Chương 22
"Kết quả khám nghiệm tử thi sơ bộ cho thấy nạn nhân bị bắn hai phát. Phát đầu tiên xuyên qua dạ dày. Dịch dạ dày tuy ăn mòn một số cơ quan trong bụng nhưng không gây tử vong ngay lập tức. Vết thương do đạn bắn vào đầu là nguyên nhân tử vong."
Thủ đoạn của kẻ sát nhân thật tàn ác, trên bụng có vết thương. Có dấu vết dập rõ ràng, điều này dường như làm tăng thêm sự tra tấn mà người quá cố phải chịu.
"Tay áo của người quá cố dính đầy khói của khẩu súng lục, khẩu súng lục bị vỡ được tìm thấy trong rừng bên bờ suối có dấu vân tay của người quá cố."
"Đây có được coi là tội ác không? Giết hại lẫn nhau?"
"Cụ thể vẫn là chờ đợi tiến thêm một bước báo cáo, lập tức triển khai điều tra."
"Đúng vậy!"
Cảnh sát Megure đội mũ quay người lại.
Vụ nổ súng và việc một trong những người bị thương là một đứa trẻ đã thu hút sự chú ý của cảnh sát.
Ban đầu nó được giao cho cảnh sát tỉnh Kanagawa điều tra, nhưng người chết đã được Sở cảnh sát thủ đô Tokyo xác nhận là kẻ chạy trốn đang được truy nã.
Người này là một kẻ giết người chuyên nghiệp, đã thuộc là một vụ án cấp cao.
Đợt cảnh sát đầu tiên trực tiếp điều động trực thăng, các cuộc khám xét tiếp theo được thực hiện ngay khi đến nơi.
Một bé gái bị thương đã được đưa đến bệnh viện tỉnh Kanagawa gần nhất.
Cùng lúc đó, Ran, người mà cảnh sát đang tìm kiếm, cũng được tìm thấy tại một bệnh viện tư nhân ở Kanagawa.
Bệnh viện cho biết bệnh nhân được một người đàn ông mang đến, giấy tờ tùy thân cho thấy hắn ta chính là người mà cảnh sát đang truy lùng nên họ liên hệ với cảnh sát nhanh chóng như vậy.
Hệ thống giám sát của bệnh viện dường như đã bị xâm nhập, không ghi lại được dấu vết của người đàn ông.
Theo y tá trực lúc đó, đó là một người đàn ông cao lớn đội chiếc mũ rộng vành, không thể nhìn rõ diện mạo của hắn.
"Ran đã được cứu và được đưa đến bệnh viện. Hiện tại tính mạng của Ran không bị nguy hiểm." Sĩ quan Takagi cúp điện thoại đến gần mọi người, vẻ mặt nhẹ nhàng không ít.
Nghe thấy cái này tin tức, người vẫn luôn căng chặt Conan lúc này mới hơi hơi thả lỏng, Ayumi Mitsuhiko Genta đã hoàn toàn thả lỏng trái tim, khóc rống lên.
Ba đứa trẻ thường xuyên tham gia vào các vụ án, mạnh mẽ hơn rất nhiều so với các bạn cùng lứa, nhưng lần này ba đứa, đặc biệt là Ayumi, đã tận mắt chứng kiến Ran bị thương khắp người để bảo vệ chúng.
Cộng thêm sự thư giãn đột ngột sau khi kiệt sức, thật sự rất khó để kiềm chế sự sụp đổ của cảm xúc.
Trong lúc nhất thời, cảnh sát nhóm chỉ có thể luống cuống tay chân mà trấn an bọn họ.
Theo tin tức từ bệnh viện, Ran đã được băng bó cầm máu nhưng vết thương trên vai trái tương đối sâu, phải phẫu thuật để loại bỏ viên đạn còn lại.
Sau khi được cảnh sát liên lạc, Ran được chuyển đến bệnh viện tỉnh Kanagawa dưới sự chăm sóc của cảnh sát.
Haibara Ai cũng bị một vết thương do đạn bắn nhưng cô bé đã mất rất nhiều máu khi bỏ chạy nên đang được truyền máu khẩn cấp.
Okiya Subaru bởi vì thân phận có vấn đề nên trước khi cảnh sát xuất hiện đã lặng yên rời đi.
Ba đứa trẻ có cảm xúc không ổn định cảnh sát đơn giản hỏi qua liền đưa bọn họ về nhà.
Chỉ còn lại Conan, y tá đã rửa sạch vết thương trên đầu ngón tay, một số vết xước nhỏ trên mặt và cơ thể, cảnh sát làm tương đối kỹ càng tỉ mỉ ghi chép.
Còn lại, cũng chỉ có thể chờ đến khi Ran tỉnh lại rồi mới tiến hành điều tra.
Conan đang ngồi ngoài cửa phòng bệnh, vùi đầu vào hai tay, bên trong cửa là Ran vừa mới phẫu thuật xong, hắn còn chưa đủ dũng khí đi vào gặp cô.
Haibara, người đã được băng bó, đi tới ngồi cạnh hắn cùng với bác tiến sĩ.
"Không phải lỗi của cậu, là do tôi liên luỵ cô ấy."
Giọng cô gái lạnh lùng khàn khàn, thấy Conan vẫn im lặng, Haibara Ai dừng một chút một lần nữa mở miệng.
"Ba lô của cô ấy đã được tìm thấy, đồ đạc đã được trả lại sau khi cảnh sát kiểm tra. Nhưng tôi cùng bác tiến sĩ cẩn thận tra xét một lần, phát hiện ra là điện thoại của tôi đã được cài đặt một chương trình theo dõi cực kỳ bí mật"
Conan rốt cuộc quay đầu lại, trước mắt cô gái khuôn mặt trầm tĩnh, tay nắm chặt đang cúi đầu.
"Tất cả là trách nhiệm của tôi." Haibara Ai quay mặt lại, tuy vẻ mặt không thay đổi, nhưng đôi mắt trong sáng hiện lên vẻ hối hận cùng tự trách
"Tôi đã dùng điện thoại di động để đăng nhập vào địa chỉ email trước đây của mình. Địa chỉ email này từng gửi thư cho chị gái tôi. Có lẽ họ đã gài chương trình vào ảnh hộp thư, khi tôi tải xuống, nó sẽ tự động đọc vị trí."
Conan sững sờ một lúc rồi đột nhiên đứng dậy chộp lấy cổ áo của Haibara Ai.
Vẻ tức giận không thể nhầm lẫn trên mặt hắn gần như đốt cháy đôi mắt của Haibara Ai.
Cô không hề vùng vẫy, chỉ nghiêng mặt sang một bên, không nhìn rõ biểu cảm của cô.
Bác tiến sĩ cách đó không xa, thấy vậy liền nhanh chóng tiến tới tách hai người ra.
"Shinichi, chuyện này không thể hoàn toàn đổ lỗi cho Ai-kun được. Hộp thư đó là hộp thư riêng của cô ấy, chưa từng được sử dụng trước đây. Hơn nữa bác đã kiểm tra rồi, Trojan được cấy vào gần đây. Có lẽ nó được tìm kiếm từ thư của Miyano Akemi điều tra ra tới địa chỉ"
"Lần trước là điện thoại nhắn lại, lần này lại là hòm thư Email. Một lần nữa, cô không chỉ tự đặt mình vào tình thế nguy hiểm mà còn liên lụy đến Ran và Ayumi!, Vì cái gì cô không có nửa điểm tự giác là mình đang bị đuổi giết"
"Shinichi!" Tiến sĩ thấy Conan nói chuyện quá phận, mở miệng đánh gãy.
Haibara Ai nắm lấy cổ áo cô cúi đầu, một cái bóng che khuất khuôn mặt cô. Conan hất tay ra, không nhìn Haibara Ai.
Hắn hiểu rằng chuyện này không thể đổ lỗi hoàn toàn cho Haibara Ai.
Tổ chức áo đen sẽ không bao giờ từ bỏ mọi biện pháp để truy lùng họ, nhưng lúc này hắn không thể khách quan và lý trí được.
Suy cho cùng thì chính hắn là người dính líu đến vũng lầy này.
Trái tim Conan đau đớn bất thường, một lần nữa vì cậu mà Ran gặp nguy hiểm.
"Xin lỗi."
Cô gái chỉ có thể lặp lại lời xin lỗi, luôn cúi đầu, chỉ có đôi vai là run rẩy.
"Shinichi..." Bác tiến sĩ khó xử, hai người im lặng cúi đầu.
Trong lúc cả ba đang bế tắc, một y tá bước ra nói rằng thuốc mê của người bị thương đã hết tác dụng, hiện tại đã tỉnh lại.
Conan không dừng lại ở bên hai người, đẩy cửa bước vào.
Bác tiến sĩ và Haibara Ai dừng một chút cũng đi theo.
Cô gái trong phòng nằm lặng lẽ trên chiếc giường bệnh màu trắng, lồng ngực theo hô hấp nhỏ nhẹ nhàng phập phồng.
Cô ấy nhợt nhạt đến mức gần như hòa vào chiếc gối, chỉ có mái tóc đen ngăn cách, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn không chút máu của cô trông càng yếu ớt hơn.
Ran mở mắt ra nhìn Conan mỉm cười nhẹ.
"Conan-kun, mọi người ổn chứ?"
"Vâng."
Conan đứng trước giường cô, nắm chặt tay cố gắng hết sức để kìm nén nhiệt độ trong mắt.
"Chị Ran..."
" Sắc mặt như thế nào khó coi như vậy a?"
Ran giơ bàn tay phải bị thương nhẹ lên, nhẹ nhàng đặt lên đầu Conan, chạm vào nó an ủi.
Conan siết chặt nắm tay gượng cười, đôi mắt đỏ ngầu.
"Em sẽ không bao giờ để chị gặp nguy hiểm nữa, em nhất định sẽ bảo vệ chị."
Giọng nói của thanh niên trầm thấp khàn khàn, giơ tay dùng sức lau mặt, đôi mắt đỏ bừng vô cùng kiên nghị, phản phất hướng chính mình thề.
Ran sững sờ một lúc, rồi vòng tay phải qua vai, nhẹ nhàng ôm lấy chàng trai đang ẩn nhẫn thống khổ.
"Không có quan hệ. Chị rất vui vì đã bảo vệ được mọi người. Chị cũng không bị thương nặng nên đừng tự trách mình."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com