Chương 122
Ăn cơm xong mọi người cùng nhau thu thập chén đũa, trừ bỏ Ido đội trưởng vẫn như cũ cao lãnh cự tuyệt gia nhập, Ishikawa cũng đã lại đây, mọi người đều quay quần ngồi bên đống lửa.
Ăn uống no đủ xong rốt cuộc cũng có sức chậm rãi nói chuyện phiếm, hai vị tư cảnh trước hết làm một phen giới thiệu.
Matsumoto cùng Ishikawa đều làm cảnh vệ tư nhân ở gia tộc Jido đã nhiều năm, lúc đầu công việc của Ishikawa là làm nhân viên vận chuyển bảo vệ hàng hóa, sau bởi vì thân hình cao lớn, thân thủ bất phàm mà được Jido Haki nhìn trúng, nhận đến bên mình. Còn Matsumoto nguyên bản là làm cảnh sát, sau lại bởi vì một ít nguyên nhân mà từ chức, mới làm việc ở nhà Jido. Điểm này thực tương tự như hoàn cảnh của Mori Kogoro, cho nên hai người vui mừng mà nói chuyện với nhau vài câu.
Theo lời nói của Mori Kogoro, hôm nay hắn tiến vào rừng rậm cùng một người dẫn đường khác là Sanue, Sanue tiên sinh mỗi năm đều đi theo cảnh sát địa phương tiến vào Aomori cứu hộ, cho nên rất quen thuộc đường, hơn nữa còn có kinh nghiệm cứu hộ. Điểm này Matsumoto tỏ vẻ không biết sự tình, hắn cũng chưa từng tìm hiểu về Aomori, nên trước đây chưa bao giờ gặp Sanue.
"Có thể là sau khi ta từ chức đi, cách đây cũng đã sáu bảy năm."
"Vậy vị đội trưởng lạnh băng kia thì sao?" Mori Kogoro hướng xe việt dã phía xa bĩu môi "Nữ nhân lãnh khốc như vậy, ta còn là lần đầu tiên nhìn thấy."
Ran vừa nghe liền biết, khẳng định là Mori Kogoro buổi chiều đến gần chạm vào cái đinh cứng nhọn, tuy rằng vị ba ba không đường hoàng của mình vẫn luôn là cái dạng này, Ran sớm đã luyện được một bộ trái tim cứng rắn, nhưng nghĩ tới ngày hôm nay hắn ở trước mặt Matsumoto cùng Ishikawa cũng như vậy, không biết tại sao cô liền cảm thấy dị thường xấu hổ.
"Ba ba!!" Ran không nhịn được ra tiếng ngăn hắn lại, đôi mắt mang tia uy hiếp mà liếc mắt nhìn điện thoại của hắn.
Mori Kogoro nháy mắt lật tức hiểu Ran là đang lấy video cùng Okino tiểu thư ra uy hiếp hắn, tuy rằng bất mãn, hắn lầm bầm vài câu cũng liền thu liễm lại chút. Matsumoto tựa hồ nghe không hiểu Mori Kogoro oán hận, tính tình tốt mà cười cười.
"Chúng ta cùng Ido đội trưởng không quá quen thuộc, cô ấy là tháng trước được mời lại đây, nhưng chắc hẳn là tính cách cô ấy vẫn luôn như vậy, không phải nhằm vào ai, vẫn luôn thập phần lãnh đạm như vậy."
"Tháng trước mới tới đây?" Conan hỏi một câu "Vậy trước kia cô ấy ở đâu?"
"Nghe nói trước đây vẫn luôn được Jido tiên sinh phân phó lưu tại Hokkaido, cụ thể như thế nào ta cũng không rõ ràng lắm."
Conan tiếp tục truy hỏi "Nói như vậy tiên sinh cùng Ishikawa tiên sinh quen biết nhiều năm sao? Cùng nhau làm việc cho Jido lão tiên sinh sao."
"Nói đến chuyện chúng ta cùng nhau làm việc, đại khái cũng sắp được 5 năm, đúng không Ishikawa ?"
Matsumoto tựa hồ có chút nhớ không rõ, quay sang hỏi đồng bạn một chút.
Ishikawa nhìn lướt qua Matsumoto , gật gật đầu nói "Đúng vậy, tháng sau liền tròn 5 năm."
Thanh âm của hắn chợt vang lên, giọng nói của người này không hề đặc sắc, không dễ nghe cũng chẳng chói tai, từ đầu đến chân đều viết hai chữ bình phàm. Nếu không phải hắn lớn lên cao lớn rắn chắc, quả thực chính là ném ở trong biển người là hoàn toàn nhìn không thấy. Người như vậy có cảm giác tồn tại cực thấp, nhưng Ran ngồi ở bên hắn lại như ngồi đống lửa, như ngồi đống than, càng ngày càng không được tự nhiên. Cô quả thực không hiểu được, chính mình sẽ đối với người xa lạ lần đầu gặp mặt để ý như vậy, cơ hồ không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn.
"Chị Ran, sao chị vẫn luôn cúi đầu vậy?" Ayumi chú ý tới Ran khác thường "Chị cùng Ai-chan như thế nào đều không nói lời nào a?"
Ran nghe thấy vậy nhìn về phía Haibara Ai, chỉ thấy cô ấy hai tay ôm hai đầu gối, đem cằm chống lên chân cúi đầu không nói, "Ai-chan, em thấy dễ chịu hơn tí nào chưa?"
Haibara Ai ngẩng đầu, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ , miễn cưỡng gật gật đầu "Em không sao, cám ơn cháo của chị, ăn thật ngon."
"Tay nghề của chị Ran vẫn luôn rất tuyệt, canh cá cũng ngon, cơm pho mai cũng rất ngon." Conan thuận thế khen tài nấu ăn của Ran một đợt "Lần sau chị Ran làm cho em món bánh chanh đi!"
"Conan-kun cũng thích bánh chanh?" Ran nhớ rõ chị khóa trên Mamisa đã từng nói, Shinichi thực thích bánh chanh, cô lúc ấy còn vì chuyện này dao động qua, không lấy nổi một chút dũng khí chính miệng hỏi Shinichi một chút, có phải hay không hắn thật sự thích bánh chanh.
"Không hẳn là thích cũng không hẳn là ghét" Conan nhún nhún vai nói "Nhưng mà, nếu là chị Ran làm, em liền rất thích."
Lời Conan vừa mới nói ra, Ran còn chưa kịp phản ứng, Ishikawa ở bên cạnh tựa hồ vô tình mà kéo cổ áo khoác lên cao một chút, phát ra âm thanh "cùm cụp", cô ở gần nhất bởi vậy nghe được dị thường rõ ràng, lực chú ý của cô cũng bị âm thanh nhỏ này tác động.
Ran cảm thấy chính mình có khả năng không được bình thường, mới có thể từ một động tác tùy tiện của Ishikawa cũng chú ý tới, Ran cắn cắn cánh môi, cố gắng không nhìn tới hắn.
"Có cơ hội chị sẽ làm, Ai-chan nếu em thấy không thoải mái nhất định phải nói cho chị."
"Ân." Haibara Ai hơi không thể nghe thấy mà trả lời.
Matsumoto lại bỗng nhiên cười một chút, "Trẻ con tới Aomori thấy sợ hãi cũng thực bình thường, nơi này chướng khí quá nặng, lại giấu giếm nguy hiểm, lần sau vẫn là tránh xa loại địa phương này mới tốt."
Lời hắn nói khiến cho thiếu niên trinh thám đoàn mãnh liệt kháng nghị, Matsumoto tính tình tốt mà cười cười, vội vàng nhấc tay xin lỗi.
Trẻ con đều thích người lớn có tính cách bao dung với bọn họ, cho nên chỉ chốc lát sau, bọn Ayumi liền cùng Matsumoto ở một chỗ rất hoà hợp.
Ran liếc mắt nhìn bốn phía, Hattori cùng Conan lúc này lại không biết đang lén lút nói cái gì, hai người cầm giấy bút vẽ lại một bức tranh, chỉ còn lại mình cô ngồi ở bên cạnh Ishikawa, an tĩnh tựa như chim cút."
"Cô rất sợ ta?" Thời điểm mọi người đều không có lưu ý đến, Ishikawa thấp giọng cười nhạo.
Ran lỗ tai đỏ lên một chút "Không, không có a, ta không hiểu tiên sinh đang nói cái gì."
"Nga?" Ngữ điệu của hắn khẽ nhếch lên, nhưng trên mặt biểu cảm vẫn bình tĩnh như thường, mặc cho ai cũng không nhìn ra, hắn giờ phút này đang bỡn cợt trêu ghẹo "Mori tiểu thư, cô đỏ mặt."
"Là do lửa nóng!" Ran lập tức nói, dứt lời cô còn tránh xa ngọn lửa, tự cho là không dấu vết mà kéo ra khoảng cách cùng Ishikawa, Ishikawa vốn đang muốn nói thêm cái gì nữa, lúc này Ayumi cùng Mitsuhiko lại lên tiếng ngắt lời hắn.
"Chúng ta tới chơi trò chơi đi!" Mitsuhiko giơ một bộ bài, Ayumi ngồi ở bên cạnh hắn, trên khuôn mặt nhỏ tươi cười không thể che đậy sự ranh mãnh.
Conan lập tức cảnh giác nói, "Cái gì trò chơi?"
"Bộ bài này có tổng 50 lá bài, trong đó có 30 lá bên trên có ghi một cái vấn đề hoặc là một cái yêu cầu, tiếp đó có 12 lá bài trống, 5 lá mệnh lệnh, 3 lá quốc vương, lá mệnh lệnh có thể tùy ý mệnh lệnh một người rút lại một lá, lá quốc vương có thể chỉ định một người làm một việc hoặc là trả lời một vấn đề."
"Là trò chơi biến thái chọn nói sự thật hay là chọn thử thách?" Hattori Heiji nhất châm kiến huyết*, Kazuha lại rất tích cực giơ tay muốn chơi.
*Nhất châm kiến huyết: Chỉ châm một mũi là thấy máu-ý chỉ một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu."
Matsumoto tươi cười bất biến mà tán đồng nói "Dù sao cũng không có chuyện gì khác, mọi người còn ở cùng nhau hai ngày nữa, nhanh chóng quen thuộc cũng tốt."
Cuối cùng, trừ bỏ Ido đội trưởng ở bên ngoài, và ông Mori Kogoro đối với trò chơi không có hứng thú, ôm điện thoại đi ra ngồi xổm ở chỗ thiết bị của tiến sĩ Asaga. Những người khác đều vây quanh lửa trại, cùng nhau chơi trò chơi.
Mitsuhiko làm người chủ trì, động tác thuần thục mà trộn lá bài, sau đó đem tất cả đến cho mỗi người rút. Ran duỗi tay rút lấy một lá, lật ra thì vừa thấy là một lá quốc vương bài.
"Chị Ran, vận khí của chị thật tốt a! Tổng chỉ có ba lá quốc vương bài." Mitsuhiko cười nói.
Sau khi mỗi người đều rút một lá bài, liền dựa theo trình tự bắt đầu. Mitsuhiko trước tiên lật lá bài của chính mình, là một lá bài trống, hắn cúi người xuống nhìn về phía Genta.
"Của Genta là một lá bài mệnh lệnh." Ayumi đọc mệnh lệnh trên quân bài lên "Mời người cầm bài chỉ ra người bạn khác giới mà mình thích."
Vừa mới bắt đầu đã dữ dội như vậy, Ran không khỏi cảm thấy trò chơi này có phải hay không đã bị chỉnh sửa. Cái trán trước mắt của Genta đã nổi lên một tầng mồ hôi mỏng, hắn tự cho là che giấu tốt mà không ngừng dùng khóe mắt nhìn về tiểu cô nương Ayumi, mặt càng nghẹn càng hồng.
Mitsuhiko không khỏi đồng tình nói "Genta-kun, nếu cậu thật sự không làm được, có thể lựa chọn lời nói thật phía dưới bài."
Hắn vừa nói xong, Genta cũng thấy bên dưới lá bài còn ghi một sự lựa chọn khác, một hơi thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại giống như có chút tiếc nuối, hắn lật qua đọc dòng chữ được in phía dưới.
"Xin trả lời __ Người khác phái mà bạn thích là ai?"
"..." Này, đạo cụ này tuyệt đối là đã bị chỉnh sửa, Ran một lần nữa vì vận khí tốt của chính mình cảm thấy may mắn.
"Genta, cậu trả lời nhanh lên, mọi người đều đang đợi ." Ayumi không rõ nguyên do, một đôi mắt to trong suốt còn ở trước mặt chàng thiếu niên, liên tục chớp chớp.
Genta cả đầu đầy mồ hôi, ánh mắt khắp nơi ngó loạn chính là không dám nhìn Ayumi, không ngờ nhìn đến Ran, chỉ thấy cánh môi Ran khéo mở ___ "Mẹ, mẹ? A ... Người khác phái ta thích nhất chính là mẹ!"
"Xì!" Mitsuhiko cùng Ayumi đồng thời xì một tiếng không thú vị. Ayumi nói "Conan-kun, còn cậu thì sao?"
"Xin lỗi, ta cũng là lá bài trống." Conan phất phất lá bài trong tay, cười đến rất là đắc
"Của ta là lá bài mệnh lệnh." Haibara Ai tiếp theo nói, cô ngồi ở bên cạnh Conan, tiếp theo chính là đến lượt cô. Ayumi thăm dò qua nhìn xem "___Nói ra một bí mất trong lòng bạn."
Biểu tình của Ayumi bỗng nhiên có điểm vi diệu "Ai-chan sẽ có cái bí mật gì đây?"
Đáng tiếc Haibara Ai không cho Ayumi cơ hội này, dứt khoát nói "Ta lựa chọn đại mạo hiểm, chọn một người ở đây, làm một chuyện mà hắn không ngờ tới."
Haibara Ai một phen kéo lấy bả vai của Mitsuhiko ôm lấy. Từ phản ứng tương đương chết máy của anh bạn nhỏ Mitsuhiko, quả thật là chuyện không ngờ đến của hắn.
Người chủ trì đã bắt đầu, bác tiến sĩ Asaga thực tự giác lật thẻ bài của chính mình "Làm một chuyện mà mình muốn làm thật lâu nhưng lại không dám làm." Sau khi đọc xong, bác tiến sĩ đứng dậy nắm tay đưa lên miệng ho nhẹ "Đây đều là vì nhiệm vụ."
Nói xong, ông bỗng nhiên nhẹ nhàng nhanh nhẹn như người trẻ tuổi, chạy nhanh đến chỗ giá nướng thịt, cầm lên miếng thịt nướng còn dư lại, nhét nhanh vào miệng, động tác lưu loát mà tiêu sái, hắn vẫy vẫy xiên que trống không nói, "Đây là chuyện mà suốt cả buổi trưa ta muốn làm!"
Nói xong hắn thật cẩn thận mà nhìn phía Haibara Ai, Haibara Ai lạnh lạnh mà liếc hắn liếc mắt một cái, "Ngày mai thêm hút mỡ vào mật khẩu!"
"Ai ~~~~~" tiến sĩ Agasa vô cùng ai oán.
Một bước đệm nhỏ tiếng cười như vậy, khiến Haibara Ai khôi phục tinh thần không ít, tiếp theo là đến Hattori Heiji cũng là một mệnh lệnh bài, nói ra chuyện bát quái của một người ở đây.
"Tên tiểu quỷ này có yêu thích một cô gái!" Hắn chỉ chỉ Conan, không hề có cảm giác chột dạ khi bán đứng huynh đệ, không màng đến đôi mắt nhỏ kinh hoảng của Conan, khắp nơi nói "Hơn nữa người kia còn ở chỗ này ___"
Nói xong hắn không màng tới mấy cái đứa nhóc đôi mắt thoáng chốc sáng lên, cười tủm tỉm hỏi Ran "Ran tiểu thư, cậu dự định dùng lá bài quốc vương như thế nào đây?"
Conan ngăn Hattori lại không thành, lại thấy hắn ám chỉ mười phần mà cùng Ran nói chuyện, liền lập tức nóng bừng từ cổ tới đỉnh đầu, mặt đỏ lên ngoan ngoãn mà ngồi im một chỗ, đôi mắt xanh dương chớp chớp.
Một màn này dừng ở trong mắt những người không hiểu rõ đều cảm thấy khó hiểu, bọn họ có nghĩ như thế nào cũng sẽ không đem nam sinh tiểu học cùng nữ sinh đại học liên hệ ở bên nhau, nhưng trong lòng Ran lại trầm xuống. Cô biết Hattori Heiji đây là đang trêu ghẹo cô cùng Shinichi, nhìn phản ứng của Shinichi cô còn có cái gì không rõ.
Ran không biết nên làm ra biểu tình gì để đáp lại cảnh tượng này, tựa hồ ở trong mắt Hattori-kun, người Shinichi thích chính là mình, cho nên mới ỷ vào mọi người đều không biết sự tình mới tự tin mà nói giỡn, đều không cần suy xét xem cô có phải hay không còn thích Shinichi, cũng chẳng cần quan tâm Shinichi đã gần một năm chưa từng liên hệ với cô một lần.
Nhìn Shinichi cũng không có dáng vẻ cự tuyệt, nhìn qua bọn họ giống bốn năm trước không có gì khác nhau, chẳng lẽ đi qua bốn năm xa cách, một năm không liên lạc cùng vô số những lời nói dối, đều là cô tự mình suy đoán sao?
Ran nắm chặt tay.
Đã từng, chính là không có đáp án, sự ái muội mơ hồ như vậy vẫn luôn cổ vũ cô, chống đỡ cô vượt qua vai diễn trong một kịch bản ngày ngày lừa mình dối người, tự cho là tâm hữa linh tê, gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, thẳng đến khi cô sức cùng lực kiệt mà từ bỏ, lại phát hiện ra cô lại ở ngay gần hắn ngây ngốc đau khổ chờ đợi, lại từ trước đến nay không chờ được hắn thẳng thắn nói chuyện.
Mấy tháng trước ở đường Beika ngẫu nhiên gặp được Shinichi cùng Miyano tiểu thư, chuyện phá án vẫn còn ở ngay trước mặt, cô thật sự không thể giả vờ vô tri mà bỏ qua một màn này. Móng tay Ran hơi cắm vào lòng bàn tay, trên mặt mỉm cười lại không có một tia biến hóa.
"Chị đối với Conan-kun dùng lá bài này, Conan-kun có hay không có chuyện gì gạt chị khộng? Nói chị nghe một cái bí mật đi!"
Hattori Heiji tươi cười cứng đờ một giây, Haibara Ai cùng bác tiến sĩ đều nhìn về phía cô, gương mặt đỏ ửng của Conan nháy mắt rút đi, hắn có chút mơ hồ nghi vấn không xác định mà nhìn Ran "Bí mật của em?"
"Đúng vậy, bí mật của Conan-kun." Ran nghiêng đầu cười lặp lại.
Gương mặt của Ran tựa hồ không hề có chút sơ hở, Conan cẩn thận đánh giá cũng không có nhìn ra có phải hay không Ran đã biết điều gì "Em làm gì có bí mật gì, em không có gì gạt chị Ran ___"
"Là thật sao?" Ran nhẹ nhàng cười một chút, ánh mắt yên lặng chăm chú nhìn vào đôi mắt của Conan, "Conan-kun, em phải nghĩ kỹ nha, chị chỉ hỏi lúc này đây."
"Em..." Conan há miệng thở dốc, phảng phất cô gái trước mặt mặt mày ôn nhu, ánh sáng màu cam từ ngọn lửa trại chiếu lên sườn mặt cô, ánh mắt cô thông suốt làm hắn không chỗ che giấu, giống như bị mê hoặc, liền muốn nói ra bí mật sâu nhất ở trong lòng. Bỗng nhiên thanh âm ho khan của bác tiến sĩ ở bên cạnh, kéo lý trí của hắn trở về, hắn bỗng nhiên ý thức được, nơi này không chỉ có hai người bọn họ, càng đừng nói ở đằng xa kia còn có Ido Raina.
"Em không có bí mật gì, chị Ran."
"Thật vậy chăng? Nếu không tiện, em có thể lặng lẽ cùng chị, một người nói."
"Thật sự, không có gì gạt chị." Conan ngay từ đầu gian nan nói, nhưng sau này nói càng lúc càng tự nhiên "Chị Ran, chị muốn biết cái gì a?"
Biểu tình của nam sinh đáng yêu mà lại nghiêm túc, ai cũng sẽ không hoài nghi đứa nhỏ này, trước kia Ran cảm thấy Conan giống chú Yusaku, hiện tại xem ra, thiên phú của cô Yukiko càng chảy ở trong máu hắn.
Mặc dù biết Shinichi khẳng định là có nỗi niềm khó nói, cô vẫn như cũ đáy lòng một mảnh lạnh lẽo. Hai người đã từng thân thiết đến mức tựa như cùng chung thân thể, hiện tại mặt đối mặt, dò hỏi, diễn kịch. Có lẽ ở trong mắt của Shinichi, Mori Ran là không có năng lực giúp được bọn họ, chỉ có thể là người kéo chân sau. Hay vẫn là nói cô không có tư cách biết được chân tướng sự thật?
Nếu là phía trước, cô cảm thấy chính mình thật buồn cười.
Nếu là phía sau, cô càng cảm thấy chính mình thật đáng buồn.
"Phải không?" Ran rũ mắt thấp thấp cười cười, chợt quay đầu nhìn phía Ayumi, "Ayumi, Conan-kun nói hắn không có bí mật nga."
"Ai?" Conan hơi giật mình, "Cùng Ayumi có quan hệ gì?"
Ayumi đồng dạng lẳng lặng nhìn Conan, tiểu cô nương vành mắt ửng đỏ, "Conan-kun, cậu là cùng Ai-chan kết giao sao?"
"Ha??" Còn tưởng rằng sẽ nghe được cái gì tin tức gì, hắn thật sự không rõ nữ hài tử đầu óc một ngày đều suy nghĩ cái gì, "Không có a! Ta vì cái gì muốn cùng cậu ấy kết giao??"
"Ta nghe thấy được, cậu cùng Ai-chan nói chuyện, các cậu vận mệnh tương liên, hai người cùng chúng ta vận mệnh đều không giống nhau." Ayumi nắm chặt góc áo, "Khoảng thời gian trước hai người các cậu cũng vẫn luôn ở bên nhau, cùng nhau không đi học, cùng nhau về nhà bác tiến sĩ."
"Đó là...... Đó là bởi vì......" Conan cầu cứu mà nhìn về phía Haibara Ai, nhưng mà đối phương thái độ cao lãnh, tỏ vẻ không liên quan đến mình, đáp lại hắn là cái xoáy tóc trên đỉnh đầu, Conan vô pháp chỉ có thể nói lời bịa đặt "Ta nói chính là chúng ta đều giống như là sinh viên trường sư phạm, cùng các cậu như mấy đứa trẻ không giống nhau, không phải là vận mệnh bất đồng, khoảng thời gian trước là vì bác tiến sĩ thân thể không thoải mái, chúng ta thay phiên nhau chăm sóc, đúng không bác tiến sĩ?"
Liền ở thời điểm vạn phần xấu hổ này, Matsumoto bỗng nhiên xì ra một tiếng cười, thấy mọi người đều nhìn mình, hắn xua xua tay vội vàng nói "Xin lỗi, xin lỗi, ta chính là cảm thấy mọi người thật thú vị nha~, tuổi trẻ thật tốt, có thể nghiêm túc mà thích một người khác."
Cái này làm Ayumi một chút liền đỏ mặt, "Không phải, ta chỉ là......" Lắp bắp vài câu lúc sau cúi đầu nhỏ giọng nói, "Mời tiếp tục chơi trò chơi đi."
"Tiếp theo là đến ai?"
"Là ta."
Ishikawa bình tĩnh nói, tựa hồ không hề hay biết mấy người ở phía trước đang che giấu cái gì đó, ngón tay hắn kẹp lá bài, khinh khinh phiêu phiêu mà ném ở trước mặt. Tất cả mọi người còn chưa kịp thấy rõ trên lá bài viết đến cái gì, chỉ thấy thân hình cao lớn của nam nhân bỗng nhiên cúi người, người ngồi ở bên cạnh hắn-Ran, đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, ngay sau đó cảm nhận được một cái ấm áp khô ráo ở sườn mặt của mình, không rời một ly.
Toàn thân Ran cứng đờ, cô nháy mắt mở to hai mắt nhìn, tay vừa mới nắm chặt thành nắm đấm, nháy mắt liền buông ra. Cảm xúc thương cảm thật đáng buồn ở ngực vừa rồi toàn bộ biến mất không tăm tích, đầu óc trống rỗng, choáng váng giống như ngốc lăng nhìn nam nhân thong thả ung dung ngồi thẳng.
Không nguyên gì Ran, mọi người đang ngồi quây thành một vòng ở đây cũng đều là ngây ra như phỗng.
Một giây hai giây, sự yên tĩnh quỷ dị, chỉ có đầu gỗ thiêu đốt phát ra âm thanh.
"Ngươi làm gì!! Hỗn đản!!! Dám hôn ——" sau khi phản ứng lại, Conan tức giận nhảy ra, Hattori Heiji nhanh tay kéo hắn lại, thuận tiện cũng che lại miệng hắn vừa rồi thiếu chút nữa lộ tẩy. Hattori gian nan mà khống chế tay chân của Conan, hướng Ishikawa nói, "Vị tiên sinh này, ngươi đang làm cái gì, cái này có thể coi như là quấy rối tình dục."
Ishikawa chỉ chỉ lá bài trước mặt, nhướng mày nói, "Ta chỉ là tuân thủ quy tắc trò chơi."
Ran cứng đờ mà xoay cổ qua, chỉ thấy trên lá bài thình lình viết [ Hôn môi một cái khác phái ở đây ].
Một bên Kazuha thu hồi lại chiếc cằm vừa rớt, cực kỳ gian nan nói, "Ishikawa tiên sinh, ngươi có thể lựa chọn lời nói thật."
"Phải không? Ta đã quên," Ishikawa nhún nhún vai, "Lần sau ta sẽ chọn."
Ran ánh mắt dừng ở nửa lá bài dưới ——[ Ấn tượng sâu nhất một lần hôn môi là cùng ai ], lại giương mắt nhìn một chút liền đâm tiến vào đáy mắt cười như không cười của Ishikawa, Ran nhỏ đến không thể phát hiện mà co rúm lại một chút, tự đáy lòng cảm thấy may mắn người này không có lựa chọn lời nói thật.
Vừa rồi mọi người thấy đều là thấy hắn cúi đầu cực nhanh mà hôn sườn mặt của cô, chỉ có cô biết hắn còn nhân cơ hội liếm khóe môi của mình. Ran nguyên bản phản xạ có điều kiện mà nắm tay liền phải đoạn lấy một cây xương sườn của hắn, lại ngửi được một tia hơi thở cực quen thuộc, hương thơm u lãnh của đỗ hạt thông, nháy mắt ngửi được mùi hương này, thân thể so với lý trí càng nhanh hơn một bước, mà thả lỏng.
Mọi người đều dùng ánh mắt khiếp sợ mà khiển trách bắn phá Ishikawa, bản nhân hắn lại dùng sắc mặt một bộ dáng của người thành thật, dù bận vẫn ung dung. Vô luận là cô gái bên cạnh xấu hổ buồn bực trừng mắt nhìn hắn, hay là biểu tình hung tợn căm thù của tiểu quỷ cách đó không xa, hắn đều nhìn như không thấy, thậm chí còn làm ra động tác cực phù hợp với người có ngũ quan thành thật __ chỉ thấy Ishikawa sờ sờ cái mũi, vẻ mặt thành thật nói "Matsumoto, tới phiên ngươi."
"Nga, đúng đúng đúng, đến ta," Matsumoto thu hồi biểu tình kinh khủng của mình, không dấu vết mà nhìn lướt qua vẫn như cũ Hattori đè lại Conan, đáy mắt hiện lên một tia tiếc nuối, cúi đầu xem lá bài trong tay mình, "Thật tốt quá! Ta chính là lá bài trống! Ta là lá bài trống!"
Mọi người:......
Từ hắn liên tục "Thật tốt quá" là có thể nhìn ra một màn vừa rồi cấp vô tội Matsumoto tiên sinh tạo thành bóng ma tâm lý bao nhiêu lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com