Chương 80
Bóng đêm bao trùm, trăng tròn treo trên bầu trời, tòa nhà yên tĩnh ngay cả người giúp việc cũng không còn xuất hiện. Thân hình cao gầy của Gin che khuất ánh sáng mờ nhạt trong hành lang, tiếng bước chân vững vàng của hắn vang vọng rõ ràng trong không gian trống rỗng.
Đột nhiên, một âm thanh khác xen vào trong tiếng bước chân đều đặn, là tiếng giày cao gót của một người phụ nữ chạm đất.
"Vermouth."
Vermouth một thân trang phục màu đen đứng dựa vào tường. Cô giơ tay vuốt mái tóc dài của mình với nụ cười cực kỳ ái muội.
"Chỉ cần nghe tiếng bước chân là có thể nhận ra ta, thật làm ta cảm động a."
"Hừ, chuyện gì?"
"Gin, anh thật sự là cái nam nhân vô tình. Cynar thực sự điên qúa mức mất lý trí. Cô ta cũng không nghĩ, nếu anh có một chút để ý cái kia Tada Aomi, liền sẽ để cô ta một thân cô độc lưu tại nơi này, đến nỗi bại lộ nguy hiểm. Chỉ có con mồi rẻ tiền mới sử dụng biện pháp thô bạo như vậy đi---Anh đây là tính toán diệt trừ Cynar sao?"
Ngọn lửa màu cam lóe lên giữa những ngón tay mảnh khảnh của cô, cùng mùi thuốc lá trộn lẫn mùi thơm nước hoa đặc trưng của cô, hương thơm hỗn tạp tan biến trong không gian tối tăm. Cô quay đầu lại, nhưng trên mặt không có nụ cười nào, thay vào đó ánh mắt thẳng tắp nhìn thẳng vào đôi mắt hắn.
"Anh hành sự luôn luôn bình tĩnh lưu loát, lần này không khỏi quá hấp tấp hung hăng. Nếu để cô ta cảm thấy được____"
Gin trực tiếp ngắt lời cô "Cùng cô không quan hệ"
Ngữ khí lạnh lùng thô bạo của nam nhân cho thấy sự kiên nhẫn của hắn đã đến cực điểm. Nhưng Vermouth cũng không có quan tâm Gin có kiên nhẫn hay không, cô cũng không quan tâm đến sóng ngầm kích động giữa hắn và Cynar ra sao, thế giới này chỉ có hai người duy nhất khiến cô quan tâm như trân bảo.
"BOSS yêu cầu Synar rời Nhật Bản trở về Đông Âu, nhưng cô ta thẳng thừng cự tuyệt. Hiện tại BOSS quả thực rất không hài lòng với hành vi ngang ngược tuỳ ý của Cynar. Phỏng chừng anh liền tính động thủ ông ấy cũng sẽ không can thiệp. Chính là, nếu bị ông ấy phát giác là anh ở phía sau động tay chân, nhất định sẽ phái người điều tra, Gin....Boss sẽ không để cô bé ấy sống, trong lòng ta với anh đều biết rõ ràng đi."
Hai người mặt đối mặt mà đứng, trong lòng cô bỗng nhiên sinh ra một tia buồn cười. Hai người bọn họ, trên tay tràn đầy máu tươi, cùng là đồng loại, cũng có trong lòng cùng là người vô tội, cho tới nay giữa họ vẫn luôn là thù địch cảnh giác đề phòng lẫn nhau, giờ phút này thế nhưng vì mạng sống của một người mà tỉnh táo, mà người đó lại vĩnh viễn sẽ không cùng bọn họ chung một đường.
Thật lâu sau, giọng nói lạnh băng của nam nhân lại vang lên, thanh âm của nam nhân vừa thấp vừa trầm, thực mau liền tiêu tán không dấu vết trong hành lang tối tăm trống trải.
"Cùng cô không quan hệ"
-----------------------------------
Trở lại phòng, Gin không cần bật đèn liền phát hiện có người đứng ở cách đó không xa, động tác trên tay không chậm một chút, cởi ra áo khoác, ấn công tắc căn phòng lập tức trở nên sáng sủa lên.
"Mặc quần áo vào."
Ngữ khí của hắn thực bình đạm, tầm mắt quét qua cô gái khỏa thân ở giữa phòng, trong mắt tràn đầy lạnh lùng lẳng lặng không một gợn sóng. Gin đem áo khoác đặt ngang ở trên cánh tay, bước chân không chút nào dừng lại lướt qua người Tada Aomi, như thường lệ đi đến chiếc bàn cạnh cửa sổ lấy một ly.
Khi ngón tay chạm vào chiếc chai trong suốt, không dấu vết mà rụt rụt lại, sau đó lại cầm lại cái ly, người phía sau vẫn không nhúc nhích, hắn nhíu nhíu mày xoay người.
Tada Aomi cũng xoay người, đôi tay vẫn như cũ giao nhau ở trước ngực, cắn môi nhìn thẳng vào Gin, ánh mắt rụt rè mời gọi, dưới ánh sáng, làn da trần trụi của người phụ nữ mịn màng như ngọc.
Hai người ánh mắt chạm vào nhau, nữ nhân co rúm một chút rồi lại thẳng tắp mà nhìn trở về, một lát sau, Gin đột nhiên sờ trán mà cười.
Quả nhiên, vô luận người trước mắt là ai, trong đầu hắn vĩnh viễn hiện lên là một đôi mắt đẹp có chút ngấn nước đó.
Mị lực của cô gái tựa như nụ hoa chớm nở làm hắn vô cùng mê muội, hương thơm trên người cô như một chiếc móc nhỏ móc lấy tâm hồn hắn. Cô túm lấy cổ áo hắn lên án hắn muốn làm gì thì làm, rõ ràng là khẩn trương đến không được lại ra vẻ trấn định, lại chính mình cũng không phát hiện đôi tay của mình vẫn luôn run rẩy.
Cô không biết, như vậy vô lực mà phản kháng chỉ càng làm hắn khống chế không được tưởng càng nhiều mà muốn bắt nạt cô nhiều hơn. Muốn đôi mắt trong sáng ấy, đôi mắt rực rỡ lấp lánh mà hắn thích ấy, chúng chỉ có thể nhuộm đầy bóng hình phản chiếu của hắn, duy nhất mình hắn mới thôi.
Có lẽ nụ cười nhàn nhạt trên môi người đàn ông đã động viên cô, Tada Aomi buông tay ra tiến lên một bước.
"Thưa ngài, tôi muốn phục vụ ngài."
Ánh mắt của hắn cuối cùng cũng tập trung vào cô. Gương mặt trước mặt này cũng tràn đầy đỏ ửng, cũng là cắn chặt đôi môi đỏ mọng mà nhìn hắn ___quả thực rất giống.
Gin chậm rãi bước đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn xuống cô gái đang run rẩy. Hắn ấn tay mình lên vòng eo mịn màng và hoàn hảo của cô, rồi những ngón tay thô ráp đi chuyển dọc theo chiếc bụng phẳng lì cho đến tận mặt cô mới dừng lại.
"Thưa ngài..."
Tada Aomi cũng không có bởi vì động tác của nam nhân mà cảm thấy chút nào vui sướng, bởi vì động tác khi chạm vào của hắn không có chút nào ái muội, phảng phất như thể hắn chỉ đang chạm vào một đồ vật, và đôi mắt như lưỡi dao băng của hắn cũng chẳng có chút độ ấm nào cả. Có lẽ dũng khí ban đầu đã rút đi, hoặc có lẽ sau này nhớ lại sự đáng sợ của người nam nhân này, toàn thân Tada Aomi trở nên lạnh lẽo, không thể nói ra những lời muốn phục vụ hắn, môi không khỏi run lên vì sợ hãi.
"Ta nói cô mặc xong quần áo, rất khó sao?"
Gin nhéo cằm cô, dùng ngón cái cọ xát môi dưới của cô, bình tĩnh hỏi.
Tada Aomi cuối cùng cũng minh bạch tại sao trước đây cha con Sebara vì cái gì mà sợ hãi người nam nhân trước mặt đến vậy. Giờ phút này, đôi mắt của nam nhân dường như có thực chất, bao vây cô bằng sát khí lạnh thấu xương, khiến cô không thể thở được. Lần trước thời điểm hắn nhìn về phía cô, rõ ràng là có dục vọng, làm cô sinh ra ảo giác có thể lợi dụng và khống chế kiểm soát được hắn.
Người nam nhân này là ác quỷ.
"Ta có từng nói qua không có lần sau, cô đều quên mất sao?"
Gin thong thả ung dung mà tiếp tục nói, như thể hoàn toàn không cảm nhận được sự run rẩy của người dưới tay mình, vẫn nhẹ nhàng chạm vào đôi môi đang dần mất đi màu sắc. Khi giọt mồ hôi lạnh lớn tuôn ra trên trán cô, hắn lấy ra một con dao tinh xảo đặt nó lên môi cô. Vừa lòng mà nhìn đến nữ nhân liền đến hàm răng đều đang run.
"Nơi này giống nhất..."
Nói xong, ngón tay hơi dùng lực, lưỡi dao sắc bén ở trên môi nữ tử vạch xuống một đường vết máu kéo dài đến tận cằm. Gin nghiêng người về phía trước, đôi môi mỏng ái muội mà dán ở bên tai, nhưng lời nói ác độc phun ra hoàn toàn trái ngược với hành động ôn nhu của hắn
"Nếu cô còn tái phạm, ta liền cắt nát mặt cô thành từng mảnh."
-----------------------------------
Ran tạm thời an trí Tada Momịi ở nhà mình, dù biết rằng mình có thể làm được quá ít nhưng cô vẫn muốn tìm cách để thử. Ngày hôm sau, Ran trực tiếp liên lạc với mẹ và sĩ quan Sato.
Giống như Mori Kogoro, Eri Kisaki rất hiếm khi nghe thấy con gái mình yêu cầu giúp đỡ một cách nghiêm túc như vậy cho nên cũng thập phần nghiêm túc.
Từ chỗ chồng mình cũng biết được đại khái tình huống, bà đã hủy mọi cuộc họp vào buổi sáng để chuyên tâm phân tích, thảo luận về tình hình của Tada Momiji với Ran.
Kết luận vẫn như cũ không lạc quan.
Bà am hiểu nhất chính là ở trước mặt thẩm phán vì người uỷ thác mà biện hộ, nhưng tiền đề là có thể biện hộ ra đường sống. Sự tình phát sinh trên người Tada Momiji, ngay cả khi bà cố gắng hết sức, nhiều nhất cũng bất quá chỉ là về số tiền bồi thường mà thôi.
Sự nhận định của Eri Kisaki cũng giống như Mori Kogoro. Công ty thuộc tập đoàn Gotsuna đang hốt bạc mỗi ngày, căn bản sẽ không vì một cái nghệ sĩ mà tốn nhiều tâm huyết, hơn phân nửa có lẽ là do chị gái cô ấy đã làm điều gì đó khiến đối phương rất tức giận hoặc thậm chí không thể tha thứ, nhất định phải dùng đến em gái mà khai đao, cho nên số tiền bồi thường là nhiều hay ít căn bản không có ý nghĩa. Nếu chuyện này không giải quyết từ chỗ chị gái cô ấy, những người đó sẽ không bỏ qua cho cô ấy.
Cuộc gặp với mẹ không thành công, Ran nhận được thư trả lời từ sĩ quan Sato. Vừa vặn hôm nay cô ấy đang được nghỉ phép nên hai người hẹn gặp nhau ở một quán cà phê gần đó.
Sau khi gặp mặt, Ran không đi vòng quanh quá nhiều mà trực tiếp biểu lộ ý đồ đến, muốn hỏi xem có cách nào giúp được Tada Momiji hay không. Miwako Sato là một người có ý thức cao về công lý, nhưng cô vẫn luôn là ở chuyên ngành điều tra, đối mặt đều là những tên tội phạm có thể trực tiếp ra tay, nhưng đối mặt với loại đùa bỡn âm mưu thủ đoạn như thế này thực xa lạ.
"Ran, nếu nói chị có thể làm gì, cũng chỉ có thể từ ngọn nguồn mà đi, đi tìm công ty trái pháp luật này mà hành động hoặc là tìm được vấn đề của bang Gutsuna. Nhưng nhìn tình hình thực tế thì cho dù công ty này có hoạt động phi pháp trái pháp luật, phỏng chừng cũng có thể là tội phạm tài chính, cũng rất khó khăn để điều tra. Hơn nữa quá trình cũng không ngắn, Tada tiểu thư vấn đề chủ yếu là trước mắt nên làm cái gì bây giờ. Đến nỗi Gutsuna bang____" Miwako Sato nắm chặt tách cà phê, trong lòng thoáng qua một tia không cam lòng. "Kỳ thật đám người đó chị đã nhìn chằm chằm từ lâu, tổ của bọn chị đã xử lý ít nhất năm sáu vụ án mạng không rõ nguồn gốc có liên quan đến chúng. Chính là bọn chúng hành sự sắc bén không nói, còn được các chính trị gia cấp cao che chở, đến nay vẫn vô pháp bắt được nhược điểm của họ."
"Trước mắt điều chị có thể làm được, chính là liên hệ bên Yumi, bảo vệ Tada tiểu thư trên đường đến trường, nhưng là chung quy không phải là giải pháp lâu dài."
Ran vốn đã đoán được câu trả lời sẽ không dễ dàng nên không tỏ ra thất vọng quá mức. Trên thực tế, trước khi đến gặp Sĩ quan Sato, cô đã liên lạc qua điện thoại với Sonoko, hỏi qua cái này Gutsuna bang là cái dạng gì hắc bang.
Theo lời nói của Sonoko, tài sản của Gutsuna rất phức tạp, liên quan đến kinh doanh và chính trị, đồng thời có mối quan hệ tinh tế với gia đình Gojuro mà người ngoài không thể thấy rõ. Mặc dù gia tộc Gojuro, giống như gia đình Suzuki, là một trong những tập đoàn lớn nhất Nhật Bản, có ảnh hưởng mạnh mẽ đến chính trị bằng nguồn vốn của mình nhưng hai gia tộc lại có lịch sử thành công hoàn toàn tương phản.
Trong thời kỳ Nhật Bản đối ngoại xâm lược khuếch trương, người đứng đầu gia tộc Suzuki lúc bấy giờ đã chọn chuyển trọng tâm sang Hoa Kỳ, không tham dự chiến tranh, nghỉ ngơi để phục hồi và phát triển sức mạnh, cho nên mới có thể ở sau chiến tranh nhanh chóng đứng lên tuyến đầu. Mà gia tộc Gojuro ở phái chủ chiến phần tử kiên trung, thế lực của họ chủ yếu nằm ở quân đội, dựa vào những cuộc chiến tranh xâm lược để kiếm tiền một cách điên cuồng. Sau thất bại của Nhật Bản, họ cũng bị ảnh hưởng nặng nề và từng đứng cuối bảng trong sáu gia tộc lớn. Vì vậy, để phục hồi nhanh chóng, nhiều thế hệ người đứng đầu gia tộc Gojuro đã làm mọi cách để phục hồi nhanh chóng. Đối với nhiều chuyện, dù không được tiết lộ một cách công khai, vẫn có thể tưởng tượng được sau lưng như thế nào là bẩn thỉu là đẫm máu đến mức độ nào.
Gutsuna bang là một trong những "thủ đoạn" mà họ sử dụng, người ngoài khó có thể giải thích được mối liên hệ bên trong của họ, vì vậy ngay cả gia đình Suzuki cũng sẽ không dây dưa quá nhiều với họ để đảm bảo lợi ích của bản thân không bị liên lụy.
Một con quái vật khổng lồ như vậy không thể bị lay chuyển bởi người bình thường. Ran vẫn chân thành cảm ơn sĩ quan Sato. Cô hiểu tính cách làm người của đối phương, nếu không phải thật sự không thể , đối phương tuyệt đối sẽ không thoái thác.
Đề tài quá mức áp lực, hai người trầm mặc một lát, mỗi người đều nghĩ về mối bận tâm của riêng mình.
"Nói mới nhớ, Ran, gần đây em có liên lạc với Kudo-kun không?"
Miwako Sato biết nói điều này vào lúc này là không thích hợp, nhưng cô không khỏi muốn nhắc nhở Ran. Trước đây cô đã từng nghe được sự tình không tốt lắm từ Takagi. Có lẽ, nam nhân đều cảm thấy có nữ trợ lý cũng không có gì to tát, nhưng là phụ nữ, cô biết rất rõ đây không phải là chuyện bình thường. Nghĩ đến đây, cô khuấy thìa cà phê lơ đãng mà mở miệng.
"Em có hay không đã hỏi qua ý kiến của Kudo chưa? Hắn đầu óc tương đối thông minh, nói không chừng sẽ có biện pháp gì đó."
"Đúng vậy..."
Ran lúc này mới nhớ tới, chuyện này cô đã cố gắng hết sức để giải quyết vấn đề này một mình. Nếu nói là bởi vì sự tình lần trước sinh ra ngăn cách cũng không đến mức, lần này cô thực sự không nghĩ đến việc liên lạc với hắn. Không chỉ là chuyện nhờ hắn giúp đỡ, cho đến nay cùng Shinichi chia sẻ niềm vui nỗi buồn cơ hồ còn là thói quen của cô. Tình huống không nghĩ đến hắn sau một ngày chưa bao giờ xảy ra. Ran bưng lên ly cà phê phát ngốc, có chút mờ mịt không biết làm sao.
Miwako Sato nhìn thấy dị trạng của Ran, trong lòng hiện lên một tia lo lắng. Quen biết nhau nhiều năm như vậy, cô tự hỏi đối với cô bé này vẫn là thực hiểu biết, nếu Ran cùng Kudo-kun mối quan hệ này sinh ra biến cố, Ran nhất định là người bị động.
"Ran, sao em bây giờ không liên hệ luôn? Nếu Kudo-kun có ý tưởng gì, chị cũng có thể cùng nhau hỗ trợ chuổn bị một chút."
"Vâng, được rồi..."
Tuy rằng ngoài miệng đáp ứng, Ran móc di động ra nháy mắt do dự một lúc, bởi vì quá nhiều lần, đều là giọng nữ lịch sự vô cảm ở đầu bên kia báo máy bận, theo phản xạ có điều kiện cô gần như sợ hãi. Bất quá vì sự tình của Tada Momjij, cô cũng chỉ có thể căng da đầu cố gắng vượt qua nó.
May mắn là lần này cuộc gọi đã được kết nối, cuộc gọi đã được nhận sau vài tiếng bíp.
"Ran?"
Đây là thanh âm chân chính của Shinichi, với giọng mũi đặc biệt mang theo giọng điệu hơi trẻ con, thân thiết quen thuộc mà gọi tên cô. Chỉ một chữ này thôi đã khiến mũi Ran hơi nhức, nhưng sĩ quan Sato đang ngồi trước mặt, Ran cố gắng điều chỉnh một chút cảm xúc của chính mình, lần thứ hai mở miệng, ngữ điệu đã như ngày thường.
"Shinichi, bây giờ cậu có bận không? Tớ, tớ có chuyện muốn hỏi cậu."
"Ừ, không bận, cậu nói đi."
Ran kể lại chuyện mình gặp Tada Momjij, các biến cố của sự việc, cũng nói qua quan điểm của cha mẹ, Sonoko cùng sĩ quan Sato cho Shinichi nghe.
"Cho nên hiện tại, tớ không biết làm sao giúp đỡ cô ấy, Shinichi cậu có biện pháp nào sao?"
" Ừm, việc này xác thực có chút rắc rối. Để tớ suy nghĩ xem..."
Bên kia điện thoại trầm mặc, cùng tiếng hít thở nhẹ nhàng của nam sinh, Ran không hề sốt ruột, tinh tế mà lắng nghe thanh âm của hắn, một màn này tựa hồ đã cách đây lâu lắm rồi, lâu đến mức Ran có chút không biết nên nói cái gì hay làm cái gì, chỉ ngây ngốc giơ điện thoại lẳng lặng chờ đợi hắn .
Một lúc sau, cô nhẹ nhàng mở miệng với giọng điệu bình thường.
"Này, Shinichi."
" Ừ?"
"Gần đây cậu đã ở nơi nào vậy?"
"Ừm, tớ đang ở nước ngoài..."
"Vậy, có học được điều gì thú vị không? hay có gặp được người nào thú vị sao?"
"Không có a..."
Có lẽ là cô ấy đang nghiêm túc tự hỏi, Shinichi trả lời có chút không để ý, Ran gắt gao nắm chặt nắm tay, đáy lòng cùng lòng bàn tay đều là một mảng lạnh lẽo. Vốn tưởng mình sẽ tức giận hoặc thương tâm nhưng mà đều không có. Chỉ là trái tim dường như bị vô số mũi kim nhỏ đâm vào, giữa những hơi thở là một mảng vết thương lâu dài nhợt nhạt mà đau đớn.
Loại cảm giác này ngày hôm qua cô đã hưởng qua, bất quá là cảm giác cùng đường bất lực mà thôi.
"Thật sao?"
Giọng cô gái trầm thấp, như thể cô ấy chỉ là lơ đãng phụ họa, nhưng lại mang theo một chút suy sút làm người bất an. Đối với Shinichi mà nói, vô luận là làm Conan hay là chính mình, làm bạn với Ran lâu như vậy, đối với ngữ khí của cô đều thực sự nhận biết, tinh thần lập tức được lôi trở về.
"Làm sao vậy Ran?"
Không ngờ Shinichi vẫn có thể nắm bắt được những thay đổi cảm xúc của chính mình một cách chính xác đến vậy, Ran cảm thấy vô cùng phức tạp. Cô ấy có rất nhiều lời nói muốn nói ra, cô ấy muốn hỏi, có phải là bởi vì cậu ấy để ý cô cho nên như vậy hiểu biết cô sao? Cô còn muốn hỏi, bởi vì như thế hiểu biết cô, cho nên mới có thể nói dối một cách thuần thục và tùy ý như vậy sao?
Điều cô muốn hỏi nhất là, Mori Ran trong lòng Shinichi là dạng tồn tại như thế nào?
"Shinichi, khi nào cậu mới trở về ?"
"Ừm - gần đây thực sự không thể quay về. Vụ án ở đây thực khó giải quyết không thể rời đi được. Có thể sẽ mất... một lúc... cậu thì sao? vừa nói......"
Shinichi chưa kịp nói hết câu nói thường ngày trên điện thoại, giọng nói đột nhiên ngắt quãng, đồng thời có một sóng vô tuyến kỳ lạ vang lên liên tục làm gián đoạn lời nói của hắn. Ran chưa từng gặp phải tình huống này trước đây, đem điện thoại di chuyển một chút vẫn như cũ không có giảm bớt.
"Âm thanh bên kia của cậu bị đứt quãng, có nhiễu sóng vô tuyến -"
bip - bip - bip
Điện thoại đã cúp máy, âm báo bận lạnh lùng khó chịu, Ran chậm rãi lấy điện thoại đi, nhìn màn hình không biết đang suy nghĩ cái gì .
Giọng nói không thể truyền tải trọn vẹn cảm xúc của một người, nhưng thần sắc lại rất khó nói dối. Toàn bộ quá trình Sato Miwako đều ngồi ở một bên, đem sự mất mát cùng mê man của Ran thu hết vào mắt. Cô nhấc chiếc cốc lên, ngăn cách tầm mắt của chính mình. Cô nhìn ra cô gái mạnh mẽ kiên cường này chắc chắn không muốn sự tổn thương của mình bị lộ ra, cũng không muốn người khác lo lắng cho mình nên cô chỉ có thể làm bộ cái gì cũng không biết.
Ran là một cô gái ngoan, Kudo-kun cũng là một chàng trai ngoan. Điều thú vị và đáng sợ nhất về tình cảm là con người càng tốt thì càng dễ rơi vào bẫy của nó.
Ai đúng ai sai, người khác không thể nào đánh giá.
"Sĩ quan Sato, nếu trước đây chị yêu sâu đậm một người, liệu chị sẽ yêu một người khác nữa sao?"
Sato Miwako ngẩn người, buổi chiều cuối thu mát mẻ, ánh nắng ấm áp của mặt trời chiếu vào cửa kính quán cà phê. Ngồi ở trước mặt cô là cô bé, trong mắt cô hiện lên sự dao động chưa từng có. Cô gái nhìn cô mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng lại khiến cô cảm thấy đau khổ hơn là khóc.
Thật sâu yêu một người, sẽ yêu một người khác sao? Cô bỗng nhiên nhớ tới rất nhiều điều, trong đó có nữ trợ lý xinh đẹp mà Takagi nhắc đến, hình bóng cao lớn mà cô mơ hồ khắc sâu trong tâm trí, cùng tin nhắn trên điện thoại mà không thể trả lời được nữa.
"Đúng vậy, chị vẫn rất thích anh ấy. Nếu thời gian có thể dừng lại trong quá khứ, chị sẽ chỉ thích anh ấy. Nhưng không ai có thể cứ mãi đắm chìm trong quá khứ. Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ. Chúng ta đều phải hướng về phía trước. Cuối cùng, sẽ yêu một người khác có thể sưởi ấm cho mình".
Đối với cô mà nói, quá khứ từng là một anh chàng đẹp trai, đeo kính râm thích tỏ ra ngầu, hiện tại là một người dung mạo bình thường, vụng về nhưng lại luôn là thực liều mạng.
Trong mắt Miwako Sato tràn ngập sự dịu dàng. Khi ánh mắt cô chạm vào Ran, người đang mỉm cười khó khăn, cô nhận ra rằng mặc dù những lời nói của cô là từ trái tim mình nhưng dùng để an ủi một cô bé vừa mới vào đại học thật sự là trát tâm- Yumi nói không sai, cô quả thật là một cái người EQ ngu ngốc. Miwako thầm phỉ nhổ chính mình, ý đồ vội vàng tìm cách bù đắp.
"Nhưng chị cảm thấy, Kudo-kun đối với em không nhất định là cái dạng này, haha. Ran, nhất định phải bắt tên kia hỏi rõ ràng a!"
Càng bôi càng đen, không đánh đã khai Sato Miwako đã xấu hổ đến không dám nói tiếp nữa, cầm cốc im lặng như gà.
Đã hơn mười phút trôi qua, điện thoại vẫn như cũ một mảng yên tĩnh, Ran khép lại di động chỉ cười không nói, cầm cốc nghiêng đầu ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ran biết rằng chắc chắn sĩ quan Takagi đã kể cho sĩ quan Sato biết chuyện xảy ra ngày hôm đó, nhưng sĩ quan Sato dường như đã hiểu nhầm câu hỏi của cô.
Cô cũng không phải muốn đuổi theo hỏi Shinichi câu trả lời, vì cô đã qua tuổi ghen tuông mà không biết tại sao, cô cũng chưa nghĩ đến tình yêu nếu không có hai chữ này thì trời sẽ sụp xuống.
Lưỡng tình tương duyệt tốt đẹp ở chỗ ngươi tình ta nguyện, cho nên cô không hề có ý định ép buộc.
Thương tâm đại khái là, vô luận tốt cuộc sự thật là cái dạng gì, cô bị hắn bài trừ ở bên ngoài là không thể nghi ngờ.
Trực giác của nữ nhân luôn là không hề có đạo lý, cô chính là có loại dự cảm này, vị kia tóc ngắn cùng Shinichi hiện tại nhất định là đang ở cùng nhau, nhất định hiểu Shinichi bây giờ hơn cô ấy.
Càng không nói đến, cô không có thân phận cũng như tư cách để đặt câu hỏi - rốt cuộc thì mối quan hệ của cô và Julian không phải cũng là không rõ ràng sao?
Thực ra, điều cô muốn biết chính là câu trả lời của chính cô cho câu hỏi cô vừa hỏi.
Dù có ngu ngốc đến đâu, cô vẫn biết nụ hôn của nam nhân có ý nghĩa gì, cô cũng không thể cự tuyệt nụ hôn của Julian, cho dù sau khi tỉnh táo cũng chưa từng tức giận qua.
Rõ ràng bên cạnh Julian còn có một cô gái vô danh, nhưng cô có thể tin chắc rằng hắn sẽ không làm gì cô gái đó. Tin tưởng nam nhân ấy như vậy ngạo mạn, khẳng định khinh thường tìm thế thân.
Điều làm Ran kinh ngạc chính là là sự tự tin này trước kia chỉ dừng ở trên người Shinichi. Ước chừng giống như những gì sĩ quan Sato đã nói, thời gian trôi qua như hơi thở thoáng qua, bốn năm xa cách, chàng trai từng thân thiết như một phần cơ thể chung quy càng lúc càng xa, cô vô lực vãn hồi. Mà trái tim của cô dần dần vô thức mà hướng về một người khác.
Nam nhân kia cùng thanh mai trúc mã của cô hoàn toàn bất đồng. Nam nhân lạnh nhạt mà cũng cực nóng đó, hắn có thể sưởi ấm cô không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com