Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45-46

Chương 45: Bắt chước

Sau khi trò chuyện xong với bạn gái cũ của Nomoto Osamu, Kumoi Kuuri đã thông suốt mọi chuyện.

Hai người họ đã nói chuyện khá lâu, khiến Kuriyama Midori đứng bên ngoài sốt ruột không yên. Vừa thấy Kumoi Kuuri bước ra từ cửa quán cà phê, Kuriyama Midori liền nhanh chóng chạy theo: "Sao rồi? Sao rồi? Kumoi-san? Hỏi rõ mọi chuyện chưa?"

Kumoi Kuuri gật đầu: "Gần như rồi. Bố của bạn gái cũ Nomoto Osamu là bệnh nhân ở bệnh viện nơi mẹ Kozaka Kozuyu đang nằm. Rất có khả năng là Nomoto Osamu tình cờ nhìn thấy Kozaka Kozuyu khi đến bệnh viện của bạn gái cũ."

Kuriyama Midori gật đầu: "À à, vậy là Nomoto Osamu mới biết mẹ Kozaka Kozuyu ở đâu, và cũng biết Kozaka Kozuyu đang thiếu tiền sao?"

Kumoi Kuuri gật đầu: "Tuy nhiên vẫn còn một việc chưa làm rõ."

Kuriyama Midori hỏi: "Là gì vậy ạ?"

"Tạm thời chưa nói cho cậu biết, bây giờ tôi muốn đi một nơi khác." Kumoi Kuuri bắt đầu thu dọn đồ đạc, lấy điện thoại ra từ túi và gọi cho ai đó.

Kuriyama Midori theo sau cô, lòng nóng như lửa đốt: "Chúng ta đi đâu vậy ạ?"

"Đến quán karaoke nơi xảy ra vụ án." Kumoi Kuuri nói, vẫy tay về phía một chiếc Mazda màu đen đang lao nhanh đến từ xa.

Kuriyama Midori nhìn chiếc xe quen thuộc: "Ơ? Chị gọi cảnh sát Matsuda đến làm gì vậy?"

"Mô phỏng hiện trường." Kumoi Kuuri vừa nói, vừa bước về phía chiếc xe.

"Chờ, khoan đã! Mô phỏng hiện trường?" Kuriyama Midori ôm túi tài liệu đi theo phía sau, ngây người ra. "Không phải chứ, vụ án lần này không phải là xâm hại tình dục sao... Cái này sao mà mô phỏng được? Chẳng lẽ chị và cảnh sát Matsuda phải tại chỗ... Em vẫn không đi đâu."

Kuriyama Midori chưa kịp bước chân lùi lại thì đã bị Kumoi Kuuri đưa tay kéo lại, tiện thể nhét vào trong xe.

Kumoi Kuuri nói: "Em không thể đi, em còn phải ở lại chụp ảnh nữa chứ."

"..." Kuriyama Midori.

"Em không được!" Kuriyama Midori.

Kumoi Kuuri cũng không quan tâm cô ấy nói tại sao không được, mà trực tiếp ngồi vào ghế trước, đưa địa chỉ cho Matsuda.

Matsuda hỏi một cách tự nhiên: "Bạn gái cũ của Nomoto Osamu đồng ý ra tòa không?"

Kumoi Kuuri gật đầu: "Đã nói ổn thỏa rồi, phiên tòa đầu tiên định vào ngày kia, cô ấy sẽ đến đúng hẹn."

Vấn đề lớn nhất hiện tại là tái hiện lại toàn bộ quá trình diễn ra vào ngày xảy ra vụ án.

Kumoi Kuuri đưa cho Kuriyama Midori một đồng hồ bấm giờ và một máy quay phim, sau đó dặn dò: "Kuriyama-san, lát nữa chiếc máy quay phim này phải ghi hình toàn bộ quá trình."

Kuriyama Midori cười khổ nhận lấy, nói một tiếng "Vâng".

Lần trước mô phỏng bấm nút còn đỡ, dù sao cũng chỉ là ngồi gần nhau thôi. Nhưng bây giờ, căn cứ vào tính chất vụ án khác nhau, lát nữa nếu có cái gì... tình huống đặc biệt, cô ấy phải làm sao đây?

Xe chạy đến quán karaoke.

Matsuda Jinpei lại đưa một bản đồ khác, đưa vào tay Kumoi Kuuri: "Tôi đã vẽ sẵn các tuyến đường rồi, nhưng tôi vẫn chưa quen đường này lắm, nếu lát nữa đi qua giao lộ nào, em nhớ nhắc tôi một chút nhé."

"Được." Kumoi Kuuri mở bản đồ, nhìn thấy trên đó đã vẽ sẵn các tuyến đường.

Matsuda nói: "Tuyến đường màu đỏ là tuyến đường xa nhất từ quán karaoke đến khách sạn; tuyến đường màu xanh lá là tuyến đường gần nhất; các tuyến đường màu vàng cơ bản đều tốn thời gian tương đương nhau."

Kumoi Kuuri gật đầu: "Được, vậy chúng ta đi từ tuyến đường gần nhất trước nhé."

Sau đó, cô quay đầu lại hỏi Kuriyama Midori: "Kuriyama, máy quay phim và đồng hồ đếm ngược đều có thể bật."

"À à, được." Kuriyama Midori lập tức cầm máy quay phim và đồng hồ đếm ngược, đi vào trạng thái làm việc, sau đó mở miệng hỏi: "Hai người muốn xem thời gian từ quán karaoke đến khách sạn mất khoảng bao lâu sao?"

Kumoi Kuuri "Ừm" một tiếng: "Họ kết thúc buổi liên hoan lúc 23 giờ 15 phút cùng ngày, sau đó mỗi người một ngả. Video ghi hình của quán karaoke cũng có thể chứng minh điểm này, nhưng thời gian hiển thị trong khách sạn nơi xảy ra vụ án cho thấy họ đến lúc 23 giờ 55 phút, thời gian này hình như có chút vấn đề."

Mặc dù Kuriyama Midori không biết có vấn đề gì, nhưng sau khi đi hết tất cả các tuyến đường này một lần, cô ấy cũng phát hiện ra nguồn gốc vấn đề.

Ba giờ sau.

Kuriyama Midori đã lưu trữ tất cả các video mình đã quay, sau đó xem lại thời gian quay và nói: "Kumoi-san, không đúng rồi. Tuyến đường xa nhất mất 20 phút, tuyến đường ngắn nhất chỉ mất 15 phút, các tuyến đường khác đều khoảng 17 đến 18 phút. Tại sao thời gian từ khi quán karaoke tan cuộc đến khi họ đến khách sạn lại cách nhau tận 40 phút?"

Matsuda cũng đã trích xuất video giám sát lúc đó.

Vì lúc đó video giám sát vẫn chưa phổ biến, rất nhiều khu vực xa xôi thực ra không được trang bị thiết bị giám sát. Chỉ có một số con phố đông người qua lại tương đối có thể nhìn thấy xe của Nomoto Osamu đang di chuyển.

Kumoi Kuuri gật đầu: "Không chỉ vậy, tôi đã đi hỏi giám đốc sảnh khách sạn đó. Ông ta nói Nomoto Osamu đã đặt phòng khách sạn từ tối hôm trước, hơn nữa đặt hai ngày. Điều này nói lên điều gì?"

Kuriyama Midori nhanh chóng nói: "Nói lên tên này đã có ý định đó từ sớm rồi! Nếu không hắn ta tại sao phải đặt khách sạn trước chứ? Đây vốn dĩ là một âm mưu lớn nhằm dẫn Kozaka Kozuyu vào bẫy! Quá đáng ghét! Tên này! Bây giờ lại còn hùng hồn tuyên bố mình chỉ là quan hệ tình dục bình thường với Kozaka Kozuyu, lại còn muốn kiện ngược lại Kozaka Kozuyu tội phỉ báng và tống tiền. Thật là..."

Kumoi Kuuri có chút khó xử.

Điều này cũng không thể chứng minh Kozaka Kozuyu không tự nguyện. Chủ yếu mọi chuyện đều xuất phát từ việc hai người họ lên kế hoạch giả làm người yêu, là thỏa thuận offline. Điều này dẫn đến việc không có bất kỳ nhân chứng hay vật chứng nào có thể chứng minh Kozaka Kozuyu và Nomoto Osamu không phải là quan hệ tình yêu.

Ngay cả khi không phải quan hệ tình yêu.

Nhất thời rung động mà xảy ra quan hệ cũng là có khả năng.

Kumoi Kuuri cẩn thận suy nghĩ.

Có lẽ mấu chốt của mọi chuyện nằm ở 40 phút dư thừa từ quán karaoke đến khách sạn, trong khoảng thời gian Kozaka Kozuyu bị thuốc mê mà bất tỉnh nhân sự, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Ba người họ đi đến khách sạn đó.

Matsuda Jinpei trước đó đã đến chào hỏi rồi.

Giám đốc khách sạn đã dành riêng một phòng có cấu tạo tương tự phòng xảy ra vụ án. Khi ông ta dẫn đường vẫn luôn thở dài thườn thượt: "Ai da, ai có thể nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy chứ, lúc đó hai người họ đến, tôi còn tưởng là đôi tình nhân cơ. Kết quả ngày hôm sau cô gái kia liền khóc lóc chạy ra nói muốn báo cảnh sát, bạn xem chuyện này làm ầm ĩ lên rồi."

Matsuda Jinpei không dài dòng với ông ta, mà hỏi ông ta một bản ghi chép trực ban lúc đó.

Giám đốc thấy sắc mặt vị cảnh sát này nghiêm trọng, đứng bên cạnh thì thầm: "Hai ngày trước cảnh sát không phải đã đến điều tra một lần rồi sao? Sao hôm nay còn đến nữa?"

Kumoi Kuuri thuận miệng hỏi: "Khi vụ án xảy ra là ai trực ca vậy?"

Giám đốc sảnh lắc đầu: "Tối hôm đó vốn là tôi trực ca, nhưng vì không được khỏe lắm, bệnh suyễn tái phát nên phải đi bệnh viện. Cho nên quầy lễ tân khách sạn cũng không có người trông coi, tôi là đến vào ca ban ngày hôm sau, rồi mới nghe nói chuyện này. Chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến khách sạn chúng tôi, đây là nơi chính quy..."

Matsuda Jinpei cũng không để ý đến ông ta, hỏi ông ta chìa khóa phòng suite rồi đẩy ông ta ra ngoài.

Kuriyama Midori nhìn thấy hai người kia có vẻ muốn làm lớn chuyện, dò hỏi: "Bây giờ chúng ta phải làm gì ạ?"

Kumoi Kuuri lấy ảnh chụp hiện trường do cảnh sát cung cấp từ trong ba lô của mình ra, lần lượt bày trên bàn trong phòng: "Kozaka Kozuyu lúc đó vì cảm xúc quá kích động, nên không thể cung cấp những manh mối chi tiết hơn."

Vào thời điểm này.

Việc tái hiện lại hiện trường hoàn toàn trở nên cực kỳ quan trọng.

Ảnh chụp do Sở Cảnh sát Đô thị cung cấp, với tư cách là luật sư của đương sự, cũng có quyền được trích xuất một bản. Chỉ là không thể vào hiện trường, khiến Kumoi Kuuri cảm thấy có chút đáng tiếc.

Tái hiện hiện trường vụ án một đối một, đối với cảnh sát mà nói cũng là một môn học không thể thiếu trong trường cảnh sát.

Matsuda Jinpei đối chiếu với ảnh chụp, bày biện các vật trưng bày trong phòng. Khi ngẩng đầu lên, anh phát hiện Kumoi Kuuri cũng đang mô phỏng không gian dựa trên ảnh chụp. Động tác thành thạo, cực kỳ tập trung.

Từ lần trước ở "Strayed Deer Bar", anh đã rất muốn nói. Kumoi Kuuri rất nhiều lúc thể hiện ra cảm giác như đã trải qua một khóa huấn luyện đặc biệt nào đó, và những khóa huấn luyện này tuyệt đối không phải là khóa huấn luyện luật sư.

Sau ngày hôm đó.

Matsuda Jinpei và Amuro Toru lại cắt đứt liên lạc. Anh cũng không quản nhiệm vụ của tên đó, còn không biết sau khi "Strayed Deer Bar" bị điều tra, chuyện của hắn sẽ thế nào.

Sau khi các vật trưng bày trong phòng được sắp xếp xong.

Kuriyama Midori nhìn căn phòng hỗn độn, mơ hồ cảm giác mình như lạc vào cảnh tượng, bước vào một hiện trường vụ án xâm hại tình dục.

Bàn ghế hỗn độn được bày theo một hình dáng kỳ lạ. Trên giường cũng có rất nhiều vết nước kỳ lạ. Gối đầu bị chồng chất lên nhau. Bình hoa, đèn bàn trong phòng cũng đều được chất đống vào cùng một chỗ.

Trông có vẻ rất phù hợp với một nơi xảy ra vụ xâm hại tình dục.

Nhưng lại cảm thấy như có điều gì đó không ổn.

Kuriyama Midori vừa định hỏi tiếp theo phải làm gì, liền nhìn thấy Kumoi Kuuri đi đến trước mặt Matsuda Jinpei, chọc chọc lưng anh ấy, nhỏ giọng nói: "Cõng tôi."

"..." Kuriyama Midori.

Cô ấy luôn cảm thấy hôm nay mình không nên đến đây.

Matsuda Jinpei hơi cúi người, hai chân cong lại, để Kumoi Kuuri nhảy lên lưng mình.

Kumoi Kuuri ghé vào lưng anh, hai tay buông thõng ra phía trước, sau đó quay đầu lại nói với Kuriyama Midori trong phòng: "Kuriyama em đi theo nữa."

Kuriyama Midori "Ố ố ố" hai tiếng ôm máy quay phim đi theo phía sau họ, nhìn họ mô phỏng cảnh Matsuda Jinpei cõng Kumoi Kuuri "say khướt" từ một đầu cầu thang khác đi vào phòng.

Nhìn từ camera giám sát.

Lúc đó Nomoto Osamu chính là như vậy cõng Kozaka Kozuyu vào phòng.

Sau khi Kumoi Kuuri vào phòng, Matsuda Jinpei liền cõng Kumoi Kuuri thẳng đến mép giường.

Rồi sau đó, Kumoi Kuuri được đặt lên giường.

Cô ấy nhìn Matsuda, ám chỉ Matsuda Jinpei tiếp tục làm.

Khi một người đàn ông cõng một người phụ nữ "bất tỉnh nhân sự" vào một căn phòng chỉ có hai người, khi muốn làm chuyện đó, việc đầu tiên tự nhiên là phải...

Kuriyama Midori bắt đầu muốn che mắt mình lại.

Chẳng lẽ họ bây giờ phải bắt đầu cởi quần áo sao?

Đương nhiên.

Mô phỏng vụ án cũng không cần phải mô phỏng đến mức này. Họ cũng chỉ đơn giản là mô phỏng lại một số quy trình mà thôi.

Nhưng khi đến đoạn cởi giày.

Kumoi Kuuri đột nhiên nói: "Chờ một chút."

Matsuda Jinpei ngồi xổm ở mép giường, ngẩng đầu nhìn Kumoi Kuuri.

Kumoi Kuuri cầm lấy một bức ảnh bên cạnh, nói với Matsuda: "Anh xem, khi phát hồ sơ. Đôi giày mà Kozaka Kozuyu đi bị vứt ở chỗ hiên nhà, nhưng trong trường hợp bình thường, nếu cởi quần áo thì không phải nên vứt giày ở vị trí gần giường sao?"

Kuriyama Midori trầm tư một lát: "Có lẽ là do Nomoto Osamu này có chút bệnh cưỡng chế? Giày thì thích đặt ở gần cửa gì đó?"

Kumoi Kuuri lắc đầu: "Không chỉ là cái này, trong hồ sơ khi phát, tất cả đồ đạc trong phòng đều bị chất đống lại ở một vị trí, chính là chỗ này."

Cô ấy chỉ vào góc Tây Nam của căn phòng, nói: "Nếu chỉ là để quan hệ, những thứ này hoàn toàn không cần phải di chuyển."

"..." Kuriyama Midori mặt đỏ bừng.

Không phải, Kumoi-san... Chị nhất thiết phải nói thẳng thừng như vậy sao?

Thật là... ngại ngùng quá.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chương 46: Phiên tòa sơ thẩm

Nhìn vẻ mặt ngây thơ bối rối của Kuriyama Midori, Kumoi Kuuri lại lấy ra một tấm ảnh khác, nói với cô ấy: "Em xem này."

Khi Kuriyama Midori ghé đầu qua, cô ấy nhìn thấy mấy tấm ảnh Kumoi Kuuri lấy ra đều là những chiếc bao cao su đã qua sử dụng.

Kumoi Kuuri vừa nói, vừa chỉ ngón tay vào chiếc bao cao su trong ảnh, phân tích cho Kuriyama Midori: "Giờ thì vấn đề đây, tại hiện trường vụ án, cảnh sát đã tìm thấy mười ba chiếc bao cao su. Điều này nói lên điều gì?"

Kuriyama Midori muốn phát điên, mặt cô ấy đỏ bừng. Cô ấy vốn không muốn trả lời. Nhưng Kumoi Kuuri cứ truy hỏi mãi, cô ấy đành ấp a ấp úng nói: "Khó... Chẳng lẽ là Nomoto Osamu... về phương diện đó tương đối xuất sắc?"

"..." Kumoi Kuuri.

"Khục." Người đàn ông duy nhất trong phòng thực sự không nhịn được cười thành tiếng.

Matsuda ngồi ở mép giường, dựa vào đầu giường gối lên tay, trông rất thảnh thơi nhưng vẫn luôn lắng nghe Kumoi Kuuri hướng dẫn từng bước.

Kumoi Kuuri không hề cảm thấy chuyện này có gì đáng xấu hổ, nên cũng không coi việc Kuriyama Midori mặt đỏ là gì to tát, mà tỉ mỉ phân tích với cô ấy: "Đối với việc phân biệt loại đồ vật này đã dùng hay chưa, chỉ cần nhìn xem bên trong có tinh dịch còn sót lại hay không sẽ biết. Em xem những chiếc bao cao su này đều không có tinh dịch còn sót lại."

Kuriyama Midori ngẩn ra, nhận lấy tấm ảnh từ tay Kumoi Kuuri: "Đúng vậy? Tại sao vậy? Tại sao lại không có tinh dịch còn sót lại? Chẳng lẽ là do chính hắn ta đã xử lý rồi sao?"

"Điểm này em nói đúng rồi." Kumoi Kuuri gật đầu. "Những chiếc bao cao su này không có tinh dịch còn sót lại là vì đã bị Nomoto Osamu xử lý. Nhưng rất kỳ lạ, hắn ta không phải tự xưng mình và Kozaka Kozuyu là quan hệ tình dục bình thường sao? Tại sao phải rửa sạch tinh dịch còn sót lại trong bao cao su? Rửa sạch chỉ có một nguyên nhân, đó chính là để xử lý DNA bên trong."

Kuriyama Midori nghe mà á khẩu không trả lời được: "À?"

Cô ấy đã hoàn toàn ngây người. Hoàn toàn không nghĩ ra Nomoto Osamu tại sao phải làm chuyện như vậy. Ngay cả khi điều tra ra bên trong có DNA của mình còn sót lại thì có thể làm gì chứ? Ngày hôm sau khi Kozaka Kozuyu tỉnh lại cũng không có ý định bỏ trốn mà.

Nói đến đây.

Kumoi Kuuri quay đầu lại thỉnh giáo người đàn ông duy nhất trên giường: "Matsuda, anh thấy một người đàn ông bình thường trong một đêm dùng hết mười ba chiếc bao cao su, điều này có khoa học không? Trong thế giới của các anh, tiêu chuẩn như vậy, được tính là trình độ gì?"

"..." Matsuda Jinpei.

"..." Kuriyama Midori.

Những điểm đáng ngờ bên trong khách sạn thật nặng nề.

Nhưng Kozaka Kozuyu đã mang đến một tin tốt. Báo cáo kiểm tra dị ứng của cô ấy đã được gửi ngay lập tức cho Kumoi Kuuri. Báo cáo cho thấy cô ấy thực sự bị dị ứng Sevoflurane. Điều này ít nhất chứng minh rằng trong khoảng thời gian đó Kozaka Kozuyu thực sự đã tiếp xúc với loại thuốc đó.

Kumoi Kuuri cất báo cáo cẩn thận. Khi cô ấy đưa Kozaka Kozuyu ra ngoài, Kozaka Kozuyu đột nhiên dừng bước.

"Sao vậy?" Kumoi Kuuri nhìn theo ánh mắt Kozaka Kozuyu đang nhìn thẳng vào vị giám đốc đứng ở sảnh khách sạn, tim đập cũng nhanh hơn, "Em nghĩ ra điều gì sao?"

"Tôi đã thấy người này rồi." Kozaka Kozuyu nói.

Kumoi Kuuri trong lòng hơi nghi ngờ: "Ngày hôm sau xảy ra vụ án không phải em đến tìm ông ta báo cảnh sát sao?"

"Không, lúc đó không phải người này trực ca." Kozaka Kozuyu chắc chắn nói, sau đó nhìn chằm chằm người đó một lát, cô ấy bỗng nhiên nói: "Tôi nhớ ra mình đã gặp người này khi nào rồi."

Kumoi Kuuri nhanh chóng hỏi: "Khi nào?"

"Tháng trước! Khi Nomoto Osamu lần đầu tiên đến 'Strayed Deer Bar', một trong hai người đi cùng Nomoto Osamu, chính là ông ta!"

Kumoi Kuuri cau mày, ngay sau đó giãn ra.

Rất tốt.

Mảnh ghép cuối cùng của sự kiện này đã được tìm thấy.

Ngày hôm sau.

Phiên tòa sơ thẩm được mở.

Vụ lùm xùm tình cảm giữa tiếp viên rượu và con trai một xã trưởng, được mở phiên tòa vào 10 giờ sáng.

Ngày hôm đó, màn mưa lất phất xen lẫn bông tuyết, làm cho cả bầu trời biến thành màu xám trắng. Như tàn tích trên không trung, rải tro bụi mỏng manh xuống nhân gian.

Vì thời tiết khắc nghiệt, rất ít người đến dự thính. Còn một phần nhỏ là các phương tiện truyền thông đưa tin về vụ việc này.

Đây là một cuộc đối đầu liên quan đến nữ giới.

Điều khiến Kumoi Kuuri có chút bất ngờ là có rất nhiều người của giới truyền thông đến hiện trường.

Kuriyama Midori đi theo sau Kumoi Kuuri và kéo tay cô ấy: "Kumoi-san, hình như đều là người nhà Nomoto Osamu gọi đến, em vừa rồi giả làm người qua đường hỏi vài câu, họ nói là bố Nomoto Osamu sợ con trai mình sau này lại bị chuyện này quấy rầy, nên đã gọi một số người đưa tin đến, chuẩn bị sau khi phiên tòa kết thúc sẽ đưa tin để minh oan cho con trai mình."

Khi sự kiện xảy ra, gia đình Nomoto Osamu đã kiên quyết phủ nhận sự thật về việc xâm hại tình dục. Bố mẹ Nomoto Osamu có lẽ thực sự cảm thấy con trai mình vô tội.

Kumoi Kuuri không cho là đúng: "Ồ, vậy thì tốt quá."

Kozaka Kozuyu nhìn những người cầm sổ ghi chép, ánh mắt nhìn chằm chằm mình, lo lắng nuốt một ngụm nước bọt.

Kumoi Kuuri quay đầu lại nhìn cô ấy: "Thư giãn đi, mọi chuyện cứ để tôi lo."

Kozaka Kozuyu hít một hơi thật sâu, gật đầu.

Luật sư bào chữa của Nomoto Osamu, người đã đưa ra yêu cầu phản tố trước phiên tòa sơ thẩm, đứng trước các vị thẩm phán trình bày yêu cầu của mình.

Kumoi Kuuri lắng nghe luật sư bào chữa của bị cáo cầm đơn kiện, từng câu từng chữ lẩm bẩm: "Kính thưa quý vị thẩm phán, căn cứ các điều lệ đã trình bày, bên tôi và bị cáo phản tố có mối quan hệ phát triển bình thường, hoàn toàn không phải là sự thật 'xâm hại tình dục' như lời cô ấy nói.

Bên tôi yêu cầu bị cáo phản tố rút lại đơn kiện, và đăng báo thanh minh đương sự của bên tôi không có hành vi xâm hại tình dục, đồng thời bồi thường 300 vạn yên phí tổn thất danh dự, và theo tiền lệ phán quyết bị cáo phản tố tội phỉ báng."

Yêu cầu của phía Kozaka Kozuyu đã được trình bày. Hai bên đều cho rằng mình đúng. Tiếp theo là thời gian tranh luận.

Luật sư bào chữa của nguyên cáo phản tố lần lượt nêu ví dụ về mối quan hệ của Kozaka Kozuyu và Nomoto Osamu, lời chứng của một số nhân chứng, bao gồm các tin nhắn trò chuyện mơ hồ khi Kozaka Kozuyu và Nomoto Osamu liên lạc riêng.

Kumoi Kuuri điềm nhiên ngồi trên ghế.

Kuriyama Midori bên cạnh ngược lại có chút căng thẳng. Phiên tòa lần này hoàn toàn không giống lần trước. Lần trước đến, dù cũng là bị cáo, nhưng tình hình không căng thẳng như bây giờ.

Luật sư đối phương rõ ràng cũng đã có chuẩn bị, cũng không vì Kumoi Kuuri là luật sư mới mà chậm trễ.

Vừa mới bắt đầu, đối phương đã phát video giám sát quán karaoke.

Video giám sát này Kumoi Kuuri cũng đã xem qua. Khi hát, Kozaka Kozuyu và Nomoto Osamu nhiều lần nắm tay, ôm, thậm chí là hôn má, v.v. những hành vi thân mật.

Luật sư bào chữa của nguyên cáo phản tố chỉ vào video giám sát Kozaka Kozuyu và Nomoto Osamu và nói: "Thưa chủ tọa, các vị có thể thấy. Tình huống được thể hiện trong video như vậy, rất khó để không làm người ta cho rằng hai người họ là quan hệ tình yêu phải không?

Bao gồm cả nhân viên khách sạn vừa rồi cũng công bố, khi đương sự của bên tôi và đối phương vào khách sạn, cử chỉ cũng rất thân mật. Điều này cũng chứng minh, đương sự của bên tôi cho rằng mình và bị cáo phản tố là quan hệ hẹn hò, bị cáo phản tố toàn bộ quá trình không có bất kỳ phản kháng nào, đây tuyệt đối không phải một vụ xâm hại tình dục."

Chủ tọa gật đầu. Tán thành manh mối đối phương cung cấp.

Kozaka Kozuyu ngồi ở vị trí nhân chứng chính giữa.

Lời lẽ của luật sư đối phương sắc bén, không hề bận tâm đến phẩm giá nữ giới của đối phương.

"Cô Kozaka, cô nhận định đương sự của bên tôi đã thực hiện hành vi xâm hại tình dục đối với cô. Xin hỏi cô tuyên bố mình bị cưỡng hiếp trong tình trạng hôn mê, vậy làm sao cô xác định mình đã thể hiện rõ sự kháng cự của mình? Cô hay không rõ ràng mà nhận tri cùng cô phát sinh quan hệ chính là đương sự của bên tôi? Cô trong lúc này hay không từng có hưởng thụ?"

Kozaka Kozuyu hít một hơi thật sâu.

Quả nhiên giống như Kumoi Kuuri đã nói. Khi bị thẩm vấn tại tòa, vết thương của cô ấy sẽ bị lột ra một cách đẫm máu để mọi người xem xét.

Kuriyama Midori bên cạnh căng thẳng đến mức ngồi rất thẳng thớm, có chút lo lắng nhìn Kozaka Kozuyu, sợ Kozaka Kozuyu lại xuất hiện trường hợp mất kiểm soát cảm xúc.

Nhưng may mắn thay.

Kumoi Kuuri đã chuẩn bị tâm lý cho cô ấy từ trước.

Hốc mắt Kozaka Kozuyu tuy có hơi ửng đỏ, nhưng giọng điệu kiên định: "Khi tôi lên xe Nomoto Osamu, tôi liền vì buồn ngủ mà hôn mê. Trong lúc này tôi thỉnh thoảng sẽ có một chút ý thức. Tôi có thể cảm nhận được, có người đang xâm hại tôi, tôi cũng xô đẩy đối phương, hỏi đối phương rốt cuộc là ai. Nhưng rất nhanh, tôi lại 'ngủ' thiếp đi. Tình huống này cứ tiếp diễn cho đến 9 giờ sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy thì phát hiện Nomoto Osamu nằm cạnh tôi."

Kumoi Kuuri giơ tay: "Thưa chủ tọa, trong trường hợp đương sự của bên tôi mất đi ý thức tự chủ. Cho dù là đương sự của bên tôi không rõ ràng từ chối đối phương, cũng không nên xảy ra quan hệ tình dục trong tình huống đương sự của bên tôi không thể thực hiện bất kỳ ý thức cá nhân nào. Điểm này đã liên quan đến xâm hại tình dục!"

Chủ tọa vừa nghe Kumoi Kuuri nói xong, còn chưa kịp bày tỏ thái độ, luật sư đối phương lập tức nói thêm: "Tôi cũng không tán thành điểm này. Theo tôi được biết, nghề nghiệp của cô Kozaka là tiếp viên rượu ở phố Kabuki phải không?"

Kumoi Kuuri cười cười: "Theo tôi được biết, toàn Nhật Bản có 28.75% nam giới đã làm Ngưu Lang. Đổi thành con số cụ thể, đại khái có hơn mười triệu người. Theo ý của bên nguyên cáo phản tố, ông định tước đoạt quyền lợi bảo vệ quyền của hơn mười triệu nam giới từng làm Ngưu Lang này sao?"

"Tôi tuyệt đối không có ý này, bên bị cáo phản tố không cần bẻ cong..."

"Trong vụ án tố cáo cưỡng hiếp này, ông đề cập đến nghề nghiệp của đương sự không liên quan đến vụ án, chính là đang bóp méo nhân cách và phẩm giá của đương sự bên tôi, tôi tự nhiên cũng có quyền bóp méo nhân cách và phẩm giá của ông." Kumoi Kuuri cười nói.

Cô ấy lấy nhu khắc cương mà cắt ngang ý đồ của đối phương muốn làm khó về nghề nghiệp của Kozaka Kozuyu, luật sư đối phương sửng sốt, sau đó lập tức ổn định lại tinh thần, đứng lên nói: "Vào ngày 6 tháng 12 cùng ngày, bị cáo phản tố từng tay cầm dao nhọn, áp chế đương sự của bên tôi, đây chính là hồ sơ lưu giữ tại Sở Cảnh sát Đô thị..."

Kumoi Kuuri cười: "Ồ, tôi nghĩ chỉ cần là con người thì trong cuộc đời ít nhiều đều đã làm một số hành vi cực đoan rồi. Ai có thể đảm bảo cả đời mình đều không nói những lời kỳ lạ như vậy chứ?

Nói trở lại, hôm nay tôi đến tham dự phiên tòa, đi ngang qua một quầy bán đá bào, còn nghe thấy ông chủ vì vấn đề đỗ xe mà cãi nhau với người qua đường, hai người đều nói những lời như 'còn lải nhải nữa là giết ông đấy' đại loại vậy.

Chẳng lẽ nói sau đó, nhất định sẽ biến thành hành động sao? Nếu nói như vậy, đất nước chúng ta có thiết lập thêm bao nhiêu cơ sở giam giữ cũng không đủ dùng. Ngay cả một người say xỉn bên đường, cũng sẽ xuất phát từ mục đích bảo vệ mà bị tạm giam 12 giờ ngắn ngủi."

Đối phương cười nói: "Luật sư bào chữa của bị cáo phản tố, bà nói tạm giam là bảo vệ tạm thời của cảnh sát có phải không thích hợp lắm không?"

"Tôi đương nhiên có thể hiểu như vậy, bởi vì khi đương sự của bên tôi cầm dao đi trước, chính là trong điều kiện có mặt ông Nomoto và bố mẹ anh ta. Tôi muốn hỏi một câu, ông đã từng thấy tội phạm cầm dao một mình đối phó ba người để khống chế chưa? Đầu tiên xét về số người, đương sự của bên tôi mới là người chịu thiệt thòi hơn phải không?"

"Cái, cái gì..." Đối phương bị nghẹn một chút, mặt đỏ lên.

Điều này ít nhiều có chút ngụy biện rồi!

"Hơn nữa lúc đó, theo lời kể của người qua đường, hai bên đã có một cuộc tranh cãi kịch liệt, đương sự của bên tôi mới rút dao nhọn ra. Tôi ngược lại muốn hỏi một câu, các vị đã nói lời gì kích động đương sự của bên tôi? Mới khiến cô ấy không thể không rút dao để 'bảo vệ' mình?" Kumoi Kuuri nói xong, bố mẹ Nomoto Osamu ngồi ở khu dự thính giận không thể kiềm chế.

"Nói bậy nói bạ!"

"Đây mới là bôi nhọ!"

"Thật khó tin, lại có người có thể trắng trợn đổi trắng thay đen như vậy!"

"Thật quá đáng..."

Kumoi Kuuri đứng dậy, liếc nhìn Kozaka Kozuyu đang ngồi bên cạnh, rồi lại liếc nhìn Nomoto Osamu đang ngồi đối diện, ánh mắt lướt qua bố mẹ Nomoto Osamu và... Matsuda Jinpei đang ngồi ở một góc.

Anh ấy khoanh tay, hơi ngẩng đầu.

Đốt ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên cánh tay mình, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch... Leng keng.

Kumoi Kuuri nhận được tín hiệu anh ấy truyền đến cho mình.

Rất tốt, anh ấy đã tìm được nhân chứng cho cô ấy, cô ấy cũng muốn bắt đầu rồi.

Cô ấy hơi đứng dậy, cúi chào trước bục thẩm phán, sau đó đi một vòng ở giữa, rồi khóe miệng cong lên.

Ánh đèn của phiên tòa, giống như mặt trời vàng mới sinh.

Theo khoảnh khắc ánh vàng rơi xuống, như những tia sáng chói mắt.

Ánh sáng nhạt, cũng như giọng nói trong trẻo của cô, từng câu từng chữ theo nhiệt độ trong phòng bay lên.

"Thưa chủ tọa, đối với vụ án kiện ngược về cưỡng hiếp này, bên tôi xin mời nhân chứng số 3 ra tòa."

Nhân chứng số 3.

Bạn gái cũ của Nomoto Osamu, Daichi Misato.

Nomoto Osamu đang ngồi ở vị trí nguyên cáo phản tố bỗng nhiên ngồi thẳng dậy.

-----------------------------------------------

Kuririn: Chờ chết đi ngươi!
==============================
BẢN EDIT CHỈ ĐĂNG TẠI WATTPAD DƯỚI TÊN VANNIEE 12

NẾU THẤY TRUYỆN ĐƯỢC ĐĂNG NGOÀI WATTPAD THÌ ĐỀU LÀ TRANG ĂN CẮP

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com