Chương 111
Sau khi Vermouth quay trở lại Tokyo, chuyện thứ nhất chính là liên lạc Gin, hai người ước định địa điểm gặp mặt, cô mang theo một cái tin tức thập phần không tốt.
"Ngươi đoán không có sai, cô ta nói dối, bên kia Đông Á căn bản không có cái số liệu loại thuốc này, nghe nói Cynar cầm trong tay loại thuốc tà môn, hẳn là một loại độc dược không mùi, không màu, không vị. Loại dược cô ta tiêm cho Angel rất có khả năng là ở Nhật Bản mới nhận được."
Cô luôn luôn là dáng vẻ ưu nhã thong dong, hiện giờ trên mặt đều là đông lạnh che phủ, nhìn kỹ còn có thể thấy được khe khẽ run.
Gin rũ mắt nhìn ly rượu màu hổ phách, gương mặt góc cạnh sắc bén vô cùng phảng phất như nhiễm băng sương, hai người đều rất rõ ràng, nếu cái độc dược này Cynar tới Nhật Bản mới có được thì chỉ có một người mới có thể cho cô ta.
Mục đích hắn làm như vậy rất có khả năng, muốn mượn tay Cynar diệt trừ Ran Mori, tiện thay thế nữ nhân vũ khí. Tất cả đều biết Vermouth cùng Gin không hợp, mà hắn thậm chí cũng che giấu cả Vermouth, có thể thấy hắn đối với Vermouth sinh ra cảnh giác, chỉ có một cách giải thích duy nhất chính là hắn đã hoài nghi đến Vermouth.
"Gin, nếu hắn làm ra cái loại tính toán này, ngươi muốn làm như thế nào?"
Giọng nói cô có chút nghẹn ngào, Vermouth vẫn luôn hy vọng có một ngày, viên đạn bạc kia có thể kết thúc cái cũng bùn hắc ám vô pháp phá bỏ, cô đã từng tưởng tượng đến một ngày viên đạn bạc sẽ xuyên thủng giữa mày cô hoặc là đánh nát trái tim cô, nhưng cô nhất định vẫn sẽ đứng ở phía bên người nam nhân đó, mang theo giải thoát cùng thoải mái đi cùng hắn, chính là cô chưa bao giờ thật sự tưởng tượng ra tình cảnh , hắn sẽ hoài nghi cùng phòng bị mình.
"Ngươi sẽ vì Ran Mori phản bội hắn, hay vẫn là nói vì hắn mà sẽ diệt trừ cái 'biến số' này?"
Gin uống xuống một ngụm rượu, không chút dao động trước lời nói của nữ nhân "Vermouth, ta và cô không giống nhau, cô xem thiện biến khó lường, thực tế chẳng qua là vì ý nghĩ của chính mình không xác định, mà ta __ vĩnh viễn đều sẽ trung thành."
Vermouth sắc mặt khẽ biến, "Khó trách hắn vì ngươi tình nguyện đi một vòng tròn lớn như vậy, ngươi quả nhiên là một cái chó dữ nghe lời, ta cho rằng ngươi đối với cô ấy, ít nhất là có một chút nhân từ."
"Nhân từ?" Gin khinh thường mà cười nhạo "Ta có cái loại đồ vật này sao? Ngây thơ như vậy không giống tác phong của ma nữ ngàn mặt."
"Xem ra ngươi đã có quyết đoán, quả nhiên là Gin, hắn đến tột cùng hứa hẹn cho ngươi cái gì. Tiền tài? Quyền lực? hay vẫn là trường sinh bất lão? Cái gì thế nhưng có thể để ngươi làm được cái tình trạng này?"
Vermouth cực kỳ bén nhọn mà châm chọc nói, thậm chí buột miệng thốt ra lời không nên nói, cô nói xong dư quang ánh mắt liếc một cái nam nhân, chỉ thấy hắn lắc lắc ly rượu, khối băng va chạm vào thành ly phát ra âm thanh nhỏ vụn, tựa hồ không đem lời nói của cô trở thành một chuyện, đôi mắt màu xanh lục lạnh nhạt đến cực điểm.
"Tình trạng này? Mori Ran thật là một cái nữ nhân thú vị, nhưng nữ nhân đối với ta mà nói bất quá là để giết thời gian, công cụ phát tiết dục vọng mà thôi, là một cái đặc biệt, nhưng bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi."
Vermouth không tin tưởng mà cẩn thận quan sát thần sắc của nam nhân, mà khóe môi hắn ngậm một cái trào phúng, trước sau thản nhiên mặc cô đánh giá. Cô trước sau đều không có ở trên mặt hắn tìm được một tia cảm xúc mình muốn nhìn thấy, cho dù là một chút do dự cũng đều không có, cho nên sắc mặt cô càng lúc càng lạnh.
"Ta vốn tưởng rằng, ngươi cùng hắn không giống nhau, hiện tại xem ra các ngươi đều thật đáng buồn." Cô đứng dậy, đôi mắt đẹp gắt gao nhìn chằm chằm vào Gin "Chỉ sợ ngươi càng thêm đáng buồn hơn một chút, có một số việc, liền tính là ngươi phủ nhận, ta cũng xem ở trong mắt, hy vọng ngươi ngày sau không cần phải hối hận."
Động tác uống rượu của Gin cứng lại "Hối hận? Ngươi đang nói cái gì?"
"Ngô, ngươi đại khái còn không biết đi? Bất quá hiện tại cho ngươi biết, có lẽ ngươi còn nhẹ nhàng a!" Môi đỏ của Vermouth vẽ ra một độ cong hết sức châm chọc "Ngươi lần trước hỏi sự tình của Maccallan, ta ở Đông Á nhận được cái tuyến báo ngoài ý muốn, tổ chức đích xác có thành viên như vậy, hơn nữa___"
Gin ánh mắt hơi lóe, chậm rãi buông ra cái ly, ngón tay gõ gõ vào thành ly.
Vermouth sóng mắt dừng lại, cúi người gần sát bên tai Gin, thanh âm bỗng nhiên hạ thấp "Maccallan vẫn luôn che giấu thân phận thành viên thật sự, hắn trực thuộc với Nicole, liền ở huyện Yamanashi lập nên doanh nghiệp sạch sẽ. Nếu không phải Nicole cùng Cynar quan hệ cá nhân cực gần, thì ta cũng sẽ không tra ra được manh mối__ Lại nói tiếp, hiện tại cô ấy không sai biệt lắm đã tới Yamanashi rồi đi?"
Vermouth ngồi thẳng dậy, nâng lên ngón tay được chăn sóc tinh xảo "Nếu Maccallan ra tay diệt trừ cô ấy, vừa không vi phạm ý nguyện của nam nhân kia, lại không cần tự mình xử lý cô ấy, kỳ thật, BOSS căn bản không cần phiền toái như vậy, chỉ cần chặt đứt giải dược, cô ấy sớm muộn gì cũng sẽ chết."
Gin hừ lạnh một tiếng, đem ly rượu uống một hơi cạn sạch, đứng dậy xách lên áo khoác lập tức đi qua người Vermouth, một cái mỹ nữ đối với hắn phóng ra mị lực thật lâu ở sân nhảy bên cạnh, thấy hắn đứng lên liền tiến đến hai bước, duỗi tay ôm lấy rõ hắn, ngẩng đầu dâng lên môi đỏ.
Nam nhân ai đến cũng không cự tuyệt mà hưởng thụ mỹ nữ chủ động, Vermouth quay đầu lại nhìn bóng dáng lửa nóng của hai người, nheo lại mắt như suy tư gì mà nhìn chung quanh một chút, cuối cùng cầm lấy túi của mình nhanh chóng rời đi.
Đợi đến khi Porsche màu đen chạy ra tới vùng ngoại thành Tokyo, mỹ nữ trên ghế phụ nhận được một tin nhắn, sau khi xem xong nhanh chóng từ trên vai nam nhân ngồi thẳng dậy, thu liễm lại mị lực, gỡ xuống tóc giả cùng lau đi son đỏ, tức khắc vưu vật gợi cảm biến mất không dấu vết, lộ ra bộ dáng vốn dĩ của mình.
Cô từ cái ví trong tay móc ra một cái hộp trang điểm, mở ra bên trong cũng không phải là bánh phấn mà là một thanh ống nghiệm pha lê nhỏ, cô lấy ra kiểm tra một lần, bên trong là chất lỏng màu lam, sau đó hướng Gin bên cạnh dâng lên nói "Kurosawa tiên sinh, mọi chuyện quả nhiên tiến hành như kế hoạch, đổi lại, chủ nhân cũng là đúng hẹn dâng lên đồ vật mà ngài muốn."
Gin dừng lại xe, ngón tay gõ một chút vào tay lái, không biết suy nghĩ cái gì, hắn không có duỗi tay, sắc mặt thập phần lãnh đạm. "Nhưng ta tựa hồ nhìn không đến thành ý của chủ nhân ngươi."
Nữ nhân cũng không có kinh ngạc phản ứng của hắn, cứng nhắc không gợn sóng nói "Đám phạm nhân kia không phải là chủ nhân an bài, bọn họ chỉ là công cụ mà nòng cốt của phân hội dùng để hấp dẫn cảnh lực dời đi tầm mắt mà thôi, chủ nhân chẳng qua là mượn cái phương tiện."
"Mượn cái phương tiện." Gin thuật lại một lần lý do thoái thác, nhịn không được cười nhạo nói "Thiêu hủy tòa nhà, lặng yên không một tiếng động mà diệt trừ đám chướng ngại kia, các ngươi cũng thật biết cách tiện." Ánh mắt hung ác mang theo hàn ý lạnh thấu xương "Nam nhân kia cũng không phải là đám cảnh sát đô thị ngu xuẩn, ngươi cho rằng thế lực của hắn sẽ tra không đến mấy cái hắc bang đầu mục rốt cuộc là sống hay chết?"
"Đây là biện pháp tốt nhất, chủ nhân nói, nam nhân kia sớm hay muộn đều cũng sẽ hoài nghi, hiện tại hắn cũng không có chứng cứ___"
Giọng nói của cô đột nhiên bị Gin bóp nghẹn ở yết hầu, cô cực lực giãy giụa bị hắn nhẹ nhàng hóa giải, bàn tay to của nam nhân dần dần thu hẹp, mỉm cười nhìn thẳng nữ nhân mới vừa rồi vẻ mặt còn đang bình tĩnh đến mặt đỏ lên hít thở không thông, hắn một tay khác lấy điện thoại của cô ta, bấm ra một cái dãy số.
Trong cái quá trình này, hắn trước sau không có buông tay, thẳng đến khi điện thoại bên kia kết nối, sắc mặt nữ nhân đã biến trắng xanh.
"Có chuyện gì?" Ống nghe truyền đến một đạo tiếng nói tự phụ.
Gin bình tĩnh dị thường nói "Là ta"
"Nga?" Người bên kia điện thoại hơi kinh ngạc một chút, thực mau liền khôi phục lại bình thường.
"Kurosawa tiên sinh, xin hỏi Ann đâu?"
"Liền ở chỗ này." Nói xong hắn buông lỏng tay ra, người được xưng là Ann đang nằm liệt trên ghế, trước mắt đều là choáng váng đầy sao, hít được không khí liền liều mạng thở dốc, thanh âm xuyên qua điện thoại truyền tới tai người bên kia, không đợi cô ta khôi phục, Gin rút ra súng có sẵn ống giảm thanh, ở trên vai cô ta nã một phát súng, nữ nhân kêu lên một tiếng, ngã dựa vào cửa xe.
"Ann là thủ hạ đắc lực của tôi, xin Kurosawa tiên sinh hạ thủ lưu tình."
"Ngươi tự tiện hành động gây thêm cho ta không ít phiền toái, loại người như chúng ta, một khi sinh ra hoài nghi, liền chưa bao giờ yêu cầu chứng cứ, hắn đã bắt đầu động thủ, cái này làm cho ta thực đau đầu."
"Kurosawa tiên sinh, tôi sẽ dựa theo ước định chung cung cấp thuốc giải, điểm này xin ngài đừng lo."
Gin căn bản lười đến cùng hắn lá mặt lá trái, cực kỳ âm lãnh nói "Có thể là trước kia ta nói không rõ ràng, tiện đây nhắc lại một lần __ nếu ta không được thoải mái, người khác tuyệt không thể sống tốt, đừng tự cho mình là người thông minh, kiên nhẫn của ta có hạn."
Nói xong hắn lạnh nhạt mà đem đầu súng ấn vào vết thương trên vai của Ann, cô đột nhiên hô đau, ngay sau đó cực lực nhẫn nại cắn chặt môi, mà bên kia điện thoại cũng là một mảng yên tĩnh.
Thật lâu sau "Kurosawa tiên sinh, tôi đã hiểu đầy đủ ý tứ của tiên sinh." Đối phương cắn răng gằn từng chữ nói.
Gin đập mạnh vào gáy nữ nhân, ung dung mà thu hồi súng lục, khóe môi gương lên độ cong lạnh nhạt "Rất tốt."
-----------------
Sau khi tới huyện Yamanashi, tài xế lập tức đánh xe đưa bọn họ tới dinh thự của Jido tiên sinh. Đống kiến trúc này cực kỳ độc đáo, bên ngoài là phong cách của Châu Âu, khi xe chạy đến bên trong, lại nhìn đến kiến trúc trung tâm thực rõ ràng là mang đậm phong cách Nhật Bản truyền thống, tựa hồ càng đi càng thêm hiện đại hóa.
Kazuha mang theo mấy đứa bé ghé vào cửa kính xe kinh ngạc cảm thán gia sản Jido tiên sinh thật lớn, Ran lúc này nhận được tin nhắn của Gin, hỏi đến cô đang ở nơi nào, Ran nhìn thoáng qua trung tâm dinh thự, ngón tay nhanh chóng trả lời đã vào đến trong nhà Jido tiên sinh.
Theo sau là điện thoại của Gin gọi tới, Ran dừng một chút liền ấn tiếp nghe điện.
"Uy, Ju ——"
"Đừng biểu hiện ra bên ngoài, nghe ta nói." Gin lập tức ngắt lời cô, thanh âm hắn có chút dồn dập " Để ý Jido Haki, hai ngày nữa ta sẽ tới, trước đó không cần tùy tiện đi một mình."
Ran khắc chế kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bốn phía, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Conan, Ran phục hồi thần sắc, gật đầu nói "Được, ta đã biết."
Gin nghe nữ nhân không chút nghi ngờ đồng ý, tựa hồ đoán được hiện tại cô không tiện nhiều lời, vì thế thật mau liền cúp điện thoại.
Sau khi tắt điện thoại, Ran nhìn ra cửa sổ xe, càng lúc càng gần nhà chính, tâm tình có chút áp lực. Gin nhắc nhở cô tiểu tâm Jido Haki, dựa vào chuyên môn của hắn nhắc nhở cho cô nhớ đến hồi ức không mấy tốt đẹp, cô không lưu ý đến chính mình tâm hoảng ý loạn, dưới ngón tay vẫn nghịch mặt dây treo heo nhỏ.
Conan ánh mắt phức tạp, "Chị Ran, mặt dây điện thoại mới của chị thực đáng yêu a."
Ran giật mình ngây ra một lúc, tầm mắt tùy theo dừng ở heo nhỏ trong tay mặc áo màu đen, dúm tóc màu vàng, một bộ khuôn mặt béo béo nghiêm túc, thập phần thú vị.
"...... Ân, bởi vì trước đó điện thoại bị hỏng quá nặng, cũng không có thể nhặt về được, cho nên thuận tiện đổi một cái khác." Ran nói nói, lại một lần ý thức được trước mắt Conan chính là Shinichi, cô cười cười "Rốt cuộc điện thoại cũng đã thay đổi, mặt dây trước kia cũng không cần lưu lại."
Conan tổng cảm thấy những lời này của Ran có ý vị thâm trường, nhưng trực giác không nghĩ truy cứu, vì thế gật gật đầu. Haibara Ai ở một bên bỗng nhiên mở miệng "Ran tiểu thư, sắc mặt chị không được tốt lắm, là đã xảy ra chuyện gì sao?"
Haibara Ai rất ít hỏi chuyện của người khác, Ran cùng Conan thực là đều ngoài ý muốn nhìn về phía cô, nhưng là ánh mắt của cô lại là thẳng tắp nhìn thẳng vào Ran. Đối mặt với cặp mắt kia, Ran theo bản năng liền nhớ đến giọng nói thanh lãnh của Miyano Shiho gọi cô "Ran tiểu thư", cũng là dùng ánh mắt như vậy.
Hai người giống hệt như vậy, cũng không giống như Conan phải cực lực che giấu ngụy trang với những người quen thuộc, cô ấy tựa hồ không chút che giấu, đúng lúc là bọn họ cũng không quen biết Miyano Shiho, cũng rất khó liên hệ đến cải lão hoàn đồng được.
Lại nhớ đến năm đó, đại tiểu thư Nishitamashi mời bọn họ tham dự yến hội, kết quả không những trong bữa tiệc xảy ra mạng người, hơn nữa khi chạy trốn ở tháng máy, Sonoko thiếu chút bị người ngắm bắn, chính là lần Sonoko thay đổi kiểu tóc gần giống như Haibara Ai.
Khi đó bởi vì quá hỗn loạn, cho nên cô không có lưu ý đến cái chi tiết này, hiện tại nghĩ đến bởi vì nguyên nhân vụ nổ lớn như vậy cũng không được cảnh sát chú ý tới.
Ran mơ hồ nhớ tới, lúc ấy hình như Conan hô cái gì, dẫn tới Sonoko cúi đầu, mới tránh được tầm ngắm.
Conan lúc ấy biết không? Cô khi đó ôm hắn thả người nhảy xuống tòa nhà, còn từng nói cô nhất định sống sót chờ Shinichi quay về, cô cho rằng kia có lẽ là bí mật mà cô vĩnh viễn chôn giấu dưới đáy lòng, nguyên lai hắn vẫn luôn đều nghe thấy được, nghĩ tới bọn họ cũng từng trải qua nhiều chuyện như vậy, bất quá thế sự khó lường, chờ đến thời điểm cô biết được chân tướng, cũng không còn chấp nhất.
"Ran tiểu thư?" Haibara Ai thấy Ran nửa ngày không đáp, lại hỏi một câu.
Lúc này xe đã dừng lại, Kazuha bọn họ đã đứng lên lấy hành lý, Ran hướng cô cười một chút, "Không có gì, là bạn của chị, hắn nói hai ngày nữa đến Yamanashi huyện sẽ tiện đường tới xem ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com