Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37.

Yuko ngước nhìn khung cảnh đêm của nhà hàng này, có thể nói phải là cực kì đầu tư, hơn nữa còn cả phòng riêng. Yuko thắc mắc nhìn Akai.

-Anh đưa em đến đây làm gì? Có chuyện gì quan trọng à?_Yuno nhìn Akai vẻ mặt ngu ngơ.

-Ăn đi rồi anh sẽ nói._Akai cười đẩy miếng biftert đã cắt đưa cho Yuko.

-Thôi được._Yuko cười nhẹ, cứ tưởng chỉ là đi ăn bình thường nên cô không mặc đồ gì trang trọng, chị một áo phông rộng và quần Jean. Yuko nhìn Akai vẻ mặt nghiêm trọng._Em đã biết ai là Z.

-....._Akai xững xờ nhưng vẫn yên lặng.

-Em đang tìm hiểu một số thông tin liên quan đến Rum và Boss._Yuko thản nhiên đưa một miếng vào mồm nhai chóp chép.

-Việc này nguy hiểm lắm, tốt hơn em đừng nên day vào quá sâu, mọi việc cứ để anh và bọn họ lo._Akai nhìn Yuko lo lắng.

-Bọn họ?_Yuko thắc mắc nhìn Akai._Là đám người rắc rối kia á hả?

-À không có gì, ăn xong anh với em đến một nơi._Akai cười nhẹ nhìn cô.

Ăn xong, đúng như Akai nói, họ lên tầng thượng tòa nhà. Khung cảnh phải nói cực kì đẹp, những tòa nhà cao thấp của Tokyo đang lấp lánh những ánh đèn.

-Đẹp thật._Yuko cảm thán nhìn khung cảnh thành phố tất bật.

-Anh yêu em, Yuko._Akai thì thầm bên tai cô. Khiến cô giật mình lùi lại. Không biết từ khi nào trên tay anh lại có một bó hoa hồng đỏ thật xinh đẹp đặt trước mắt cô.

-E... em..._Yuko ngập ngừng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Akai thì đỏ mặt._Em cảm ơn. Nhưng hiện tại em không thể trả lời anh được... hãy cho em thời gian...

-Ổn mà._Akai cười nhẹ rồi đưa hoa cho Yuko cầm. Dù sao em cũng sẽ là của bọn anh.

Về đến nhà Yuko đặt bó hoa vào lọ để trên bàn. Ngồi xuống nhìn chúng, chúng thật đẹp. Nghĩ đến đây cô lại nhớ đến hình ảnh của Akai, mặt Akai có vẻ hơi đỏ... nhỉ? Thầm mỉm cười, nhưng không được bao lâu cô lại nhớ đến không chỉ mỗi Akai là người tỏ tình mình, còn có Shin, Kiyoshi, Ishi, nên trả lời bọn họ như thế nào? Cô thực sự có cảm xúc với ai? Những câu hỏi cứ ồ ạc vào đầu cô khiến cô rối cả não. Lắc lắc đầu, vỗ vỗ vào mặt, Yuko cười nhẹ.
Conan nhìn thấy một tràn tự kỉ của cô thì thầm đau lòng ai đã làm cô thất thần như vậy....

__________________

Một nơi nào đó, căn nhà tối tăm chỉ có mỗi tiếng hơi thở nhè nhẹ của anh. Anh ngồi đây đã được 2 tuần để suy nghĩ đến những việc đã xảy ra. Vì ai đã khiến cho cô chịu tổn thương? Vì ai đã làm hại đến tính mạng của cô, anh không thể hiểu nổi... tất cả là tại anh. Gin ngồi trong góc tối thổn thức về việc cô bị thương, anh là người nghi ngờ cô, là người trao nhiệm vụ cho cô và cũng là người khiến cô thừa sống thiếu chết.

Một người giết người không gớm tay, một người coi rẻ mạng sống người khác, một người luôn cho mình là trên hết, một người kiêu ngạo như anh lại không thể tha thứ cho bản thân mình khi đã làm tổn thương thể xác cô gái ấy. Yuko, tại sao em lại xáo trộn mội thứ của cuộc đời tôi? Gin đỡ trán thầm chán nản. Anh hiểu lý do cô gia nhập băng nhóm, nhưng anh nghĩ quá nguy hiểm nếu bị ai đó phát hiện, và đương nhiên anh không hiểu tại sao mình lại bao che cho cô gái đó, quả thật anh lại càng không ngờ cô gái đó lại tự tổn thương chính mình để tránh phát giác của người khác.

Một tiếng chuông tin nhắn vang lên. Chắc có lẽ lại là nhiệm vụ? Vừa mở tin nhắn, thấy tên cô anh liền giật mình.

《Anh ổn chứ? Dạo gần đây tôi không thấy anh?》Yuko phân vân một lúc lâu mới gửi tin nhắn, không lẽ tổ chức vẫn còn nghi ngờ cô nên không giao nhiệm vụ.

Cô ấy không hận mình sao? Không ghét bỏ mình? Vì mình nghi ngờ cô ấy, vì mình đã dồn cô ấy vào con đường nguy hiểm.... vậy mà cô ấy còn hỏi thăm mình?

"Tôi không sao? Vết thương của cô?" Anh định gửi nhưng sau đó lại xóa. Ghi không khác là bao :3

"Tôi ổn, cô có sao không?"_Gin thở dài, không biết mình đã gửi tin nhắn từ khi nào, lo lắng chờ phản hồi.

《Ổn cả, tôi cứ nghĩ anh gặp rắc rối...》Yuko thở phào, có lẽ vẫn chưa nghi ngờ cô. 《Không có nhiệm vụ sao?》Yuko lại hỏi vu vơ điều tra một chút. (Lộ hết rồi chụy hai)

"Vodka lo hết rồi, nó làm việc không tệ nên đừng lo."Gin như trút được gánh nặng, nhưng lòng anh lại có một thứ gì đó rất phức tạp lại hữu hiện.

"Tôi có việc bận." Gin thở dài rồi nhắn một dòng chữ gửi đi, hiện tại anh cần suy nghĩ.

《Vậy không phiền anh nữa.》 Yuko thở phào, mỗi lần nói chuyện hay nhắn tin với tên này đều làm cô căng thẳng.

Gin gồi trong căn phòng tối, anh không thể hiểu nổi chỉ nhắn tin với một cô gái hết sức bình thường như thế lại có thể khiến anh hồi hộp? Anh không biết chắc cảm xúc của mình lúc này là gì, là yêu? Là hối hận? Hay tội lỗi? Nhưng anh biết chắc anh sẽ phải bảo vệ cô gái ấy, một người quan trọng trong lòng anh. Một ngày nào đó... anh sẽ phải đưa ra quyết định này... một ngày nào đó... có lẽ sẽ không xa.

___________________

Thở dài một hơi, Yuko nằm trường trên bàn. Một chiếc cốc nước ấm đặt xuống bên cạnh, ngước mặt lên thì nhìn thấy Ai đang cầm cốc nước uống.

-Cảm ơn, Ai-chan._Yuko cười nhẹ sau đó ngồi dậy ôm vào bàn tay cốc nước xoa xoa, mùa đông năm nay có vẻ lạnh.

-Cô đang có chuyện gì sao?_Ai ngồi xuống bên cạnh không nhìn Yuko.

-Chị đang suy nghĩ một điều... mà em có manh mối gì về Boss và Rum không? Từ Shin chẳng hạn, hay là từ thông tin nào đó trong tổ chức?_Yuko vịnh vai Ai khiến cô giật mình.

-..... chắc là không...._Ai lắc lắc đầu. Nhưng nhanh chóng lại bị một giọng nói cắt ngang.

-Chắc chắn là cậu đã quên, Haibara._Conan từ một góc khuất bước ra, sau đó ngồi cạnh Yuko._Tớ nhớ không lầm thì tớ đã nói rồi. Trong một cuộc điều tra một vụ án cái chết liên quan đến tổ chức áo đen, nạn nhân đã để lại hiện trường một thông tin là "Mascara" tớ vẫn chưa hiểu đó là cái gì?

-Tớ lại càng không biết "quạ-Karasu" có ý nghĩa gì. Nhưng chắc chắn là có liên quan đến Boss của tổ chức._Yuko thở dài, đột nhiên mò mò lấy ra cây bút và một tờ giấy viết ra hai từ đó.

-Có vẻ như tớ cũng hiểu được đôi chút._Conan nhìn theo nét chữ Yuko mà giật mình._"Mascara"->"Carasma" trong tiếng Nhật thường cách âm s đọc là "Carasuma" (mị nghĩ vại =_=')."Carasu" phát âm khá giống chữ quạ.

-Quạ-> "Karasu" nếu theo vần thì "Karasu" và "Carasu" khá giống nhau nên có thể hiểu là Karasuma hay đại loại như vậy._Yuko nói tiếp sau đó ghi ghi ra.

-Karasuma? Nó làm tôi nhớ đến một cái tên của một người giàu nhất Nhật Bản. Karasuma Kenya, chắc ai cũng biết tên ông ấy... nhỉ?_Ai nhìn hai người trầm tư thốt lên.

-Ông đó là ai? Cũng có thể là ổng hoặc người trong gia đình ổng lắm chứ, lắm tiền mà._Yuko gật gật đầu.

-Ông ta đã chết lâu rồi, vào tuổi 99. Đừng nói với tớ cậu không biết ông ta?_Conan mắt cá chết nhìn Yuko.

-Có liên quan gì đâu, biết làm gì._Yuko cười gượng.

-Nếu lắm tiền thì tính ra nhà cô cũng chẳng kém bao nhiêu, cũng đáng nghi ấy chứ?_Ai nhìn Yuko cười cười.

-Đời nào mấy người đó rảnh rỗi đến vậy, lo công ty còn chưa xong._Yuko nhún nhún vai lắc đầu.

-Thôi, đây chỉ là giả thuyết của bọn cậu đặt ra nên cũng chẳng phải chắc chắn nên tớ đi ngủ đây._Ai ngáp ngắn ngáp dài bước về phòng. Tuy nói thế nhưng họ biết đó là một giả thuyết đáng tin cậy.

-Tớ cũng về đây._Conan nói rồi bước ra cửa.

-Tạm biệt._Yuko vẫy vẫy tay cười. Sau khi Conan đi mất thì Yuko lập tức chạy lên phòng điều tra những người có tên và họ "Kurasuma" và xác xuất tin cậy.

Nhưng tất cả những xác xuất cao hơn thuộc về nhà tài phiệt Karasuma Kenya và con cháu của họ. Nếu như giả thuyết của cô đúng, thì có hai nhánh giả thuyết nhỏ sẽ được phát sinh: một, ông ta chết, con cháu nối nghiệp hay ai đó tiếp tục điều khiển tổ chức, hai, tất cả đều sai... còn một giả thuyết cô cho rằng xác xuất rất thấp nhưng liệu ông ta có trẻ lại?

Yuko lắc lắc cái đầu, sao có thể, mặc dù có thuốc của Ai-chan nhưng thử nghiệm đầu tiên có thể là một ai đó hoặc Shin... chứ không thể nào ông ta lại uống. Trong tình trạng hiện nay, có chắc là không ai khác trong tổ chức biết Shin không hề chết? Hay ông ta cũng vậy...?
.
.
.

Như mọi ngày, à không hẳn vậy, hôm nay Yuko lê từng bước chân chán nản bước vào lớp.

-Oáp~..._Yuko đưa tay ngáp, sau đó lau lau nước trên hai mắt gấu trúc._C.. hào~~.. mọi~... n.. người..._Sau đó gục mặt xuống bàn.
Hôm qua cô đã suy nghĩ rất nhiều chuyện khác nhau, kể cả việc nên trả lời như thế nào với bọn họ, ấy thế là thức trắng cả đêm và sáng phải lếch xác đi học.

-Chào cậu Yuko!_Kiyoshi cười tươi.

-C.. hào~...._Yuko nằm một lúc rồi ngủ quên lúc nào không hay.

"Cộc cộc"
-Ê, dậy coi._Kaito gõ gõ vào bàn Yuko.

-Để tớ ngủ._Yuko ngái ngủ, ôm mặt quay đi chỗ khác.

-Tớ yêu cậu Yuko!_Kaito nói khiến Yuko giật mình. Cô đã nghĩ không bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương này nữa, vì hiện tại là thời điểm rất quan trọng.

-Anh yêu em, Yuko._Ishi bên cạnh cũng nói với cô câu tương tự.

-Tớ yêu cậu._Hakuba không hiểu từ đâu cũng nói câu đó khiến Yuko giật mình.

-Anh yêu em._Amuro không biết từ lúc nào đã ở cạnh cô, đặt tay lên vai cô.

-Tôi yêu em, Yuko._Lại một lời nói thì thầm bên ai, lời nói này khiến cô lạnh sống lưng, nhìn lại, sao lại là anh ta? Gin, người cô không thể tưởng tượng nổi anh lại có thể nói ra điều này. Tại sao bọn họ lại ở trường cô?

-Haha.... tôi biết tôi đẹp...~, nhưng sao... tôi có thể đáp trả lại tình cảm của các người đây?_Yuko cười khúc khích.

-Vui quá nhỉ?_Ishi ngồi bên dưới cốc đầu cô.

-Chắc là mơ thấy cái gì bậy bạ rồi..._Kaito cười nhẹ.

-Yuko dậy đi, thầy đang nhìn cậu kìa._Kiyoshi nhìn Yuko lo lắng sau đó lại nhìn ông thầy.

-Yên coi..._Yuko phẩy phẩy tay.

-Yuko, em dậy cho tôi!_Ông thầy đứng trước bàn Yuko kiềm nén cơn giận.

-Ồn ào quá~..._Yuko gãi gãi đầu sau đó ngủ tiếp.

-EM MAU DẠY CHO TÔI!!!!!_Ông thầy quát lên khiến Yuko giật mình đứng dậy.

-Trời đánh!!!..._Sau đó nhìn qua thầy thở phào._Thì ra là mơ, haizz...._Yuko thở phào nhẹ nhỏm.

-EM RA NGOÀI CỬA LỚP ĐỨNG CHO TÔI GIƠ HAI TAY LÊN, RA VỀ DỌN DẸP SÂN TRƯỜNG, KHÔNG XONG THÌ KHỎI VỀ!!!!_Ông thầy quát.

-Ha..._Yuko nhăn mặt vẻ hối lỗi, bước ra khỏi lớp._Lại là quét sân trường.. haizzzz số nhọ..

-Em nói gì cơ?_Ông thầy hỏi lại.

-Dạ không có gì..._Yuko nhún nhún vai.

-...._Đóng cửa lại Yuko đứng giơ hai tay lên, đã bao lâu rồi cô chưa đứng như vậy nhỉ? Có lẽ là cấp 1 kiếp trước?... chán nản nhìn xuống đất.

-A... là cậu Yuko?_Nghe tiếng hơi quen quen, Yuko ngước mặt lên, thì ra là Hakuba._Cậu bị phạt hả?

-Không thấy hay sao mà còn hỏi?_Yuko mím môi thở dài.

-Haha... đáng đời. Hôm qua tớ tìm cậu suốt, sao không thấy cậu?_Hakuba thắc mắc nhìn Yuko.

-Hôm qua tớ bệnh nên về nhà._Yuko lấy tay gãi gãi đầu.

-Thì ra vậy, thôi tớ có việc, đi trước tí gặp._Hakuba nói rồi chạy đi.

-Đúng là giấc mơ chẳng ra thể thống gì..._Yuko thở dài.... sao có thể nhiều người thích một người chẳng ra dáng con gái như cô??



___________________________
Hơi trễ nhỉ? ^^
=_=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com