Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2 - Cuối cùng cũng đến

Trong một khu chung cư ở phố Beika, thành phố Tokyo, đường xá bên ngoài vô cùng náo nhiệt đông đúc, tiếng xe cộ đi lại cùng tiếng mọi người nói chuyện, tiếng ồn ào náo nhiệt của các nhà hàng, tiếng hò reo của sân vận động vùng bên.

Có một cậu thiếu niên chừng 16 tuổi đang ngồi trên chiếc ghế sopha bọc bằng da, thản nhiên ngồi xem chương trình buổi sáng. Thiếu niên mặc bộ đồng phục học sinh với áo vest màu xanh lam đậm và chiếc cà vạt màu đỏ tùy ý thả lỏng, áo sơ mi trắng bên trong mở một cúc để lộ ra chiếc cổ trắng mịn trơn bóng.

Y có mái tóc màu bạch kim mềm mại hơi dài, đôi mắt màu đỏ nhạt trong vắt gần như sâu thẳm, bên trong lóe lên một ánh sáng nhỏ bé mà sắc bén, khiến người ta nhìn vào không kìm được nhìn lại lần 2. Khuôn mặt sắc xảo tuấn mĩ tựa như điêu khắc, xương quai hàm bén nhọn, mày kiếm mang theo vẻ nhu thuận pha lẫn giận giữ, đôi môi mỏng như cánh đào màu hồng nhạt hơi mím, vẻ đẹp của thiếu niên này tựa như một làn suối trong vắt mát lạnh, đôi khi lại tinh tế sắc xảo như một bông hoa hồng nở rộ, nhưng lại độc hại như thuốc mê.

Hai tay thiếu niên tùy ý thả lỏng trên thành ghế, cúi người lấy tách cà phê được pha sẵn còn nóng hổi, cà phê đen tuyền thơm lừng tỏa trong không khí, có vẻ rất đắng.

Môi mỏng chạm nhẹ vào thành tách, từng ngụm từng ngụm được nuốt vào, hơi nóng phả lên mặt có chút sương sương.

Thiếu niên này chính là Sasaki Kiyoshi, học sinh năm hai cao trung của trường Teitan. Hiện tại là 6 giờ 28 phút, thứ 2, Kiyoshi đang ngồi đợi những vị khách quen thuộc sẽ đến đây vào mỗi sáng.

Sau khi uống xong được nửa tách cà phê, xem xong chương trình buổi sáng thì mới có tiếng chuông cửa, Kiyoshi thở dài liếc nhìn chiếc đồng hồ trước mặt, đã khá muộn rồi thì phải. Nhưng cuối cùng cậu cũng đứng lên, cầm chiếc cặp vứt ở chiếc ghế bên cạnh đi tới trước cửa, xỏ giày buộc dây xong xuôi mới mở cánh cửa ra.

Trước mật cậu là 2 gương mặt quen thuộc suốt 5 năm, đó là Shinichi và Ran, hai người này vẫn lúc nào cũng dính lấy nhau, ngoài ra còn có cậu là bóng đèn theo cùng, mặc dù không muốn nhưng quả thực cả hai lúc nào cũng dính lấy cậu không buông.

Kiyoshi thở dài nhìn 2 người bạn mà mình cho rằng sẽ chỉ có trong truyện, nói "Sao trễ rồi còn đến gọi tớ làm gì? Không đi luôn đi"

"Đâu có được" Cô gái bên cạnh cười nói, gương mặt cô xinh đẹp dịu dàng, giọng nói ấm áp của thiếu nữ đang vị thành niên, thật đúng quả như tính cách, cô lúc nào cũng dịu dàng nết na "Phải đi cùng nhau chứ, xa cậu đâu có được a" Nói xong thì lập tức chạy tới ôm lấy cánh tay cậu cười tươi.

Kiyoshi một trận buốt lạnh, hành động này diễn ra quá thường xuyên, đến nỗi cậu không nhìn cũng đoán ra là có loại truyện gì. Khẽ đánh mắt về phía nam chính, đúng như cậu dự đoán, mặt Shinichi đã đen thui thành một mảng, nhìn cậu ta vội vàng tách cậu và cô gái này ra thì đã đủ biết rồi.

"Được rồi, khu chung cư của tớ và nhà Shin đâu cách nhau là bao xa? Nếu vậy thì Shin phải đến trước rồi chứ? Hay là tại Shin nó dậy trễ?" Kiyoshi nheo mi nhìn Shinichi đang đứng nhìn trời ở một bên là biết thừa chuyện gì đã xảy ra.

"Thôi... thôi được rồi, ta đi nhanh thôi, vào lớp bây giờ a"

...

Là thế đấy, quen với nam chính và nữ chính của câu truyện, việc này thật sự là kỳ quái quá đi mà? Cậu đang lo lắng một chút, liệu tử thần Nan có dìm chết cậu luôn không? Xui xẻo lắm à nha.

Buổi học cuối cùng cũng qua, cả 3 lại đi trên đường về với nhau, việc này đã lặp đi lặp lại suốt 5 năm liền, cậu hay có rất nhiều hành động bí ẩn mà đến cả Shinichi nhiều lúc cũng phải để ý, đến lúc mà cậu ta bị teo nhỏ lại, biết cậu là thành viên của tổ chức, sẽ như thế nào đây??

"Shinichi, Kiyoshi, tớ có ba vé ở khu vui chơi miễn phí, các cậu đi cùng tớ nhé?" Đang đi đường bỗng nhiên Ran quay sang hỏi, thật là đúng lúc.

Khu vui chơi? Đã đến lúc tạm biệt Shinichi và chào đón Conan rồi sao? Vui rồi nhé, cậu sẽ bảo ông ta cho đi chung với vụ giao dịch đấy.

Shinichi ngoài mặt hơi ngáp một chút, biểu cảm buồn ngủ nhìn về phía Ran "Thôi nhé, công viên đấy có gì vui đâu, toàn mấy trò chơi vớ vẩn, đi làm gì cho mệt"

"Cậu đó, suốt ngày toàn bóng đá với trinh thám, ai cần cậu chứ!!" Ran phồng mồm trợn má nhìn bạn thanh mai trúc mã, giận dỗi quay sang dùng đôi mắt long lanh nhìn cậu "Kiyoshi, đi chứ? Đi với tớ đi! Vui lắm đó, tớ không có ai đi chung cả, buồn lắm a, đi chung với tớ đi!!"

Kiyoshi cũng không từ chối, mỉm cười tiếp nhận.

"Yah, thương Kiyoshi nhất, cậu đúng là bạn tốt a, ai như tên Shinichi kia!"

Shinichi nghe vậy thì đen mặt, hướng phía Ran gào to "Ai bảo cậu tớ không đi! Tớ đi chứ, hừ"

Kiyoshi im lặng nhìn Shinichi, tốt nhất là cậu không nên đi đi, nếu không thì cậu sẽ không còn là Shinichi đi cùng với người yêu cậu nữa đâu mà là một cậu nhóc thay tình chị em đấy.

Cậu có nên bảo với Gin nhẹ tay một chút đối với những kẻ nghe lỏm không nhỉ? Có khả năng đấy, nhưng cậu lại thích tự tay nam chính phá tan cái tổ chức đã nuôi dưỡng cậu đi, tình bạn 5 năm cũng không là gì đâu.

Cứ như vậy, Shinichi và Ran không hề biết kế hoạch đã đặt sẵn lên người mình vào ngày đó, cả hai cứ thế nói chuyện vui vẻ, để lại Kiyoshi im lặng ở một bên.

...

Tối hôm đó, một thiếu niên có làn da đỏ hồng còn bốc hơi nước đi ra khỏi phòng tắm, thiếu niên nọ chỉ quấn quanh thân mình một chiếc áo choàng tắm rồi đi ra mở cánh cửa phòng.

"Huh? Cậu định câu dẫn tôi sao Kie?" Một người đàn ông mặc áo choàng dài màu đen, chiếc mũ rộng cùng màu che đi mái tóc bạch kim dài loã xoã bên lưng, khuôn mặt yêu nghiệt mang theo hơi thở tử vong cùng tàn nhẫn quanh quẫn bên người nọ, khỏi phải hỏi cũng biết đâu là Gin, một trong những thành viên chủ chốt của tổ chức.

Thần thái băng lãnh quyến rũ lại đem đến một loại cảm giác nguy hiểm và ngoan độc.

"Đâu có đâu, tại các người đến sớm quá thôi, chờ ở đây một chút, tôi đi thay bộ quần áo đã, sau đó chúng ta sẽ đi" Kiyoshi không cho là đúng nhún nhún vai, sau đó mặc kệ mấy vị khách đến làm loạn ở nhà mình, một mạch đi vào trong phòng thay đồ chuẩn bị.

Gin từ từ nhìn đến khuôn mặt tinh xảo và giọng nói trầm của thiếu niên kia cũng không bất ngờ, kể cả Vodka cũng chẳng có động tĩnh gì cả, vì họ là một số người biết được giọng nói khuôn mặt lẫn nơi ở của cậu, điều này có thể gọi là kỳ tích không? Vì khi hoạt động ở tổ chức, cậu lúc nào cũng đội một chiếc mũ lưỡi trai che kín mặt cùng với máy biến đổi giọng gắn ở cổ.

"Đại ca, cậu ta đúng là rất giỏi, nhưng có quá nguy hiểm rồi không? Chỉ cần cậu ta động thủ một chút cũng đủ để giết chúng ta rồi, huống chi cậu ta còn là 'con cưng' của ông ta nữa" Vodka nhìn về phía cánh cửa đang bị đóng kia nói nhỏ, anh mặc dù rất kinh hãi và ngưỡng mộ cậu, nhưng cũng là hơi lo sợ một ngày nào đó bị cậu thủ tiêu đi?

"Chuyện này không cần mày lo, tao tin vào cậu ấy" Gin nhắm mắt tai ngơ nói, cũng không để ý là từ lúc nào chính bản thân mình tin tưởng cậu ta như vậy.

Vodka nhìn đại ca của mình một chút cũng không nói, đồng ý thoả thuận lặng im biến mình thành không khí.

Đúng lúc này Kiyoshi đi ra, cậu mặc chiếc áo phông màu đen, áo khoác da màu đen bóng cùng với chiếc quần bó bằng da cũng màu đen, vậy là nguyên một cây đen. Mái tóc bạch kim được giấu cẩn thận sau chiếc mũ lưỡi trai, cổ cậu đeo một chiếc choker biến đổi giọng.

"Đừng ngồi đó ngắm nhà tôi nữa, đây cũng đâu phải là lần đầu 2 người đến đây. Mau đi hoàn thành nhiệm vụ thôi để tôi còn về nghỉ ngơi, hôm nay mệt phải biết"

Giọng nói Kiyoshi có khác biệt so với trước, vì cậu đã kích hoạt máy biến đổi giọng rồi, hiện tại cậu và 2 người kia sẽ về tổ chức để nhận nhiệm vụ lần này, vừa đúng lúc cậu cũng đang định xem mặt nhà khoa học đang định trốn thoát khỏi đây.

Gin và Vodka không nhiều lời đùng đứng dậy đi ra ngoài, chung cư của cậu thuộc chung cư cao cấp, với lại nó cực cực cực kỳ gần với nhà của tiến sĩ Agasa và Kudo Shinichi, vậy nên lúc cậu xuống đến bên dưới vừa mới vào được bên trong chiếc Porsche 356A. Shinichi từ nhà tiến sĩ đi ra vừa vặn thấy cảnh này.

"Đồ đen? Hai gã đàn ông kia là ai vậy? Sao lại đi từ chung cư của Kiyoshi ra? Còn cậu thanh niên cũng mặc đồ đen đi cùng họ nữa, có vẻ khá giống Kiyoshi nhỉ? Chuyện gì xảy ra thế?" Shinichi cau mày nhìn về phía chiếc xe vừa rời khỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com