Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 139

Tuy rằng Kazuha đối với cái cách miêu tả này của Ran tỏ vẻ thực khó hiểu, bất quá cô ấy vẫn là để ý đến trọng điểm, "Nhưng mà Ran, nếu bọn họ thật sự hoàn toàn bất đồng, vậy cậu có hay không nghĩ tới, khuyết điểm của Kudo-kun, Julian tiên sinh sẽ không có, nhưng chính là ưu điểm của Kudo-kun, những cái tính chất đặc biệt trước kia cậu thích, hắn cũng sẽ không có a?"

Kazuha cảm thấy thẩm mỹ con người lại như thế nào biến hóa, luôn có một số ít bản chất luôn luôn không thay đổi, trước kia Ran cùng Kudo-kun trên người liền có loại tình cảm làm người ta nói không rõ, ấm áp lại trong suốt làm người khác đều cảm thấy tốt đẹp, loại cảm giác này cũng gắn bó bọn họ.

Khó hiểu rất nhiều, Kazuha đối với Julian càng thêm tò mò, trái nghĩa với ấm áp trong sáng, lạnh băng âm u? Cô thật sự rất khó tưởng tượng Ran sẽ thích kiểu người như vậy.

Ran ngẩn ngơ, "Tớ...... Tớ cũng không biết, nhưng là hiện tại tớ là thích hắn."

Chuyện thật sự không nghĩ ra, Kazuha đều là trực tiếp bỏ qua, nhún nhún vai nói, "Cũng đúng, người mà Ran thích, nhất định có chỗ hơn người, sau này có cơ hội được gặp mặt một lần thì tốt." Dứt lời, Kazuha lại một lần nữa nằm xuống, ôm lấy chăn phủ  lên, "Xin lỗi, đã lôi kéo cậu không ngủ."

"Không có gì."

Ran cũng nằm cuộn tròn trong ổ chăn của chính mình, cô không biết Kazuha có ngủ rồi hay không, chính là cô hiện tại không hề buồn ngủ.

Người nói vô tình, người nghe có ý, Kazuha nói giống đao nhọn cắm vào bộ phận mà cô vẫn luôn trốn tránh.

Nếu như nói Shinichi giống như một đạo ánh sáng, thì Gin tựa hồ giống như bóng tối vô tận.

Trước kia cô theo đuổi ánh sáng lại bị bỏng rát, lúc này đây cô ôm lấy bóng tối, kết cục sẽ lại như thế nào đây?"

Một đêm không ngủ kết quả chính là ngày hôm sau đôi mắt thâm cuồng như gấu trúc, Ran ngồi bên bàn ăn không để ý mà một chút một chút chọc vào miếng trứng chiên, đầu óc mơ mơ màng màng.

Conan cùng Hattori bọn họ không biết tối hôm qua nói nhau cái gì đó, hôm nay đều là bộ dáng thâm cừu đại hận, Haibara Ai vẫn luôn như cũ trầm mặc không nói. Kazuha cùng Hattori còn đang chiến tranh lạnh, ngồi đến cách hắn rất xa, dùng vận tốc ánh sáng ăn xong bữa sáng.

Không khí cơ hồ đọng lại, Ayumi, Mitsuhiko cùng Genta ba người trộm ngó liếc mắt một cái bên này, lặng lẽ nhìn liếc mắt một cái bên kia, cuối cùng thật sự chịu đựng không được cái loại không khí quỷ dị này, Genta liền cơm đều ăn không được, liền thực không thể nhịn.

"Này! Conan, vì cái gì mọi người đều im lặng như vậy a! Tất cả như thế nào đều không nói lời nào a?"

Conan vừa nhấc đầu liền thấy Ran đang an tĩnh ăn cơm, ánh mắt hắn liền cứng lại, lời nói còn không có đến đầu lưỡi đã mất đi hứng thú muốn mở miệng.

Vốn dĩ không khí cứng đờ cũng chỉ dừng ở trong lòng mỗi người, Conan một câu cũng không trả lời, không khí xấu hổ liền trở nên không cách nào che lấp, Genta còn muốn nói thêm cái gì lại bị bác tiến sĩ  đè lại bả vai, hắn mếu máo cúi đầu ăn cơm.

Mori Kogoro kỳ thật không rõ vì cái gì Ran cùng tên tiểu quỷ kia nháo ra cái gì mâu thuẫn, thanh thanh giọng nói, "Vụ án nơi này trên cơ bản không còn gì để chúng ta nhúng tay vào, còn lại chính là để cảnh sát lùng bắt, chuyện Jido tiên sinh ủy thác cũng đã điều tra xong, vốn dĩ theo lịch trình ngày mai liền trở về, nhưng theo ta tính toán tối nay liền trở về. Bên Tokyo ta có công việc, còn mấy người thì sao?"

Hattori nói, "Ta còn muốn ở bên này thêm hai ngày nữa, còn có một chút chuyện muốn tra."

Mori Kogoro không biết hắn còn có cái gì muốn tra, lẩm bẩm hai câu liền nói, "Ta đây mang Ran cùng cái tiểu quỷ này trở về."

"Cháu cũng muốn lưu lại." Conan rốt cuộc mở miệng, hắn tránh đi Ran đối với Mori Kogoro nói, "Lúc sau cháu sẽ cùng về với bác tiến sĩ."

Ran trong lòng biết chuyện ngày hôm qua, Shinichi khẳng định tạm thời vô pháp đối mặt với mình, vì thế cũng không có cưỡng cầu, ngược lại hỏi bác tiến sĩ, "Tiến sĩ Agasa, bác cùng bọn nhỏ thì sao? Nếu bác muốn lưu lại, bọn nhỏ có thể trở về cùng chúng cháu."

Tiến sĩ Agasa khẳng định là muốn lưu lại hiệp trợ Conan cùng Haibara Ai, vốn dĩ liền không quá yên tâm mấy cái đứa nhỏ, nghe Ran nói liền đồng ý như vậy, bọn Ayumi tuy rằng có chút bất mãn, nhưng dưới loại không khí xấu hổ này cũng khó kiên trì lưu lại.

Cuối cùng liền quyết định Mori Kogoro cùng Ran mang theo bọn nhỏ đêm nay ngồi xe trở về, Hattori cùng tiến sĩ mang theo Conan cùng Haibara Ai lưu lại, còn lại Kazuha, liền để cô ấy tự mình quyết định đi hay lưu lại.

Sau khi quyết định xong, Ran không nghĩ tiếp tục lưu lại nơi này ảnh hưởng tới tâm tình của Conan, liền muốn cùng Kazuha đi dạo một vòng quanh huyện Yamanashi.

Mori Kogoro nghĩ vụ án đều đã điều tra rõ, Ido bọn họ cùng Jido Hojo hai nhà có cái gì ích lợi thù hận cũng không tìm tới Ran, cho nên dứt khoát mà đáp ứng. Conan bọn họ cũng chính hy vọng Ran cùng Mori Kogoro không cần liên luỵ vào chuyện với tổ chức, cũng không có phản đối.

Ran trở về phòng nói với Kazuha nói chuyện mọi người đã an bài, Kazuha vừa nghe Hattori không có nói muốn lưu lại mình, ngược lại nói để tự mình quyết định, tức khắc lâm vào bực mình. Kazuha trong lòng không tình nguyện liền như vậy rời đi, nhưng là nếu để bản thân lựa chọn tự mình lưu lại, chẳng phải rõ ràng muốn đi theo Hattori, cảm thấy mặt mũi không cách nào vượt qua được.

Dưới sự tức giận, cô lại chui vào trong ổ chăn ngủ, căn bản không có tâm tình cùng Ran đi ra ngoài dạo, Ran tự nhiên minh bạch Kazuha hiện tại căn bản nhấc không nổi hứng thú du ngoạn, liền dặn dò cô ấy nhớ rõ ăn cơm, chính mình một người thu thập hảo hảo túi xách ra cửa.

Ran vì tránh ở sảnh ngoài phong lâu gặp được bọn Conan phát sinh xấu hổ, liền từ hành lang lầu hai vòng đến canh lâu, trước tiếp từ suối nước nóng đi ra bên ngoài.

Không ngờ vừa ra khỏi biệt quán, lại ở trên con đường nhỏ trong rừng phong gặp được một người thật lâu đã không lộ diện Jido Haki, lần này bên cạnh hắn không có quản gia làm bạn, mà là một mình tự chống gậy bước chậm, mặc dù kế hoạch mưu đoạt bảo vậy đã hóa thành hư không, sắc mặt của hắn vẫn như cũ không chút nào tệ hại.

Thậm chí nhìn qua so với dĩ vãng tinh thần cao hơn vài phần, Ran trong lòng sinh nghi, âm thầm đề phòng trên mặt lại không một chút để lộ, mỉm cười cùng hắn chào hỏi, "Jido tiên sinh."

Jido Haki cười gật đầu, "Mori tiểu thư, muốn đi ra ngoài sao?"

Ran cũng gật gật đầu, nếu không phải Gin nói cho cô nghe những lời đó, cô cơ hồ muốn cho rằng vị lão tiên sinh này thật là hiền từ hòa ái, thập phần yêu thích mình, bởi vì biểu tình của hắn thật sự thập phần chân thành tha thiết.

"Jido tiên sinh hôm nay khí sắc thực tốt."

Jido Haki quay đầu lại nhìn phong cảnh rừng phong, nhìn linh linh tinh tinh vài cành hoa anh đào đã rơi rụng, "Ta hôm nay thật cao hứng, rất nhiều năm đều không có cao hứng như vậy,"  ánh mắt hắn lộ ra hoài niệm, ẩn ẩn mang theo vài phần cực nóng, "Hoa anh đào thật sự thật xinh đẹp, đáng tiếc chu kỳ của hoa quá ngắn, nhưng là không sao cả, nó thực mau liền sẽ lại một lần nữa nở rộ."

Ran hoài nghi mà đánh giá mấy cây kia một chút, khô héo điêu tàn, sang năm còn có thể nở hoa hay không đều không nhất định, bộ dáng thấy thế nào cũng không giống như lại muốn nở hoa, bất quá kẻ có tiền luôn là có các loại phương thức đạt được mục đích của chính mình, cô đối với cái này cũng không hiếu kỳ.

"Mori tiểu thư muốn đi ra ngoài vẫn là mang theo Ishikawa đi," Jido Haki ôn hòa nói, hình như hắn có vài phần ý vị thâm trường, "Matsumoto hiện tại mất tích không rõ, Ido còn không có bị bắt về quy án, ngươi một người đi ra ngoài ta thật sự không yên tâm."

Thời điểm hắn nhắc tới Matsumoto, thái độ đặc biệt quái dị, tựa hồ có loại tự đắc nói không nên lời, Ran tuy rằng không rõ hắn tự đắc cái gì, nhưng là trực giác mãnh liệt không có làm mình lộ ra nghi hoặc, ngược lại theo hắn tự đắc thu lại ý cười, vẻ mặt không lộ biểu tình gì.

Thân phận Gin còn đang che giấu, Ran không thể có vẻ quá thân cận hắn, vì thế căng thẳng nỗ lực làm ra bộ dáng vô cùng miễn cưỡng, "Nếu là ý tốt của Jido tiên sinh, ta đây liền không cự tuyệt."

Jido Haki vừa lòng gật đầu, "Ta sẽ để hắn lấy xe đưa Mori tiểu thư đến nơi mà mình muốn."

Hiệu suất làm việc của nhà Jido quả nhiên rất mạnh, chờ đến khi Ran ra đến cổng, Ishikawa đã chờ ở bên xe, Ran nhìn thấy hắn cũng là một biểu tình nhàn nhạt, thẳng đến khi xe ra khỏi phạm vi nhà Jido, nam nhân đã mở miệng trước, âm thanh đã trở về âm thanh của Gin.

"Không cần nghiêm túc đến như vậy, trên xe không có máy nghe trộm."

Ran lúc này mới dám thả lỏng, ngã dựa vào ghế, "Anh biết không, Jido Haki quá mức kỳ dị, làm ta khẩn trương không thôi, thật là muốn lập tức về nhà a!"

Thời điểm cô nói lời này hơi mang bực giận, còn có chính mình cũng chưa phát hiện một tia làm nũng.

Gin cong cong môi, "Yên tâm đi, thực mau liền sẽ kết thúc."

Ran nghe vậy không khỏi ngồi thẳng nhìn chằm chằm hắn, "Hắn quả nhiên là có vấn đề, còn ở riêng cùng ta nói chuyện của Matsumoto tiên sinh."

"Hắn cho rằng Matsumoto là ta." Gin không chút nào giấu giếm, "Cùng cô nói bất quá là muốn nhìn phản ứng của cô."

Ran cân nhắc một chút, Jido Haki cho rằng Matsumoto là Gin, như vậy vô luận cô có biết hay không, mặt không biểu tình đều hẳn là không có vấn đề, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Khó trách, nhưng hắn vì cái gì muốn anh đi theo ta —— ta là nói 'Ishikawa'."

"Hừ, bởi vì hắn cho rằng 'Ishikawa' là con chó trung thành của hắn, tự nhiên là giám thị hành vi của cô."

"Hắn đến tột cùng muốn làm gì?" Ran nháy mắt nhớ tới đã từng ở một đêm gió lạnh trăng cao kia, tên lưu manh có ý đồ đối với mình quấy rối, da gà nổi lên muốn rớt đầy đất, cô nhịn không được ôm ngực đề phòng, "Quả nhiên là đối với ta có ý đồ? Hắn đều đáng tuổi ông ta a!"

Gin nhịn rồi lại nhịn, vẫn là không nhịn xuống liếc mắt nhìn Ran một cái, lạnh lùng châm chọc nói, "Cô không khỏi nghĩ quá nhiều, hắn là muốn mạng cô."

Cái này làm Ran ngược lại sờ sờ cổ, "Vậy thì tốt, vậy thì tốt."

Cái này làm Gin ngay cả sức lực muốn châm chọc Ran cũng liền không có, "Muốn đi đâu?"

"Lên phố! Đến nơi nào nhiệt nhất, ta phải ăn một bữa thật tốt."  Ran ôm bụng ai thán, "Ngày hôm qua cho tới buổi sáng hôm nay ta cũng chưa dám ở nhà Jido ăn quá nhiều, đều là giả vờ ăn, sắp đói muốn bẹp___ Thân thể của ta yêu cầu muốn đền bù một bữa tiệc lớn để lấy lại một chút dinh dưỡng bị mất."

"......" Đối diện với đôi mắt nhỏ đáng thương vô cùng của cô, Gin giật giật khóe miệng, xoay tay lái chạy hướng trung tâm thành phố.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com