=_=
Cậu đi ra khỏi phòng và bắt đầu vệ sinh cá nhân.
Kể từ lúc dọn tới ở nhà ông Mori, tính đến nay cũng được 3 ngày rồi, không có tin tức gì về tổ chức áo đen hay là các vụ án khác, cuộc sống cũng rất bình yên trừ vài lần lên cơn của ông Mori. Cậu hết ăn rồi ngủ, hết ngủ rồi ăn, nói chung là nhàn vãi chưởng nhưng cũng... chán vãi chưởng, nếu không phải cậu hay sang nhà bác tiến sĩ chơi, hay thỉnh thoảng Heiji có ghé qua, dẫn đi đây đi đó để xả xì trét, không là cậu chán muốn đập bàn.
Sau hồi cố gắng vươn tới đỉnh cao của tầm với, cậu cuối cùng cũng chạm được cái tay cầm để mở cửa vào phòng khách.
- Há há há há! Ôi Yoko~~~ !♡♡♡
Nhìn ông bác Mori, nếu không phải quen biết thì cậu rất có cảm xúc muốn gọi 115 vì tưởng ông bác là du côn đường phố.=_=
Ngó lơ ông bác, Conan ngắm cái phòng khách cũng thảm không kém cái phòng ngủ, chỉ là ngó đi ngó lại cũng thấy nó gọn gàng hơn cái phòng ngủ nhưng cũng... kì dị hơn cái phòng ngủ, nghĩ sao mà ông bác dán nguyên đống poster hình Okino Yoko lên tường, nhìn thế nào cũng thật trẻ con.
- Hú hú hú hú!!! Yoko! Em hát hay lắm!!!♡♡♡♡♡♡♡♡
Nghe đến đoạn này cậu không thể không quay qua nhìn ông bác. Cậu thấy xung quanh ông bác toàn trái tim màu hồng phấn bay phấp phới, miệng thì gào rú như tinh tinh mới xổng chuồng, mắt thì nhìn cái tivi một cách đắm đuối, như thể muốn ôm cái tivi 'chụt chụt' vài cái.
Cái khung cảnh này làm da gà da vịt của Conan chào cờ tập thể, bắt buộc cậu phải dọt lẹ ra khỏi chỗ này:
- Bác Mori, cháu đi chơi đây.
Và tất nhiên, ông bác trả lời là:
- Hú hú! Yoko! Tiếp đi tiếp đi!! Huýt~~!!♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡~~~~!
Ok, có trả lời có đồng ý, cậu không chần chờ, phóng ra khỏi phòng ngay lập tức. Còn ở lại nữa, nhỡ thú tính... à nhầm, nhỡ sát tính của cậu bạo phát thì sẽ có 2 trường hợp xảy ra: một là đấm ông Mori te tua hoa lá, hai là đập cái tivi te tua hoa cỏ, và cậu chắc chắn chọn vế đầu, lí do? Các bạn đều biết ông Mori qúy cái tivi như vàng, nếu đập cái tivi=> ông Mori gào rống=> muốn dập tắt tiếng ồn=> phải đập luôn ông Mori, như thế rất phiền phức.
Hơn nữa cậu đang đóng vai làm một đứa trẻ ngây thơ trong sáng a~~. Cậu không thể có hành động bạo lực như thế được, nếu cậu muốn bị người khác nghi ngờ. Nhưng đối với Heiji thì khác, cậu gần như không che dấu gì cả, vì biết... dấu cũng lộ =_=ll, hơn nữa Heiji là đồng minh chứ không phải kẻ thù, sau này có khó khăn cậu còn nhờ hắn dài dài.(T/g: nhờ trong công việc giường chiếu á?:P{suy nghĩ đen tối}).
Sau khi ra khỏi bán kính có nguy cơ ô nhiễm tiếng ồn, cậu ổn định lại tốc độ, cước bộ đến nhà bác tiến sĩ Agasa.
...
- Đi học á?!
Conan không khỏi đề cao âm lượng khi nghe đến vấn đề bác tiến sĩ vừa nói, này này, tính tổng số tuổi của kiếp này và kiếp trước đủ để lên chức cha rồi đấy! Giờ phải đi học?
- Đúng rồi đó Shinichi, tuy cháu đã 17 tuổi rồi nhưng hiện giờ cơ thể của cháu tầm khoảng 6 tuổi nên cháu phải học lớp 1, cháu cũng không thể cứ ở mãi nhà Ran được, sẽ có người nghi ngờ về một đứa trẻ không được đi học, thế nên bác đã làm thủ tục chuyển trường cho cháu rồi. Ngày mai cháu có thể đi học.
- Đi để làm gì? Đi để trả lời cô giáo là 1+1=2 à, chán lắm bác tiến sĩ!
- Khụ... cũng không hẳn là chán đâu, Shinichi. Ở trường cháu có thể quen nhiều đứa bạn cùng lớp mà, hơn nữa cháu nghe bác đi, rồi bác cho cháu vài món quà.
"Bác đang mua chuộc cháu à?!" Conan tuy nghĩ vậy nhưng vẫn nhận đồ của bác tiến sĩ đưa, đùa à, có đồ tốt mà không nhận là ngu, sau này cậu còn phải nhờ nó dài dài đó.
Đầu tiên bác tiến sĩ đưa cậu một đôi giày màu đỏ, có kích cỡ vừa với chân của cậu, hình dạng thì không khác những chiếc giày thể dục bình thường, chỉ có điều bên cạnh chiếc giày có công tắc điều chỉnh cường độ.
- Đầu tiên là giày tăng thể lực. Nó tác dụng lên các huyệt ở bàn chân, làm tăng khả năng các cơ bắp... nhờ vậy cháu sẽ chạy nhanh hơn và cú sút của cháu sẽ mạnh hơn, bác nghĩ cháu sẽ thích nó.
"Thích chứ a! Nó sẽ là một trong những nguyên nhân đưa bọn tội phạm khoa 'răng hàm mặt' đó nha" Conan vui vẻ nghĩ, miệng thì cảm ơn bác tiến sĩ.
Tiếp theo bác tiến sĩ lấy ra một cái kính, cũng chính là cái kính cậu hay đeo hằng ngày.
- Món thứ hai chính là cái kính này, bác đã gắn lên nó một thiết bị dò tìm hiện đại, nó được kích hoạt khi nhấn công tắc ở đầu gọng kính.
Conan lập tức làm theo lời bác tiến sĩ, nhấn công tắc và sau đó xuất hiện một cái ăng-ten ở đầu gọng kính và biểu đồ hiển thị ở mắt kính bên phải.
- Ô! Hay quá! À mà bác tiến sĩ, cái chấm đỏ này là gì vậy ạ?
- À nó biểu hiện đối tượng cháu cần tìm. Ví dụ như cháu muốn theo dõi một ai đó, cháu chỉ cần dán bộ phát tính hiệu này vào người họ là được... sau đó cháu ấn công tắc trên gọng kính, cháu sẽ biết ngay vị trí của họ ở đâu. Tầm hoạt động của máy này xa đến 20km đấy.
Nói rồi, bác tiến sĩ đưa cho cậu một miếng dán bé tí, tròn như cái cúc áo.
- Cháu cảm ơn bác.
- Không sao đâu Shinichi, hiện giờ thân phận của cháu sẽ mang lại nhiều hạn chế cho cháu, bác hi vọng phát minh của bác sẽ giúp ích được cho cháu.
Cuối cùng bác tiến sĩ lấy ra một cái đai quần, rồi nói:
- Còn đây chính là món cuối cùng, đây là đai quần ta đặc chế riêng cho cháu, nó có thể kéo dài và có độ đàn hồi rất cao, rất tiện lợi cho cháu trong một số trường hợp.
- Cháu cảm ơn bác nhiều. À đúng rồi cháu có thứ này muốn nhờ bác làm...
Oáp~~~! Tới đây thôi! Tác giả buồn ngủ lắm zòi!!!
À mà hình như chương này hơi bị thiếu muối ấy nhỉ? Mấy chương sau mình sẽ cố gắng bù 'muối' cho các bạn, hi vọng các bạn ủng hộ hết mình.
Lâu nay bận cày truyện+ không đọc Conan=> quên gần hết những vụ án trong Conan=> phải cày lại truyện Conan để có ý tưởng đăng chương mới, thấy mình siêng hông!!!~~★✩★✩★✩★✩★✩.★
Hãy like và share để tiếp thêm động lực cho tác giả và mang lại nụ cười cho những người xung quanh bạn.♡
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com