Chương 83
Tới nhà Shinichi, Okiya tiên sinh đang đeo tạp dề hầm món súp thịt bò sở trường nhất của mình, Ran nhanh chóng phụ giúp hắn một lát, chờ đến khi cơm nước gần như xong xuôi, bên ngoài phát ra âm thanh, tựa hồ có người tới.
"Ran-san, ta có mời thêm bác tiến sĩ và bọn trẻ, nếu không phiền, xin cô giúp ta chiêu đãi bọn họ một chút nhé"
Ran gật gật đầu, mang trà cùng ít điểm tâm mà cô vừa mang đến đi ra khỏi phòng bếp.
Ngồi trong phòng khách là bác tiến sĩ, Conan và một nhân vật mà Ran không ngờ tới - cô Miyano. Bọn họ hình như đang nói chuyện gì đó, nhưng ngay khi Ran bước vào, họ đã đổi chủ đề.
Đột nhiên gặp mặt, Ran đột nhiên ngây ngẩn cả người, chờ bác tiến sĩ giới thiệu ngắn gọn, Ran vội vàng chào hỏi, Miyano tiểu thư cũng khẽ gật đầu đáp lại.
Ran đặt đồ ăn nhẹ trong tay xuống, rót một tách trà cho mọi người, nhịn không được đánh giá một chút Miyano tiểu thư. Cô ấy đang ngồi ngay ngắn bên cạnh bác tiến sĩ, dung mạo xinh đẹp, vẻ mặt điềm tĩnh. Cô ấy đeo cặp kính gọng đen giống như Conan, nhưng cảm giác hoàn toàn bất đồng, tựa hồ là một người trầm tĩnh.
Đây là lần đầu tiên Ran nhìn thấy rõ dung mạo của Miyano tiểu thư. Lần trước nhìn từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy đường nét đại khái, hiện tại trước mặt nhìn thấy, quả nhiên là một mỹ nhân xinh đẹp, lại còn có một loại khí chất xuất trần không giống người thường.
Mang đến cảm giác thần bí lại thông minh.
Ran cũng không đề cập tới lần trước gặp cô ấy, dù không biết tại sao, nhưng cô cũng không muốn vạch trần sự tình Shinichi xuất hiện ở phố Beika.
Chẳng qua trong lòng Ran có chút âm thầm cảm thấy may mắn. Nếu cô không có quyết định từ bỏ thích Shinichi, như vậy giờ phút này nhìn thấy Miyano tiểu thư cùng bác tiến sĩ như thế quen thuộc, vô cùng tự nhiên mà ngồi trên ghế sofa nhà Shinichi, cô nhất định sẽ cảm thấy thực chua xót.
Vô luận bất kỳ một cô gái nào đều không muốn mình rơi vào hoàn cảnh ai oán và đáng thương như vậy đi. Ran bỗng nhiên mỉm cười thoải mái. Nụ cười này rơi vào trong mắt Conan, đã lâu rồi hắn không nhìn thấy nụ cười không chút sương mù của Ran, trong lòng không khỏi có chút kỳ lạ.
"Chị Ran, tâm trạng của chị trông rất tốt a~."
"Không có gì, chỉ là nhớ tới một chút sự tình thôi. Nhắc mới nhớ, Conan-kun hôm nay không cần đến lớp à?"
"Chị đã quên hôm nay là ngày gì à? "
"Hôm nay...? A! Lễ hội văn hóa!"
Trường tiểu học Teitan và trường trung học Teitan luôn tổ chức các lễ hội văn hóa cùng một lúc, đều giống nhau trước khi lễ hội bắt đầu đều sẽ được nghỉ một tuần để chuổn bị. Ran hồi cấp ba còn quay lại trường chơi, chỉ là gần đây nhiều chuyện liên tiếp phát sinh làm cô hoàn toàn quên mất.
"Nhưng, cho dù là lễ hội văn hóa, Conan-kun không cần phải đến lớp cùng nhau luyện tập tiết mục sao?"
Đối với ánh mắt nghi hoặc của Ran, Conan có chút xấu hổ mà dời đi tầm mắt. Miyano Shiho liếc mắt đảo qua hai người, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy có chút thú vị.
Nhìn Conan dưới góc nhìn của người lớn, ban đầu cô thực không thích ứng, sau dần dần quen lại phát hiện ra thú vui mới. Cô dùng ngón tay gõ nhẹ vào mép cốc, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên một nụ cười rất nhạt.
"Tiết mục của lớp Edogawa-kun là đồng ca phải không?"
Mặc dù vẻ mặt đối phương vẫn lạnh lùng nhưng đôi mắt sáng ngời lại đầy khiêu khích. Ran không nghĩ tới Miyano tiểu thư cùng Conan cũng như vậy quen thuộc... điều này thật sự khiến Ran không khỏi tò mò, cô ấy rốt cuộc là ai.
"Conan-kun cũng biết Miyano tiểu thư sao?"
Câu hỏi này tưởng chừng rất đơn giản nhưng trong đầu Conan và Miyano Shiho lại rơi vào hai tình huống hoàn toàn khác nhau.
Conan nhất thời có chút không biết nên trả lời như thế nào về quan hệ của bọn họ, còn trong mắt Miyano Shiho lại tràn đầy vẻ bối rối. Câu hỏi của Mori Ran là "Conan cũng" biết sao, vì cái gì nói là "cũng". Trừ phi...
"Ách, chị Miyano...bọn em có quen biết nhau trước đây, có gặp qua vài lần."
"Mori tiểu thư, đã từng gặp tôi trước đây sao?"
Conan và bác tiến sĩ nghe câu hỏi của Miyano Shiho đều thực kinh ngạc, quay đầu lại nhìn về phía Ran. Ran ngây ra một lúc, chợt đáy lòng dâng lên một mảng hiểu rõ, cô ấy rất mẫn cảm, nhất định cô ấy có biết mình từ trước. Hơn nữa, Miyano tiểu thư có quan hệ thân thiết với Shinichi - giác quan thứ sáu của một người phụ nữ khiến Ran trong nháy mắt liền minh bạch, cô ấy đối với Shinichi cảm tình nhất định không hề bình thường.
Tuy nói đã quyết định từ bỏ Shinichi nhưng đột nhiên phát hiện có một người đẹp có mối quan hệ không rõ ràng với Shinichi như vậy, hơn nữa dường như mọi người đều biết đến cô ấy. Loại cảm giác chẳng hay biết gì này, cho dù là ai cũng vô pháp làm được bình tĩnh thản nhiên.
Nhưng suy cho cùng, theo năm tháng Ran đã trưởng thành hơn rất nhiều, phương pháp giữ bầu không khí, che giấu cảm xúc của cô cũng dần trở nên tinh vi thuần thục hơn. Cô lắc lắc đầu, nụ cười trông rất tự nhiên.
"Cũng chưa có gặp qua, nhưng Miyano tiểu thư mang lại cho ta cảm giác rất quen thuộc."
Những lời này không phải là giả, ánh mắt đầu tiên khi Ran nhìn Miyano tiểu thư liền cảm thấy phi thường quen thuộc, nhưng lại không nhớ nổi cỗ quen thuộc này từ đâu mà đến.
Nghe Ran nói như vậy, Miyano Shiho có chút không được tự nhiên mà bưng lên cốc nước, mà Conan đột nhiên nhảy lên, lôi kéo tay Ran, nhờ cô giúp hắn đến phòng sách tìm sách.
"Được rồi"
Ran theo tay Conan kéo đứng lên, vừa đi được vài bước chợt nhớ ra điều gì sau đó quay đầu lại
"A đúng rồi, vừa rồi còn chưa có hỏi qua tên của Miyano tiểu thư"
Cô gái tóc ngắn màu nâu nghe vậy chậm lại một nhịp rồi chậm rãi đặt chiếc cốc xuống.
"Miyano Shiho, Mori tiểu thư, rất vui được gặp cô."
Miyano Shiho, cái tên mà Ran đã từng nghe đến trước đây, cô kìm chế vẻ mặt cũng không hỏi thêm câu nào nữa, chỉ là kế tiếp dành thời gian suy nghĩ xem mình ở nơi nào đã nghe qua cái tên này.
Cho đến khi món thịt bò hầm của Okiya tiên sinh, mọi người quay trở lại nhà ăn ngồi xuống, Ran cũng không có nhớ ra mình nghe thấy ở đâu.
Ngồi đối diện Miyano tiểu thư, trong lòng các loại suy nghĩ hỗn tạp, một người mà trước đây cô chưa từng gặp qua, nhưng từ tên đến diện mạo lại khiến cô quen thuộc như vậy, nhưng lại nghĩ mãi cũng không ra. Loại cảm giác này thật khiến người ta ruột gan đều nóng đến cồn cào.
"Chị Ran, tại sao chị Tada không ở bên chị?" Conan bỗng nhiên mở miệng hỏi, tựa hồ đối với Tada thật cảm thấy hứng thú. "Ngày hôm qua chị Ran nhìn giống như có tâm sự, còn nói là có chuyện muốn giải quyết, là có cái gì phiền toái sao?"
Ran không ngờ Conan còn nhớ tới chuyện này, trong lòng thấy ấm áp, lắc đầu một tiếng nói không sao cả. Conan thấy thế cho rằng Ran vẫn không muốn nói cho "một đứa trẻ" nghe, vì thế hắn nhìn thoáng qua Okiya Subaru, trong mắt hiện lên vẻ làm ơn.
"Ran-san nếu gặp phải chuyện gì, không ngại nói ra" Okiya Subaru đẩy đẩy mắt kính, ôn hòa mà đối với Ran nói " Ta nhận thức người tương đối nhiều, nói không chừng có thể giúp đỡ được."
"Cám ơn anh, chỉ là chuyện này gần như giải quyết được rồi"
Nếu không có Julian, khẳng định Ran mọi hy vọng đều sẽ bắt lấy, nhất định sẽ hỏi Okiya Subaru tiên sinh xem hắn có biện pháp nào không. Nhưng bây giờ Julian đã bảo cô không cần lo lắng, trong chuyện này Ran vẫn thực tin tưởng hắn, cho nên không tính toán làm phiền toái Okiya Subaru tiên sinh.
"Đã giải quyết ?"
Conan có chút kinh ngạc. Xét theo những gì Ran và "Shinichi" nói trong điện thoại, chuyện này không đơn giản. Tập đoàn Sebara, một thành viên của hắc bang Gutsuna, tập đoàn tài chính cấu kết, lợi ích quan hệ tầng tầng lớp lớp. Hắn nguyên bản muốn thông qua Okiya Subaru tiên sinh tìm cách giúp đỡ Ran, không ngờ ngắn ngủi một ngày chuyện này đã được giải quyết.
"Đúng vậy, ta ở đại học... có quen biết một người bạn, hắn vừa vặn có thể giúp đỡ."
Ý định ban đầu của cô là cố gắng không nhắc đến Julian trước mặt người thân và bạn bè cho đến khi cô biết được thái độ của Julian. Rốt cuộc công việc của hắn tương đối đặc thù. Không nghĩ tới cách nói này của Ran làm Conan lầm tưởng đến Igarashi Rye mà hắn đã gặp một lần. Không chỉ có hắn mà ngay cả bác tiến sĩ và những người khác cũng nghĩ đến người thừa kế của gia tộc Igarashi.
Okiya chưa bao giờ nhìn thấy Igarashi Rye, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Conan tối sầm lại cùng ánh mắt có chút trêu chọc của Miyano Shiho, trong lòng cũng đại khái sáng tỏ hẳn là bọn họ đều đã gặp. Nhưng thật ra hắn vẫn có chút kinh ngạc Ran lại quen biết người có thể giải quyết cục diện rối rắm này.
Ngay khi FBI tiến vào Nhật Bản, họ đã phân loại tìm hiểu các mối quan hệ băng đảng hắc bang với giới chính trị phức tạp của Nhật Bản.
Từ những gì hắn hiểu biết về tình huống, tập đoàn Sebara cùng bang Gutsuna, Bang Gutsuna cùng gia tộc Igarashi quan hệ thập phần phức tạp, mâu thuẫn tầng tầng lớp lớp. Cho nên căn cứ theo những gì hắn phán đoán, chuyện này chỉ có thể bắt đầu ra tay từ tập đoàn Sebara, còn phải cố kỵ đến lợi ích của bang Gutsuna, phi thường khó giải quyết.
Sự việc đã được giải quyết nên Ran cũng không nói nhiều nữa. Vài người có nỗi lo riêng ngồi cùng nhau dùng bữa trưa không mấy đầm ấm. Sau khi tiếp xúc, Ran có thể cảm giác được Miyano tiểu thư cũng không có ác ý, nhưng vì đủ loại nguyên nhân, cô vô pháp mà thân thiết mà ở chung với cô ấy.
Sau bữa ăn, Miyano tiểu thư cùng bác tiến sĩ rời đi, còn Conan ở lại giúp cô dọn dẹp đồ ăn.
Buổi chiều, Ran vốn muốn giúp dọn dẹp thư phòng của nhà Shinichi. Lúc trước cùng Conan đi vào thấy có chút bụi, nghĩ đến cánh tay Okiya tiên sinh còn đang băng bó không tiện quét tước. Chỉ là thời gian không còn sớm nữa, cô còn muốn đi đón Tada cho nên âm thầm nhớ kỹ lần sau đến dọn dẹp một chút.
Rời khỏi nhà Shinichi đi đến trường trung học Teitai đón Tada. Hai người đi mua đồ cùng trở về chung cư, dọc theo đường đi cũng không gặp phải một tên côn đồ nào. Ran không biết đây là trùng hợp hay là Julian đã can thiệp, cô cũng không có thở phào nhẹ nhõm, ngược lại càng có chút lo lắng cho Julian.
Bởi vì nguyên nhân này, Bữa tối Ran không có tâm trạng bắt đầu nấu, vừa vặn trong tủ lạnh còn một phần cá hồi tinh phẩm chất lượng cao, cô quyết định làm món sushi là món chính, mua thêm loại rau nấu thêm canh liền tốt. Tada sau khi làm xong bài tập về nhà cũng tới giúp đỡ, Ran rất ngạc nhiên khi thấy cô bé này nấu ăn rất giỏi, có thể đem những món ăn đơn giản tại nhà làm được rất tuyệt.
"Momiji, em thực am hiểu nấu cơm a?"
"Từ nhỏ chị gái em ra ngoài đi làm, em ở nhà nấu cơm."
Tada hơi hơi đỏ mặt, liên tục nói việc cô ấy am hiểu cũng chỉ là một chút việc nhà, cơm nước. Ran nếm một chút nước canh, tuy rằng chỉ với những gia vị đơn giản tại nhà, nhưng canh xác thực thật sự rất ngon.
"Đừng nói thế, ta từ nhỏ cũng đã phụ trách nấu nướng, nhưng cũng không làm được như em!"
Hai cô gái thuộc tính hiền thê lương mẫu một bên trò chuyện rôm rả, một bên bận rội. Không bao lâu, bữa tối đã được dọn ra.
Thời điểm khi Julian trở về, Ran còn ở phòng bến trang trí nốt món Sushi cuối cùng, Tada đã mang bộ đồ ăn dọn sẵn, hắn quay về phòng đổi quần áo rồi đi ra. Tada tựa hồ có chút sợ hãi hắn, rúc vào một góc không dám hé răng, hắn cũng mắt nhìn thẳng mà đi qua cô bé, đi thẳng vào bếp.
"Julian tiên sinh, anh về rồi à? Tối nay chúng ta đi ăn sushi nhé!"
Ran nhận ra tiếng bước chân phía sau nói mà không quay đầu lại, tay cô đang bận rộn chuẩn bị làm món sashimi đơn giản, dao phay vừa dừng lại ở bụng cá hồi, đột nhiên cô cảm thấy một hơi thở ấm áp sau tai, sợ hãi đến mức suýt cắt phải ngón tay của mình.
"Thật sự, anh không cần đột nhiên làm ta sợ!"
Ran lòng còn sợ hãi mà buông dao phay, quay đầu đối diện phía nam nhân oán hận nói. Thấy hắn biểu tình không hề có ý xin lỗi, là bộ dáng thiếu đánh mặt không đổi sắc. Ran bỗng nhiên dâng lên ý niệm trêu chọc hắn, làm cái mặt luôn bình tĩnh ung dung này phải biến sắc.
Như vậy tưởng tượng, Ran nhịn xuống biểu tình tức giận, thay bằng biểu tình hiền lành ôn nhu, dùng tay không cầm lấy một miếng sushi, chấm một ít nước sốt rồi đưa lên miệng hắn.
"Nếm thử xem ăn ngon không?"
Nữ nhân đứng giữa hắn và bàn bếp xoay người nhìn hắn, ngón tay trắng nõn bộ dáng đáng yêu, lấy một miếng sushi tinh xảo, đôi mắt sáng ngời không hề chớp mắt, trong mắt đều là tràn đầy mong đợi.
Cảnh tượng đột ngột này khiến Julian ngây ngẩn cả người, phảng phất như bị mê hoặc, hắn gần như máy móc cúi đầu mở miệng ngậm lấy món sushi cô đưa, sau đó liền nhìn thấy một nụ cười xảo quyệt dần hiện lên trong đôi mắt sáng của cô. Chỉ thấy ngón tay loạng choạng, ngữ khí mang ý cười.
"Julian tiên sinh, anh như thế nào cũng ngốc a."
Ran cuối cùng đã trả thù được việc bị bắt nạt vào buổi sáng, trong lòng đắc ý cực kỳ.
Tựa hồ chưa thấy qua Ran to gan như vậy, Julian phú chốc giật mình. Bất quá sự kinh ngạc thoáng qua trong chốc lát rút đi, hắn nheo lại đôi mắt, nhìn bộ dáng rung đùi đắc ý của ngốc cô nương, cười lạnh một tiếng, chợt cúi người ngậm lấy ngón tay kia. Đầu lưỡi ấm áp của hắn khi dán ở trên tay cô, ái muội mà quấn quanh một vòng, đem nước sốt sót lại trên đó ăn hết sạch sẽ.
Ran cơ hồ sau lưng đều run rẩy, nhiệt nóng từ cổ lan đến trên đầu, chỉ cảm thấy xúc giác toàn thân đều tập trung vào ngón tay đó.
Hắn ngẩng đầu, vừa lòng mà nhìn Ran đỏ mặt cùng động tác dại ra, liếm liếm cái môi, biểu tình ăn chưa đủ "Hương vị thực hảo"
Nói xong, hắn đứng thẳng lên, khẽ nhéo vào vành tai Ran cười khẽ, không đợi cô phản ứng liền xoay người rời đi, lưu lại Ran một người đứng trong phòng bếp, cứng đờ hóa đá.
Bữa tối Ran ăn thực không vui, bởi vì Julian cái tên xấu xa này ăn đến thực vui. Cô thực sự đầu óc có vấn đề mới có thể nghĩ đến ở trên người hắn chiếm được cái gì tiện nghi. Chẳng phải hẳn là nên để người mình thích cưỡi trên đầu tác oai tác quái mới đúng, vì sao tới lượt cô liền luôn bị bắt nạt?
Julian là thích cô đi?
Nghĩ đến câu hỏi này, Ran đột nhiên bị kinh sợ. Julian chưa bao giờ nói thích cô!
Hắn chỉ hôn cô, bắt nạt cô, nhưng dường như hắn chưa bao giờ nói hắn thích cô, hình như trước nay đều là cô luôn tự mình nói!
Ran lén liếc nhìn Julian, hắn lại khôi phục lại bộ dáng lạnh như băng, thong thả ung dung mà ăn uống, nhìn qua chuyện vừa rồi không ảnh hưởng gì đến hắn.
Nói chung, nếu hắn thích cô thì sẽ luôn có một số cảm xúc chung của con người khi thích ai đó, phải không? Ví dụ như thẹn thùng, mong chờ, tim đập thình thịch, giống như cô ấy vậy.
Cũng giống như cô...
Ran hậm hực đem mặt vùi vào trong bát, quanh thân một mảnh tối tăm, không khỏi tuyệt vọng mà suy nghĩ, chẳng lẽ cô là tự mình đa tình mà đơn phương đối với người khác động tâm?
"Chị Ran, chị làm sao vậy?" Tada cắn chiếc đũa, bất an hỏi.
Cô rất sợ tóc vàng nam nhân, cho nên tâm trạng hạ xuống của Ran khiến cô thực khẩn trương. Cô cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình, thật cẩn thận mà nhìn Ran.
Ran ý thức được cô bé bất an này đối với cảm xúc thực mẫn cảm, cũng không tiếp tục chán nản nữa, chỉ có thể vực dậy tinh thần hướng cô bé mỉm cười.
"Không có gì. Món canh hôm nay rất ngon, có thể cho chị thêm bát nữa được không?"
"Vâng...nhưng chị Ran, chị đã ăn nhiều rồi..."
Ran lúc này mới phát hiện, tâm trạng mình hạ xuống khiến bản thân không ý thức được chính mình vẫn luôn ăn ăn. Bất tri bất giác đã ăn sạch đĩa sushi, chiếc đũa đã duỗi đến đĩa của Julian, cô mới cảm thấy bụng đã no.
"Đúng vậy... Đã ăn no căng."
Julian cười lạnh một tiếng, chi ý khinh thường phi thường rõ ràng. Nguyên bản Ran đang hoài nghi chính mình tự mình đa tình, lại xem hắn không chút khách khí mà cười nhạo chính mình, trong lòng càng đại quẫn, nhịn không được khắc nghiệt nói.
"Julian tiên sinh, sao anh chỉ uống một ngụm canh? Kén ăn là thói quen chỉ có trẻ con mới có!"
Nhìn ra con thỏ ngốc đang tức giận đến hộc máu không có việc gì muốn tìm việc, Julian cũng lười muốn phản ứng, chỉ duỗi tay đem bát canh gần như nguyên vẹn của hắn đến trước mặt cô.
"Uống đi!"
"..."
Ăn cơm xong, Tada hỗ trợ thu thập chén đũa, liền đi dọc theo bức tường trở về phòng. Ran lau tay đi ra khỏi bếp, nhìn khắp nơi không thấy Tada đâu cả, chỉ thấy phòng ngủ của mình đóng chặt, vừa quay đầu lại quả nhiên thấy Julian đang an ổn ngồi trên ghế sofa xem TV.
Tada thực sự sợ Julian a. Ran chợt nhớ rất lâu trước kia, cô mặc quần áo của hắn thật sự dọa sợ đến Haibara, nghĩ đến điều này cô không khỏi cười rộ lên.
"Julian tiên sinh, anh thực sự có thể ngăn em bé khóc đêm a."
Julian lạnh lùng liếc nhìn cô, cũng không để ý đến lá gan càng ngày càng lớn của người nào đó. Ran biết rõ tính tình quái dị của hắn, không sợ hắn lãnh đạm, thực tự nhiên mà ngồi bên cạnh hắn, lấy dao gọt hoa quả và đĩa đựng trái cây, chọn một quả lê cẩn thận gọt vỏ rồi cắt thành từng miếng.
"Ăn không?
Ran đem đĩa trái cây thái lát đến trước mặt Julian, người luôn không thích ăn trái cây, lần này quả nhiên không có cự tuyệt, Ran nhẹ giọng cười cười.
Kỳ thật, trong hai ngày Tada ở đây, Julian mỗi lần ăn cơm đều rất ít, có thể thấy được hắn rất không vui khi ngồi bàn ăn cùng người khác. Tối nay hắn chỉ ăn vài miếng sushi cá hồi. Ran chú ý tới hắn chỉ uống một ngụm canh liền bất động, rau trộn cũng thế, mà những đồ ăn đó đều là Tada làm.
Hắn có phải hay không nếm ra được không phải do cô làm, nên không muốn ăn sao?
Nhận thấy ánh mắt của Ran, nam nhân như cũ lướt qua các kênh không có mục tiêu mà xem tin tức, ngữ khí bình đạm mà hỏi cô
"Làm sao vậy?"
"Không có gì, Julian tiên sinh, chờ khoảng thời gian này qua đi, ta làm cho anh tiểu sườn dê được không?"
Hắn nghe vậy, động tác trên tay ngừng lại, quay đầu lại nhìn cô, thấy Ran đang chống cằm nghiêng đầu, gương mặt xinh đẹp mang theo nụ cười ngọt ngào mà nhìn hắn, hắn không nhịn được khóe môi không khỏi nhếch lên.
"Tốt"
Bầu không khí ấm áp mà ăn ý này kéo dài giữa hai người cho đến khi Ran cảm thấy đã gần đến giờ đi ngủ, đứng dậy chuổn bị trên ghế sofa trải giường chiếu. Julian ném chiếc điều khiển sang một bên, đè lại cái tay đang nắm lấy chăn bông của cô, ý bảo về phòng hắn.
"Ngủ ở phòng của ta"
Cái này cũng tiến triển quá nhanh đi! Ran tỏ vẻ chính mình đã chịu kinh hách, lắc đầu như cuội. Trong lòng thầm kêu gào, tốt xấu gì ta cũng là người phụ nữ, làm sao mà chuyện lại diễn ra như thế này?
Cố tình trong đầu lại nhớ đến lần trước ở nhà Sonoko, Sonoko nói ở cái tuổi này phát sinh loài sự tình này cũng thực bình thường...Không, không! Không bình thường! Bọn họ còn chưa có làm rõ ràng cái gì đâu, làm sao có thể đi đến bước đó, bước đó?
Nhìn nữ hài liều mạng lắc đầu, không biết nhớ tới cái gì mà trên mặt đỏ bừng. Julian trong mắt hiện lên ý cười, hắn nắm lấy cánh tay cô, tới gần bên tai ái muội mà nhẹ giọng nói.
"Ta đêm nay muốn đi xử lý sự tình của cô chị gái—cô nghĩ đi đâu rồi"
"Ta nơi nào cũng không nghĩ tới!"
Ran căm giận nhấc lên cái chăn, lê cái dép đi vào phòng, vừa thấy tấm ga trải giường màu đen, ký ức buổi sáng ngủ trong ngực hắn lại hiện lên. Ran đem chăn màu hồng của chính mình đắp lên, ý đồ che đậy đi ký ức khiến cô gần như bốc cháy.
Thật là đẳng cấp không bằng người ta, không biết từ bao giờ, cô luôn bị hắn bức cho đỏ mặt nghẹn lời. Ngắn ngủi một tháng, số lần xấu hổ và giận giữ đã vượt xa số lần trong 19 năm qua.
Ran vùi đầu vào chiếc gối đen như mực của hắn, nghĩ muốn làm lạnh một chút chính mình không biết cố gắng-da mặt mỏng. Mà kia da mặt dày nam nhân đã đi theo tiến vào, một bên vui vẻ thoải mái mà mở tủ quần áo, một bên lời nói ác liệt mà trêu đùa cô.
"Đêm nay ta không quay trở lại, cô một người không cần nghĩ quá nhiều. Ngủ cho ngon"
"Không cần anh lo! Ngủ ngon."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com