4.Lạc Lõng
Lại một lần nữa......em được đưa vào căn phòng màu đỏ ấy, trông em thật điềm nhiên nhỉ.........phải rồi, em đã chẳng còn luyến lưu gì nữa mà. Nhưng khác với em, ở phía sau cánh cửa kia......là một khoản trời đầy bồn chồn, đầy lo lắng và sợ hãi đến từ họ. Em ơi, em biết không? Họ đã quỳ ở ngoài đó rất lâu rồi em à, tâm họ vốn chưa bao giờ tin thần linh, nhưng ngay tại giây phút này, họ lại nguyện cầu, em biết lời nguyện ấy là gì không hỡi cô gái nhỏ? Đó là mong em bình an trở ra, mong em sẽ ở lại nơi này, không vì họ cũng được.........vì chính em đi......được không
Những người từng rất tự tin, trước mặt bao người luôn giữ vững tâm thế cường mạnh, nhưng ở trước mặt em, lại hèn mọn mà cúi đầu. Không phải vì điều gì, tất cả chỉ bởi chữ yêu mà ra. Thật buồn cười phải không, cớ gì lúc có trong tay lại chẳng biết quý trọng để rồi khi mất đi lại hối hả vật vã kiếm tìm. Furuya Rei nhìn đôi tay đã thấm đầy máu tươi của em...........cơ thể em từ lúc được cứu vốn đã rất yếu, nên máu của em có màu loãng và nhợt nhạt..........giờ đây chúng ở trên đôi tay anh...........càng nhạt màu hơn, anh tự hỏi..... Phải chăng em đã có ý muốn rời đi từ rất lâu rồi..........đúng không em
Morofushi Hiromitsu dường như nghĩ tới điều gì đó liền vội đứng dậy, dù có tê chân vẫn cắn môi chịu đau mà rời đi, mặc cho những ánh mắt và tiếng gọi của họ, anh lao xuống lầu rồi vội nhào ra xe, thắt thật nhanh dây an toàn rồi bật khóa, vội đánh lái đến một nơi.......trong ký ức của hai kiếp người, anh nhớ rõ em từng nói có một nơi rất linh thiêng, nguyện gì được nấy, anh nương theo ký ức mà đến được một nơi đó......một cánh đồng thảo nguyên rộng và bát ngát, anh rời khỏi xe mà lao vào cánh đồng ấy, lao đến một cách vô định, đôi mắt mèo cố quét xung quanh, vì em có từng nhắc đến......rằng tại nơi thảo nguyên này, em đã gặp được một người, người con gái huyết mâu bạch y phơ sương, người nhìn mọi thứ như một cõi chết, thế nhưng khi nhìn em, người lại hiền từ đầy sức sống. Lúc ấy.....em đã biết......bản thân nguyện ước điều gì.
" Ngươi muốn gặp ai ở nơi này? "
Lang thang bất phương, anh nghe được một giọng nói vang vọng bên tai lập tức nhìn xung quanh để tìm kiếm chủ nhân giọng nói ấy, nhưng lại chẳng thấy gì ngoài một vùng tối lập lòe những đóm sáng nhỏ
" Có tìm cũng vô ích, vì ta cảm nhận được ngươi đến đây để cố níu kéo đứa trẻ đó ở lại trần thế phải không? "
Đôi ngươi mắt mèo rút lại, quả nhiên người bí ẩn ấy biết được việc anh sẽ đến đây.......không nói không rằng, anh lập tức quỳ xuống một lần nữa ngay giữa thảo nguyên, sự thống khổ cùng ăn năn hiện rõ trên gương mặt điển trai ấy, nương theo vọng nguyện mà van cầu
" Tôi biết, tội lỗi của tôi và họ nặng nề đến mức nào, và tôi cũng hiểu, nó không đáng được thứ tha.......nhưng em ấy.......từ đầu đến cuối.......hoàn toàn vô tội, lẽ ra em ấy sẽ sống một cuộc sống yên bình, sẽ có một gia đình thật hạnh phúc........nhưng số phận thật trêu ngươi, đã kết nối vận mệnh của chúng tôi với em ấy lại.......để rồi......để rồi........em ấy thành ra như vậy "
Người kia im lặng không đáp, huyết mâu trong bóng tối không hiện diện nhưng vẫn chăm chú quan sát người ngoài cánh đồng kia, từng chữ từng câu người đều hiểu nó ám chỉ ai và điều gì, buồn cười thật. Đã xảy ra rồi, còn có thể cứu vãn được nữa sao......nhân loại a nhân loại.....các ngươi đúng là một sinh vật khó hiểu nhất vũ trụ mà.
" Ngươi hẳn là đã có tận 2 ký ức cùng một đời phải không? "
" Đ....đúng vậy "
" Hãy nhớ lại, nhớ thật kỹ..........khi đứa trẻ đó nhắc đến nơi này........đã mang nét mặt như thế nào, và có gì khác lạ trên cơ thể đứa trẻ đó hay không? "
" K...khác lạ......và gương mặt như thế na......."
Bất chợt, đôi mâu miêu hiện ra sự bàng hoàng, và người kia thì cười lạnh.......phải rồi. Các ngươi từ đầu đến cuối chưa bao giờ nhìn lại đứa trẻ đó, dù là kiếp trước hay kiếp này. Các ngươi vẫn là kẻ vô tâm như vậy. Người bỗng nhớ lại ngày hôm đó. Trời mưa rất lớn, ấy vậy mà.....đứa trẻ ấy mang thân xác ngập tràn thương đau lặn lội bước vào cánh đồng, mùi của sự bi ai và đau đớn lan tỏa và bao trùm toàn bộ thảo nguyên...........cũng vô tình đánh thức người. Nương theo những giai điệu đau thương kia, người thấy ở ngoài cánh đồng, thân xác nhỏ bé lạc lõng bước đi loạng choạng chẳng có một phương hướng cố định nào, đôi mắt đã ra tan chẳng còn lấy một tia sự sống nào. Tựa như muốn rời khỏi nhân gian này vậy. Người mủi lòng mà đi đến, trên tay cầm theo chiếc ô thời Trung Hoa xưa che cho em, cảm nhận giọt nước không còn em liền ngẩng lên thì bắt gặp được người.
" Đứa trẻ của ta, sao nhóc lại ở nơi này? Và điều gì.........đã khiến cho nhóc thành ra như thế này? "
Em không đáp nhưng lại ôm chầm lấy người. Người cũng chẳng bài xích mà còn vỗ về em, chợt huyết mâu kinh hãi mà nhìn xuống thân em. Linh hồn của em sau lại.......
" Đứa trẻ của ta, tại sao linh hồn của nhóc lại đầy khiếm khuyết thế này? Còn nữa, thương tích trên cơ thể này là sao? Rốt cuộc......nhóc đã gặp phải chuyện khủng khiếp gì vậy? "
Em im lặng không đáp, như nghĩ đến điều gì liền rời khỏi người mà khẩn thiết ngước lên mặt đối mặt với người.
- Em có.....một nguyện cầu, xin người.....đáp ứng điều nguyện này của em......được không?
Người nghe xong liền cau mày. Đứa trẻ này...........
" Được. Ta sẽ đáp ứng "
Nghe được điều này, em liền mỉm cười mà chẳng do dự nói ra nguyện cầu của bản thân
- Xin người.......hãy cắt đứt nghiệt duyên và.......cho em tan biến khỏi vòng luân hồi.......được không?
Nghe đến đây, huyết mâu kinh hãi mà lùi lại vài bước. Người không thể tin được mà em, đây là.....suy nghĩ của đứa trẻ như em sao? Tan biến khỏi vòng luân hồi........thật sự, em đã gặp chuyện khủng khiếp gì.......mà quyết định điều đáng sợ đến như vậy.
" Nhóc, một khi tan biến khỏi vòng luân hồi. Thì phải mất ít nhất 10.000 năm vũ trụ mới từ từ nắn nót lại linh hồn cho nhóc đấy, nhóc.....có thật sự......"
Em không suy nghĩ mà gật đầu khiến người kia rơi vào bối rối. Rồi đột nhiên người suy nghĩ đến điều gì đó liền nhẹ nắm lấy tay em, người sợ nếu người dùng sức tay em sẽ nát mất, vì em đang bị thương rất nặng mà.
" Ta không hứa có thể giúp nhóc tan biến khỏi vòng luân hồi được hay không, nhưng ta có thể giúp nhóc khiến linh hồn dần dần tan biến theo thời gian. Cách này rất nhẹ nhàng và không đau khổ như cách tan khỏi vòng luân hồi. Nhưng đổi lại..........nhóc buộc phải trải qua địa ngục trần gian một lần nữa. Nhóc........chịu được không? "
Em gật đầu chấp nhận, thấy vậy. Người liền dùng sức mạnh của bản thân, khắc lên cánh tay em một hoa văn đỏ, là hoa văn của hoa bỉ ngạn......
" Khi các cánh hoa dần chuyển hóa tất cả thành mài đỏ rực.......là lúc.....linh hồn của nhóc sẽ tan biến "
Em nhìn hoa văn đang phát ra ánh đó hết 2 cánh hoa......liền hiểu.......chẳng bao lâu nữa........em sẽ được giải thoát.
Trở về với thực tại, người chỉ có thể thở dài một cách thương đau mà nhìn người quỳ ngoài cánh đồng đang thống khổ ôm đầu mà gào thét.
" Có hối hận cũng chẳng giúp được gì. Có ăn năn cũng chẳng xoay chuyển được chi. Thời gian của đứa trẻ đó đang ngày một rút dần. Hãy trân trọng những giây phút cuối cùng......mà ta thương hại ban tặng cho các ngươi đi. "
Morofushi Hiromitsu không tin vào sự thật mà bản thân vừa mới phát hiện ra, não anh cố gắng suy nghĩ để cứu vãn lấy thực tại thì người kia đã lên tiếp trực tiếp đánh gãy niềm hy vọng nhỏ nhoi của anh
" Một khi nguyện ước được thực hiện.......thì chẳng thể xoay chuyển được nữa. Cánh hoa bỉ ngạn đã rực đỏ hết 4 cánh. Còn lại một cách cuối cùng, nên làm như thế nào.........thì các người tự hiểu. Ngay từ đầu........ta chẳng giúp được gì khi chính ta là người thực hiện nguyện ước của đứa trẻ đó "
Morofushi Hiromitsu hoàn toàn chết lặng đi, vậy ra.......không phải em có ý định rời đi từ lâu.......mà là ở kiếp trước........em ấy có thể đã tính toán đến việc bản thân sẽ được quay trở về thời điểm tang thương.........nên mới.......nên mới........lựa chọn điều đó.
Ha ha.........ha ha ha
Morofushi Hiromitsu à Morofushi Hiromitsu. Cả đời mày luôn gắn trong người hai chữ công và tâm.......mày hết lòng phục vụ nước nhà, chẳng phụ lòng dân...........nhưng chính mày lại quên mất.........rằng ở phía sau mày..........chính là cả thế giới mà linh hồn mày luôn khát khao bảo bọc...........chẳng phụ lòng dân nhưng chính bản thân mày đã cô phụ tấm lòng của em ấy..........mày hết lòng với tất cả nhưng lại vô tâm với em ấy..........một kẻ nghiệt đồ.........Morofushi Hiromitsu! Mày chính là một nghiệt đồ.
Nhìn người con trai mắt mèo quỳ ở giữa cánh đồng thảo nguyên mà cười điên dại dưới cơn mưa bất chợt........mưa.........à.......là trời cao đang khóc cho đứa trẻ đó sao
[ Có những việc.......đã biết trước kết quả thì đừng nên cố chấp, có cố thay đổi nó như thế nào đi chăng nữa thì đáp án nó vẫn như vậy.........con người vừa là sinh vật bí ẩn, vừa là sinh vật khó hiểu nhất ........và cũng là sinh vật si tình và cố chấp nhất. Một kiếp người.........các người đã vô tâm và tàn nhẫn với đứa trẻ ấy........thì kiếp này........ông trời buộc phải đưa đứa trẻ ấy rời đi. Có quá nhiều đau thương đã ập lên trên người em ấy rồi. Cũng đã đến lúc........giải thoát cho đôi bên thôi. ]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com